Xuyên vào thành a hoàn của nữ phụ 'lót đường' - Hồ 33

Chương 52.



Chương 52. Ngươi chẳng từ chối.

"Nghe nói tướng quân chúng ta sắp về kinh rồi."

Sáng sớm 30 Tết, bọn a hoàn Tề phủ xách theo đèn lồng đứng trong đình viện, chuẩn bị đem những đèn lồng đã viết "Xuân" treo hết khắp viện, ngụ ý "đón xuân".

Bùa cũ chỗ cổng thay câu đối mới, trong ngoài phủ đệ cũng quét tước cẩn thận hết ba lần, đảm bảo ngay cả trong góc kẹt cũng không có cái mạng nhện nào.

Tề phủ đã thật nhiều năm không có chủ ở rồi, hồi trước khi Tề Thạch Lỗi quản gia, tuy cũng ăn mừng năm mới nhưng luôn cảm thấy đã thiếu chút gì đó.

Bây giờ tiểu Quận chúa từ Giang Nam trở về, đầy tớ cuối cùng biết đã thiếu cái gì --

Thiếu mất trụ cột.

Có chủ ở, phủ đệ giống như đã có hơi thở sức sống thật sự, dù cho bận bịu cũng biết bận cái gì, người cũng có tinh thần.

"Lúc ta đi ra ngoài mua đồ cũng nghe nói rồi," A hoàn giẫm lên cái thang treo đèn lồng khom lưng cúi đầu xuống dưới lấy đèn lồng, bĩu môi nói khẽ giọng với a hoàn phía dưới: "Việc này Tề phủ chúng ta cũng chả nghe được động tĩnh đây, bọn họ bên ngoài thì lại truyền đi trước rồi."

"Nếu ngươi đã nghe được việc này, vậy có từng nghe nói......" Một a hoàn nói nhỏ.

A hoàn hai tay xách theo đèn lồng bên cạnh nghe vậy thì lập tức đã dùng cùi chỏ thúc a hoàn kia một cái, trừng mắt, nói: "Nghe nói cái gì mà nghe nói, các ngươi quên hết lời của chị A Chi rồi? Người hầu chớ có bàn tán chuyện của chủ, coi chừng Quận chúa không phát lì xì ngươi ăn Tết."

Theo tập tục, mùng một Tết thì bề trên sẽ phát bao lì xì cho những kẻ dưới, cũng gọi là tiền lấy hên. Mà những người chủ trong phủ năm ấy ăn mừng một chút để thử cầu may, cũng sẽ phát lì xì cho đầy tớ bên dưới.

Bất kể bao nhiêu cũng là được bạc cả, với lại tiểu Quận chúa lại thiện tâm, nói năm nay mới về kinh phát cho bọn họ thêm một tí, khỏi nói những người phía dưới đã mong chờ cỡ nào.

"Ta biết ta biết, đương nhiên ta cũng không tin mà, con người tiểu Quận chúa nhà ta y hệt tiên nữ lòng dạ tựa như Bồ Tát vậy, chính là ta nghe không lọt bên ngoài loan truyền tiểu Quận chúa như vậy, bấy giờ mới nói cho các ngươi nghe."

Những người ngoài kia thế mà nói Quận chúa đã xảy ra hiềm khích với tiểu thư Thần Nguyệt bởi vì lục Hoàng tử, nói tiểu Quận chúa không phải con gái ruột của Tề tướng quân, bấy giờ quý phi mới chướng mắt nàng ấy. Còn nói đại trưởng Công chúa mẹ đẻ của tiểu Quận chúa hồi còn sống hành vi không đứng đắn, lúc gả chồng thì đã có thai.

Những lời này truyền được rất khó nghe, trong lòng a hoàn nọ tức không thôi.

"Bớt nói mấy này," A hoàn treo đèn lồng bên trên cũng cúi người dặn dò: "Chúng ta ở bên trong Tề phủ làm tốt việc thuộc bổn phận chúng ta là được, hay là ngươi ngại bây giờ trải qua ngày tháng còn chưa đủ dễ chịu?"

"Dễ chịu dễ chịu đã đủ dễ chịu rồi, ta không nói nữa sau này cũng không nhắc tới nữa." A hoàn kia nhanh chóng che miệng.

Chủ khoan dung rộng lượng, nhiệm vụ trong phủ phân công đúng đắn, thưởng phạt thì càng rõ ràng, cả kinh thành cũng không có a hoàn nhà ai sống dễ chịu như a hoàn Tề phủ.

"Đúng đúng đúng, đèn lồng treo qua bên trái một chút, như vậy mới đối xứng được."

Họ lại bắt đầu vui đùa ầm ĩ nói tới chuyện thả đèn trời buổi tối với bắn pháo hoa.

Tối giao thừa, gia đình thương nhân giàu có trong kinh thích náo nhiệt, sẽ cho người thả đèn trời với bắn pháo hoa trên tiệm ăn uống cao nhất trong kinh. Đèn như sông sao, pháo hoa rực rỡ, năm nào cũng vậy, cho dù bọn họ không ra ngoài phủ cũng có thể nhìn thấy, cho nên đều rất mong chờ.

Suy cho cùng thì tuổi còn nhỏ chẳng có tâm tư gì, bất cứ một chủ đề nào là có thể tán dóc tới, còn về chuyện vừa rồi thì hoàn toàn vứt ra sau đầu.

Phía trong cánh cửa trong phòng, Thúy Thúy nhìn sắc mặt A Chi, hỏi nhỏ giọng: "Có cần bảo Trần Thành dặn dò xuống dưới một chút không, tránh kẻo mấy lời dơ bẩn này truyền vô đến tai Quận chúa."

Hai người nghe được rành mạch lời của đám a hoàn bên ngoài, chỉ là A Chi cản nàng ấy lại không cho nàng ấy đi ra ngoài ngăn cấm. Cũng may bọn a hoàn trong phủ đều hướng về Quận chúa, bằng không Thúy Thúy muốn tức chết !

"Không cần, Quận chúa hẳn là có chủ ý của người," A Chi nghiêng đầu hỏi Thúy Thúy: "Sự tình Lệ quý phi tra được bao nhiêu?"

"Ta tới tìm ngươi chính là định nói chuyện này đây," Mắt nhỏ của Thúy Thúy chợt sáng, phấn khích lên: "A Chi ngươi không biết đâu, hóa ra trước khi Lệ quý phi vào cung thì đang bàn chuyện cưới xin rồi."

A Chi: "?"

"Nhà mẹ đẻ của Lệ quý phi họ Chu, ban đầu là một quan ngũ phẩm về kinh sau khi được cử đi địa phương. Nhà ông ta trở về rồi muốn leo lên trên, bèn lợi dụng sắc đẹp của Lệ quý phi trèo cành cao, đã bám đến Lương quốc công hiện tại."

Lương quốc công? A Chi vân vê đầu ngón tay, thì thầm hỏi: "Phụ thân của Lương Hựu Vân?"

"Đúng ! Khắp kinh thành không còn có quốc công khác họ Lương nữa. Khi ấy Lương phủ còn chưa xuống dốc như bây giờ, Lương quốc công với tư cách là Lương tiểu công gia tất nhiên sẽ không cưới con gái của quan ngũ phẩm."

Thúy Thúy nhích tới trước chút, một tay che miệng nói nhỏ giọng với A Chi: "Cho nên người của Chu phủ bèn vứt sạch mặt mũi đến mức để con gái lén qua lại với Lương tiểu công gia trước, để con gái tranh thủ lung lạc được lòng Lương tiểu công gia."

Cái thuật qua lại giữa nam và nữ thế nào thì mọi người biết rõ trong lòng.

"Sau này Tề gia dẫn quân đã đánh thắng trận ở bờ cõi, một hơi đoạt được năm thành ! Hoàng thượng chúng ta vui cực, năm đó mở to khoa thi đặc biệt đồng thời mở rộng hậu cung một lần nữa."

Bởi vì tuyển mỹ nhân tới đến đột ngột, đã làm rối kế hoạch của Chu gia. Thêm nữa Lệ quý phi được tuyển vào cung, nên những chuyện giữa bà ta cùng Lương Quốc công kia tất nhiên bị che lấp mất, không ai nhắc lại nữa.

Nhưng trên đời không có tường nào không lọt gió, với cả Lệ quý phi sống trong nhung lụa xưng bá hậu cung nhiều năm, Chu phủ 'nước lên thuyền lên' đã hả hê, từ trên xuống dưới phủ đệ luôn có chỗ không kín 'giọng', chỉ cần bỏ chút tâm tư tốn chút tiền hơn thì cuối cùng có thể hỏi dò ra tin tức.

Điều khiến Thúy Thúy kinh ngạc nhất là: "Nghe nói lục Hoàng tử là sinh non, vị phi ngạo nghễ lúc ấy hại quý phi sinh non bây giờ còn bị nhốt ở lãnh cung đấy."

"Cho nên ngươi nói liệu lục Hoàng tử có thể không phải......" Thúy Thúy nhìn A Chi.

"Việc chưa có chắn chắn mười phần mười thì đừng đoán mò vớ vẩn." Suốt quá trình A Chi nghe xong 'bát phong bất động', biểu cảm trên mặt cũng chưa từng chuyển.

Thúy Thúy cảm khái: "A Chi ngươi cũng không kinh ngạc."

Khi nghe ngóng được mấy tin tức này thì Thúy Thúy đã rất kích động, một là mình thế mà có thể hỏi thăm được quá khứ của Lệ quý phi thật, hai là Lệ quý phi lại từng có loại chuyện cũ này?!

"Thấy nhiều rồi thành quen thôi." A Chi giơ tay vỗ vỗ vai Thúy Thúy, giống như là đang xem một nhánh cây con nhỏ, ngữ điệu tràn ngập cảm khái từng trải.

"Có điều lần này ngươi làm được rất tốt." A Chi thu tay về, thoáng nhíu mày lại nhè nhẹ, nói nhẹ giọng: "Để ta ngẫm xem lợi dụng chuyện này thêu dệt thế nào."

Với tư cách là phụ nữ như nhau, A Chi biết sự quan trọng của danh dự cùng trong sạch, hiểu rõ dục vọng khống chế cùng ham muốn chiếm hữu chỉ người địa vị cao có, cũng thấy qua kết cục của vô số phụ nữ đánh mất cưng chiều trong hậu cung.

Tuy nàng không thích Lệ quý phi cùng với rất ghét lục Hoàng tử, nhưng A Chi vẫn chưa độc địa đến mức dùng đồn đãi vu khống đi huỷ hoại một phụ nữ.

"A Chi ~"

Tiếng tiểu Quận chúa lười biếng duỗi eo truyền đến từ trong phòng.

Thúy Thúy thoáng nhìn vào trong, đôi mắt nhỏ cong cong: "Thế ta ra ngoài bận chuyện đây."

A Chi gật đầu, chỉnh đốn y phục một chút rồi nhấc chân đi vào trong, hỏi giọng ấm áp: "Tỉnh rồi?"

"Ừ, trong mơ nghe được ngươi giục ta dậy," Triều Mộ quấn chăn đến dưới cổ, gác cằm lên đệm, người bộ dạng lờ đờ, tiếng nói cũng chầm chậm rì rì theo như là đang làm nũng: "Cho nên tỉnh liền rồi."

Ăn tết viện Thái Học cho nghỉ, từ ba ngày năm cũ tới ngày mười lăm năm mới, qua hết mười sáu mới khai giảng. Khó khăn lắm Triều Mộ mới được ngủ nướng, đương nhiên A Chi sẽ không gọi nàng ấy.

"Quận chúa chớ có vu tội ta, ta ở bên ngoài nói chuyện cùng Thúy Thúy đây, đâu có kêu người." A Chi đi đến trước tủ y phục gỗ lim mở tủ ra chọn y phục muốn mặc hôm nay cho nàng ấy.

"Mặc bộ màu đỏ kia," Triều Mộ ngẩng mặt lên chọn lựa cùng: "Buổi tối trước khi vào cung đổi lại thành bộ màu vàng."

A Chi cầm chiếc váy đỏ có cổ tay áo và viền váy dùng chỉ bạc phác họa mây lành: "Cái này?"

Triều Mộ gật đầu, nàng ấy duỗi tay với A Chi, A Chi vừa vươn tay vừa nói: "Tay ta lạnh."

Lúm đồng tiền Triều Mộ nông nông, đặt ngón tay vào trong lòng bàn tay A Chi, mượn tay nàng trở dậy xuống giường. Nghe thấy A Chi nói tay mình lạnh, Triều Mộ bèn hơi nắm chặt tay A Chi, chớp đôi mắt: "Thế để trong lòng ta, ta ủ ấm tí giúp ngươi?"

"??!!"A Chi vô thức nhìn qua đến theo lời Triều Mộ.

Tiểu Quận chúa mới vừa thức dậy, trên người đang mặc trung y vải bông trắng thuần, đai áo bên eo buộc chặt, ôm sát lỏng lẻo thít ra một đoạn vòng eo mảnh nhỏ cùng với độ cong trước người nàng ấy.

Vành tai A Chi hơi nóng, tầm mắt dời đi, thấy Triều Mộ buông tay thì tiện thể thu cánh tay mình về, cụp mắt mà nói: "Cũng chẳng lạnh đến vậy."

"Hửm? Không phải vấn đề lạnh hay không," Triều Mộ vừa mang giày vừa nhô đầu nhìn sắc mặt A Chi, dường như đột nhiên phát hiện gì đó, duỗi tay chọc nhẹ nhàng sườn eo của nàng: "Là A Chi ngươi cũng chả từ chối ấy."

A Chi chợt ngẩn ra, nghĩ thầm: Bất cẩn rồi !

Nàng trơ mặt mà đứng ở một bên làm một giá treo y phục không biết nói chuyện, bánh ngọt nhỏ lại bắt đầu bám riết không buông.

"A Chi nha ~" Bánh ngọt nhỏ cười hi hi, khoanh tay trước ngực, thò đầu nhìn A Chi: "Có phải ngươi đúng là muốn bỏ vào để ấp một chút hay không?"

Mặt A Chi cũng sắp nóng hết rồi, cúi đầu nhìn y phục trong lòng mình: "Không có."

Nàng không phải người như vậy !

Bánh ngọt nhỏ khẽ hừ, rút y phục từ trong tay nàng ra, lẩm bẩm vụn vặt càu nhàu thầm thì: "Lại không phải không để ngươi ấp, thẹn thùng cái gì."

A Chi: "......"

Hay lắm, là nàng không giải thích rõ ràng rồi.

A Chi đỏ mặt, cố gắng dời ánh mắt đi, làm tầm mắt mình không rơi vào trên eo nhỏ của Triều Mộ: "Quận chúa, người nghe nói được những đồn đãi bên ngoài kia chưa?"

"Tất nhiên là nghe nói rồi." Triều Mộ với vạt áo phanh ra đi tới, giang hai tay đứng ở A Chi trước mặt kiểu chơi xấu, ép cho người kia không nhìn mình là không được !

"Mới dậy chưa ăn uống, trên tay không có sức, A Chi mặc giúp ta." Đôi mắt hạnh của Triều Mộ cong cong, ánh mắt lóng lánh trong trẻo.

Nàng ấy hít hơi thu bụng ưỡn ngực, cố gắng làm mình thoạt nhìn rất không tệ !

A Chi thoáng liếc nàng ấy một cái, đột nhiên siết chặt đai lưng của nàng ấy, suýt chút nữa buộc cho bánh ngọt nhỏ đau sốc hông: "......"

Bánh ngọt nhỏ trừng nàng với vẻ u oán. A Chi nín cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống một ni cô niệm kinh trong chùa, không có dục vọng thế tục tí nào.

Triều Mộ cũng phải bắt đầu hoài nghi rồi, là mình không được, hay là A Chi thật sự không có cảm giác đối với con gái?

"Không cần quan tâm mấy này, cũng không cần tìm người đi đè nén đồn đãi vu khống. Thay vì ngăn nước sôi thôi trào ra, chi bằng rút củi dưới đáy nồi," Triều Mộ cứ giữ hai cánh tay duỗi ra, để cho A Chi buộc túi tiền lên trên eo cho mình: "Chỉ có truyền đến càng dữ dội, thì mới có thể làm người khác nhắc lại câu chuyện năm đó."

Trên eo đã treo một túi tiền cá chép trắng bạc, bên trong đang đặt lá vàng dùng để tặng thưởng.

Bên khác lại chẳng có gì, chỉ có túi tiền là do A Chi tự tay thêu này.

Triều Mộ cũng bội phục A Chi luôn, mỗi ngày nàng lại vẫn có thể lặng lẽ rút ra chút thời gian thêu túi tiền, còn làm được thành bộ dáng cá chép béo ú, tươi tắn linh hoạt sinh động, trong chợ cũng không có chỗ bán.

"Đẹp," Triều Mộ cúi đầu khảy đuôi cá của túi tiền, khóe mắt liếc thấy khóe môi A Chi mím ra độ cong, bèn cố ý chớp đôi mắt hỏi giọng chậm rãi: "Còn cái nào thừa không, tặng Thần Nguyệt một con."

Nét cười bên môi A Chi phẳng lì trong nháy mắt: "Hết rồi, nếu Quận chúa bỏ được thì có thể đưa cái trên eo này cho tiểu thư Thần Nguyệt."

"Không bỏ được ~" Thấy A Chi nhấc chân muốn đi, Triều Mộ ôm giữ cánh tay A Chi một phen, vật trang sức dường như di chuyển tới trước theo nàng ấy: "Một chút xíu cũng không bỏ được."

A Chi khẽ à, không phản ứng lời này của nàng ấy, đi đến bên cạnh bàn rồi rót chung nước ấm đưa qua.

Một tay Triều Mộ bưng chung trà, một tay sờ túi tiền cá chép: "A Chi, ta còn muốn một cá chép đỏ, phối với váy trắng của ta ~"

"......" A Chi liếc nàng ấy: "Quận chúa cho rằng thêu lên dễ dàng như vậy à?"

"Rất khó hả?" Triều Mộ cúi đầu, sờ rồi lại sờ túi tiền trên eo, hơi mím môi: "Vậy cất cái này lại đi, lỡ như mất rồi thì làm sao đây."

"Cũng không tính là khó lắm," A Chi đẩy vào vai Triều Mộ, để người ngồi trước bàn trang điểm: "Chẳng qua nô tỳ phải chọn xem có vải đỏ đẹp nào hay không trước rồi nói tiếp."

Triều Mộ ngước mắt nhìn gương đồng, A Chi trong gương 'thân dài thẳng như ngọc' đồ xanh cả người, mặt mày thanh tú dáng vẻ thoải mái, đứng ở phía sau dán sát lưng nàng ấy, chỉ cần khom eo một cái là có thể bao lấy nàng vào trong ngực, giống người bảo vệ của nàng ấy.

Trong lòng Triều Mộ mềm đi, ngửa đầu nhìn A Chi: "Được ~"

A Chi rũ mắt nhìn nàng ấy, mỉm cười – vịn đầu nàng ấy ngay ngắn, chững chạc đàng hoàng: "Ảnh hưởng đến chải đầu rồi."

"......" Không hiểu tình ý !

Triều Mộ chỉ chỉ trỏ trỏ trong lòng, cố ý bĩu môi hừ hừ, chọc đến A Chi cụp mắt cười, ý cười vọt vào trong gương đồng, dừng ở trong mắt Triều Mộ.

Nàng ấy đã nói mà, mình đẹp đẽ đáng yêu như vậy, sao A Chi sẽ không thích mình đây ~

Ở trong phủ ăn bữa trưa xong, buổi chiều thì phải thay y phục chuẩn bị tiến cung.

Hôm nay Thúy Thúy đi cùng, Triều Mộ và A Chi đều muốn dẫn nàng ấy vào cung mở mang thêm kiến thức.

Xe ngựa ngừng ở cửa hông. Nhân lúc trời còn sớm, Triều Mộ muốn đi tới điện Tê Phượng gặp Hoàng hậu cùng nhóm các nương nương trước, sau đó mới là tiệc cung.

Hoặc nói là khéo đây, xe ngựa của Thần Nguyệt đã đến sớm hơn một bước so với xe ngựa của Triều Mộ. Thần Nguyệt khom lưng từ trong xe ra tới, nhìn thấy ở đằng sau là xe ngựa Tề phủ thì đôi mắt thoáng cái sáng lên, liền giơ tay muốn chào hỏi với Triều Mộ: "Mộ ——"

Triều Mộ khom lưng ra ngoài, chậm rãi chớp mắt với cô nàng. Thần Nguyệt đột nhiên giật mình một cái, lúc này mới nhớ tới hai người đã "cạch, mặt".

Nhưng tay cũng giơ lên cả rồi.

Thần Nguyệt bổ sung phút chót, nhìn lung tung xung quanh, trở tay gãi đầu: "Mộ —— mẫu thân đâu?"

Thần phu nhân đứng ngay dưới xe, cười cười dịu dàng: "Con nói đi."

Thần Nguyệt ngượng ngùng xuống xe, vươn tay khoác lấy cánh tay Thần phu nhân nhấc chân đi vào trong cung.

Thần phu nhân quay đầu lại thoáng nhìn Triều Mộ, rồi lại dừng chân vẫy tay với Triều Mộ: "Nếu Quận chúa Phúc Giai không chê thì có thể tiến cung cùng với chúng ta đi đến chào Hoàng hậu."

"?" Thần Nguyệt kéo cánh tay Thần phu nhân: "Tụi con cãi nhau rồi, không thể cùng tiến cung."

Thần phu nhân nói nhẹ nhàng: "Chớ lộ vẻ cố tình quá."

Triều Mộ khoác thêm áo choàng đi tới cúi làm lễ: "Bác gái."

Ba người gần như sóng vai qua đến. Hoàng hậu ngồi ở ghế chính đối diện ngay cửa không khỏi bưng chung trà lên thoáng nhấp một ngụm, hiển nhiên là chưa tính nói chuyện trước.

Mà Lệ quý phi vẫn luôn ngồi ở bên cạnh bà ấy thì lại cười, mở miệng: "Phúc Giai rời kinh nhiều năm hiện giờ trở về lại, đã trưởng thành dáng vẻ cô gái trẻ rồi. Xem đi, đứng ở bên cạnh Thần Nguyệt cũng không hề thua kém tí nào, lại cực kỳ giống đại trưởng Công chúa mẫu thân con bé."

Ngoại hình Triều Mộ tất nhiên là đẹp, nhưng đẹp không giống với Thần Nguyệt. Hai cô bé tựa như hoa khác loài, đẹp theo cách riêng của mình, lấy hai người ra so sánh thật sự không thích hợp lắm.

Chẳng qua là nghe bà ta đột nhiên nhắc tới đại trưởng Công chúa, Hoàng hậu đã nhìn bà ta thêm một cái.

"Không phải nói Quận chúa Phúc Giai cùng lục Hoàng tử đã định hôn sự sao." Có phi tần nhắc tới chủ đề khác.

Trong mắt Lệ quý phi chỉ có Thần Nguyệt, thấy ba người nhấc chân vào đến, bèn cố ý dài giọng cười nói: "Chẳng qua là Hoàng thượng vui miệng đùa nhất thời, không thể coi là thật."

Bà ta vừa nói như vậy thì có vẻ hơi cố ý rồi, dường như nói cho Thần Nguyệt với Triều Mộ nghe, chỉ một câu là có thể phân rõ được bà ta đối với hai người ai thân ai lạ.

Chỉ riêng lời thôi cũng nói thành như vậy rồi, bà ta còn muốn khiến Triều Mộ cắn răng chịu đựng.

Lệ quý phi ung dung kiêu ngạo, vẫy tay với Triều Mộ bằng dáng vẻ người tầng lớp trên: "Mộ nhi tới đây, để mợ coi thử."

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...