Xuyên vào thành a hoàn của nữ phụ 'lót đường' - Hồ 33

Chương 53.



Chương 53. Tiệc giao thừa trong cung. (Một)

"Mộ nhi tới đây, để mợ nhìn kỹ chút."

Lệ quý phi vừa mở miệng thì bầu không khí trong điện bắt đầu có chút vi diệu.

Nhà bình thường người ta nếu nói chuyện kiểu đó, âu là muốn mượn xưng hô "mợ" kéo gần quan hệ lẫn nhau. Nhưng Lệ quý phi không phải, bà ta muốn dùng thân phận "mợ" cách xa Triều Mộ, lấy này phủi sạch hôn ước miệng giữa lục Hoàng tử với Triều Mộ.

Còn một chỗ khác ấy là, Lệ quý phi chỉ là quý phi, bà ta còn chẳng có tư cách tự xưng mợ của Quận chúa Phúc Giai, đặc biệt là trong tình huống Hoàng hậu còn ở đây.

Hoàng hậu vốn dĩ hai tay bưng chung trà đang nhấp trà thì cụp mắt xuống, cảm xúc trên mặt nhàn nhạt.

Triều Mộ tiến lên vài bước gật đầu khom gối cúi làm lễ, chẳng nói gì.

Thần Nguyệt thì lại từ sau lưng Thần phu nhân ló đầu ra hỏi mẫu thân mình: "Mợ?

Trên mặt Thần phu nhân cười nhè nhẹ, giả vờ không nghe thấy, chào hỏi với Hoàng hậu cùng các phi tần.

Thần Nguyệt chầm chậm chớp mắt, tầm mắt tới lui giữa Lệ quý phi cùng Hoàng hậu, hơi tò mò: "Người nào ạ?"

Lời này vừa nói ra, trong điện đều yên lặng theo hết một chớp mắt.

Lời mà cả căn phòng không ai dám nói ra, được Thần Nguyệt hời hợt tùy tiện mở miệng nêu tới.

Lời này của cô nàng giống đang hỏi Hoàng hậu và Lệ quý phi, hai người ai là mợ của Triều Mộ. Lại tựa như đang làm khó Triều Mộ, hai người ngồi trên kia, người nào là mợ của Triều Mộ.

Triều Mộ lặng thinh không nói.

A Chi đứng ở phía sau Triều Mộ, cúi đầu cụp mắt, tầm mắt dừng trên làn váy vàng ấm của nàng ấy. Lời này là Thần Nguyệt được tiểu Quận chúa dạy khi tiến cung mới nãy, bảo cô nàng khơi chuyện trên điện.

Bánh ngọt nhỏ nhân mè đen của A Chi nhà nàng đã có kế hoạch trong lòng trước khi tiến cung hôm nay.

Chỉ là giống với lần tiểu Tước kia, lại kiềm nén trong lòng theo thói quen chẳng nói với nàng.

Tâm tình của A Chi lần này có hơi không giống với lần trước. Lần tiểu Tước đó, điều A Chi muốn là thể diện đại a hoàn của mình và liệu tiểu Quận chúa có phải không tin tưởng nàng hay không, bực bội tiểu Quận chúa có việc không nói với nàng trước.

Lần này thì lại đau lòng cho bánh ngọt nhỏ. Nàng ấy chắc chắn là bởi vì quen không có người khác dựa vào, mới nén hết tất cả mưu tính ở trong lòng, tự mình im ỉm đi làm.

Lần trước là A Chi đứng ngoài xem Triều Mộ dùng kế, lần này lại nghĩ xem tìm cách giúp nàng ấy như thế nào.

A Chi vốn đang lo tính tình Thần Nguyệt khờ khạo mơ mộng thì làm sao khơi chuyện trong trường hợp kiểu này, ai ngờ vừa lúc Lệ quý phi đã quăng miếng qua đây, được Thần Nguyệt nhìn trúng cơ hội tiếp được một phen.

Hoàng hậu là vợ chồng kết tóc với Hoàng thượng, mới có thể coi như là mợ ruột của Triều Mộ được. Mà Lệ quý phi cho dù vị trí đến quý phi nhưng chung quy thì xem như là vợ bé của Hoàng thượng, vẫn chẳng làm nổi một người "mợ" được.

Đặc biệt là trong trong tình huống có mặt Hoàng hậu, bà ta nói chuyện kiểu đó rõ ràng không coi Hoàng hậu ra gì, cũng là bà ta bình thường thường đã quen lấn lướt, lúc này mới thuận miệng nói ra luôn rồi.

Lệ quý phi thoáng cứng đờ trên mặt một chớp mắt, có hơi khó coi trên đó, ánh mắt lướt qua Triều Mộ dừng ở trên người Thần Nguyệt.

Thần phu nhân mở miệng trước một bước, đôi mắt đẹp quở mắng Thần Nguyệt, nói nhẹ nhàng: "Cho là ở trong nhà hay sao mà chẳng quy củ như vậy, mau cúi đầu làm lễ nhận lỗi với các nương nương."

Thần Nguyệt cúi đầu nghịch với tua rua rủ xuống trên đai lưng mình, trên mặt không phục, nhỏ giọng biện minh: "Con chỉ là tò mò hỏi có một câu."

Tuy cô nàng không hiểu quanh co lòng vòng bên trong đây, nhưng có thể cảm nhận được rất rõ ràng bầu không khí vừa rồi khang khác. Rõ ràng là Lệ quý phi đang khó dễ với Mộ Mộ, cho nên cô nàng đã mở miệng hỏi liền, cô nàng lại chả nói sai.

Hơn nữa Mộ Mộ nói rồi, hôm nay cho dù cô nàng nói cái gì ở trong điện cũng chẳng ai trách cô nàng.

Thần phu nhân đương nhiên biết rõ trong lòng rằng cô nàng chẳng nói sai, cũng không phải muốn trách mắng cô nàng thật, chỉ là không thể không diễn lên một màn.

Trường hợp như thế này thì cho dù mẹ con bà ấy nói cũng sai hết, nhất là bà ấy xuất thân ngoại tộc thân phận thấp kém. Ngần ấy năm qua đi, người khác tuy ngoài miệng nịnh hót bà ấy nhưng sau lưng đều đang phê bình bà ấy, đã liên lụy Thần Nguyệt cùng bị nói vào.

Nếu không phải trong lòng Thần tướng có bà ấy cùng con gái, thì cuộc sống này của Thần phu nhân sợ là trải qua gian nan hơn.

Bây giờ ở trong cung, Thần phu nhân thì càng nơm nớp lo sợ hận không thể làm một nhân vật râu ria chẳng ai để ý, nhưng cục diện hiện giờ đây hoàn toàn không cách nào gạt Thần gia ra ngoài, bà ấy và Thần Nguyệt tất nhiên cũng là tiêu điểm trong hậu cung.

Vốn dĩ đã bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào, Thần Nguyệt nói xong thì ánh mắt mọi người gần như đều dừng ở nơi mẹ con hai người.

Thần phu nhân thầm nghĩ đều do tướng gia, nuông chiều Thần Nguyệt vô biên rồi.

Dáng vẻ sợ hãi cẩn thận từng chút không dám gặp người này của bà ấy, ngay lập tức chứng thực lời vừa rồi kia của Thần Nguyệt là do cô nàng tự nảy ý nói đột xuất.

Chính bởi vì là nảy ý mở miệng đột xuất, Thần phu nhân mới chưa có chút chuẩn bị nào.

Mọi người trong điện cảm khái trong lòng. Tiểu thư Thần gia có một thừa tướng làm cha coi bộ thật là tốt, vừa đã không coi Lệ quý phi ra gì lại còn chả bận tâm đến Quận chúa Phúc Giai, một câu nói đã "làm khó " hai người.

Không phải nói tiểu thư Thần gia đã cạch mặt với Quận chúa Phúc Giai bởi vì lục Hoàng tử sao? Bây giờ xem ra, có phải bởi vì lục Hoàng tử mà cạch mặt hay không thì khó mà nói, nhưng ít nhất có thể nhìn ra được tin đồn Thần Nguyệt bất hòa với Phúc Giai là sự thật.

Lệ quý phi vội đến lôi kéo Thần Nguyệt như vậy hiệu quả cũng không đáng kể, rất có khi thái độ Thần Nguyệt đối với Lệ quý phi đã phản ánh lên mức độ nào đó thái độ của Thần tướng đối với lục Hoàng tử.

Giờ xem ra, việc Thần tướng trợ giúp lục Hoàng tử cũng không phải là 'ván đã đóng thuyền' nha.

Vậy thì có ý nghĩa đây.

Nếu hai nhà không thành thì người khác vẫn còn cơ hội. Mọi người nhận ra điểm này, tâm tư trở nên rục rịch trong nháy mắt.

Có người muốn tìm cách lấy lòng với Thần phủ bèn nói đôi câu xoa dịu bầu không khí một chút giúp Thần Nguyệt, đặc biệt là Hoàng hậu.

Ngặt nỗi Hoàng hậu còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng nói lành lạnh của phụ nữ truyền từ ngoài cửa, như quân cờ vây va nhau:

"Nàng ấy lại chẳng nói sai, vì sao phải nhận lỗi?"

"Quy tắc viện Thái Học ta, có thắc mắc thì phải hỏi, có hỏi mới có đáp được, nàng ấy chẳng qua là đã hỏi một câu thì có sai gì."

"Có phải không, Lệ quý phi?"

Này đã là bênh vực người mình trắng trợn rồi, cô gái dám nói chuyện như vậy ở giữa hậu cung chỉ có một người ——

Triều Dương.

Thần Nguyệt quay đầu lại nhìn ngay lập tức.

Triều Dương với vạt váy đỏ vàng kim buông thõng giẫm lên đất đầy ánh chiều tà tiến vào, trên người cũng giống như là đã mạ lớp viền vàng kim dìu dịu. Tựa như con phượng hoàng vàng đuôi kéo dài, sự kiêu ngạo oai phong làm người ta không dám ngẩng đầu nhìn trực tiếp.

Thần Nguyệt trở nên vui vẻ, cánh môi khẽ nhấp, khuôn mặt xinh đẹp như nhuộm lên vầng sáng vậy, tầm mắt dính vào trên người Triều Dương.

"Triều Dương cũng tới rồi." Hoàng Hậu cười mà mở miệng, lúc này mới chịu buông chung trà bưng trong tay hết thật lâu mà đặt trên bàn con.

Triều Mộ nghiêng người cúi làm lễ với Triều Dương, giọng nói nhẹ nhàng dịu êm: "Dì."

Triều Dương chậm rãi đi tới đứng ở trước người Thần Nguyệt nửa bước, hơi hơi gật đầu với Hoàng hậu, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo cực kỳ lướt nhẹ tênh qua người Lệ quý phi, dừng ở chỗ Triều Mộ: "Sao Mộ Mộ còn đứng đó?"

Tầm mắt của cô ấy nhìn quanh ở trong điện hết một vòng, lúm đồng tiền bên miệng như ẩn như hiện, nét cười lạnh ngầm như nước, hỏi:

"Chẳng lẽ điện Tê Phượng thiếu ghế không đủ để ngồi? Nếu là vậy, thì người đứng cũng không nên là Phúc Giai nhà ta, có phải không, hai vị hoàng, tẩu?"

Đến cả Lương Hựu Vân tới trước cũng có chỗ ngồi, Triều Mộ lại còn đứng đó.

Triều Dương chỉ trích không chút chênh lệch, giọng điệu mỉa mai làm cho trên mặt Hoàng hậu chợt cứng đờ, Lệ quý phi cũng mỉm cười giả dối.

Triều Dương sang quý vì là trưởng Công chúa, có thực quyền trên tay, là sự tồn tại mà những phi tần hậu cung thấy không quen lại không thể không nịnh bợ.

Hoàng hậu như thể là mới phản ứng lại kịp, buồn phiền hối hận mà giơ tay vỗ nhẹ lên chân, nhanh chóng dặn dò người phía dưới: "Còn không mau đưa cái ghế vào đây cho Quận chúa Phúc Giai."

Thấy đầy tớ đang muốn đi, Triều Dương lại nói chậm đều đều: "Không cần đâu, Mộ Mộ ngồi chiếc ghế kia của ta là được."

Ngay từ đầu thì cô ấy cũng đã hạ quyết tâm để Triều Mộ ngồi ghế của mình, nhưng vẫn dằn vặt Hoàng hậu hết một trận.

Chiếc ghế của Triều Dương gần như xếp chung với Hoàng hậu, ở trên quý phi.

Vị trí ghế này vốn dĩ đã không hợp quy củ, nhưng Triều Dương chưa bao giờ tuân theo quy củ, thậm chí ngay cả vị trí ghế của cô ấy cũng là do chính cô ấy quyết định. Chiếc ghế cũng lớn một cỡ so với của Lệ quý phi, dựa vào điều này để thể hiện địa vị của cô ấy trong hậu cung.

Như thể là đang chói lóa mà răn đe mọi người, dù cho bọn họ người đến người đi ra ra vào vào, thì hoàng cung trước sau là nhà cô ấy, vĩnh viễn có một chỗ dành cho cô ấy.

Triều Mộ hơi nhìn ghế, trên mặt do do dự dự, giống đứa bé tội nghiệp không người che chở không ai thương mới không tự tin vậy.

Mặt Triều Dương chợt sầm xuống, chỉ huy hầu gái nhất đẳng bên người Hoàng hậu: "Ghế dựa cứng lắm, đi tìm cái đệm mềm lại đây cho Quận chúa."

Người hầu gái kia chỉ chần chừ một chớp mắt, thấy Hoàng hậu gật đầu nhỏ đến khó phát hiện, bèn lập tức hành lễ, nói: "Vâng."

Đệm được lấy tới, Triều Mộ mới qua đến ngồi.

Lệ quý phi nghiêng mắt nhìn nàng ấy, Triều Mộ cong cong mi mắt, lúm đồng tiền nông nông cười một cái với bà ta: "Nương nương."

Gọi người cũng không phải là mợ.

Khóe miệng Lệ quý phi giật giật, cho dù khó chịu trong lòng cũng không dám tỏ thái độ với Triều Mộ trước mặt Triều Dương.

"Triều Dương ngồi bên này đi," Hoàng hậu vẫy tay, bảo người: "Dọn ghế qua đây cho Thần phu nhân và Thần tiểu thư. Hôm nay giao thừa, mọi người ngồi xuống hết nói chuyện chớ có câu nệ."

"Ghế của Thần Nguyệt đặt ở bên cạnh ta," Triều Dương nhìn về phía Lệ quý phi: "Quý phi có ý kiến khác chứ? Hay là nói, để Thần Nguyệt ngồi bên cạnh quý phi mới được?"

Lời này của cô ấy quả thực gọi đến tận mặt Quý phi rồi, chỉ thiếu nước hỏi Lệ quý phi: "Không phải ngươi muốn lôi kéo Thần Nguyệt sao, để nàng ấy ngồi bên cạnh ngươi để lôi kéo thoải mái thì thế nào."

Lệ quý phi muốn dựa vào Thần Nguyệt lôi kéo Thần tướng là sự thật mà mọi người biết rõ trong lòng, nhưng có đôi khi sự thật nói ra thì lại có vẻ rất khó coi.

Da mặt Lệ quý phi cứng đờ hết một chớp mắt: "Ngồi ở đâu cũng tốt, các ngươi tình cảm tốt, Thần Nguyệt ngồi cùng với ngươi được rồi."

Bà ta giơ tay vỗ búi tóc, khi thả tay xuống thì trên mặt đã kéo ra nụ cười, âm điệu du dương nhẹ nhẹ nhàng nhàng: "Các ngươi ngồi đi, ta đi thay đồ."

Lệ quý phi đã tìm cớ ra khỏi điện Tê Phượng. Chân trước vừa rời cửa, sau lưng thì nụ cười trên mặt tan đi trong nháy mắt.

"Cái thứ gì," Lệ quý phi đặt tay vào lòng bàn tay Quý cô cô: "Cũng không biết tiên hoàng với Hoàng thượng nghĩ gì, lại uỷ quyền cho một phụ nữ. Nếu không phải con nhỏ đó nắm quyền trong tay thì xem thử cái đuôi nó có dám vểnh đến tận trời."

Nếu Triều Dương là một trưởng Công chúa không có thực quyền, thì tất nhiên kẹp chặt cái đuôi làm người trong hậu cung, nào dám kiêu căng như vậy.

"Đất phong của nó rõ ràng ở Lĩnh Nam, giờ cứ ở lại mãi trong kinh. Đã vừa không tính chuyện hôn nhân cũng không đề cập việc về đất phong, cứ ngâm như vậy, cũng không biết muốn đợi đến khi nào."

Lệ quý phi thấy Triều Dương phiền chết được. Đây là cục xương cứng, làm chủ mà 'nước đổ đầu vịt', bụng dạ rõ ràng ngạo nghễ tới tận trời rồi lại không để ý ánh mắt người khác.

Nếu Triều Dương giống như chị của nó......

Quý cô cô sợ Lệ quý phi càng nói càng nhiều, lập tức hơi nhéo tay bà ta để tỏ ý nhắc nhở: "Nương nương, chúng ta còn ở bên ngoài đấy."

Lúc này Lệ quý phi mới thoáng nhìn xung quanh, giọng nói bỏ nhỏ thật nhiều: "Nếu mà Phúc Giai có Triều Dương chống lưng thì lại khó nhằn, hôn sự này vẫn là càng sớm hủy bỏ được thì càng tốt, như vậy mới có thể nắm chắc Thần gia bên kia."

Nhớ tới sự tình trên điện vừa rồi thì Lệ quý phi bực bội. Bà ta thì lại không bực Thần Nguyệt lòng dạ thẳng tuột, cái bà ta tức là:

"Vừa nãy ngươi nhìn thấy rồi chứ, tâm tư đám người kia hận không thể viết sáng loáng trên mặt, chỉ mong ta phát cáu với Thần Nguyệt rồi quan hệ mâu thuẫn chống đối với Thần phủ đó, như vậy thì bọn họ mới có cơ hội mưu tính giùm con trai bọn họ, đúng là tưởng bở !"

Chỉ là việc này cũng đã xúc tác cảm giác nguy cơ trong Lệ quý phi, làm bà ta ý thức được mình vẫn chưa có thật sự lung lạc được Thần Nguyệt.

Chỉ có buộc chung ích lợi hai nhà thông qua đính hôn, thế mới chân chính là ngồi ở cùng trên một thuyền.

"Ý nương nương là?" Quý cô cô nhìn về phía Lệ quý phi.

Lệ quý phi hơi khẽ cắn môi, hạ quyết tâm tàn nhẫn: "Hôm nay chính là cơ hội. Tiệc cung người đông việc linh tinh, bên nam bên nữ đều ở trong cung, nếu uống rượu say rồi xảy ra chuyện gì thì cũng rất bình thường."

Nếu không phải vừa rồi đã xảy ra một cuộc ầm ĩ như vậy, thì Lệ quý phi còn chưa nghĩ ra tay nhanh như vậy đâu. Hiện giờ vợ chồng Tề tướng quân sắp về kinh rồi, hơn nữa Triều Dương che chở Triều Mộ, chờ đến sang năm nói không chừng sẽ xuất hiện rủi ro mới gì đó, chi bằng giải quyết Triều Mộ sớm một chút.

"Ngươi gọi mẹ con Lương quốc công tới một chuyến," Lệ quý phi thoáng thở phào một hơi, lại là bộ dạng ung dung kia, âm điệu du dương dễ nghe: "Ta câu cá dù sao cũng phải dùng chút mồi."

Lương Hựu Vân chính là mồi trong tay bà ta.

Bà ta nhớ là tiểu công tử Cố hầu gia vẫn luôn thèm thuồng sắc đẹp của Lương Hựu Vân, trước sau đã từng cho bà mối đi Lương phủ đề nghị kết thông gia hai lần.

Ngặt nỗi tiểu công tử này là kẻ tâm địa gian xảo quen thói phong lưu, trong phủ còn chưa cưới vợ chính đâu mà đã nuôi một ổ vợ bé hầu ngủ hoang đàng quá mức. Lương Quốc công ngại mặt mũi nên chẳng đồng ý chuyến hôn nhân ấy, nhưng Cố tiểu công tử lại vẫn nhớ mãi không quên đối với Lương Hựu Vân chưa đến tay được này.

Mới rồi ở trong điện Lệ quý phi thấy hầu phu nhân đã tới, chắc thằng con trai không nên thân kia của hầu phu nhân cũng ở trong cung.

Nếu mà buổi tối ánh sáng không tốt, cộng với Cố tiểu công tử say rượu rồi nhìn Quận chúa Phúc Giai thành Lương Hựu Vân thì sao?

Lệ quý phi nói: "Ta có một chiếc tỷ kiên màu vàng rất là xinh đẹp, thích hợp với cô bé như Lương Hựu Vân nhất đây."

Quý cô cô nhớ lại một chút, hình như bộ đồ hôm nay Quận chúa Phúc Giai vận chính là váy áo màu vàng nhạt.

Người khác có thể đoán được nhưng không dám chứng thực, nhưng Lương phủ thực sự là ngấm ngầm ủng hộ lục Hoàng tử, coi như là người của bên Quý phi.

Tuy rằng Lương Hựu An không ra gì thế lực phủ Lương Quốc công cũng không bằng từ trước, nhưng vì chút quá khứ từng có kia, hễ dùng tới phủ Lương Quốc công thì lại rất thuận tay.

Đại trưởng Công chúa Triều Uẩn năm đó có thể khép nép nghe lời, cũng đã nhờ vào Lương Quốc công ngầm hỗ trợ. Cũng là khi đó Lệ quý phi đã giúp Hoàng thượng bắt bài Tề gia, bấy giờ mới được tới vị trí quý phi.

Thủ đoạn giống vậy, Lệ quý phi tính dùng y chang trên người Triều Mộ con gái của Triều Uẩn.

"Bảo thân tín gọi Hoằng Tế tới, ta có lời nói với nó."

"Vâng."

Giờ Dậu sẩm tối, sắc chiều buông xuống, đèn cung thắp lên, tiệc cung bắt đầu.

Các phi tần cung phi hậu cung các tiểu thư di chuyển đến cung Trường Nhạc dưới sự dẫn đầu của Hoàng hậu và trưởng Công chúa. Vì nam nữ ngồi riêng, nên dùng một bức bình phong dài to rộng ở trung tâm cung điện ngăn cách ra, triều thần bên nam ngồi bên trái, cung phi phía nữ ngồi bên phải, mà sân khấu thì đặt ở chỗ cửa cung. Đào kép, người múa biểu diễn tấu nhạc trên đài, bảo đảm tất cả mọi người có thể cùng vui vẻ.

Không giống với tiệc cung bình thường, tiệc cung giao thừa chỉ mời hoàng thân quốc thích cùng với trọng thần và gia quyến tam phẩm trở lên, biểu thị ân huệ vua. Đại thần còn lại trong cung thì sẽ chia các món ăn ra để ngựa nhanh chóng đưa đến phủ của họ, dùng đấy thể hiện ơn vua.

Đợi người rồi tập trung qua gặp làm lễ với Hoàng thượng Hoàng hậu, thì có thể ngồi xuống chờ khai tiệc thôi.

Khai tiệc trong cung cũng không phải là mọi người ngồi quanh một cái bàn, mà là một cái bàn dài trước mặt mỗi người, đằng sau bàn có cái đệm tròn, lúc ăn thì ngồi quỳ trên đệm là được.

Theo tiếng nhạc trong cung cất lên, các cung nữ thái giám nối đuôi mà vào, những chiếc đĩa đựng món ăn điểm tâm lần lượt bày ở trước mặt mọi người.

Hoàng thượng cúi đầu thoáng nhìn: "Sao thêm phần rượu nhưỡng bánh trôi rượu nếp rồi?"

Hoàng thượng nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu cười nói: "Thiếp bảo các ngự trù thêm vào. Hôm nay giao thừa, hơn nữa bây giờ Phúc Giai về kinh, bánh trôi rượu nếp vừa lúc mang ngụ ý đoàn viên tốt lành, với lại bánh trôi này được coi là đồ ngọt, rất được các cô gái thích."

Bà ấy giải thích: "Hoàng thượng không biết đấy, cũng rất nhiều cung phi có thể uống rượu, hoàn toàn không để ý chút rượu nếp này trong bánh trôi rượu nếp. Chỉ cần không phải là người uống rượu liền say, thì ít nhiều có thể ăn được một chén."

Hoàng thượng cười: "Vẫn là nàng đã nghĩ chu toàn."

Bánh trôi rượu nếp được bưng lên, Triều Mộ cầm cán muỗng khuấy nhè nhẹ bánh trôi nhỏ như bạch ngọc trong chén. Khi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua trên người Lương Hựu Vân đang vận tỷ kiên màu vàng, rồi thì thầm hỏi A Chi: "A Chi, tửu lượng ngươi thế nào?"

A Chi cùng Thúy Thúy đều ngồi quỳ ở phía sau Triều Mộ. A Chi nghe vậy thì hơi hơi cúi người tới trước, cụp mắt đáp nhẹ giọng: "Từng uống vài lần, chưa từng say qua."

Đôi mắt Triều Mộ mở to:"A Chi thật lợi hại !"

May mà mình chưa từng muốn chuốc say A Chi !

Triều Mộ thoáng múc bánh trôi rồi nếm một miếng, nói ồm ồm mơ hồ: "Nhưng tửu lượng ta không ổn, uống rượu say ngay. Nếu mà ta say rượu rồi nằm dưới đất, A Chi ngươi nhất định phải nhặt ta về đấy."

Thúy Thúy: "?!"

Vậy người còn ăn.

Thúy Thúy nhìn A Chi, ra hiệu A Chi khuyên Quận chúa một chút, tửu lượng không tốt thì đừng ăn bánh trôi rượu nếp nữa. Hiện tại đang trong cung lại không phải ở Tề phủ, không an toàn biết bao.

Ánh mắt A Chi dừng trên cánh môi bóng mịn của Triều, chẳng hỏi nguyên do, không để ý Thúy Thúy, miệng chỉ có đồng ý với bánh ngọt nhỏ: "Được."

Mi mắt Triều Mộ thoáng chốc khẽ cong, lúm đồng tiền bên miệng cũng lay động vẻ say làm người ta đắm chìm: "A Chi thật tốt ~"

Tửu lượng Triều Mộ quả thật kém cực, ăn chưa được năm muỗng bánh trôi rượu nếp mà người đã chếnh choáng, bèn đặt tay vào lòng bàn tay A Chi đứng dậy cúi làm lễ với bên trên, chuẩn bị đi thoáng gió một chút.

Lương Hựu Vân đứng dậy theo, nói với phu nhân quốc công: "Ngột ngạt quá, con ra ngoài đi một chút."

Phu nhân quốc công dặn dò: "Vậy mau trở về đấy."

Lương Hữu Vân nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng."

Thấy nàng ta rời tiệc, Cố tiểu công tử vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng ta qua bình phong cũng đứng dậy theo, vội vàng đi ra ngoài.

Gã sai vặt của Cố phủ gần như là chạy bước nhỏ mới đuổi kịp hắn ta: "Công tử ngài gấp cái gì, ăn bị chột bụng rồi?"

"Ngươi hiểu cái rắm, ngươi mới ăn bị chột bụng đấy," Cố tiểu công tử giơ tay vỗ đầu gã sai vặt ngay, đi đến chỗ không người mới nén giọng hưng phấn nói với gã sai vặt: "Vừa rồi a hoàn của Lương Hựu Vân đưa tờ giấy cho ta, nói tiểu thư nhà mình hẹn gặp ta một cái."

Cố tiểu công tử cảm thấy nhất định là lòng kiên trì không ngừng cố gắng của hắn ta đã chạm đến trái tim tiểu thư Lương gia, bấy giờ đối phương mới tìm hắn ta nói chuyện.

"Nhưng vì sao là tối nay? Còn là ở trong cung." Gã sai vặt ôm đầu khó hiểu.

"Đã nói ngươi không hiểu," Cố tiểu công tử rút quạt xếp ra từ sau thắt lưng, bật mở rồi phe phẩy, rõ ràng không có văn vẻ lại cứ muốn học đòi phong nhã: "Dưới trăng trước hoa, mỹ nhân tài tử, thế đã đủ rồi. Nói trường hợp chi, ngươi có hiểu cái gì gọi là tình thú với kích thích hay không."

Tiểu thư Lương gia nếu đã dám hẹn thì hắn ta tất nhiên dám đi !

Cố tiểu công tử liếm cánh môi, trong mắt toàn là tình dục: "Dè dặt đi nữa thì chẳng qua cũng là một phụ nữ, làm trước rồi nói tiếp."

Sợ gã sai vặt nhát gan hỏng chuyện, Cố tiểu công tử thoáng nhíu đầu mày, nói ghét bỏ: "Chút nữa ngươi đi ngồi nhà xí, chờ ta xong việc ngươi hãy trở ra."

Gã sai vặt chỉ đành đáp lại: "Vâng."

Hai người Cố tiểu công tử và Lương Hựu Vân đã hẹn ở dưới cây mai đỏ trong Ngự Hoa viên, sát gần sảnh điện phụ bên cạnh.

Lương Hựu Vân đã chờ ở đó. Bởi vì thấp thỏm căng thẳng, cánh môi mím lại thật chặt.

Trong lòng nàng ta hơi hoảng càng hơi sợ. Tuy Lệ quý phi không chỉ đích danh ý đồ, nhưng nàng ta đã đoán được Lệ quý phi muốn làm gì.

Muốn mượn tay nàng ta khiến Cố tiểu công tử huỷ hoại danh tiếng trong sạch của Triều Mộ, như vậy Triều Mộ chỉ có thể giải trừ hôn ước với lục Hoàng tử gả thấp cho Cố tiểu công tử.

Cách làm thế này là thật sự nham hiểm, nhất là dùng trên người một cô gái.

Lương Hựu Vân cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay vô thức cấu vào mu bàn tay, hô hấp run lên.

Nhưng người không nhẫn tâm thì leo lên trên thế nào?

Quyền thế tất nhiên dựng xây từ xác xương, nếu đã có thể là hài cốt người khác, thế tại sao Triều Mộ không được?

Nàng ta chỉ là làm việc dựa theo yêu cầu của Lệ quý phi, nàng ta chỉ là một quân cờ nhỏ mà thôi, cho dù sự việc bại lộ thì nàng cũng có thể rút mình sạch sẽ.

Lương Hựu Vân không ngừng tự ám thị mình, nhưng tay trong tay áo vẫn đang luôn run, run đến nàng ta phiền lòng: "Sao người còn chưa tới?"

A Tú xách đèn lồng đã tắt cũng rất khó hiểu. Cố tiểu công tử thấy tiểu thư nhà mình thì luôn luôn như là sói đói thấy cục thịt sườn, ánh mắt hận không thể dính ở trên người tiểu thư, làm người ta ghê tởm.

Bây giờ nghe thấy tiểu thư ngỏ lời mời ắt hẳn vội vã lại đây, thế nào còn chưa tới?

Chủ tớ còn đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi về phía bên này. Lương Hựu Vân bất ngờ vui vẻ lại sợ hãi, vừa xoay người thì đối diện với gương mặt ham mê sắc đẹp kia của Cố tiểu công tử.

Lương Hựu Vân còn chưa mở miệng, thì đã trơ mắt nhìn thấy người Cố tiểu công tử kia chợt nhũn ra, rồi nằm dưới đất.

"??!!!"

Đôi mắt Lương Hựu Vân trợn tròn, con ngươi phóng to, hết hồn tới mức suýt nữa hô to thành tiếng, một tay che lại miệng mình, một tay che lại miệng A Tú, sợ ầm ĩ thành động tĩnh bị thị vệ tuần tra nghe được.

Thân hình cao lớn của Cố tiểu công tử ngã xuống, mới để lộ ra Nhẫn Đông đang giơ gậy gỗ sau lưng hắn ta.

Cánh tay Nhẫn Đông run rẩy, quăng gậy gỗ qua một bên: "Lương tiểu thư."

"Ngươi làm gì vậy?!" Lương Hựu Vân bước nhanh tới trước hỏi thấp giọng, đồng thời run run rẩy rẩy khom lưng duỗi tay đến thăm dò hơi thở của Cố tiểu công tử.

May mà chưa chết, chỉ là ngất xỉu.

Nhưng kế hoạch của nàng ta hoàn toàn đi tong rồi ! Cố tiểu công tử đã ngất mất, thế nàng ta còn dẫn dắt Cố tiểu công tử đi "sàm sỡ" Triều Mộ như thế nào?

Đặc biệt là Triều Mộ sắp lại đây liền chốc lát nữa rồi.

Lương Hựu Vân trừng mắt với Nhẫn Đông: "Sao ngươi ở chỗ này?!"

Tiếng nói nàng ta vừa tuôn ra, thì thấy Sở Thanh Thu đi tới từ chỗ tối, ánh mắt lạnh băng như tuyết, lại là ấm giọng mà hỏi nàng ta: "A Vân, vì sao ngươi lại ở chỗ này?"

Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng Sở Thanh Thu đi khỏi chỗ tối xuất hiện dưới ánh trăng kia, Lương Hựu Vân đã lui nửa bước về sau, nàng ta cảm thấy sự xa lạ của Sở Thanh Thu hiện tại làm nàng ta sợ hãi.

"Sao ngươi biết ta ở chỗ này?" Lương Hựu Vân hỏi.

Sở Thanh Thu thoáng cười: "Tất nhiên là ta hiểu ngươi."

Ánh mắt Lương Hựu Vân dời ra khỏi trên người Cố tiểu công tử dưới đất, cố gắng đối diện với Sở Thanh Thu, khóe miệng kéo lên ý cười dịu dàng: "Thanh Thu, ta không biết ngươi đang nói cái gì."

"Ồ? Tỷ kiên màu sắc như nhau, A Tú lại rời khỏi bên cạnh ngươi hết nửa khắc," Hai tay Sở Thanh Thu xếp nơi bụng nhỏ, giẫm lên hình bóng dưới ánh trăng của Lương Hựu Vân, đi tới từng bước một: "Triều Mộ vừa rời tiệc thì ngươi đứng dậy ra tới ngay, Cố tiểu công tử một mình đến theo hẹn, ngươi nói ngươi không hiểu ta đang nói cái gì ư."

Sở Thanh Thu từng bước tới gần, Lương Hựu Vân bị buộc lui về sau, mãi đến khi sau lưng dán vào thân cây mai rồi mới dừng lại.

Mũi chân Sở Thanh Thu chen vào giữa hai chân Lương Hựu Vân, một tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Lương Hựu Vân.

Trên mặt trong ngón tay cái bị mảnh vỡ vòng ngọc làm xước của nàng ấy còn đang quấn vải trắng, sớ vải thô ráp khẽ vuốt làn da tinh tế của Lương Hựu Vân: "A Vân, ta biết ngươi không tốt lành, nhưng ta không muốn tận mắt nhìn thấy ngươi đi vào vực sâu."

"Chuyện của ta không cần ngươi lo." Thấy mưu kế bị nhìn thấu, Lương Hựu Vân không lá mặt lá trái với nàng ấy nữa, quay đầu xoay mặt đi.

Nàng ta vừa muốn duỗi tay đẩy Sở Thanh Thu ra, thì nghe thấy tiếng Triều Mộ truyền đến cách đó không xa.

Triều Mộ choáng váng mơ hồ: "A Chi, cái bánh trôi trên trời kia sao chỉ có một mẩu á?"

"Bởi vì đó là ánh trăng."

"Ánh trăng ăn được chứ?"

"...... không được."

"Nhưng ta muốn nếm thử, A Chi, ta muốn nếm thử ~"

Nàng ấy dường như say rồi, giọng nói khi cao khi thấp, khẽ bay thẳng về bên này.

Kế hoạch ban đầu hiện tại đã đổ bể tan tành, Lương Hựu Vân vội vàng ra hiệu cho A Tú cùng Nhẫn Đông, kéo Cố tiểu công tử ngủ ngon lành dưới đất tới chỗ tối giấu đi.

Đồng thời kéo lấy cổ tay Sở Thanh Thu một phen, kéo người lôi theo xềnh xệch đến mặt bên núi giả ở cạnh, tránh khỏi tầm mắt Triều Mộ.

Nếu hại Triều Mộ không thành ngược lại bị Triều Mộ bắt gặp nàng ta và Sở Thanh Thu ở chung với Cố tiểu công tử, thì thanh danh họ có thể hỏng hết sạch. Đặc biệt là hôn sự hai nhà gần kề, lại không thể xảy ra biến cố.

Đại a hoàn A Chi của Triều Mộ ôm dìu nàng ấy đi hướng bên này, hít thở của Lương Hựu Vân gần như ngừng lại.

"Ngươi cũng biết sợ?" Ánh mắt Sở Thanh Thu dừng ở trên mặt Lương Hựu Vân, tỉ mỉ mà nhìn: "Ngươi cũng để ý thanh danh, thế nàng ấy thì sao?"

Sở Thanh Thu nhìn về phía Triều Mộ bên kia. Triều Mộ mềm dịu tựa như bông cúc nhỏ, nghiêng vào lòng đại a hoàn trông ngây thơ tốt đẹp thuần khiết vô cùng. Nếu không phải mình đã làm hỏng kế hoạch của Lương Hựu Vân cùng Lệ quý phi, thì tối nay bông hoa này có thể đã bị bẻ gãy.

Lương Hựu Vân trừng mắt với Sở Thanh Thu, không biết là do Sở Thanh Thu đã làm hỏng kế hoạch của nàng ta hay là bởi vì Sở Thanh Thu đã giúp Triều Mộ mà trong lòng hết sức khó chịu.

Đặc biệt là nàng ta sợ tiếng của Sở Thanh Thu bị Triều Mộ nghe thấy. Lương Hựu Vân nhìn thấy đại a hoàn bên cạnh Triều Mộ mơ hồ loáng thoáng nhìn về hướng bên này rồi.

Trong lòng Lương Hựu Vân quýnh lên, định vươn tay che miệng Sở Thanh Thu, nhưng hai tay nàng ta không biết khi nào lại bị Sở Thanh Thu nắm giữ chặt.

Lương Hựu Vân quyết chí làm liều, nhìn Sở Thanh Thu, rồi trực tiếp tới trước nửa bước gần như dán lên người người kia, dùng miệng chặn kín môi nàng ấy.

Mặt sau núi giả, nháy mắt không còn động tĩnh nào.

Trong con ngươi của Lương Hựu Vân không có gợn sóng tình ý chút nào, trong mắt chỉ có vẻ vui sướng đạt được ý đồ sau khi nhìn thấy biểu cảm sửng sốt của Sở Thanh Thu !

Ánh mắt Sở Thanh Thu sâu kín mà nhìn vào Lương Hựu Vân, răng cắn môi dưới nàng ta, nhân khoảng trống khi Lương Hựu Vân hít hơi thì cạy mở kẽ môi nàng ta.

"Hình có tiếng gì đó?" Đằng trước cây mai, một tay Triều Mộ khuếch ở lỗ tai, nghe đằng sau.

Lương Hựu Vân vốn dĩ đang giãy giụa phản kháng tắt tiếng ngay lập tức, chỉ đỏ mắt lườm Sở Thanh Thu, kháng cự từ đầu lưỡi muốn đuổi vội nàng ấy ra ngoài.

Nàng ta càng như vậy, Sở Thanh Thu đè nàng ta trên núi giả càng chặt.

Nhẫn Đông cùng A Tú trốn ở một chỗ khác sau núi giả, vừa lúc có thể nhìn thấy bên này.

Vì thế hai người nhìn tiểu thư hai nhà dán vào nhau hôn đến "khó bỏ khó buông" mà trợn mắt há mồm, trong một lúc không hoàn hồn được.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...