Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

8




Nam tử Đại Tần quy củ nghiêm ngặt, nếu trước đó chưa có chính thê, cho dù bên người có hai thông phòng, cũng tuyệt đối không thể có thiếp thất.

Thông phòng cũng không thể vượt quá ba người, nếu vượt quá ba người, bên ngoài liền sẽ bắt đầu cân nhắc có nên đem nữ nhi trong nhà gả tới hay không.

Danh môn thế gia thanh lưu bồi dưỡng ra nữ nhi xuất giá tới Càn Nguyên, trước nay đều là phải bốn mươi tuổi chưa có con nối dõi mới chịu để trượng phu nạp thiếp.

Huân quý thế gia có thể rộng rãi thoáng chút, nhưng nếu trước khi cưới chính thê đã nạp thiếp, vậy cũng chẳng ai dám gả con gái tới, cuối cùng chỉ có thể kết thân với gia đình có môn hộ thấp kém.

Nam tử Đại Tần coi trọng lễ nghi, cho dù là hoàng tộc cũng phải giữ lễ, năm xưa nếu muốn cưới được nữ nhi nhà quyền quý hỗ trợ, bên người sạch sẽ là điều kiện tất yếu.

Điểm duy nhất mà Vân Thừa Hoài cảm thấy nguyên chủ làm đúng, chính là bên người không có đám tiểu thiếp thông phòng vướng víu, đỡ phải để nàng tốn công tống khứ đám người đó.

Chỉ là, trong viện của nguyên chủ tỳ nữ thật sự quá nhiều, oanh oanh yến yến, nhìn thôi cũng thấy nhức đầu.

Dù sao thì nguyên chủ chỉ là một vai ác độc nữ phụ, người bên cạnh được miêu tả quan trọng chỉ có mấy người từng cùng nguyên chủ hợp sức làm khó nữ chính, còn lại toàn bộ đều phải dựa vào ký ức của nguyên chủ.

Mà ký ức của nguyên chủ đối với người hầu bên cạnh mình, căn bản không có ấn tượng rõ ràng gì cho cam.

Thành ra, Vân Thừa Hoài chỉ có thể dựa vào ký ức của nguyên chủ để nhận người, còn lại đều phải tự mình tìm hiểu.

Nếu rảnh rỗi, nàng còn có thể chải chuốt lại ký ức của nguyên chủ, từ đó tìm ra chút manh mối.

Bất quá, nàng là vương thượng, thân là vương thượng, chỉ cần một câu phân phó, cho dù người bên cạnh có xuất thân từ chỗ khác, bề ngoài cũng không dám trái lệnh.

Nàng vừa dặn dò xong, ma ma Thẩm Lưu Niên cùng đám tỳ nữ liền tới đông đủ.

Những người này vốn dĩ luôn chờ ngoài viện chính, chỉ cần Thẩm Lưu Niên mở miệng gọi một tiếng, các nàng liền như sấm rền gió cuốn mà ùa vào.

Thẩm Lưu Niên có một ma ma, ba tỳ nữ hầu cận.

May mà phòng đủ lớn, hơn mười người đứng bên trong cũng không đến mức chen chúc.

Vân Thừa Hoài sai tỳ nữ bên người mình lui ra ngoài, còn bản thân thì ngồi trên mỹ nhân sụp, lẳng lặng nhìn đám tỳ nữ của Thẩm Lưu Niên đang giúp người kia rửa mặt chải đầu.

Sân bên ngoài mấy chục người, đều là các quan chức đủ loại, ngay cả nửa điểm thanh âm cũng không dám phát ra.

Chẳng bao lâu, Lan Bình bưng nước trà lại, nàng dựa vào mỹ nhân kế mà bước lên, bưng nước trà uống, bộ dáng cứ như nhàn hạ thong dong, ăn không ngồi rồi vậy.

Thẩm Lưu Niên bên người ma ma đứng ở một bên, khóe mắt thường thường liếc về phía nàng, trong ánh mắt vừa có sợ hãi, lại vừa có nghi hoặc.

Chắc là nghe được mấy câu phân phó ban nãy của nàng, bắt đầu hoài nghi dụng ý của nàng, cũng lo lắng cho tình cảnh của tiểu thư nhà mình.

Các nàng vừa mới biết được Thẩm Lưu Niên có thai, lập tức bị dọa cho choáng váng, nhất thời không biết nên đối phó ra sao.

Vân Thừa Hoài thu hồi tầm mắt, lại nghiêng người tới gần mỹ nhân đang tựa trên giường, tóc nàng đều búi cao, buộc thành một khối, lại dùng phát quan cùng trâm cố định, một tay chống thân thể, một tay bưng trà, trong sự cao quý thanh nhàn lại lộ ra vài phần tiêu sái không thể kìm nén.

Nàng suy nghĩ, ngoài việc quấn lấy Thẩm Lưu Niên, nàng còn phải làm thêm chút chuyện gì nữa.

"Điện hạ, nên dùng bữa."

Đang lúc nàng suy nghĩ, Lan Bình nhắc nhở.

Vân Thừa Hoài nhìn về phía Thẩm Lưu Niên, đối phương còn chưa thu dọn xong, "Chờ vương phi cùng dùng."

"Chuẩn bị nhiều thêm chút những món vương phi thích ăn, đầu bếp trong phủ không rõ khẩu vị vương phi, thì đi hỏi người bên cạnh vương phi."

Lan Bình trầm mặc một thoáng, cuối cùng vẫn đáp: "Vâng."

Vân Thừa Hoài mặc kệ Lan Bình nghĩ gì, lại phân phó cho mấy nha hoàn khác: "Kêu người cùng Ngụy ma ma mang hết đồ của vương phi dọn đến chính viện, về sau nơi này chính là sân của vương phi."

Ngụy ma ma là người bên cạnh Thẩm Lưu Niên, cực kỳ trung thành bảo hộ chủ tử.

Nàng lại tiếp tục nói: "Mở kho riêng của bổn vương ra, chọn những thứ tốt nhất mang đến cho vương phi."

Nàng cứ một câu tiếp một câu phân phó, dọa đám người bên cạnh Thẩm Lưu Niên tới ngây ngốc.

Vương thượng khi nào thì từng săn sóc như vậy? Hay lại muốn giở trò gì để hành hạ tiểu thư nhà bọn họ?

Ai bảo nguyên chủ ác độc, danh tiếng đã khắc sâu lòng người rồi.

Thẩm Lưu Niên rửa mặt xong, tinh thần đã tỉnh táo, người sau này có thể dùng thân phận Khôn Trạch bước lên ngôi vị hoàng đế, dĩ nhiên không phải kẻ tầm thường.

Chỉ là biến hóa của Vân Thừa Hoài quá mức đột ngột, khiến nàng cũng có chút kinh ngạc, chờ qua cơn khiếp sợ, khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng liền có tính toán.

Mặc kệ Vân Thừa Hoài muốn làm gì, một hoàng nữ đã thất thế, sợ là chỉ có thể ở vương phủ nhà mình giương oai thôi.

Đợi nàng mưu được đường lui cho người bên cạnh, Vân Thừa Hoài trước mặt nàng, chính là hổ giấy.

Nàng muốn nhìn xem, Vân Thừa Hoài rốt cuộc muốn diễn trò gì, diễn không tốt, chỉ sợ muốn mất mạng người......

Vân Thừa Hoài hiện tại đang bị cấm túc, chỉ có thể loanh quanh trong vương phủ, ngay cả cửa lớn cũng không bước ra nổi nửa bước.

Tỳ nữ đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, mời các nàng qua dùng bữa, thời gian chắc tầm hơn bảy giờ, mà ở cổ đại chính là giờ Thìn.

Không có điện thoại, không có đồng hồ, muốn xem giờ đúng là chuyện khó như lên trời.

Trên bàn cơm, Vân Thừa Hoài nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Lưu Niên, quan sát nét mặt đối phương.

Hai người này từ trước tới giờ chưa từng có cùng ngồi xuống đàng hoàng ăn một bữa cơm, đời trước nàng thường xuyên chen chúc ở thực đường đoạt chỗ, đối với việc này cũng không tính là không quen.

Chỉ có điều, Thẩm Lưu Niên thì khác, bên người có nha hoàn thân cận gắp thức ăn, rõ khẩu vị nàng, nàng chỉ cần cúi đầu ăn cơm là được.

Thế nhưng mà, cảm giác được ánh mắt của người bên cạnh dán tới, thế mà lại có chút... đơn thuần vô hại?

Vân Cẩu đơn thuần vô hại? Ha, đó là ngu xuẩn cộng ác độc!

Vân Thừa Hoài không hề hay biết, chỉ một ánh mắt của nàng thôi, đã khiến Thẩm Lưu Niên ở trong lòng thầm mắng nàng mấy trăm lượt.

Vốn dĩ nàng cũng chẳng muốn quấn lấy Thẩm Lưu Niên làm gì, hai người mới nhận thức chưa được mấy canh giờ, lấy tính tình nội liễm của nàng, sao có thể chủ động làm ra mấy trò dính người như thế.

Nhưng mà hiện tại, ngoài việc bám bên cạnh Thẩm Lưu Niên ra, nàng dường như cũng chẳng có việc gì khác để làm.

Dù sao thì, ba ngày sau nàng sẽ có kết cục thế nào, Thẩm Lưu Niên chính là nhân vật then chốt nhất.

Kế hoạch nàng đặt ra cho bản thân chính là —— lấy lòng Thẩm Lưu Niên, thay đổi cái nhìn của Thẩm Lưu Niên đối với nàng, xóa bỏ hận ý trong lòng đối phương.

Dù sao mục đích cuối cùng của nàng là —— làm cho Thẩm Lưu Niên vui vẻ hài lòng.

Nếu Thẩm Lưu Niên nhìn có vẻ phiền chán khi thấy nàng lảng vảng bên cạnh, hay là... tự đi tìm chút việc mà làm?

Thực ra nàng cũng muốn qua đời trước thư phòng nhìn thử, tuy rằng nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng phần ký ức kia cũng không tính là quen thuộc, chỉ khi nào thật sự cần thiết mới có thể moi ra được một ít

Chương trước Chương tiếp
Loading...