Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
9
Một người làm công ở trong khu vực này, có thể nhìn ra không ít tin tức then chốt.Nàng còn muốn, trên giấy phác họa sơ một chút tình cảnh hiện tại của bản thân, cũng chính là những người bên người có khả năng ảnh hưởng tới nàng.Nghĩ tới đám hoàng tỷ hoàng muội đời trước kia, lại thêm các loại quan hệ thân thích rối rắm, thật sự là đau đầu.Nàng trước kia đâu có nhiều thân thích như vậy, càng đừng nói mấy kẻ gọi là hoàng tỷ hoàng muội kia, đều là muốn lấy mạng nàng.Mẫu thân các nàng chính là đương kim Thánh Thượng, trong trí nhớ khi còn có mẫu hậu, mẫu hoàng trước mặt mẫu hậu vẫn luôn mang theo ý cười.Từ sau khi mẫu hậu qua đời, mẫu hoàng liền không còn cười nữa.Hoàng tỷ sáu tuổi, mẫu hoàng kế vị, chuyện đầu tiên làm chính là lập hoàng tỷ làm quá nữ.Về sau liền có nguyên chủ, hoàng đế ban đầu còn rất sủng ái nàng.Tựa như, những phi tử hoàng nữ khác đều là hoàng nữ bình thường, chỉ có nàng và tỷ tỷ, mới là hài tử của mẫu hoàng.Đúng là bởi ôm cái ý niệm này, nguyên chủ hành sự bừa bãi, ở trước mặt hoàng đế, không rõ ràng được bản thân là thần tử hay là hài tử.Gần vua như gần cọp, làm hoàng nữ lại càng thêm khó xử, trọng yếu nhất là phải phân rõ, khi nào thì bản thân là hài tử, khi nào thì là thần tử.Đây là thứ mà mỗi một hoàng nữ từ nhỏ đã phải học.Nguyên chủ lại không hiểu được điều này, thân là người hoàng gia, lại cứ tưởng bản thân sống trong nhà thường dân, cả ngày bày ra một bộ dáng tương lai hoàng đế, hoàng đế có thể thích nàng mới là lạ.Xưa nay có mấy hoàng đế có thể chịu nổi khi bản thân còn sống, mà hài tử đã bắt đầu nhớ thương ngôi vị hoàng đế của mình?Dẫu cho trên mặt không nói, trong lòng đã sớm chán ghét đến cực điểmNguyên chủ rơi vào kết cục bị giam cầm, Thẩm Lưu Niên rời đi, sợ cũng chỉ là lấy cớ.Nhưng nay nàng chiếm cứ thân thể này, hành sự phải dè dặt cẩn trọng từng bước, ngay cả cái cớ cũng không thể để người khác nắm được.Nguyên chủ quá mức kiêu ngạo ương ngạnh, lại không hiểu rõ trong xương cốt hoàng gia đều là máu lạnh, có lẽ là nàng đối với người ngoài máu lạnh quen rồi, lại không tin mẫu hoàng cũng sẽ máu lạnh với chính mình.Nguyên chủ mù quáng tự phụ, cuối cùng mới dẫn đến kết cục thảm hại như thế.Lại càng quan trọng hơn là, nguyên nhân lớn nhất chính là, ngoại tổ của nguyên chủ — cũng chính là người đứng đầu tám đại Quốc công, Trấn Quốc Công — đã qua đời hai năm trước, bên ngoại của nguyên chủ, chỉ còn mỗi đại di và tiểu di còn chút hữu dụng.Đại di là người ngay thẳng, rất có phong thái văn nhân, nếu làm quan văn, hơn phân nửa là đường quan hanh thông.Đáng tiếc đại di năm đó lăn lộn trong quân doanh nhiều năm, không thi đỗ khoa cử, ai mà chẳng biết tiến sĩ từ nhỏ đã phải khổ học khổ luyện, người ở trong quân lâu ngày, học mấy cuốn sách kia, căn bản không đủ để thi cử.Hiện tại kế thừa tước vị, thân là huân tước, lại thuộc thế gia võ tướng, không biết đánh trận, mà lại ngay thẳng, không biết uốn éo lấy lòng người, nhiều lắm cũng chỉ đến thế thôi.Còn tiểu di thì rất có tài dụng binh, nhưng nàng chưa kế thừa tước vị, chỉ có thể dựa vào chính mình giết địch trên chiến trường mà lập công, hiện tại trấn thủ biên quan, chỉ là chính tứ phẩm thượng Trung Võ tướng quân, trên danh nghĩa là thành thủ tướng quân, nắm binh một vạn, lại còn đóng ở Sở Tương — đất phong của Vân Thừa Hoài.Sở Tương nằm ở ranh giới nam Tần và Bắc Tề, hai nước đã ký mười năm hoà ước, không có chiến công, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu di rất khó thăng quan tiến chức.Những dì còn lại thì... ăn chơi trác táng, lêu lổng không làm việc đàng hoàng.Thời lão Trấn Quốc Công còn sống, từng thống lĩnh mấy chục vạn đại quân nam Tần, hoàng đế đối với nguyên chủ vẫn luôn nhẫn nhịn ba phần. Nay Trấn Quốc Công phủ đã khác xưa, người kế vị không nắm binh quyền, an nhàn nhàn tản, hoàng đế muốn xử lý một hoàng nữ, căn bản không cần nhìn sắc mặt ai.Thẩm Lưu Niên hoàn toàn là tai bay vạ gió, vớ phải nguyên chủ ngu xuẩn như vậy.Vân Thừa Hoài vừa ăn cơm, trong đầu vừa nhanh chóng vận chuyển tính toán.Giữ lại Thẩm Lưu Niên, ngoài chuyện dây dưa nhân quả với nàng, còn có một việc quan trọng hơn.Thẩm Lưu Niên có thể rời khỏi vương phủ, đủ để chứng minh Sở Tương Vương phủ này, cũng không nghiêm khắc đến vậy.Nàng liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Niên, đối phương vừa buông đũa, mày hơi nhíu lại, dường như có chút không kiên nhẫn.Thẩm Lưu Niên tất nhiên là không muốn cùng Vân Thừa Hoài chung phòng, ăn sáng xong liền chuẩn bị phát tác, để tiện quay về viện của mình.Kết quả là, suốt bữa sáng, Vân Thừa Hoài chẳng nói gì, ngoan ngoãn ăn cơm.Điều này khiến Thẩm Lưu Niên hơi nghi hoặc, Vân Cẩu từ bao giờ lại biết nhịn giỏi như vậy?Cơm sáng ăn xong rồi, Vân Thừa Hoài vẫn không phát tác, Thẩm Lưu Niên cũng không muốn lãng phí thêm thời gian.Chuyện mang thai lần này, đối với nàng mà nói, là chuyện ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo, cần phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách.Công chúa Bắc Tề Lý Chiêu Hiền, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại Nam Tần ba ngày.Mà hôm nay là ngày Lý Chiêu Hiền sẽ phái người tới tìm nàng, bất kể Vân Thừa Hoài muốn làm gì, nàng vẫn phải quay về viện của mình thì mới tiện hành động.Thẩm Lưu Niên nhìn về phía Vân Thừa Hoài, hai người ánh mắt giao nhau, Vân Thừa Hoài còn nở nụ cười với nàng...Từ sáng sớm tới giờ, nàng đã cảm thấy Vân Thừa Hoài có chỗ không thích hợp, rõ ràng vẫn là người kia, nhưng lại nói không ra rốt cuộc là sai ở đâu.Đúng lúc này, một giọng nói sắc bén ương ngạnh vang lên:
"Lão thân nghe nói, Thẩm nương tử muốn dọn vào chính viện?"Vân Thừa Hoài nghe vậy ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ nhân chừng năm mươi tuổi, ăn mặc lộng lẫy xa hoa, bước vào.Vừa nhìn liền đối chiếu được người trong trí nhớ — nguyên chủ đời trước, vú nuôi của Lan Bình, cũng chính là mẫu thân của Lan Bình — Tiết ma ma.Nàng còn chưa kịp mở miệng, Tiết ma ma đã bước đến bên cạnh ghế, ngồi xuống, khăn tay trong tay vung lên, giọng điệu vô cùng ngạo mạn:
"Điện hạ, Thẩm nương tử chỉ là nữ tử nhà buôn, sao có thể vào ở chính viện?""Vị trí vương phi, vốn nên thuộc về danh môn vọng tộc, huân quý thế gia mới xứng. Thẩm nương tử là khách lạ chiếm tổ, nên biết giữ bổn phận, đừng có mà không biết xấu hổ, thật sự cho rằng mình xứng làm vương phi.""Vào vương phủ nửa năm, chẳng biết tôn ti, bất kính điện hạ, thế mà cũng đòi ở chính viện."Tiết ma ma tự cho mình là vú nuôi của nguyên chủ, luôn bất mãn với việc Thẩm Lưu Niên làm vương phi, ngày thường không gọi tên thì cũng gọi là Thẩm nương tử, lời nói không hề khách khí, mở miệng đầy nhục mạ và soi mói.Đời trước nàng vốn dĩ không được người trong vương phủ yêu thích, lại thêm thân phận nữ tử nhà buôn, nên càng cam chịu để mặc người trong phủ không chịu gọi nàng là vương phi.Vân Thừa Hoài chỉ cảm thấy đầu ong ong, nàng trăm phương ngàn kế muốn cải thiện quan hệ giữa mình và Thẩm Lưu Niên, vậy mà đám người bên cạnh nàng, hết kẻ này đến kẻ kia, ai nấy đều nhằm vào Thẩm Lưu Niên, cuối cùng oán hận tất nhiên đều đổ lên đầu nàng.Hơn nữa Tiết ma ma ngày thường ở bên ngoài vương phủ, sống nhờ vào nữ nhi Càn Nguyên của mình cung cấp, ngôi nhà cũng là nguyên chủ năm đó mua cho, lần này có thể nhanh như vậy quay lại vương phủ, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là Lan Bình đã đem chuyện trong vương phủ nói ra ngoài.