Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
7
Hoàng đế vốn keo kiệt, cho dù ở trong cung có xa xỉ đến đâu, thì triều thần cũng không dám làm càn trước mặt hoàng đế a.Mấy vị đại thần có chút nhãn lực, ít nhiều gì cũng sẽ chuẩn bị mấy bộ y phục trông không quá khoa trương.Đâu có giống như nguyên chủ, bình thường ở nhà hoa hòe lòe loẹt thì thôi đi, ra cửa cũng phải ăn diện cho bằng được cái giống công công khổng tước giương đuôi.Vân Thừa Hoài thật sự rất tò mò, nguyên chủ dựa vào cái gì mà cảm thấy, không có Thẩm Lưu Niên, mình là có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế?Nàng cảm thấy bản thân còn có một việc quan trọng cần làm, chính là chuẩn bị mấy bộ y phục trông bớt phô trương một chút.Vân Thừa Hoài vừa ghét bỏ, vừa mặc xong xiêm y, lúc đang để tỳ nữ vấn tóc cho mình, liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Niên bằng dư quang, liền phát hiện đối phương sau khi xác nhận chuyện nàng mang thai ở chỗ phủ y, ánh mắt lướt qua phủ y, rồi dừng lại trên người nàng.Nàng lập tức nặn ra một nụ cười dịu dàng, nhỏ nhẹ nói:
"Vương phi nên tĩnh dưỡng cho tốt, có chuyện gì cứ việc phân phó, trên dưới vương phủ đều nghe ngươi sai bảo."Nói xong, nàng lại cảm thấy lời này dễ khiến người ta sinh nghi, bèn bổ sung thêm một câu:
"Hài tử của chúng ta, phải dùng thứ tốt nhất mới được."Thẩm Lưu Niên nghe xong, lại tưởng nàng đang ghê tởm mình, con ngươi vốn đã lạnh lẽo, lại càng thêm lạnh, lạnh tới mức như muốn đông chết nàng tại chỗ vậy.Vân Thừa Hoài không chút nghi ngờ, nếu không phải trong phòng còn nhiều người thế này, thì Thẩm Lưu Niên rất có khả năng đã xông lên cắn chết nàng rồi.Thật sự là như vậy luôn, Thẩm Lưu Niên buông lỏng tay xuống một chút, mà mục tiêu... đúng là thanh chủy thủ giắt bên chân mình.May mà người đông, bằng không sợ là muốn thấy máu rồi.Vân Thừa Hoài sớm đã nếm đủ nhân tình lạnh ấm.Lúc cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, nàng còn chưa trưởng thành, cần người giám hộ.Nhưng người thân trong nhà, không ai muốn nhận về nuôi cái phiền toái như nàng.Lúc ấy nàng mới mười lăm tuổi, vừa mới bước vào cấp ba, tuổi còn nhỏ, gần như chỉ qua một đêm đã phải trưởng thành. Đối mặt với chuyện không ai chịu làm người giám hộ của mình, nàng cũng chẳng buồn thương tổn gì nhiều.Cha mẹ đã mất, nỗi đau nàng nếm đủ rồi. Không ai quản nàng thì cũng chẳng sao cả, nàng cũng không để tâm.Chỉ là, có một số chuyện đâu phải muốn hay không là được. Vị thành niên thì bắt buộc phải có người giám hộ, chuyện này dù muốn dù không cũng phải làm theo quy định.Thế là nàng bị bắt giao cho người thân gần nhất — cô ruột của nàng và chồng cô. Trời biết, cô nàng mới chỉ có 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp, còn phải còng lưng nuôi thêm nàng – một đứa chuyên kéo chân sau. Lương một tháng còn chẳng đủ xài.Cô ruột đối với nàng không thân cũng chẳng lạnh nhạt, nhưng cũng không bạc đãi nàng cái gì. Không thân thiết, mà cũng không cay nghiệt.Cho nàng chỗ ở, cho đủ cơm ăn mỗi ngày, bình thường hai người cũng chẳng nói với nhau mấy câu, quan hệ chỉ dừng lại ở mức đó.Cũng may, sau này khi nàng tròn 18 tuổi, khoản tiền bồi thường từ cái chết của cha mẹ được chuyển vào tài khoản của nàng, nàng liền đem tiền trả lại đầy đủ cho cô ruột.Lên đại học, nàng dọn vào ký túc xá, đi làm thêm kiếm sống. Nghe nói cô ruột mua nhà mới chuyển đi, nàng chỉ gửi một câu chúc mừng, đối phương cũng không trả lời, càng không nói cho nàng địa chỉ mới.Khi đó nàng đã hiểu, cô ruột không muốn để nàng biết chỗ ở mới, chắc là cảm thấy giữa hai người đến đây coi như thanh toán xong.Cũng may, giữa hai người vốn chẳng có tình cảm sâu nặng gì, bằng không, sau khi xuyên sách, chắc nàng còn phải buồn lòng rất lâu.Chính là vì không có gì để luyến lưu, nàng mới có thể nhanh chóng nhập vai ác nữ phản diện trong truyện.Dù rằng, điều nàng muốn làm là thay đổi hoàn toàn hình tượng bản thân, không làm ác nữ phản diện nữa.Ngày đầu tiên bước vào thế giới trong truyện, Vân Thừa Hoài vẫn là ác nữ trong mắt nữ chủ.Mà tình cảnh trước mắt của nàng, muốn thay đổi hình tượng trong mắt người khác, đầu tiên phải bắt đầu từ Thẩm Lưu Niên.Nhưng tính cách thay đổi quá lớn, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhất là trong cuộc tranh đoạt ngôi vị này, mấy anh chị em đời trước đều đang rình rập chờ nàng lộ sơ hở, chỉ cần nàng có chút gì bất thường, lập tức sẽ trở thành lý do để người ta công kích.Vừa hay, Thẩm Lưu Niên đang mang thai, nàng hoàn toàn có thể lấy lý do mang thai để giải thích cho sự thay đổi của bản thân.Dù là thời đại này hay là kiếp trước ở hiện đại, nàng vẫn luôn cho rằng, có người vì mang thai mà trưởng thành hơn.Có người đúng là như vậy, nhưng người không ấu trĩ, vốn dĩ chẳng phải do có con mà thành. Nhưng nàng có thể lấy cớ này.Vân Thừa Hoài không được tự nhiên chỉnh trang lại y phục, phát hiện ánh mắt Thẩm Lưu Niên mang đầy địch ý, bèn nặn ra một nụ cười thuần khiết vô hại.Chỉ là nàng không ngờ, một câu nói của mình lại làm Thẩm Lưu Niên tức muốn ói máu.Ai bảo nàng dám nói về đứa nhỏ kia chứ. Chuyện mang thai này, vốn dĩ Thẩm Lưu Niên là bị người ta gài bẫy, mới dẫn đến việc bị ép thị tẩm ngay tại phòng thân viên.Thẩm Lưu Niên chỉ thấy ghê tởm, hận không thể uống ngay một chén thuốc phá thai, lập tức xoá sạch đứa nhỏ này.Dù cho có để lại hậu quả nghiêm trọng đến mấy đi nữa.Vân Thừa Hoài nhìn quen cảnh đời lạnh ấm, lại biết rõ nội dung trong truyện, đương nhiên hiểu ánh mắt Thẩm Lưu Niên nhìn nàng căm hận đến mức nào.Trong nguyên tác, Thẩm Lưu Niên vì mang thai mà trốn tới Bắc Tề, trên đường bị dằn xóc quá mức, cuối cùng không giữ được đứa nhỏ.Cơ thể nàng ấy vì vậy mà mắc bệnh mãn tính, sau này dù có giải được dấu ấn trong cốc Dị Nhân, thân thể vẫn bệnh tật yếu ớt.Dù mấy năm sau cướp được hơn nửa giang sơn của Nam Tần, trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử - Khôn Trạch hoàng đế, cuối cùng vẫn vì thân thể quá yếu mà đoản mệnh, làm áo cưới cho người khác.Chính nguyên chủ hại Thẩm Lưu Niên phải chịu khổ như vậy, người ta hận nàng là phải, ai bảo nàng chiếm lấy thân thể này làm gì.Vân Thừa Hoài nhìn thấy thái độ của Thẩm Lưu Niên đối với mình, âm thầm thở dài — nàng mới vừa tới ngày đầu tiên, có thể làm được gì đây.Ba ngày chắc chắn không thể thay đổi cái nhìn của Thẩm Lưu Niên với nàng, việc nàng phải làm bây giờ, là giữ chân Thẩm Lưu Niên lại trong vương phủ, chờ đến khi nàng ấy không còn ý định giết mình nữa, rồi hẵng tính tiếp.Nàng vờ như không hiểu ánh mắt của Thẩm Lưu Niên, lo lắng dặn dò:
"Vương phi đầu gối bị thương, bảo nha hoàn bên người nàng tới hầu hạ.""Còn nữa, vương phi sau này dọn vào chính viện mà ở, bảo đám nha hoàn bà tử bên người nàng ấy đều tới đây, hầu hạ cho tốt."Chính viện vốn là sân của vương phi, nguyên chủ lại đuổi người ta qua viện khác, còn mình thì ngang nhiên chiếm lấy chính viện.Ở thời cổ đại, chủ quân vốn không có phòng ngủ riêng, nếu không ở chính viện, hoặc là qua viện khác của thiếp thất, cơ bản là ở thư phòng mà ngủ.Nguyên ham mê tranh quyền đoạt vị, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc khoe khoang bản thân, đến nỗi ngay cả sau khi nữ chủ chết, mình làm vợ chính thất cũng chẳng có nổi một gian phòng riêng, bên người cũng chẳng có thiếp thất thông phòng, miễn cưỡng coi như giữ mình trong sạch.
"Vương phi nên tĩnh dưỡng cho tốt, có chuyện gì cứ việc phân phó, trên dưới vương phủ đều nghe ngươi sai bảo."Nói xong, nàng lại cảm thấy lời này dễ khiến người ta sinh nghi, bèn bổ sung thêm một câu:
"Hài tử của chúng ta, phải dùng thứ tốt nhất mới được."Thẩm Lưu Niên nghe xong, lại tưởng nàng đang ghê tởm mình, con ngươi vốn đã lạnh lẽo, lại càng thêm lạnh, lạnh tới mức như muốn đông chết nàng tại chỗ vậy.Vân Thừa Hoài không chút nghi ngờ, nếu không phải trong phòng còn nhiều người thế này, thì Thẩm Lưu Niên rất có khả năng đã xông lên cắn chết nàng rồi.Thật sự là như vậy luôn, Thẩm Lưu Niên buông lỏng tay xuống một chút, mà mục tiêu... đúng là thanh chủy thủ giắt bên chân mình.May mà người đông, bằng không sợ là muốn thấy máu rồi.Vân Thừa Hoài sớm đã nếm đủ nhân tình lạnh ấm.Lúc cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, nàng còn chưa trưởng thành, cần người giám hộ.Nhưng người thân trong nhà, không ai muốn nhận về nuôi cái phiền toái như nàng.Lúc ấy nàng mới mười lăm tuổi, vừa mới bước vào cấp ba, tuổi còn nhỏ, gần như chỉ qua một đêm đã phải trưởng thành. Đối mặt với chuyện không ai chịu làm người giám hộ của mình, nàng cũng chẳng buồn thương tổn gì nhiều.Cha mẹ đã mất, nỗi đau nàng nếm đủ rồi. Không ai quản nàng thì cũng chẳng sao cả, nàng cũng không để tâm.Chỉ là, có một số chuyện đâu phải muốn hay không là được. Vị thành niên thì bắt buộc phải có người giám hộ, chuyện này dù muốn dù không cũng phải làm theo quy định.Thế là nàng bị bắt giao cho người thân gần nhất — cô ruột của nàng và chồng cô. Trời biết, cô nàng mới chỉ có 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp, còn phải còng lưng nuôi thêm nàng – một đứa chuyên kéo chân sau. Lương một tháng còn chẳng đủ xài.Cô ruột đối với nàng không thân cũng chẳng lạnh nhạt, nhưng cũng không bạc đãi nàng cái gì. Không thân thiết, mà cũng không cay nghiệt.Cho nàng chỗ ở, cho đủ cơm ăn mỗi ngày, bình thường hai người cũng chẳng nói với nhau mấy câu, quan hệ chỉ dừng lại ở mức đó.Cũng may, sau này khi nàng tròn 18 tuổi, khoản tiền bồi thường từ cái chết của cha mẹ được chuyển vào tài khoản của nàng, nàng liền đem tiền trả lại đầy đủ cho cô ruột.Lên đại học, nàng dọn vào ký túc xá, đi làm thêm kiếm sống. Nghe nói cô ruột mua nhà mới chuyển đi, nàng chỉ gửi một câu chúc mừng, đối phương cũng không trả lời, càng không nói cho nàng địa chỉ mới.Khi đó nàng đã hiểu, cô ruột không muốn để nàng biết chỗ ở mới, chắc là cảm thấy giữa hai người đến đây coi như thanh toán xong.Cũng may, giữa hai người vốn chẳng có tình cảm sâu nặng gì, bằng không, sau khi xuyên sách, chắc nàng còn phải buồn lòng rất lâu.Chính là vì không có gì để luyến lưu, nàng mới có thể nhanh chóng nhập vai ác nữ phản diện trong truyện.Dù rằng, điều nàng muốn làm là thay đổi hoàn toàn hình tượng bản thân, không làm ác nữ phản diện nữa.Ngày đầu tiên bước vào thế giới trong truyện, Vân Thừa Hoài vẫn là ác nữ trong mắt nữ chủ.Mà tình cảnh trước mắt của nàng, muốn thay đổi hình tượng trong mắt người khác, đầu tiên phải bắt đầu từ Thẩm Lưu Niên.Nhưng tính cách thay đổi quá lớn, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nhất là trong cuộc tranh đoạt ngôi vị này, mấy anh chị em đời trước đều đang rình rập chờ nàng lộ sơ hở, chỉ cần nàng có chút gì bất thường, lập tức sẽ trở thành lý do để người ta công kích.Vừa hay, Thẩm Lưu Niên đang mang thai, nàng hoàn toàn có thể lấy lý do mang thai để giải thích cho sự thay đổi của bản thân.Dù là thời đại này hay là kiếp trước ở hiện đại, nàng vẫn luôn cho rằng, có người vì mang thai mà trưởng thành hơn.Có người đúng là như vậy, nhưng người không ấu trĩ, vốn dĩ chẳng phải do có con mà thành. Nhưng nàng có thể lấy cớ này.Vân Thừa Hoài không được tự nhiên chỉnh trang lại y phục, phát hiện ánh mắt Thẩm Lưu Niên mang đầy địch ý, bèn nặn ra một nụ cười thuần khiết vô hại.Chỉ là nàng không ngờ, một câu nói của mình lại làm Thẩm Lưu Niên tức muốn ói máu.Ai bảo nàng dám nói về đứa nhỏ kia chứ. Chuyện mang thai này, vốn dĩ Thẩm Lưu Niên là bị người ta gài bẫy, mới dẫn đến việc bị ép thị tẩm ngay tại phòng thân viên.Thẩm Lưu Niên chỉ thấy ghê tởm, hận không thể uống ngay một chén thuốc phá thai, lập tức xoá sạch đứa nhỏ này.Dù cho có để lại hậu quả nghiêm trọng đến mấy đi nữa.Vân Thừa Hoài nhìn quen cảnh đời lạnh ấm, lại biết rõ nội dung trong truyện, đương nhiên hiểu ánh mắt Thẩm Lưu Niên nhìn nàng căm hận đến mức nào.Trong nguyên tác, Thẩm Lưu Niên vì mang thai mà trốn tới Bắc Tề, trên đường bị dằn xóc quá mức, cuối cùng không giữ được đứa nhỏ.Cơ thể nàng ấy vì vậy mà mắc bệnh mãn tính, sau này dù có giải được dấu ấn trong cốc Dị Nhân, thân thể vẫn bệnh tật yếu ớt.Dù mấy năm sau cướp được hơn nửa giang sơn của Nam Tần, trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử - Khôn Trạch hoàng đế, cuối cùng vẫn vì thân thể quá yếu mà đoản mệnh, làm áo cưới cho người khác.Chính nguyên chủ hại Thẩm Lưu Niên phải chịu khổ như vậy, người ta hận nàng là phải, ai bảo nàng chiếm lấy thân thể này làm gì.Vân Thừa Hoài nhìn thấy thái độ của Thẩm Lưu Niên đối với mình, âm thầm thở dài — nàng mới vừa tới ngày đầu tiên, có thể làm được gì đây.Ba ngày chắc chắn không thể thay đổi cái nhìn của Thẩm Lưu Niên với nàng, việc nàng phải làm bây giờ, là giữ chân Thẩm Lưu Niên lại trong vương phủ, chờ đến khi nàng ấy không còn ý định giết mình nữa, rồi hẵng tính tiếp.Nàng vờ như không hiểu ánh mắt của Thẩm Lưu Niên, lo lắng dặn dò:
"Vương phi đầu gối bị thương, bảo nha hoàn bên người nàng tới hầu hạ.""Còn nữa, vương phi sau này dọn vào chính viện mà ở, bảo đám nha hoàn bà tử bên người nàng ấy đều tới đây, hầu hạ cho tốt."Chính viện vốn là sân của vương phi, nguyên chủ lại đuổi người ta qua viện khác, còn mình thì ngang nhiên chiếm lấy chính viện.Ở thời cổ đại, chủ quân vốn không có phòng ngủ riêng, nếu không ở chính viện, hoặc là qua viện khác của thiếp thất, cơ bản là ở thư phòng mà ngủ.Nguyên ham mê tranh quyền đoạt vị, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc khoe khoang bản thân, đến nỗi ngay cả sau khi nữ chủ chết, mình làm vợ chính thất cũng chẳng có nổi một gian phòng riêng, bên người cũng chẳng có thiếp thất thông phòng, miễn cưỡng coi như giữ mình trong sạch.