Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

6




Tư tưởng nguyên chủ đúng là một bãi rác, cho dù không thích Thẩm Lưu Niên, nhưng thân là vương thượng, đánh dấu vương phi của mình thì sao chứ?

Cho nên nguyên chủ liền thẳng thừng lưu lại vĩnh cửu đánh dấu trên người Thẩm Lưu Niên.

Trong tiểu thuyết, sau khi Thẩm Lưu Niên rời khỏi Nam Tần, vì muốn giải trừ dấu vết kia trên người, đã lên Dị Nhân Cốc, mất nửa cái mạng mới miễn cưỡng xóa sạch được đánh dấu.

Từ đó về sau, Thẩm Lưu Niên bắt đầu bệnh tật triền miên, thân thể yếu ớt dần.

Vân Thừa Hoài cực kỳ khinh thường cách làm của nguyên chủ. Hiện giờ, nàng chỉ có thể bù đắp sai lầm nguyên chủ gây ra — có lẽ là vì muốn cứu lấy chính mình, cũng có lẽ... là không đành lòng nhìn nữ chủ tiếp tục chịu khổ nữa.

Lúc đọc tiểu thuyết, nàng đã thấy đau lòng cho nữ chủ. Hiện tại tận mắt thấy tình cảnh thật của Thẩm Lưu Niên, cái loại đau lòng kia... gần như cứ tăng lên từng chút, từng chút một.

"Ngươi vừa nói cái gì?" Thẩm Lưu Niên căn bản không tin mình có thể mang thai, chỉ cho rằng Vân Thừa Hoài lại nghĩ ra được trò mới để hành hạ nàng.

Vân Cẩu này vừa mới bị hoàng đế cấm túc suốt một tháng, nói không chừng hiện tại đang lấy nàng làm trò tiêu khiển.

Vân Thừa Hoài biết rõ trong lòng Thẩm Lưu Niên có bao nhiêu thành kiến với nguyên chủ — đương nhiên, hiện tại là thành kiến với chính nàng.

Nàng hít sâu một hơi, cố ý nặn ra vẻ mặt vui mừng:
"Vương phi, chúng ta sắp có hài tử rồi."

Trên mặt nàng treo một nụ cười — không tính là thật tâm, chỉ là tươi tươi gượng gạo.

Ở trước mặt Thẩm Lưu Niên, Vân Thừa Hoài khi nào từng có cái gọi là thái độ tốt đẹp thế này?

Thẩm Lưu Niên lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó nhấc chăn xuống giường. Kết quả, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Vân Thừa Hoài vừa định bước lên đỡ, lại bị nàng hất tay ra.

Thẩm Lưu Niên cố nén cơn đau nhức ở đầu gối, vén màn giường, lảo đảo đi ra ngoài.

Ở chung trên cùng một cái giường với Vân Cẩu, thật sự khiến người ta buồn nôn muốn chết.

Chỉ cần ở lại thêm một giây, nàng liền thêm một phần ghê tởm.

Vân Thừa Hoài vội vàng xuống giường đi theo sau, nàng biết, lời mình nói, Thẩm Lưu Niên sẽ không tin, bèn kéo chuông bên mép giường vang lên.

Sáu nha hoàn cùng nhau đẩy cửa đi vào, oanh oanh yến yến, chỉ khiến nàng cảm thấy đau đầu.

Giống như mấy vị phu nhân nhà cao cửa rộng ra ngoài, nha hoàn, sai vặt ít cũng mấy chục đứa, nàng thân là vương thượng, người hầu hạ nàng đơn độc, trước sau cộng lại cũng phải hơn trăm đứa, tính ra cũng là nô tài thành đàn.

Giờ mới có sáu nha hoàn vào, ngoài cửa còn chờ chực mười mấy đứa nữa.

Đời trước cái cẩu đồ vật này cũng thật biết hưởng thụ, trách không được không có tiền.

Nha hoàn vào phòng đều cúi đầu, xếp thành hàng một ngoài phòng, một nha hoàn lớn tuổi hơn bước lên hành lễ nói: "Điện hạ."

Nha hoàn Lan Bình, là nữ nhi của vú nuôi đời trước, về sau vẫn luôn ở trong phủ làm nhất đẳng nữ sử, mà trong đám nhất đẳng nữ sử cũng coi như có địa vị.

Trong nguyên tác, Lan Bình thường xuyên châm chọc mỉa mai Thẩm Lưu Niên, động một tí là cắt xén đồ trong viện của đối phương, ức hiếp, đánh chửi người hầu nhà họ Thẩm, về sau đám nô bộc nhà họ Thẩm làm loạn, bị người ta loạn đao chém chết tại chỗ.

Lan Bình là người bên cạnh nguyên chủ, nhân vật chủ yếu chuyên môn bắt nạt Thẩm Lưu Niên, trong tiểu thuyết cũng chỉ dùng vài nét bút viết qua việc Lan Bình chết thảm.

Vân Thừa Hoài khó khăn đối chiếu từng người, dò xét vị trí ngồi và tên gọi trong trí nhớ.

Tuy rằng nàng tiếp nhận ký ức nguyên chủ, nhưng nhất thời còn chưa thể thuần thục vận dụng những ký ức đó.

"Lan Bình, đi mời phủ y, còn nữa, thuốc phủ y kê tối qua, đem hâm nóng trước, đợi vương phi dùng xong bữa sáng thì bưng tới."

Vân Thừa Hoài từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ dặn dò, đám người hầu bên cạnh đều cúi thấp mặt, tràn đầy kinh ngạc.

Lan Bình sững sờ chớp mắt, vội vàng đáp: "Dạ, điện hạ."

Lan Bình bắt nạt Thẩm Lưu Niên cùng người nhà họ Thẩm, đó là thuận theo ý vương thượng, trong sự ngầm đồng ý của vương thượng mà làm bậy.

Cả phủ Tương Vương trên dưới, đều là nhìn sắc mặt Vân Thừa Hoài mà hành sự.

Thái độ của nàng, liền đại biểu cho thái độ của cả vương phủ sau này đối với Thẩm Lưu Niên.

Không ai dám nghi ngờ lời nàng nói, thời đại hoàng quyền tối thượng, nàng một câu có thể định đoạt sinh tử người khác.

Cho dù tất cả mọi người đều rất kinh ngạc việc nàng từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ đều để tâm lo liệu cho vương phi, nhưng khi ngẩng đầu lên, vẻ kinh ngạc trên mặt bọn họ đã sớm bị che giấu sạch sẽ.

Một bên, Thẩm Lưu Niên cau mày, thật sâu liếc mắt nhìn Vân Thừa Hoài, nàng bắt đầu hoài nghi bản thân thật sự đã có thai.

Bất quá, tất cả vẫn nên đợi phủ y tới rồi nói.

Hiển nhiên, việc Vân Thừa Hoài mời phủ y, chính là muốn nói rõ cho Thẩm Lưu Niên biết, nàng không có nói dối, càng không có ý trêu đùa đối phương.

Thật ra, như Lan Bình loại nhất đẳng nữ sử này, phủ y đã tới bắt mạch tối qua, tin tức Thẩm Lưu Niên mang thai, các nàng đương nhiên đã biết.

Vốn tưởng vương thượng sẽ chán ghét phòng cập phòng, không ngờ Thẩm Lưu Niên vậy mà lại muốn nhân cơ hội mang thai mà lật mình.

Thời cổ đại rất coi trọng việc "mẫu bằng tử quý", trong lúc nhất thời, người trong vương phủ biết được chuyện vương phi mang thai, đều đang cân nhắc thái độ đối xử sau này.

Nhưng đám người này, khẳng định sẽ lấy thái độ hiện tại của Vân Thừa Hoài làm chuẩn.

Vân Thừa Hoài có thể có thái độ gì? Sinh sát quyền to đều nằm trong tay Thẩm Lưu Niên, nàng đương nhiên là phải đối xử tốt với người ta rồi.

Nàng ngẩng mắt nhìn sắc mặt Thẩm Lưu Niên, đối phương sắc mặt thật sự không tốt.

Cũng đúng thôi, lần viên phòng này là nguyên chủ thiết kế, giờ lại có thai, mang thai đứa con của người mình ghét nhất, ai mà cao hứng cho được.

Chỉ mong nàng ta có thể nhanh nhanh cắt đứt tâm tư, buông bỏ thanh đao treo lơ lửng trên đầu nàng đây.

Không bao lâu, phủ y trực ban liền vội vàng đi vào phòng, trước hành lễ với nàng, sau đó được nàng ra hiệu, liền đi bắt mạch cho Thẩm Lưu Niên.

Vân Thừa Hoài ngồi một bên, mấy nha hoàn giúp nàng rửa mặt thay quần áo.

Không phải nàng muốn "nhập gia tuỳ tục", mà là quần áo người cổ đại thật sự quá mức rườm rà, nàng không biết mặc.

Y phục Nam Tần tương đối giống với phục sức đời Minh, quần áo vương thượng lại càng là loại tốt nhất, thêu dệt cực kỳ tinh xảo.

Nàng bị cấm túc ở nhà, mặc dù chỉ là thường phục, nhưng đời trước những bộ thường phục kia vẫn hoa mỹ như cũ, cả người mặc đỏ thẫm, viền áo khảm chỉ bạc hoa văn, khắp người nơi nơi đều là tơ vàng thêu Chu Tước.

Bộ này đắt đỏ đến mức dọa người, nhưng cũng quá mức khoa trương kiêu ngạo, trách không được đám triều thần đều nhìn đời trước không vừa mắt.

Trong trí nhớ nguyên chủ, phần lớn người mặc thường phục, chính là quần áo bình thường, màu sắc lấy tối giản làm chủ, sẽ không thêu quá nhiều hoa văn, cho dù có thêu, cũng tuyệt đối không phải dùng chỉ vàng chỉ bạc.

Nam Tần phú cường, triều thần lại mộc mạc giản dị, là bởi vì đương kim Thánh Thượng tôn sùng tiết kiệm.

Giống như nguyên chủ cái cẩu đồ vật này của nàng, trong phủ trên dưới đều lấy hành động của nàng làm gió chỉ phương hướng, thì đương kim Thánh Thượng cũng vậy, hành động của người, chính là phương hướng của cả quốc gia.

Chương trước Chương tiếp
Loading...