Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

5



Nói cách khác, nam Tần tưởng niệm Thẩm gia tiền, lại khinh thường Thẩm gia thương nhân xuất thân, nhưng đem song tiêu chơi đến minh bạch rõ ràng.

Nguyên chủ cưới Thẩm Lưu Niên, chẳng khác nào cưới vài toà quặng, Thẩm gia cấp đối phương của hồi môn, là Thẩm gia một toà mỏ ngọc, một toà mỏ bạc, còn có một toà mỏ đồng, ba toà mỏ trăm năm quyền khai thác.

Tương đương nói, trong vòng trăm năm, ba toà mỏ này trăm năm tiền lời, tất cả đều quy về Thẩm Lưu Niên.

Nguyên chủ cái này vương thượng, dù cho được phong hai toà lãnh địa, thu nhập từ thuế thu cũng không phải toàn bộ đều rơi vào tay nàng, so với Thẩm Lưu Niên, kia chính là trăm vạn phú ông cùng hàng tỷ phú ông khác nhau, cái gì cũng không phải.

Hơn nữa nguyên chủ tiêu tiền như nước, lại dưỡng một đống môn khách, hai người thành thân ngắn ngủn nửa năm, không biết đã tiêu xài của hồi môn của Thẩm Lưu Niên bao nhiêu.

Phải biết rằng, ở cổ đại, dùng của hồi môn của thê tử là chuyện muốn bị người đời phỉ nhổ.

Cho nên nguyên chủ dựa vào cái gì a? Vậy mà còn dám như vậy đối đãi chính mình kim chủ.

Nghĩ tới nguyên chủ cùng Thẩm Lưu Niên phát sinh sự tình trước đó, Vân Thừa Hoài thế nhưng bắt đầu thất thần.

Thẩm Lưu Niên liếc mắt một cái liền nhìn ra người trước mặt đang thất thần, tay nàng chậm rãi di chuyển đến cẳng chân chính mình, nơi đó cất giấu một thanh chủy thủ.

Từ lúc nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Vân Thừa Hoài cái cẩu đồ vật này nằm ngay bên người nàng, cho tới bây giờ chưa tới mười lăm phút thời gian, nàng sờ chủy thủ số lần đã không dưới mười lần.

Có thể thấy được Thẩm Lưu Niên có bao nhiêu muốn lộng chết Vân Thừa Hoài.

Thẩm Lưu Niên tỉnh lại lúc, cảm giác được quanh thân mình ấm áp, trong đầu có chút nghi hoặc, nàng không phải đang quỳ phạt trong đình sao? Tuyết đầu mùa buông xuống, hàn ý xâm lấn, làm sao có thể ấm áp như vậy.

Nhưng nàng hiện tại trên người lại thật sự ấm áp, chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt, cùng cái cẩu đồ vật Vân Thừa Hoài trên người mùi vị giống nhau như đúc.

Nàng chậm rãi nhớ lại, bản thân lúc trước trước khi té xỉu, dường như thấy được mặt Vân Cẩu.

Cái cẩu đồ vật kia hơn phân nửa đêm không ngủ, sao có thể ở trong thời tiết lạnh như vậy chạy tới nhìn nàng.

Nàng không phải đông chết rồi chứ? Trước khi chết xuất hiện ảo giác?

Thẳng đến cảm giác được đầu gối đau nhức, Thẩm Lưu Niên mới triệt để trở lại hiện thực.

Người chết là không thể cảm giác được đau.

Nàng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt lại chính là Vân Thừa Hoài, cái cẩu đồ vật này thế nhưng nằm trên giường nàng?

Ngay sau đó nàng cảm giác được không thích hợp, nàng không thích huân hương, trong phòng cũng sẽ không có mùi hương nồng như vậy, càng sẽ không ấm áp tới mức trên người lờ mờ có chút cảm giác hơi nóng.

Trong phòng nàng, nhưng không có thịnh vượng than hỏa như vậy.

Thẩm Lưu Niên vội vàng từ trên giường ngồi dậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc trước đêm đại hôn, nàng từng tới qua phòng Vân Thừa Hoài, bố trí bên trong trừ bỏ gỡ bỏ hỉ lụa cùng chữ hỉ, không có thay đổi quá lớn.

Cho nên nàng là ở trong phòng Vân Thừa Hoài? Nàng vì cái gì lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ Vân Thừa Hoài cái cẩu đồ vật này đối nàng làm cái gì?

Ý niệm này vừa mới dâng lên, nàng liền rút ra chủy thủ cất giấu trên cẳng chân.

Ngay tại khoảnh khắc chủy thủ đặt lên cổ Vân Thừa Hoài, nàng cưỡng chế chính mình nhịn xuống.

Kế tiếp mười lăm phút, trong đầu Thẩm Lưu Niên, ý tưởng mỗi lần thay đổi, tay nàng liền sờ về phía chủy thủ một lần, trong đó đã rút ra không dưới ba lần.

Vân Thừa Hoài lại không hề hay biết, ngắn ngủn mười lăm phút thời gian, nàng suýt chút nữa muốn chọc chết bản thân mười mấy lần.

Phục hồi tinh thần lại, Vân Thừa Hoài nhìn thấy Thẩm Lưu Niên sắc mặt âm trầm tới mức sắp nhỏ ra nước, hồi tưởng lại nguyên nhân đời trước trừng phạt đối phương tối hôm qua, trong lòng lại lần nữa phỉ nhổ bản thân nguyên chủ

 Nguyên chủ  bị cấm túc trong khoảng thời gian đó, nhận được tin tức, hoàng đế muốn phái nàng rời khỏi thượng đô tới đất phong.

Ở trong lòng nguyên chủ, chỉ cần một ngày chưa rời khỏi thượng đô, liền còn có cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Dù sao đương kim quá nữ là tỷ tỷ ruột của nàng, một khi quá nữ băng hà, thành viên tổ chức của quá nữ đều sẽ vì nàng sở dụng, đến lúc đó, chưa chắc không có một tia cơ hội xoay người.

Nhưng hoàng đế thế nhưng muốn phái nàng tới đất phong, cái này đại biểu cho dù quá nữ băng hà, nàng cũng không có khả năng mượn cơ hội này xoay người.

Sau khi nhận được tin tức này, nguyên chủ liền xông vào sân của Thẩm Lưu Niên, mặc kệ cầm được cái gì, đều hướng về phía đối phương mà ném.

Nếu không phải mấy trung phó liều mạng che chở, Thẩm Lưu Niên không chết cũng phải trọng thương, huống chi đối phương khi đó còn đang mang thai.

Ký ức tới đây, Vân Thừa Hoài nghĩ tới ba ngày sau, Thẩm Lưu Niên hạ quyết tâm rời đi, trong đó một nguyên nhân trọng yếu, chính là những người theo nàng của hồi môn, vì không muốn liên luỵ nàng, tập thể ở thượng đô thành tạo ra hỗn loạn, có người thậm chí cầm binh khí tới vương phủ làm loạn, cuối cùng toàn bộ đều bị thị vệ vương phủ lấy binh khí đè xuống.

Đúng là mọi người lấy loại phương thức vang dội này hy sinh, Thẩm Lưu Niên mới mang theo ngập trời hận ý rời khỏi nam Tần.

Thẩm Lưu Niên sở dĩ lựa chọn thoả hiệp không phản kháng, chính là bởi vì đời trước thường xuyên dùng sinh mạng của người trong của hồi môn uy hiếp nàng.

Nguyên chủ làm nàng đi hậu hoa viên quỳ xuống, không muốn liên luỵ người bên cạnh nàng, nàng ngoan ngoãn đi.

Nàng không ngốc, cũng sẽ không lựa chọn quỳ gối ở nơi trống trải ngoài trời, liền tự giác đi tới trong đình.

Nghênh đón ánh mắt xem thường, cùng vô số cười nhạo của người hầu lui tới trong vương phủ, nàng trong gió lạnh run lẩy bẩy.

Lần này về sau, vì tính mệnh của chủ tử nhà mình, cũng vì để cho chủ tử nhà mình rời khỏi cái địa phương ăn thịt người này, đám người hầu của Thẩm gia, lựa chọn vứt bỏ sinh mệnh chính mình.

Vân Thừa Hoài đối với nguyên chủ lấy thế ép người, lấy mạng người uy hiếp người thủ đoạn, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Thượng Đô Thành loạn thành một mớ, hơn nữa Thẩm gia lại hoàn toàn thiên hướng Bắc Tề, nguyên chủ vì vậy mà bị giam lỏng, cuối cùng mất mạng.

Nguyên chủ là tự mình gieo gió gặt bão, Vân Thừa Hoài đương nhiên sẽ không lặp lại vết xe đổ đó. Nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân bước lên con đường chết kia lần nữa.

Nhưng mà, thay đổi đột ngột như vậy, nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi. Vạn nhất bị kẻ khác phát hiện thân thể này đã đổi một linh hồn khác, nếu xử lý không tốt, nàng rất có khả năng sẽ bị người ta coi như yêu quái mà lôi ra thiêu sống.

Nàng trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Niên, giọng nói dịu dàng khẽ vang lên:
"Vương phi, ngươi mang thai rồi."

Dùng lý do vì đối phương mang thai mà đột nhiên đổi tính, cái cớ này... đủ hợp tình hợp lý đi?

Thẩm Lưu Niên: "......"

Sắc mặt nàng tối sầm lại, bị tin tức "mình mang thai" đập cho một phát cứng họng, nhất thời không nói nổi câu nào, hoàn toàn không chú ý tới giọng điệu của Vân Thừa Hoài đã khác trước.

Trong ký ức của Vân Thừa Hoài, giữa các nàng chỉ từng có một lần viên phòng — chính là lần Thẩm Lưu Niên động dục kỳ trước đó.

Hoàng đế nghe nói hai người vẫn luôn chưa viên phòng, liền cho nguyên chủ hạ tử lệnh, thế là nguyên chủ nhân cơ hội "ch·áy nh·à đi hôi của", thừa dịp đối phương đang trong kỳ động dục, mất đi lý trí, mạnh mẽ đánh dấu Thẩm Lưu Niên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...