Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

4



Loại cảm giác rách nát này, lại khiến nội tâm nàng dâng lên một ý muốn bảo hộ mãnh liệt.

Nguyên chủ rốt cuộc là tàn nhẫn đến cỡ nào, mới có thể đối đãi một mỹ nhân rách nát đến thế này.

Thẩm Lưu Niên vốn mang khí chất xuất trần, nay lại thêm vẻ rách nát này, càng khiến Vân Thừa Hoài sinh lòng thương tiếc.

Chỉ là, vừa nghĩ tới dáng vẻ nữ chủ sau khi hắc hóa sẽ tàn nhẫn đến mức nào, nàng lập tức tỉnh táo lại.

Sao có thể vì sắc đẹp mà mê muội được, việc quan trọng bây giờ vẫn là phải mau chóng nắm rõ tình cảnh của bản thân mới được.

Vân Thừa Hoài ho nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng thu lại từ trên mặt Thẩm Lưu Niên.

Lúc này nàng mới nghiêm túc đánh giá lại căn phòng của mình, lần đầu tiên cảm thán, người cổ đại đúng thật biết hưởng thụ.

Trong phòng có giường, giống như là một căn phòng nhỏ trong phòng vậy, muốn bước lên giường gỗ kia, phải qua ba lớp cửa nhỏ mới đến được sát mép giường.

Chiếc giường này bản thân nó cũng rất lớn, thoạt nhìn ước chừng phải rộng hơn hai mét, đủ để chứa hai người nằm thoải mái.

Dù rằng Vân Thừa Hoài không muốn bị Thẩm Lưu Niên đá văng xuống giường, nhưng dù sao thì giường gỗ cũng chỉ là giường gỗ, vào mùa đông thế này, chắc chắn vẫn là nằm trên giường ấm áp dễ chịu hơn, nàng không có thói quen ủy khuất chính mình.

Cho nên nàng dứt khoát quyết định nằm trên giường ngủ luôn, trời lạnh như thế, lại còn là đêm khuya, ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của ổ chăn ấm áp chứ?

Mà Thẩm Lưu Niên ngủ ở mép ngoài, nàng chỉ cần bò từ cuối giường vào trong, sau đó nằm ở vị trí tận cùng bên trong là được.

Bởi vì giường đủ lớn, nên khoảng cách giữa hai người cũng được kéo ra xa một chút, thậm chí còn có thể nằm thêm hai người nữa ở giữa.

Tỳ nữ tiến vào, thấy hai người nằm chung một giường, vội vàng buông màn giường xuống, sau đó lui ra ngoài.

Vân Thừa Hoài nghe thấy động tĩnh, nhắm mắt lại, không để ý tới.

Khoảng cách nữ chủ rời khỏi vương phủ còn ba ngày nữa, mấy ngày này, nàng quyết định muốn cùng Thẩm Lưu Niên ăn chung, ở chung.

Để phòng ngừa nữ chủ rời khỏi vương phủ, trong lòng nàng hạ quyết tâm làm một kẻ mặt dày vô lại.

Ăn cơm ngủ nghỉ đều phải kè kè bên nữ chủ, dù sao khoảng thời gian này nàng đang bị cấm túc, vậy thì dứt khoát bám lấy Thẩm Lưu Niên, ngủ cũng phải ngủ cùng, tuyệt đối không thể để người rời khỏi vương phủ.

Nàng không muốn vì một lần sơ suất của mình mà khiến nữ chủ rời đi, rồi sau đó bản thân lại giẫm lên vết xe đổ đời trước, bị Tần hoàng đế nam chủ ra lệnh giam cầm.

Nàng không chỉ muốn bám lấy Thẩm Lưu Niên, mà còn muốn thay đổi cái nhìn của đối phương đối với mình, việc này quả thực là gánh nặng đường xa a~

Ngoài nữ chủ ra, nàng còn phải đối mặt với nguy cơ tranh đoạt ngôi vị.

May mà nàng đã rời khỏi trung tâm cơn lốc tranh quyền, cuối cùng cưới được nữ chủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng coi như đã hoàn toàn vô duyên với ngôi vị hoàng đế, điều này ít nhiều có thể bảo vệ nàng phần nào.

Trước đó vài ngày, nguyên chủ  buông lời cuồng ngôn, hoàng đế phạt nàng cấm túc một tháng, khoảng thời gian này, nàng có thể coi như tạm thời được an ổn.

Dù sao nàng với Quá nữ đương triều là tỷ muội cùng mẹ, tuy rằng thân thể Quá nữ không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời, nhưng với thân phận của nàng, có thể lợi dụng được quá nhiều thứ, mà trước kia nàng lại đắc tội không ít người, e rằng những người đó sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Chính vì thân thể Quá nữ không tốt, cuộc tranh đoạt ngôi vị càng thêm kịch liệt, hoàng đế có hơn mười vị hoàng nữ, hơn nửa trong số đó đều tham dự vào.

Thắng làm vua, thua làm giặc, kẻ thất bại tất nhiên không có kết cục tốt.

Vân Thừa Hoài là người đầu tiên bị đào thải, nhưng nàng lại là tỷ tỷ ruột thịt của Quá nữ, điều đó đã định trước nàng sẽ không thể rời xa trung tâm cơn lốc quyền lực.

Thời gian bị cấm túc một tháng này, vừa khéo có thể cho nàng cơ hội thở dốc, cũng có thể để nàng thật tốt mà ở chung với nữ chủ một phen.

Hy vọng nàng có thể ngăn cản được nữ chủ rời đi, có thể thay đổi được vận mệnh ác độc nữ phụ của mình.

Có lẽ vì đêm đã khuya, trong phòng lại đủ ấm áp, hơn nữa từ lúc xuyên tới đây, tinh thần nàng vẫn luôn căng thẳng, chẳng mấy chốc, Vân Thừa Hoài liền chìm vào giấc mộng đẹp.

Nàng thậm chí còn không nghĩ tới, nếu nửa đêm Thẩm Lưu Niên tỉnh lại, không chỉ là sẽ đá nàng xuống giường, mà rất có khả năng sẽ trực tiếp giết nàng.

Phải biết rằng, Thẩm Lưu Niên hận nàng thấu xương, đối mặt với người đã tra tấn mình suốt thời gian dài, rất khó mà giữ được lý trí.

Mà Vân Thừa Hoài đang ngủ say, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi những điều này.

Nàng là người hiện đại, nào đã từng gặp qua mấy cảnh giết người gì đó, ngày thường ở ký túc xá cũng chỉ là mấy nữ sinh ở chung một phòng, trong lòng căn bản không có khái niệm ABO gì hết.

Trong lòng nàng, ngủ chung với Thẩm Lưu Niên cũng chẳng khác nào ngủ chung với bạn cùng phòng ở ký túc xá.

Vì thế, nàng ngủ rất an tâm, giống hệt như ngày thường, vừa cảm nhận được ánh sáng ban mai...

......

Sáng sớm, khi con người đã rời khỏi trạng thái ngủ sâu, Vân Thừa Hoài cũng bước vào trạng thái ngủ mơ màng.

Đang ngủ, nàng cảm giác được có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn chằm chằm mình.

Nàng nhíu mày mở mắt ra, liền nhìn thấy bên cạnh có một mỹ nhân tuyệt sắc đang dùng ánh mắt đầy chán ghét nhìn chằm chằm nàng.

Nữ? Nữ quỷ?

Vân Thừa Hoài giật nảy mình, lập tức ngồi bật dậy trên giường.

Một hồi lâu sau nàng mới phản ứng lại được tình cảnh hiện tại của mình, bản thân nàng đã xuyên qua, người nằm bên cạnh nàng là nữ chủ trong tiểu thuyết — Thẩm Lưu Niên, chứ không phải nữ quỷ.

Đầu tiên nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức lại căng thẳng lên, ánh mắt vừa rồi của Thẩm Lưu Niên thật sự quá dọa người, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

"Ngươi... buổi sáng tốt lành."

Vân Thừa Hoài há miệng, gian nan nói ra câu chào buổi sáng.

Thẩm Lưu Niên kinh ngạc nhìn nàng, dường như không ngờ nàng lại có thái độ như vậy, còn tưởng rằng nàng lại nghĩ ra cách gì để tra tấn mình.

"Ta vì sao lại ở chỗ này?" Giọng nói của Thẩm Lưu Niên không được tốt lắm.

Hai người vừa mới thành thân không bao lâu, lúc trước dù thái độ của Thẩm Lưu Niên có lạnh nhạt, cũng không đến mức đối chọi gay gắt như bây giờ, trong giọng nói tràn đầy chán ghét.

Trong đầu Vân Thừa Hoài hiện lên cảnh nguyên chủ suốt nửa năm sau khi hai người thành thân, bản thân đã đối xử với Thẩm Lưu Niên như thế nào, chỉ cảm thấy, nếu là nàng, e rằng cũng sẽ trực tiếp lựa chọn đồng quy vu tận với kẻ thù ngay trước mặt.

Nếu đã không cho nàng sống tốt, vậy thì cùng nhau chết luôn đi cho rồi.

Mà nguyên chủ cái ác độc nữ phụ này, thật sự là ác tới cực điểm, lại dám lấy người nhà và của hồi môn của Thẩm Lưu Niên ra để uy hiếp, khiến đối phương phải nhẫn nhịn tới tận bây giờ...

Thẩm Lưu Niên nhẫn nại, không phải là nhẫn nhục chịu đựng, chỉ là không muốn đem chuyện này ầm ĩ ra ngoài vương phủ mà thôi.

Dù sao nếu thật sự ầm ĩ ra ngoài vương phủ, với địa vị của Thẩm gia, hoàng đế rốt cuộc vẫn phải tỏ thái độ.

Thẩm gia là thương nhân, nhưng người ta nắm trong tay mỏ quặng, mà lại là mười tám tòa đại quặng, giàu có đủ để địch lại một quốc gia, trong nhà những thứ khác không nhiều, chỉ có tiền là không thiếu.

Giàu có đủ để địch quốc, lại không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, một khi tranh thủ được bọn họ về phe mình, Nam Tần còn có thể thiếu tiền sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...