Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

3



Vân Thừa Hoài nhất thời không nhớ ra tên của tỳ nữ, chỉ tùy ý phân phó một câu.

Thân là chủ tử của Vương phủ, ở nơi này nàng có quyền uy tuyệt đối, lời nàng nói ra chẳng ai dám nghi ngờ, cũng chẳng ai cần nàng phải giải thích điều gì.

Hơn nữa, nếu nàng nhớ không lầm thì trong nguyên tác tiểu thuyết, chính là sau lần chịu phạt này, mới tra ra nữ chính đã mang thai.

Một nữ nhân mang thai, bất cứ lúc nào cũng đều phải cẩn trọng đối đãi. Huống hồ Thẩm Lưu Niên còn quỳ trên nền tuyết lâu như vậy, tất nhiên phải để ngự y kiểm tra qua, nàng mới có thể yên tâm.

Trong Vương phủ có ngự y riêng, là người do Thái Y Viện phân xuống, y thuật đều thuộc hàng xuất chúng trong đám ngự y đương thời.

Ngự y của Sở Tương Vương phủ nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa bước vào phòng liền vội vàng hành lễ với Vân Thừa Hoài: "Điện hạ."

"Không cần đa lễ, ngươi mau kiểm tra cho Vương phi đi."

Nguyên chủ chuyện duy nhất nàng làm được coi là tốt, chính là để lại cho nàng ký ức này. Nhờ đó mà dù bị ném vào hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, nàng cũng sẽ không đến mức quá hoảng loạn.

Ngự y quỳ bên mép giường, nhận lấy khăn thêu do tỳ nữ đưa tới, đặt lên cổ tay Thẩm Lưu Niên, bắt mạch hồi lâu rồi mới đứng dậy hành lễ, cung kính nói: "Chúc mừng Điện hạ, Vương phi đã có hỉ."

Một câu chúc mừng này, ngự y nói ra mà lòng đầy thấp thỏm bất an. Ai trong Vương phủ mà chẳng biết, Sở Tương Vương Điện hạ cực kỳ chán ghét Vương phi. Nói ra câu chúc mừng này, không khéo còn khiến bản thân chọc giận Điện hạ. Nhưng nếu có tin vui mà không cung hỉ, cũng rất dễ làm Điện hạ không vui.

Ngự y chỉ cảm thấy, làm người thật sự quá khó khăn.

Mà Vân Thừa Hoài lúc này lại chẳng buồn quan tâm ngự y nghĩ gì, trong lòng nàng chỉ tràn đầy một câu — Thẩm Lưu Niên thật sự đã mang thai rồi.

Theo như trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Niên ba ngày sau khi bị phát hiện có thai liền trốn khỏi Vương phủ, lưu lạc thật lâu mới chạy tới Bắc Tề.

Nói cách khác, nếu trong vòng ba ngày nàng không ngăn được nữ chính rời khỏi Vương phủ, thì kết cục của nàng vẫn sẽ không thay đổi — bị mất tự do, chịu đựng mười năm giam cầm, cuối cùng còn đói khát mà chết thảm.

Bị giam cầm mười năm, nàng liền sẽ bị sống sờ sờ đói ch·ết, kết cục như vậy, Vân Thừa Hoài đương nhiên không thể tiếp thu.

Không được, nàng không thể bị giam cầm, lại càng không thể ch·ết, vất vả lắm mới có được cơ hội sống lại lần thứ hai, nàng nào cam lòng bị nhốt mười năm, rồi lại đón nhận kết cục nhân sinh chấm dứt.

Nàng nhất định phải thay đổi vận mệnh đời trước, làm một cái hoàng nữ, thụ phong lưỡng địa vương, nàng cho dù có ăn chơi hưởng lạc, phóng túng bãi lạn, cũng có vinh hoa phú quý hưởng không hết, nàng điên rồi mới phải bị giam cầm.

Bị giam cầm mười năm, ở cái thời đại không có di động, không có internet, không có bất kỳ phương thức giải trí nào, người là sẽ điên mất.

Nàng đời trước từng ở nhà trạch nửa tháng, có di động có internet mà còn cảm thấy nhàm chán muốn ch·ết, huống chi là mười năm.

Xem qua tiểu thuyết nàng biết, muốn thay đổi kết cục nguyên chủ, then chốt ở trên người nữ chủ Thẩm Lưu Niên.

Nguyên chủ tra tấn nữ chủ nửa năm , nàng làm sao có thể ở trong vòng ba ngày, thay đổi cái nhìn của nữ chủ?

Việc cấp bách trước mắt, chính là giữ nữ chủ lại, chỉ cần đối phương không rời đi, nàng liền còn có cơ hội khiến cảm quan của nữ chủ đối với nàng phát sinh biến hóa.

Rốt cuộc một khi nữ chủ Thẩm Lưu Niên đã rời đi, lần tái kiến sau chính là mang binh đánh thẳng vào hoàng đô Nam Tần, đến lúc đó đã là chậm.

Thẩm Lưu Niên là thông qua Bắc Tề quá nữ rời khỏi Nam Tần, nàng nhớ rõ trong tiểu thuyết có viết, Bắc Tề quá nữ đã sớm cùng nữ chủ kết nối tuyến, nếu không phải nữ chủ lo lắng liên lụy người nhà, chỉ sợ đã sớm không ở lại vương phủ nghỉ ngơi nửa năm lâu như vậy.

Lần này nữ chủ hạ quyết tâm rời đi, là vì bảo toàn chính mình, cũng là vì Bắc Tề quá nữ đối nàng hứa hẹn, lấy thực lực Bắc Tề che chở Thẩm gia, còn ban cho Thẩm gia ba thành trì.

Như vậy Thẩm gia không chỉ có khu vực khai thác mỏ, còn có thành trì, có thể chiêu mộ đại lượng tư binh, có năng lực tự bảo vệ mình.

Cuối cùng, nữ chủ chính là dựa vào những tư binh này, liên hợp Bắc Tề, một lần hành động diệt sạch Nam Tần, chiếm lấy hơn phân nửa thành trì Nam Tần, trở thành vị Khôn Trạch hoàng đế đệ nhất trong lịch sử.

Đương nhiên, mười năm tới, Thẩm Lưu Niên đã trải qua cửa nát nhà tan, mất đi hết người nhà bằng hữu, cơ hồ chịu đủ đau khổ tra tấn, mới dần dần trưởng thành thành một vị "đủ tư cách" đế vương.

Mà khi đó, cũng là thời điểm nàng đời trước t·ử v·ong.

Vân Thừa Hoài nằm ở trên giường, nghĩ tới kết cục bi thảm của chính mình, trong lòng có chút tê dại.

Vẫn là hiện đại tốt hơn a, đâu giống cổ đại, không mạng sống còn bắt người làm việc.

Nàng cũng không biết sau khi mình ch·ết có thể hay không xuyên hồi hiện đại, huống chi, kiếp trước của nàng cũng không có gì đáng để lưu luyến.

Nếu bắt buộc phải nói có, vậy cũng chỉ là sinh hoạt tiện lợi do khoa học kỹ thuật hiện đại mang đến, cùng với các loại điện tử giải trí mà thôi.

Nàng không có người nhà, không có bằng hữu, dựa vào tiền bồi thường của cha mẹ mà sống, nàng dùng hết toàn bộ sức lực cùng thời gian, thi đậu danh giáo hệ luật, còn tưởng rằng về sau chính mình sẽ trở thành một cái luật sư kiên trì nội tâm lý tưởng chính nghĩa.

Kết quả, vừa mở mắt liền xuyên thư, còn trở thành ác độc nữ xứng.

Vân Thừa Hoài tự nhận mình không phải người xấu, cũng làm không ra những chuyện nguyên chủ đã làm.

Nguyên chủ trên người nàng chảy xuôi huyết mạch tôn quý nhất, chính thống nhất của thời đại này,  mẫu hậu nàng là tiên hoàng hậu, đặt ở cổ đại, hiện giờ bài vị còn phải an trí ở phía trước tiên hoàng, cũng là muốn người người hành lễ.

Con của kế thê, nào thể so được với đệ nhất nhậm chính thê nữ tôn quý giá.

Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, nguyên chủ nàng luôn dùng tư thái tương lai quá nữ, đối đãi tỷ muội cùng triều thần, có đôi khi liền càng thêm quá phận.

Nghĩ tới những hành vi của nguyên chủ, Vân Thừa Hoài không khỏi đau đầu.

Luôn cảm giác, cho dù không có nữ chủ trả thù, kết cục của nguyên chủ cũng sẽ không khá hơn chỗ nào.

Trách ai đây? Chỉ có thể trách nguyên chủ cũ.

Hiện tại nàng trở thành nhân vật này, vì chính mình, nàng nhất định phải ngăn cản bi kịch tái diễn.

Nếu nàng xuyên tới trước khi nữ chủ rời khỏi vương phủ, vậy còn có cơ hội.

Nàng không muốn, cũng không cam lòng, giống như đời trước, rơi vào kết cục bi thảm kia.

......

Phủ y giúp Thẩm Lưu Niên kiểm tra xong thân thể, liền mang theo tỳ nữ đi đến dược phòng kê đơn bốc thuốc.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Thừa Hoài cùng Thẩm Lưu Niên.

Vân Thừa Hoài dựa vào mép giường, cẩn thận đánh giá người đang nằm trên giường — Thẩm Lưu Niên.

Trong trí nhớ, đời trước lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương, đối phương là làn da khỏe mạnh trạng thái, đâu giống hiện tại, yếu đuối mong manh, sắc mặt tái nhợt, ngay cả trên môi cũng không có một chút huyết sắc, hoàn toàn là một bệnh mỹ nhân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...