Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

26




Vân Thừa Hoài thấy Thẩm Lưu Niên không trả lời mình, đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm ra ngoài sân, chẳng lẽ đang suy nghĩ đến Hứa Thác sao?

Nàng nghĩ đến trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Niên rất thưởng thức Hứa Thác.
Hai người bọn họ còn chưa nói với nhau một câu nào, hẳn là chưa đến mức vừa gặp đã nhìn nhau đắm đuối đi?

Nàng thật ra không ngại Thẩm Lưu Niên thích người khác, chỉ là tình cảnh hiện tại của nàng còn khó khăn, đối phương vẫn nên ở lại trong vương phủ thì hơn, đợi đến khi nàng xoay chuyển được tình thế, sẽ cùng đối phương hòa li.

Nàng không muốn cản trở sự nghiệp cùng hạnh phúc của Thẩm Lưu Niên, đến lúc hòa li nàng có thể chủ động rời khỏi phủ, chỉ mong tài sản Sở Tương Vương phủ còn lại đôi chút, có thể giúp đỡ nàng phần nào.

Nhưng nàng vẫn nhịn không được tò mò hỏi: "Phu nhân đang nghĩ đến Hứa Thác sao?"

Thẩm Lưu Niên: "???" Cẩu đồ vật này lại đang nói bậy bạ gì đó?

Vân Thừa Hoài không để ý tới ánh mắt có chút kỳ dị của Thẩm Lưu Niên, lo nói một mình: "Cũng phải, Hứa Thác, Hứa Tử Ngọc, quân tử như ngọc, công tử thế gia, ôn nhuận nho nhã..."

"Ngươi muốn nói cái gì?" Thẩm Lưu Niên lập tức cắt ngang lời nàng.

Vân Thừa Hoài ngẩn người, ngu ngơ nói: "Ta chỉ nói Hứa Thác là người không tồi a."

"Liên quan gì đến ta?"

Thẩm Lưu Niên từ trước đến nay nói chuyện với nàng chưa từng lưu tình, nói xong liền xoay người đi vào phòng.

Trời về đêm càng lúc càng lạnh, nàng mặc áo choàng mà vẫn cảm thấy chút lạnh lẽo.

Thấy Thẩm Lưu Niên đã vào phòng, nàng vội vã đuổi theo, trong lòng hận không thể cho cái miệng mình một cái bạt tai. Xử lý từng ấy người trong vương phủ, nhãn tuyến các nơi đã trừ bỏ hơn phân nửa, những nơi quan trọng đều là người một nhà, nàng vui mừng quá mức, một lúc không cẩn thận liền hớ hênh.

"Phu nhân có thai trong người, chớ nên nổi giận." Vân Thừa Hoài cười nịnh nọt.

Thẩm Lưu Niên hít sâu một hơi, tầm mắt dời đi nơi khác, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho nàng.

Vân Cẩu thay đổi quá lớn, vẫn cần phải quan sát thêm, thái độ Thẩm Lưu Niên tất nhiên sẽ chẳng tốt đẹp gì. Nàng ngược lại muốn xem thử, Vân Cẩu rốt cuộc là đang diễn trò, hay thực sự đã thay đổi.

Thật hay giả, đều phải xem Vân Cẩu sau này làm gì.

Sở Tương Vương phủ lỏng lẻo như cái rổ rách, cho dù đã xử lý từng ấy người, nhưng bên trong vẫn còn thừa lại những kẻ nhãn tuyến cắm từ bên ngoài.

Chỉ là Hình Bộ và Đại Lý Tự vừa đặt chân vào Sở Tương Vương phủ, không cần nhãn tuyến hồi báo, tin tức liền đã truyền ra ngoài.

Ngày hôm nay, khắp thượng đô thành đều cười nhạo —— trò cười của Sở Tương Vương phủ.

Đối với giới  thế gia mà nói, nội phủ quản lý loạn đến mức này, đương nhiên là trò cười lớn nhất.

Phần lớn đều cười chê Thẩm Lưu Niên — một nữ tử thương hộ làm vương phi thì có ích gì, thứ không thể đặt lên bàn, ngay cả gia nghiệp cũng quản không xong.

Chủ quân chủ ngoại, há lại có thể bị chuyện vặt trong nhà làm phiền. Đại nương tử chưởng quản nội trợ, việc lớn nhỏ trong phủ tất nhiên là do vương phi trông coi.

Trong vương phủ xuất hiện nô tỳ trộm đồ, còn phải mời Hình Bộ, Đại Lý Tự đến xử lý, há chẳng phải là nói vương phi vô năng?

Trên thực tế, Sở Tương Vương cùng vương phi mới thành hôn nửa năm, đã đồn đại hai người bất hòa, vương phi đến nay còn chưa nhập chủ chính viện, nói gì đến chuyện chưởng quản vương phủ.

Có vài người, quen đem lỗi của Càn Nguyên quy lên đầu Khôn Trạch, hoặc đổ lên người Cùng Nguyên.

Dù là Khôn Trạch hay Cùng Nguyên, đều là thê tử của Càn Nguyên. Đối với người ngoài mà nói, Càn Nguyên sai vẫn là có thể thông cảm về mặt tình cảm.

Vân Thừa Hoài mới đến, đối với chuyện cổ đại không hiểu nhiều, nhưng Thẩm Lưu Niên lại rất rõ ràng, thượng đô thành này sẽ có loại lời đồn nào.

"Cô nương, kinh thành tin đồn đã dấy lên." Bắc Trúc sau khi trở về, vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Thẩm Lưu Niên.

Đợi đến khi Vân Thừa Hoài đi rửa mặt, nàng mới có cơ hội hồi báo chuyện bên ngoài.

Thẩm Lưu Niên đã sớm rửa mặt xong, đang tựa trên giường mỹ nhân, thân quấn một tấm thảm lông thật dày.

Nghe Bắc Trúc hồi báo, thanh âm nàng mang theo chút trào phúng: "Vân Cẩu vốn dĩ đã là trò cười khắp kinh thành, nay lại thêm một kẻ vương phi không học vấn không nghề nghiệp, thì có thể làm nên trò trống gì."

Sở Tương Vương cưới một nữ tử thương hộ, lại bị cấm túc, nửa năm nay, phần lớn lời đồn sau bữa ăn ở thượng đô thành đều từ Vân Thừa Hoài mà ra, thêm một vương phi phế vật thì có gì đáng kể.

"Nhưng... cô nương, lấy tài năng của người, sao có thể cam chịu như thế." Bắc Trúc vừa nhắc đến liền căm giận bất bình.

Lấy biểu hiện của cô nương nhà mình ở Tây Bắc, tương lai nhất định có chỗ dụng võ, hiện tại lại bị giam chân nơi thượng đô thành, ai ai cũng có thể cười nhạo, bên người còn bị một tên cẩu vương gia khi dễ.

Thẩm Lưu Niên liếc nhìn tỳ nữ nhà mình một cái, "Ngươi có gặp được Lý Chiêu Hiền không?"

"Chưa từng." Bắc Trúc lắc đầu, "Khi ta đến, khách điếm chỉ để lại một nữ tử, nàng nhắn ta chuyển lời tới cô nương, rằng đêm nay gió nổi, cô nương chớ ngủ say quá."

"Đêm nay?" Thẩm Lưu Niên nhíu mày, nàng bắt đầu ngủ ở chính viện từ hôm nay, Vân Thừa Hoài muốn ở lại.

Cho dù hai người không ngủ cùng một giường, nhưng nếu có động tĩnh gì, Vân Thừa Hoài cũng đâu phải kẻ điếc.

"Đúng vậy, nghe nói Quá nữ phát hiện tung tích Chiêu Hiền nữ công tử."

Nam Tần Quá nữ Vân Thừa Kế, là hoàng nữ được công nhận là ưu tú nhất của Nam Tần, anh minh quả cảm, cơ trí hiền đức, luận năng lực, luận phẩm hạnh, nếu có thể kế vị, tuyệt đối là một đời minh quân.

Chỉ tiếc thân thể không tốt, thường xuyên phải dưỡng bệnh, mới khiến triều đường Nam Tần sinh ra tranh đoạt đích vị, đảng phái tranh đấu lại càng kịch liệt.

Đảng tranh vốn là thủ đoạn hoàng đế dùng để cân bằng triều cục, cái gọi là đế vương tâm thuật, mà nếu triều đình cần dựa vào đảng tranh để giữ cân bằng, còn nói gì đến quốc thái dân an.

Nếu như thân thể Vân Thừa Kế khỏe mạnh, Nam Tần tuyệt sẽ không đến mức hỗn loạn như ngày nay.

Vân Thừa Kế phát hiện tung tích của Quá nữ Bắc Tề Lý Chiêu Hiền, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.

Người Lý Chiêu Hiền phái đến gặp nàng, chẳng phải là kéo nàng xuống nước sao?

Bảo hổ lột da, quả thực là hành động ngu xuẩn, nếu Vân Thừa Kế phát hiện nàng có liên hệ với Quá nữ Bắc Tề, thì tại thượng đô thành này, cho dù nàng có bao nhiêu mưu kế cũng thành công cốc.

Thẩm Lưu Niên suy nghĩ xa xăm, mày hơi nhíu lại.

Vân Thừa Hoài đi vào trong phòng, liền phát hiện ra Thẩm Lưu Niên có điều khác thường, nàng tiến lên vài bước hỏi: "Phu nhân, xảy ra chuyện gì sao?"

Lúc nàng rửa mặt xong đi ra, không ai phát hiện, nghe được đôi câu của Thẩm Lưu Niên và nha hoàn, ít nhiều cũng đoán được chút.

Tỷ tỷ Vân Thừa Kế phát hiện tung tích Quá nữ Bắc Tề? Trong tiểu thuyết đâu có đoạn này?

Vậy Quá nữ Bắc Tề còn có thể gặp Thẩm Lưu Niên sao? Thế giới chân thực khác tiểu thuyết, thời thế thay đổi chỉ trong nháy mắt, sao có thể dựa hết vào cốt truyện?

Chương trước Chương tiếp
Loading...