Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

27



Tình tiết trong tiểu thuyết chỉ có thể đại khái làm kim chỉ nam , huống chi bây giờ cũng đang không ngừng biến đổi. Rốt cuộc, từ khoảnh khắc nàng xuyên đến thế giới này, một vài chuyện đã bắt đầu rẽ sang hướng khác.

Suy nghĩ của Thẩm Lưu Niên bị nàng đánh gãy, giọng lạnh nhạt đáp: "Không có chuyện gì."

Vân Thừa Hoài cũng chẳng hy vọng Thẩm Lưu Niên sẽ nói gì thêm với mình, một ngày ở chung tuy chưa đủ để xoá đi nửa năm ác ý trước đó, nhưng ít ra cũng không đến nỗi chạm đâu mắng đó.

Nàng chẳng bận tâm, cười nhạt một tiếng: "Phu nhân đang lo vương phủ không có người dùng sao?"

Thẩm Lưu Niên bưng chén nhỏ bên cạnh, chậm rãi nhấp một ngụm canh, thật lâu sau mới đáp: "Nô bộc nhà ta đã tiếp nhận các chức vụ trong vương phủ. Ngày mai môi giới sẽ đưa thêm người tới, chậm thì mấy hôm nữa vương phủ cũng sẽ khôi phục như cũ."

Trước khi người của phủ Nội Vụ  kéo đến, nàng đã cho môi giới mang nô tỳ tới phủ. Những nô tỳ đó đều đã ký giấy bán mình, giấy tờ nằm cả trong tay nàng, so với người do phủ Nội Vụ  phái đến càng dễ kiểm soát. Đến lúc ấy, sở Tương Vương phủ miễn cưỡng cũng có thể xem như một cái thùng sắt kín không kẽ hở.

Mấy bản khế ước bán mình đều nằm gọn trong tay Thẩm Lưu Niên, một khi hậu viện vương phủ vào tay nàng, toàn bộ phía sau liền rơi vào quyền khống chế của nàng.

Tiền viện là thuộc địa của quan lại và binh sĩ phủ vệ, hậu viện khó nhúng tay vào hơn, nhưng nếu muốn thu mua thì vẫn có cách.

Hiện giờ Vân Thừa Kế đã phát hiện tung tích của Lý Chiêu Hiền, chỉ e khó lòng rời khỏi Nam Tần. Huống chi nàng còn dính dáng tới Bắc Tề quá nữ, chuyện này không khác gì tự đưa đầu cho hổ cắn, đến lúc đó dù Tây Bắc không muốn đứng vào hàng cũng phải bị đẩy vào hàng.

Thế cục hiện nay đã đại biến, nàng còn muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu nữa sao?

Tối nay Lý Chiêu Hiền sẽ có người đến tìm nàng, một khi bị phát hiện, nàng có mười cái miệng cũng khó mà biện giải.

Ánh mắt Thẩm Lưu Niên rơi lên người Vân Thừa Hoài, vốn định đuổi con cẩu này đi, để tránh cho người của Lý Chiêu Hiền có cơ hội, nhưng e là giờ phải giữ nàng ta lại trong viện.

Cẩu bản nhân... không, là Vân Thừa Hoài, thấy Thẩm Lưu Niên đang đánh giá mình như có điều suy nghĩ, trong lòng lờ mờ có vài ý tưởng, song vẫn chưa thể nhìn ra toàn cục.

"Vương phủ sự vụ, phu nhân vất vả rồi." Vân Thừa Hoài tỏ ra nho nhã, cung kính.

Người như nàng, khi ra ngoài hoàn toàn dựa vào bộ mặt chính mình tự tô vẽ, vui thì hoà nhã lễ độ như tri thức nho nhã, không vui thì cả nhà cùng nhau phát điên. Lúc cần giả thì giả đến nơi đến chốn, lúc không muốn giả nữa thì nói thẳng, không buồn đóng vai, toàn xem tâm tình có vui không mà .

Vân Thừa Hoài chỉ là quá sớm thành thục, mất đi sự che chở quá sớm, lại chỉ biết ăn nhờ ở đậu, tự thân chưa thể đứng vững, sao có thể làm khác?

Vì vậy, khi biết mình đã xuyên qua, nàng không chút chần chừ, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh bản thân, lập tức tìm ra cách ứng phó.

Hôm nay, sự khởi đầu suôn sẻ, tâm trạng nàng không tồi, rõ ràng công lao lớn nhất thuộc về Thẩm Lưu Niên, nhưng bản thân nàng, cũng chỉ biết ôm lấy cái đùi này, không thể để đối phương ném mình ra.

Vì thế, nàng hơi cúi người xuống, giả vờ như một kẻ chân chó, "Ta giúp phu nhân mát xa nhé?"

Nàng chớp mắt, tỏ ra bộ dạng vô tội, đơn thuần đến mức khiến Thẩm Lưu Niên ngẩn người một chút.

Mùi cam quýt và trầm hương từ nàng tỏa ra, như một làn gió nhẹ nhàng vây lấy, thanh khiết và tươi mới, nhưng cũng mang theo một chút nặng nề.

Thẩm Lưu Niên cảm thấy không thoải mái, chân vô thức rụt lại. Nàng vẫn còn mang dấu ấn của Vân Cẩu trên người, chỉ là gần nàng, cơ thể nàng đã bắt đầu run nhẹ, từ cổ đến sống lưng đều nóng bừng.


Thẩm Lưu Niên không do dự đá một cái về phía Vân Thừa Hoài, nô tỳ không dám mạo phạm, vì đó là hành động phạm thượng, còn nàng thì không giống thế, trước kia không hề kiêng nể gì Vân Cẩu, giờ đây cũng chẳng có gì phải kiêng dè.

Nếu là nguyên chủ, có lẽ vì một cú đá này mà tức giận,  nhưng Vân Thừa Hoài sẽ ôm lấy chân Thẩm Lưu Niên, cười ngoan ngoãn: "Phu nhân đừng giận."

Thẩm Lưu Niên: "......" Nàng không hề giận, chỉ là đá về phía cẩu mà thôi, đâu phải đang giận.

Vân Cẩu nói vậy, làm như thể bọn họ đang tán tỉnh nhau, Thẩm Lưu Niên vội vàng thu chân lại, lặng lẽ xả ra một hơi, ánh mắt hơi chau lại.

Vân Thừa Hoài, mặc dù ngực có chút đau, nhưng vẫn bình tĩnh nở nụ cười, thấy Thẩm Lưu Niên nhíu mày, vội vàng hỏi: "Phu nhân, có cần bôi thuốc không?"

Thẩm Lưu Niên lúc này vẫn mang đôi giày lông dày, chân chỉ có đôi vớ mỏng, đang tựa vào thân thể mỹ nhân  ngồi xụp xuống.

Trong lòng nàng bỗng nhiên nảy ra một câu: "Mỹ nhân tựa lưng, mỹ nhân sụp đổ."

Thẩm Lưu Niên quả thật tuyệt sắc, đặc biệt là khí chất toàn thân, đúng là khiến lòng người phải xao xuyến.

Nàng chưa bao giờ nói yêu thương ai, nhưng nhìn một lần, tâm hồn không khỏi quay cuồng.

"Nam Linh sẽ giúp ta bôi thuốc." Thẩm Lưu Niên lười biếng đáp, không muốn phản ứng thêm với nàng.

"Ta giúp phu nhân bôi thuốc đi." Vân Thừa Hoài kiên trì, ra hiệu cho Nam Linh đưa thuốc cho nàng, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào Thẩm Lưu Niên.

Nam Linh không nhận được phân phó, làm sao có thể đưa thuốc cho nàng? Hai bên giằng co trong im lặng.

Qua khoảng mười phút, Thẩm Lưu Niên cuối cùng lên tiếng: "Đưa thuốc cho nàng."

Nam Linh dừng lại một chút, rồi đưa thuốc cho Vân Thừa Hoài.

Vân Thừa Hoài không cảm thấy xấu hổ, nàng ngồi xổm bên Thẩm Lưu Niên, dịu dàng cuộn lại ống quần của nàng, để lộ ra đầu gối bị thương.

"Cái này nghiêm trọng quá!" Nàng thở dài trong lòng.

Thẩm Lưu Niên vốn là làn da mềm mại, dù nàng có tập thể dục mỗi ngày, thân thể cũng không đến nỗi kém, nhưng những va chạm bình thường lại để lại vết thương, bây giờ nhìn thật đáng sợ.

Vân Thừa Hoài không nỡ, mím môi lại. Đúng là một kẻ vô tình, nàng là một mỹ nhân như thế, lại không biết yêu thương chính mình.

Nàng không biết là đau lòng cho Thẩm Lưu Niên, hay là đau lòng cho cái thân thể mịn màng trắng trẻo kia, từng vết thương chỉ thêm phần nhói lòng.

Nàng hạ quyết tâm, không để cho vết thương lâu thêm, quỳ xuống một gối.

Nàng động tác khiến mọi người bên cạnh không khỏi kinh ngạc, Thẩm Lưu Niên cũng sửng sốt nhìn nàng.

Càn Nguyên chỉ biết quỳ lạy trời đất, quân vương và thầy cô, thấy thượng quan cũng chỉ cúi người hành lễ, vậy mà Vân Thừa Hoài lại quỳ xuống sao?

Dù chỉ là quỳ một gối, nhưng nàng là vương thượng, sao có thể quỳ trước vợ chính mình?

Chính Càn Nguyên cũng tuyệt đối không quỳ trước vợ mình.

Vân Thừa Hoài chẳng để ý đến cái lễ phép này, trong lòng nàng không phân biệt rõ đâu là Càn Nguyên, đâu là Khôn Trạch, chỉ biết làm sao bôi thuốc cho Thẩm Lưu Niên nhanh chóng.

Nàng nhẹ nhàng lấy một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên đầu gối của Thẩm Lưu Niên, rồi lo lắng hỏi: "Đau không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...