Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
25
Hứa Thác là kẻ theo đuổi trung thành nhất của Thẩm Lưu Niên, một bụng thâm tình khó lòng giãi bày.Trong tiểu thuyết, Hứa Thác nhận định Thẩm Lưu Niên là chủ quân của mình, liền đi theo cả đời, sau này bị quân địch bắt được, bị lột áo ngoài phơi nắng mất nước trong người mà chết.Đường đường là công tử thế gia, cả đời vinh quang, chưa từng chịu qua loại khổ hình này, nỗi khổ lớn nhất đời e rằng chỉ là mỗi ngày dậy sớm vào triều.Bị lột áo ngoài, chẳng khác nào lột sạch kiêu ngạo của hắn, đối với kẻ cả đời được người kính lễ, đây là song trọng tra tấn — thân thể và tâm lý.Vân Thừa Hoài ngẩng đầu liếc nhìn: "Tống thị lang, Hứa thiếu khanh.""Thần có mặt."Tống An cùng Hứa Thác đồng thanh đáp lời, khác biệt là giọng của Hứa Thác nhẹ như gió mát phất mặt, nhu hòa hơn rất nhiều."Chuyện này liền giao cho Tống thị lang và ngươi.""Tuân chỉ, thần tất sẽ tận tâm tận lực."Hứa Thác lại nói: "Khởi bẩm Sở Tương Vương điện hạ, Đại Lý Tự vốn không có trách nhiệm thẩm vấn, cần Tống đại nhân thẩm vấn trước, Đại Lý Tự mới tiếp nhận phúc thẩm.""Không cần." Thẩm Lưu Niên đã điều Đại Lý Tự đến, trong lòng tự nhiên rõ ràng, "Thẩm vấn đã hoàn tất, Tống thị lang dẫn người tra hỏi, Hứa thiếu khanh chỉ cần phúc thẩm."Kỳ thực quyền hạn của Hình Bộ và Đại Lý Tự rất khó phân định rạch ròi, thường xuyên xuất hiện tình huống đùn đẩy lẫn nhau.Chuyện xảy ra ở vương phủ hôm nay, gọi Hình Bộ cũng được, gọi Đại Lý Tự cũng đúng. Nói đơn giản, Hình Bộ điều tra, Đại Lý Tự thẩm phán.Lại còn có phân cấp bậc: dân thường và quan viên dưới thất phẩm thuộc về Hình Bộ, từ thất phẩm trở lên do Đại Lý Tự phụ trách, hoàng thân quốc thích thì phải qua cả ba ty của Đốc Sát Viện cùng hội thẩm.Vậy những nô bộc trong vương phủ này, là tính dân thường, hay là thuộc hoàng thân quốc thích?Rối loạn lung tung, nguyên chủ đời trước còn chưa nắm rõ, huống chi là Vân Thừa Hoài – một người hiện đại.Hình Bộ và Đại Lý Tự của triều đại khác nhau có khác biệt rõ rệt, mà Nam Tần này lại là triều đại nàng chưa từng nghe qua, luật pháp và sách sử từng học cũng hoàn toàn khác biệt.Hiện tại nàng dù sao chỉ cần Thẩm Lưu Niên nói gì, nàng làm cái đó là được, sau này từ từ học luật pháp của Nam Tần cũng không muộn."An Viễn, đem công văn có chữ ký cùng toàn bộ nhân chứng vật chứng giao cho Tống thị lang và Hứa thiếu khanh." Vân Thừa Hoài ra hiệu cho Tiểu Bắc kết thúc phiên tòa, "Chư vị đại nhân, mời ngồi.""Tạ điện hạ *ban tòa." Mọi người của Hình Bộ và Đại Lý Tự đều hành lễ cảm tạ.(*chủ trì)Thị vệ trình lên chứng cứ, mọi người bắt đầu bận rộn.Vân Thừa Hoài sai người dâng trà và điểm tâm, còn gọi người đi hầm canh bổ dưỡng.Nàng tự tay bưng trà đến trước mặt Thẩm Lưu Niên, "Phu nhân, dùng trà."Thẩm Lưu Niên: "......"Một đám quan viên còn chưa thẩm tra xong, nàng đã bưng trà rót nước, bóc cả quả hạch. Rõ ràng là chuyện tỳ nữ có thể làm, nàng toàn giành làm hết, thật sự là một vị hảo thê chủ.Dáng vẻ này của nàng khiến chúng quan viên liên tục liếc mắt, chẳng phải nói Sở Tương Vương không sủng vương phi sao? Tin đồn không ăn khớp với thực tế a.Chỉ có Hứa Thác là chuyên chú điều tra án, một ánh mắt cũng không liếc về bên này.Hắn ngồi thẳng tắp, lần lượt lật xem chứng cứ, thật lâu sau mới buông sổ sách."Điện hạ, vương phi, chứng cứ người trong vương phủ tham ô vô cùng xác thực, theo luật pháp bản triều, nô tỳ trộm cắp tài vật của chủ, đánh trượng tám mươi, nếu không chết thì bán đi, hoặc lưu đày.""Vương phủ khác với phủ đệ thường dân, vật phẩm nơi này phần nhiều là đồ ngự tứ hoặc quan tạo, trộm quan tạo là di tam tộc, trộm ngự tứ thì tru cửu tộc."Tống An cũng buông xuống đống chứng cứ có đầy đủ chữ ký và ấn tay, trong mắt cười cười nói: "Hứa thiếu khanh nói rất đúng."Tống An im lặng nãy giờ không mở miệng, Hứa Thác vừa dứt lời liền phụ họa, rõ ràng là không muốn dính líu gì đến vụ án này.Vân Thừa Hoài không chút để ý đến suy nghĩ của đám quan viên, mà đang cân nhắc lời Hứa Thác.Đúng như Thẩm Lưu Niên từng nói, luật pháp vô cùng khắt khe.Quan tạo đều do Phủ Nội Vụ thống nhất phát hành, toàn bộ ghi chép trong sổ, thiếu hay thừa đều có ghi rõ.Để phân biệt giữa quan tạo và dân tạo, luật pháp vô cùng nghiêm ngặt, hai loại người xử lý cũng hoàn toàn khác nhau.Nghe Đại Lý Tự xác định tội trạng, những bà tử quản sự phạm tội cuống cuồng quỳ xuống cầu xin tha thứ.Thẩm Lưu Niên nhìn về phía Vân Thừa Hoài, ý bảo nàng có thể mở miệng.Vân Thừa Hoài ho nhẹ một tiếng, nói: "Chủ động nhận tội, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Quan nội cung tỳ thì giao trả cho Phủ Nội Vụ , còn nô tỳ do vương phủ mua về thì..."Đưa vào đại lao? Nàng mới chỉ ngừng một chút, Thẩm Lưu Niên liền đoán được nàng muốn nói gì, liền chủ động nói tiếp: "Kêu người môi giới đến, đem các nàng mang đi.""Dạ, nghe theo vương phi." Vân Thừa Hoài tiếp lời: "Còn những kẻ chết cũng không chịu nhận tội, cứ chiếu theo luật pháp xử lý."Giữa tiếng van xin của đám bà tử quản sự, người người kêu đau đầu, trong sân hỗn loạn, An Viễn liền sai phủ binh đem bọn họ áp giải ra ngoài.Tống An và Hứa Thác đồng loạt cúi người hành lễ: "Tuân mệnh."Chúng quan viên không ở lại lâu, phủ binh của Sở Tương Vương áp giải đám nô bộc rời đi, những chuyện còn lại cũng chẳng cần bọn họ bận tâm nữa.Người trong vương phủ lập tức giảm phân nửa, số còn lại cũng chưa chắc đã trong sạch, chỉ là ẩn nấp sâu hơn, cần thời gian nhổ tận gốc.Trong phủ yên ắng hơn hẳn, nhiều vị trí bỏ trống, vận hành cũng bắt đầu gặp trục trặc, may có người Thẩm gia ở trên gánh vác, vương phủ mới không đến mức tê liệt.Trời dần tối, hôm nay đã xử lý không ít việc, cũng nên nghỉ ngơi rồi."Phu nhân có mệt không?" Vân Thừa Hoài ân cần hỏi han.Thẩm Lưu Niên vừa mang thai được một tháng, đang là thời điểm cần dưỡng thân, phải vì chuyện vương phủ mà nhọc lòng, nàng thật sự quan tâm đối phương.Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, trong mắt nàng là quan tâm rõ ràng, không hề giả bộ.Thẩm Lưu Niên chợt cảm thấy, Vân Thừa Hoài thật sự đã thay đổi.Trên đời này, thật sự có người chỉ trong một đêm mà thay đổi lớn đến thế sao? Nàng cũng từng nghe chuyện thê chủ thay đổi sau khi thê tử mang thai.Nhưng nàng nhớ rõ cảnh tối hôm qua mình té xỉu, ánh mắt đau lòng của Vân Thừa Hoài khi đó...Chẳng lẽ lúc ấy nàng ta đã biết mình mang thai? Nếu biết, vì sao còn muốn phạt nàng?Thẩm Lưu Niên nghĩ mãi cũng không ra, Vân Thừa Hoài biến đổi quá đột ngột, lại quá chân thật, một người có thể diễn, nhưng không thể diễn đến mức này — nhất là Vân Cẩu