Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
21
Như vậy lại có một chút đáng yêu, còn khiến ánh mắt. kẻ khác mạc danh tâm động Nàng không tin Vân Thừa Hoài lại là người khiến bản thân rơi vào tình cảnh như thế, chỉ trong một đêm liền thay đổi tính tình.Vậy thì Vân Thừa Hoài trước kia là đang giả vờ? Hay là... Vân Thừa Hoài đã không còn là Vân Thừa Hoài?Ngay sau đó, nàng bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, Vân Cẩu không phải Vân Cẩu, vậy còn có thể là ai?Trong viện, đám bà tử quản sự đã quay về, từng tốp từng tốp đứng xếp hàng, giữa gió lạnh mà run cầm cập.Các nàng tới đã hơn nửa canh giờ, Thẩm Lưu Niên thì cố ý chậm rì rì, sai người đốt một nén nhang, để Nam Linh hầu hạ nàng trang điểm, rồi lại uống thêm một chén trà nhỏ, chờ cho hương cháy xong mới chậm rãi bước ra ngoài.Vân Thừa Hoài thì chật vật tự mình buộc tóc, nói là buộc tóc, thực ra chỉ là tuỳ tiện buộc một cái đuôi ngựa, đem cuốn lên, cố định bằng một cây trâm.Nguyên chủ cũng lớn bằng nàng hiện tại, hai mươi tuổi, ở Nam Tần cũng vừa vặn đến tuổi đội mũ, sau khi đội mũ thì Càn Nguyên đều phải búi tóc lên.Nàng biết cách búi đầu tròn, nhưng tóc quá nhiều, lại không có đủ đồ nghề, thì búi kiểu gì được, chỉ có thể tùy tiện buộc lại một chút.Như vậy chẳng ra thể thống vương gia gì, trái lại giống một gã hiệp khách lãng du giang hồ thì hơn.Lúc mặc y phục, nàng hoàn toàn rối như tơ vò, định nhờ Thẩm Lưu Niên giúp một tay, nhưng đối phương tất nhiên không thèm để ý tới nàng.Chủ tử không để tâm, tỳ nữ đương nhiên cũng sẽ không động tay.May là An Viễn lên tiếng giải vây: "Điện hạ, Tiểu Bắc đã trở lại.""Kêu nàng vào."Vương phi ở trong nhà, An Viễn là hộ vệ Càn Nguyên, đương nhiên chỉ đứng ngoài, còn Tiểu Bắc thì không giống.Trong ký ức, Tiểu Bắc vốn xuất thân từ thế gia giang hồ của Càn Nguyên, chẳng ngờ gặp tai ương diệt môn, bị thương mất khả năng làm nữ tử, cuối cùng cơ duyên xảo hợp mà vào cung làm nội quan.Từ sau khi nguyên chủ dọn đến phủ hoàng tử đời trước, Tiểu Bắc vẫn luôn đi theo nàng, hai người coi như cùng nhau lớn lên, là người hiểu rõ nguyên chủ nhất.Bất luận là hoàng tộc hay thế gia huân quý, chỉ cần chủ tử phạm sai lầm, người hầu đều phải chịu phạt theo.Nguyên phạm lỗi bị cấm túc, chịu roi thay lại là Tiểu Bắc, cũng may nguyên chủ bạc tình, hình phạt đánh cũng không quá nặng, nghỉ ngơi hơn mười ngày liền quay lại.Ban đầu Vân Thừa Hoài còn lo bản thân ở trước mặt nội quan thân cận cũ sẽ bị lộ tẩy, nhưng hiện tại nàng quả thực cần Tiểu Bắc tới cứu mạng.Tiểu Bắc bước vào phòng, vừa thấy tình hình liền sững sờ, sau đó lập tức trầm ổn quỳ xuống bái kiến: "Điện hạ, nô tài đã trở lại.""Bái kiến vương phi."Vân Thừa Hoài khẽ nhướn mày. Từ khi nàng xuyên tới giờ, Tiểu Bắc là người duy nhất gọi Thẩm Lưu Niên là "vương phi", hơn nữa còn hành lễ rất thành tâm.Quả nhiên, có thể sống sót trong hoàng cung, đều không phải hạng người tầm thường.Trong tiểu thuyết chỉ viết nguyên chủ đời trước rất cặn bã, đối nữ chính rất tàn nhẫn, còn về hoàn cảnh của nguyên chủ thì lại chẳng miêu tả bao nhiêu.Vân Thừa Hoài gần như là từ ký ức đời trước mới nắm được tình cảnh của bản thân, từ đó sắp xếp lại các mối quan hệ xoay quanh nguyên chủ.Nàng như một vị thần đứng ngoài quan sát toàn cục, xem xong ký ức nguyên chủ, thấy được những điều nguyên chủ chưa từng nhận ra, ít nhiều hiểu rõ hơn về những kẻ quanh mình.Trong ký ức, Tiểu Bắc lấy nguyên chủ làm trung tâm, mọi chuyện đều lấy nàng làm trọng, chưa từng ỷ vào thế lực nguyên chủ để ức hiếp người.Vân Thừa Hoài nhìn Tiểu Bắc, cảm thấy đây có lẽ là người duy nhất bên cạnh nàng hiện tại có thể dùng được, ngoài đám thân vệ.Nguyên chủ sống thật không ra gì, nếu không nhờ phủ Trấn Quốc công chống lưng, thì đến cả người dùng được cũng tìm không ra.Giờ đây nàng tiếp nhận cục diện rối như tơ vò đời trước để lại, muốn không đi vào vết xe đổ, tất phải mưu tính cẩn trọng.Tuy rằng ở kinh thành này, ai ai cũng khôn khéo như mọc mười cái đầu, nàng chưa chắc mưu kế cao hơn họ, nhưng cũng phải tính đường mà đi.Là người thời hiện đại xuyên tới, lại chưa từng được xã hội mài giũa, đọc nhiều sách thì đã sao, có biết cốt truyện tiểu thuyết thì cũng phải bước từng bước gian nan.Thôi thì nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ đi từng bước rồi tính sau."Tiểu Bắc, giúp bổn vương mặc quần áo."Ngày thường, ngoài đám tỳ nữ, Tiểu Bắc là người hầu nguyên chủ nhiều nhất.Nghe thấy giọng nàng, Tiểu Bắc lập tức bước lên giúp đỡ, vừa thấy cái đuôi ngựa kia liền hơi sửng sốt cười nói: "Điện hạ hôm nay có chút phong thái năm xưa."Vân Thừa Hoài bật cười. Nàng nào biết nguyên chủ khi nhỏ trông thế nào, trong trí nhớ cũng không có hình bóng mình.Thẩm Lưu Niên nghe vậy liếc hai người một cái, lạnh giọng hừ một tiếng: "Hay là ta dọn về Thanh Lâm viện, nhường nơi này cho các ngươi chủ tớ thân thiết?"Tiểu Bắc vội vàng quỳ hành lễ, tập trung giúp nàng mặc y phục.Vân Thừa Hoài cười cười: "Phu nhân đừng giận, nếu có nhường, cũng là nên để Tiểu Bắc làm chủ mới đúng."Thẩm Lưu Niên: "......" Lời móc méo không những không thành, lại bị trêu ngược.Thẩm Lưu Niên sa sầm mặt mày, bóng lưng cũng toát ra một luồng lạnh lẽo."Đi thôi."Vân Thừa Hoài cất bước theo sau, Tiểu Bắc đi sau hai người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nam Linh, đổi lại là vài ánh mắt khinh thường.Chủ tớ nhà Thẩm Lưu Niên từ trước đến nay đều khinh thường bọn họ, Tiểu Bắc cũng chẳng để bụng.Dưới hành lang, lò sưởi đang cháy đỏ, Thẩm Lưu Niên khoác áo choàng lông xù, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn bị che hơn nửa, nếu không phải thân hình cao ráo, sợ là đã bị áo choàng nuốt trọn.Như vậy trông nàng vừa kiều diễm lại đáng yêu, nếu không phải ánh mắt kia quá mức lạnh lùng, thì cũng có thể gọi là ngọt ngào.Vân Thừa Hoài đi song song bên cạnh Thẩm Lưu Niên, ngồi xuống bên cạnh bếp lò.Chính viện vương phủ có đủ loại hoa quý hiếm, dường như cũng hiểu tâm tình chủ nhân đang không vui, đều cụp đầu rũ lá.Hoàng tộc là hoàng tộc, đến mùa đông mà vẫn còn hoa để thưởng.Ánh mắt Vân Thừa Hoài khẽ dừng trên những đóa hoa, bên tai liền truyền đến tiếng lật sổ sách.Nàng ngẩng đầu nhìn, liền thấy Thẩm Lưu Niên đang tuỳ ý lật xem mấy quyển sổ đặt trên bàn.Đám bà tử quản sự sau khi quay về đều nộp sổ sách.Không biết nàng có thật sự xem kỹ hay không, chỉ thấy rất nhanh đã đặt sổ xuống, đôi mắt đẹp khẽ dừng lại trên người Vân Thừa Hoài, hơi cau mày, ném cho nàng một cái ánh nhìn sắc lạnh như đạn băng."Sổ sách sẽ có người chuyên môn đối chiếu kiểm tra, Thẩm gia ta chi thu chi phí các ngươi hẳn là cũng từng nghe qua. Tự mình thừa nhận thì còn được nhẹ tay vì tình cũ, còn nếu chấp mê không tỉnh..."