Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
22
Mắt Thẩm Lưu Niên hơi híp lại, trong miệng phun ra một chữ lạnh băng: "Giết."Khi nói ra chữ "Giết", trên người Thẩm Lưu Niên sát khí tràn ngập, tuyệt không giống dáng vẻ thường ngày ra vào khuê các Khôn Trạch.Vân Thừa Hoài nhớ rõ trong tiểu thuyết có viết, Thẩm Lưu Niên võ nghệ không tầm thường, thường giương cung bắn điêu, thuần phục ngựa dữ, thỉnh thoảng còn dẫn theo thuộc hạ đi săn thú, từng giết không ít hoang.Tây Bắc có nhiều bộ lạc, luôn có kẻ muốn cướp bóc Thẩm gia. Thẩm gia chiếm giữ mười tám khu mỏ, thường bị kỵ binh các bộ lạc quấy nhiễu.Khi Thẩm Lưu Niên còn chưa đến tuổi trưởng thành đã dẫn dắt tư binh Thẩm gia giao chiến cùng kỵ binh. Nàng thường mang mặt nạ bạc, bởi thế trên thảo nguyên Tây Bắc truyền lưu truyền thuyết "Thẩm mặt bạc", mọi người đều cho rằng nàng là một Càn Nguyên, chưa từng xem nàng là nữ tử khuê môn Khôn Trạch.Thân phận "Thẩm mặt bạc" của Thẩm Lưu Niên mãi đến hậu kỳ tiểu thuyết mới bị vạch trần.Thẩm gia nhiều năm trước cũng là một trong các bộ lạc, sở hữu mười tám khu mỏ, tài phú đếm không xuể, người trong bộ lạc không thiếu ăn mặc. Thế nhưng, "ngọc có giá mà người giữ thì mang họa", khiến Nam Bắc hai nước cùng Tây Bắc các bộ lạc tranh giành không ngừng.Vì thế, Thẩm gia quyết định theo con đường thương nghiệp, thoát ly thân phận bộ lạc Tây Bắc, sinh tồn giữa khe hở Nam Tần và Bắc Tề, mượn thế hai nước mà phát triển thế lực bản thân.Dựa vào mười tám khu mỏ, Thẩm gia thế lực ngày càng hùng hậu. Nếu vẫn là bộ lạc, ắt đã là thủ lĩnh các bộ lạc Tây Bắc.Đáng tiếc khi đó không có thành trì che chở. Mãi về sau, Thẩm Lưu Niên mới có được thành trì, lại thêm mười vạn tư binh Thẩm gia, thống nhất các bộ lạc Tây Bắc, lấy nơi đó làm căn cơ, dần dần thôn tính Nam Tần.Vừa rồi, khi Vân Thừa Hoài nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, bỗng nhiên nhớ đến đoạn trong tiểu thuyết miêu tả Thẩm Lưu Niên thân khoác chiến bào, cưỡi ngựa dữ, cầm kiếm giết địch không chút lưu tình.Chỉ nghĩ đến Thẩm tướng quân mặc giáp bạc, tim nàng liền đập thình thịch. Ai mà không yêu một Thẩm tướng quân giương cung bắn điêu, tuấn tú vô song? Đáng tiếc nàng chưa được tận mắt chứng kiến.Nàng là kiểu tiểu fan điển hình, khi đọc tiểu thuyết vẫn luôn thích nữ chủ, đối với nàng có sự kính trọng sâu sắc. Giờ tận mắt thấy Thẩm Lưu Niên như vậy, hai mắt đều sáng rực lên.Thẩm Lưu Niên vốn đang dùng dư quang nhìn nàng, phát hiện ánh mắt nàng nhìn mình, trong lòng chợt cứng lại, thầm mắng: Có bệnh.Một chữ "Giết" kia của Thẩm Lưu Niên, khiến hơn nửa số người trong viện quỳ rạp xuống đất.Một quản sự gan lớn bước ra, hỏi: "Vương phi nói vậy có chứng cứ chăng? Tuy rằng nô tỳ là người vương phủ, nhưng nếu vương phi không có bằng chứng, e rằng chúng nô tài khó mà phục. Hơn nữa trong số chúng nô tài còn có người từ Phủ Nội Vụ điều đến, há có thể tùy tiện đánh giết?""Điện hạ!" Một mụ béo phục phịch quỳ sụp trước mặt Vân Thừa Hoài, "Điện hạ vừa mới dựng phủ, chúng nô tỳ đã hầu hạ nơi này. Vương phi nói đánh liền đánh, nói giết liền giết, đối xử với nô tỳ cay nghiệt như vậy, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người ngoài nói điện hạ ngài *vũ đoán vô thường sao?"( *phán xét thiếu căn cứ , không công bằng)"Vô lễ!" Tiểu Bắc quát lớn, "Điện hạ đối đãi nô tỳ vương phủ luôn luôn hậu đãi, là các ngươi không biết trời cao đất dày, cư nhiên dám chất vấn điện hạ.""Tiểu Bắc."
Vân Thừa Hoài giơ tay ngăn lại, trước tiên nhìn về phía Thẩm Lưu Niên, thấy nàng không định mở miệng, nghĩ chắc là đang xem thử thái độ của mình."Xuất thân từ Phủ Nội Vụ thì không thể tùy tiện xử lý?" Nàng lặp lại lời quản sự, sau đó cười lạnh, "Bổn vương muốn giết các ngươi, thì thế nào? Hay là cần ta mời tổng quản Phủ Nội Vụ tới nói cho các ngươi biết, ai mới là chủ, ai mới là tớ?"Nàng vốn chẳng có khái niệm chủ tớ gì, nhưng nguyên chủ đã quen ngạo mạn, hiện giờ cũng học theo một phần.Vân Thừa Hoài suy nghĩ thêm, ngữ khí mang theo vài phần giễu cợt: "Vương phi chính là chủ tử vương phủ, mới tiếp quản phủ, kiểm kê sổ sách vốn là bổn phận. Về phần các ngươi sổ sách có sai hay không, phải tra mới biết.""Vương phi chẳng qua là cho các ngươi một cơ hội. Nếu tra ra thật có sai phạm rồi nghiêm trị, mới nói là nàng không nhân tình. Giờ cho các ngươi cơ hội, các ngươi chẳng những không biết ơn, còn dám chống đối, vậy thì điều tra thẳng tay."Nàng đưa tay chỉ thẳng hai người vừa mới nói chuyện: "Bắt đầu từ hai người đó.""Đúng rồi, vừa rồi các ngươi dám chống lại vương phi, còn có ý định vu hãm bổn vương, đáng bị tội gì?"Tiểu Bắc lập tức tiếp lời: "Tội chết."Lời nàng nói rõ ràng là đang bảo vệ Thẩm Lưu Niên, thuận tiện giết gà dọa khỉ. Những kẻ chưa quỳ cũng lần lượt quỳ xuống."Điện hạ tha mạng!" Quản sự gan lớn kia, người cao gầy, lập tức quỳ xuống xin tha.Bà tử béo cũng quỳ rạp xuống đất, thịt trên người run rẩy, hoảng sợ đến cực điểm.Vân Thừa Hoài chỉ là muốn chống lưng cho Thẩm Lưu Niên, cũng không thật sự định giết người. "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha..."Là tát miệng hay đánh trượng? Nàng còn hơi do dự."An Viễn, ngươi đến xử lý đi."Nàng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Bắc bên cạnh. An Viễn bước ra, lập tức kéo quản sự gầy và bà tử béo đi.Hai người còn chưa kịp van xin được hai câu, đã bị thị vệ bịt miệng, thanh âm lập tức bị dập tắt.Lúc này, Vân Thừa Hoài còn chưa nghĩ tới kết cục của hai kẻ kia sẽ thế nào, nàng chỉ lạnh nhạt nói với đám quản sự, bà tử phía dưới: "Vương phi là chủ tử vương phủ, lời nàng nói chính là bổn vương nói. Các ngươi đều nhớ kỹ cho ta. Nếu để ta biết ai bất kính với vương phi, nàng tâm thiện, nhưng bổn vương không dễ chọc."Trong lòng nàng nghĩ: Ta thì dễ chọc, nữ chủ không dễ chọc đâu. Lần đầu nói những lời thế này, thật kích thích, cũng may không nói lắp.Nàng lại nở nụ cười: "Phu nhân, chuyện kế tiếp, liền giao cho ngươi."Trong mắt Thẩm Lưu Niên hiện lên một tia kinh dị — Vân Cẩu thật sự có thể diễn tới mức này sao?"Bắt đầu rút thăm."Rút thăm để quyết định thứ tự tra sổ. Đến phiên ai thì tra người đó, nếu thật sự có vấn đề mà không chủ động khai báo, hình phạt sẽ tăng gấp bội.Thẩm Lưu Niên quả thật rất hiểu cách tạo áp lực tâm lý. Trong lòng có quỷ, vừa thấy tên mình hiện lên là hoảng loạn không thôi.Không phải không có kẻ phản kháng, nhưng kết cục sẽ chứng minh cho các nàng biết: cố chống lại là vô ích.Thẩm gia có đầy đủ năng lực kiểm sổ, tra một người rất nhanh. Bao nhiêu sổ sách như vậy, dưới sự phối hợp của mấy phòng thu chi Thẩm gia, kiểm tra một phần chỉ cần nửa nén hương là đủ.Tiết trời đông lạnh giá, tuyết bắt đầu rơi. Mọi người đứng trong viện, tuyết rơi trên vai, trên đầu, lạnh đến run rẩy.Còn Thẩm Lưu Niên thì uống trà nóng, đùi phủ lông thú dày nặng, vừa ấm áp vừa nhàn nhã ngắm tuyết, hoàn toàn tách biệt khỏi cái thế giới rét mướt, sợ hãi ngoài kia.