Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
20
"Phu nhân còn chưa ngủ sao?" Vân Thừa Hoài thấy Thẩm Lưu Niên đứng một bên, thật lâu cũng không chịu cởi áo khoác ra nghỉ trưa.Nam Linh đứng đó, tiến cũng không xong, lui cũng không được, nhất thời không biết có nên tiến lên giúp chủ tử của mình cởi áo hay không.Thẩm Lưu Niên hít sâu một hơi. Sân viện phía trước nàng từng ở nay đã bị dọn sạch, trước mắt chỉ có thể ngủ lại chính viện.Nhìn ý tứ của Vân Thừa Hoài, rõ ràng là hạ quyết tâm muốn cùng nàng chung phòng.Đã như vậy, nàng cũng chẳng cần ấm ức bản thân làm gì. "Nam Linh."Thẩm Lưu Niên đưa tay ra, Nam Linh thành thạo tiến lên giúp nàng cởi áo khoác, hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi.Vân Thừa Hoài nằm ngang trên giường nhỏ, Thẩm Lưu Niên muốn lên giường thì bắt buộc phải bước qua người nàng."..." Thẩm Lưu Niên hít sâu một hơi, dứt khoát đạp thẳng lên cánh tay Vân Thừa Hoài, còn xoay cổ chân một vòng cho đủ lực, rồi mới leo lên giường.Vân Thừa Hoài đau đến kêu lên, "Tê ~ phu nhân, đau quá."Nàng trực tiếp la lên như bị thương nặng, nhưng thực ra dưới lớp chăn, Thẩm Lưu Niên xuống chân rất nhẹ, gần như chẳng có bao nhiêu lực.Chỉ là nàng cố tình giả bộ để thỏa mãn tâm tư muốn trả đũa của Thẩm Lưu Niên — dù sao nguyên chủ nàng ức hiếp người ta không biết bao nhiêu lần, bây giờ bị khi dễ đôi ba phen cũng chẳng chết ai, coi như phát tiết một chút uất ức trong lòng, cũng giúp cho kế hoạch sau này thuận lợi hơn.Quả nhiên, sau khi dẫm nàng một cái, sắc mặt Thẩm Lưu Niên tốt lên không ít, không còn âm trầm như trước.Vân Thừa Hoài nằm thẳng dưới lớp chăn, trong lòng suy nghĩ có nên nói gì đó không, nhưng bên giường lại chẳng có động tĩnh.Nàng xoay tay nhìn thoáng qua, thấy Thẩm Lưu Niên đã nhắm mắt, tựa hồ đã ngủ rồi.Nàng cũng buồn bực nằm xuống, nhắm mắt lại suy nghĩ vẩn vơ — không hiểu sao lại xuyên vào trong tiểu thuyết, còn thành pháo hôi giai đoạn đầu trên đường nữ chủ xưng đế. Nếu đầu óc không tỉnh táo, nói không chừng còn chết thảm hơn cả nguyên chủ.Mặc dù nàng biết nội dung cốt truyện, nhưng thế giới này là thế giới thật sự, chuyện xảy ra từng khắc đều có biến hóa, chẳng giống tiểu thuyết cứ xoay quanh nữ chính mà viết.Nàng nhắm mắt lại, nghĩ ngợi lan man, có lẽ vì đã ăn no, cơn buồn ngủ liền kéo tới, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.Cùng lúc đó, tại Đông Cung, Hàn vương phủ, Ngụy vương phủ, cùng một vài thế lực khác đều đang nhận được tin tức về những việc phát sinh tại phủ Sở Tương Vương.Chỉ khác ở chỗ, có kẻ biết nhiều, có kẻ biết ít.Trong Đông Cung, thái nữ Vân Thừa Kế nghe ảnh vệ báo cáo, thanh âm yếu ớt vang lên, "Ngươi nói, A Hoài để Thẩm Lưu Niên chưởng quản vương phủ?""Vâng, điện hạ. Tối qua, Sở Tương Vương điện hạ bất chấp đêm lạnh, tự mình ôm vương phi trở về phòng, sau đó tra ra vương phi đã mang thai, hôm nay liền cho dọn vào chính viện, lại còn giao quyền quản gia.""Sau đó còn có một đoạn thời gian ở thư phòng, không rõ viết cái gì, rồi lại tự tay thiêu đi."Trong góc tối, một thân ảnh lạnh lẽo tựa như cỗ máy, bình thản thuật lại sự tình phát sinh ở Sở Tương Vương phủ.Vân Thừa Kế tựa người trên giường La Hán, trong phòng nồng nặc mùi thuốc, nàng sớm đã quen với hương vị ấy.Thân thể thái nữ mỗi ngày một suy yếu kể từ bảy năm trước, thái y cũng bó tay không chữa được, chỉ đành kéo dài ngày nào hay ngày nấy.Thân thể thái nữ cũng là lý do khiến nhiều hoàng nữ dao động. Nếu thân thể nàng khỏe mạnh, dựa vào chiến công trước đó, nào ai dám sinh ra tâm tranh đoạt?"A Hoài chỉ sợ cho rằng, chỉ cần có thai là phụ hoàng sẽ cho nàng một con đường sống. Nhưng nàng đâu biết, mẫu hoàng của chúng ta tàn nhẫn tới mức nào."Trong hoàng tộc không tồn tại tình cảm — mẹ giết con, tỷ giết muội, không trải qua thì chẳng thể tưởng tượng được mùi máu tanh trong đó ra sao.Một nội quan đứng bên, thần sắc đau lòng nói: "Điện hạ, Sở Tương Vương điện hạ vẫn luôn đối nghịch với ngài, nếu không khiến nàng khổ sở một phen, e rằng sau này sẽ càng thêm phiền toái.""Vả miệng." Vân Thừa Kế lạnh giọng.Trong phòng lặng ngắt như tờ, âm thanh bàn tay vả vang dội không ngừng. Đến khi đã có hai ba chục cái, Vân Thừa Kế mới nhàn nhạt mở miệng: "A Hoài cùng bổn cung đều là con của mẫu hậu. Nàng không phải phiền toái. Bổn cung không hi vọng người Đông Cung lại có những suy nghĩ như vậy. Hiểu chưa?"Rõ là một lời cảnh cáo, thanh âm vốn nên nghiêm khắc, nhưng bởi vì bệnh tật mà trở nên nhẹ nhàng mỏng manh.Song, chẳng ai dám xem lời nàng là trò đùa. Nàng được phong làm thái nữ năm sau khi Thánh Thượng đăng cơ, ngồi ở vị trí ấy hơn hai mươi năm, cho dù bệnh nặng, vẫn giữ khí thế bá đạo, khiến người không dám làm càn.Nội quan tự vả đến mức đầu sưng mặt đỏ, nghe xong lời kia liền quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy: "Dạ, điện hạ."Thanh âm Vân Thừa Kế dịu đi đôi chút, "Việc này, về sau không được nhắc lại. Lui xuống sắc thuốc đi.""Dạ, nô tài cáo lui."Sau khi nội quan lui ra, Vân Thừa Kế lại phân phó: "Ảnh Đầu, bên phía A Hoài, phái thêm vài ảnh vệ bảo hộ."Nàng tùy ý đặt một quân cờ xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Gió, sắp nổi rồi."Trong bóng tối có tiếng đáp nhẹ, không có thêm bất kỳ lời dư thừa nào.Vân Thừa Kế tựa như đang lẩm bẩm: "Nếu đem A Hoài nhốt lại, nàng có ngoan ngoãn không nhỉ?"......Lúc này, Vân Thừa Hoài đang ngủ, đột nhiên cảm thấy một trận đau nhói nơi cánh tay, mở choàng mắt ra liền thấy Thẩm Lưu Niên đi ngang qua.Đối phương ra vẻ như chưa phát hiện ra gì, để Nam Linh đỡ mình rời đi.Thẩm Lưu Niên rõ ràng là cố ý. Hai lần đạp đều nhắm vào cánh tay, vừa ngủ một chút đã tỉnh, đúng là quá khó sống.Vân Thừa Hoài một hồi không phản ứng, khiến Thẩm Lưu Niên quay đầu lại nhìn nàng một cái.Có lẽ nàng đang nghĩ: bị chân đạp lên, vì sao không tức giận?Vân Thừa Hoài vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn hỗn loạn, trong cơn mê nghĩ rằng mình phải ôm chặt đùi Thẩm Lưu Niên để cầu sống, nào dám nổi cáu? Chỉ có thể vừa xoa cánh tay, vừa lồm cồm bò ra khỏi chăn.Nam Linh nhìn thấy cô nương nhà mình đạp thẳng lên vương thượng, mồ hôi lạnh ướt cả lưng, may mà vương thượng không nổi giận, còn dùng ánh mắt oán oán nhìn chủ tử nhà nàng.Khóe miệng Thẩm Lưu Niên khẽ cong — nàng không tin một người thay đổi đột ngột như vậy, tỉnh táo thì còn diễn được, chứ mơ ngủ mà cũng diễn giỏi thế thì quá lạ rồi.Mới tỉnh dậy là lúc con người thành thật nhất. Phản ứng vừa rồi của Vân Thừa Hoài — rõ ràng là mê mang và bất đắc dĩ, nhận ra là nàng, lại vẫn bao dung sủng ái.