Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

19



Mắt Thẩm Lưu Niên khẽ lóe sáng, nàng đảo mắt nhìn, muốn xem thử điểm mấu chốt của Vân Thừa Hoài đặt ở đâu.

"Gọi toàn bộ quản sự lớn nhỏ trong vương phủ, cùng các đại nha hoàn đều tới đây."

Đã chuẩn bị chỉnh đốn chính viện, thì tất nhiên phải nắm được toàn bộ vương phủ.

Trong của hồi môn mà Thẩm Lưu Niên mang theo, đám quản sự, nha hoàn các loại không ít, cho dù không thể lập tức thay hết người trong phủ, nhưng những vị trí quan trọng hoàn toàn có thể thay bằng người của nàng.

Còn đám người trong vương phủ, có thể dùng thì dùng, không thể dùng thì đuổi ra ngoài, chậm rãi sàng lọc là được.

Nếu nhân thủ vẫn chưa đủ, vậy thì đi mua, có tiền lại không mua được nô tỳ chắc?

Không bao lâu, quản sự lớn nhỏ trong phủ đều đã tới, đứng thành hàng chục người, cộng lại cư nhiên có đến hơn trăm người, cái gì bà tử, cái gì quản sự, quả thực không thiếu loại nào.

Thẩm Lưu Niên đã sớm bảo người dọn bàn ghế ra sân, chính mình khoác áo choàng, ngồi dưới hành lang, lim dim mắt lười biếng, giống như đang nhìn đám người trong sân, lại tựa như chẳng nhìn thấy ai cả.

Không ai biết nàng đang nghĩ gì, đám quản sự trong sân càng không đoán nổi, nhất thời lòng người bàng hoàng, sợ hãi vô cùng.

Các nàng nghe nói, vương thượng đã giao quyền quản lý vương phủ cho vương phi, mà đối với những nha hoàn, bà tử như các nàng mà nói, quan huyện xa không bằng quản hiện thời, chủ quân lo quốc sự bên ngoài, còn chủ mẫu thì trực tiếp quản các nàng.

(*Quan huyện xa không bằng quản hiện thời :Người có chức quyền ở xa, dù to đến đâu, cũng không bằng người đang trực tiếp quản lý mình ở gần, ngay hiện tại.)

Tin vương phi có thai, người có chút quan hệ trong phủ đều đã biết, mà người ngoài phủ, tám chín phần mười cũng đã nghe thấy.

Vương phi có thai, thái độ của vương thượng đối với vương phi liền thay đổi lớn, không chỉ chuyển nàng vào chính viện, mọi việc đều thuận theo nàng, thậm chí quyền quản gia trong phủ cũng giao nốt cho nàng.

Giờ phút này đối mặt Thẩm Lưu Niên, mọi người đều vội vàng cúi đầu thấp xuống, hoàng thất xử lý nô tỳ, một lời không hợp là đánh là giết cũng chẳng ít, các nàng chỉ là nô tỳ, không phải quan viên, sống chết chỉ nằm trong một câu nói của vương thượng và vương phi mà thôi.

Trước kia vương phi không được sủng ái, đến chính viện cũng không ở nổi, giờ thì khác rồi, Sở Tương Vương phủ sắp thay trời đổi gió.

Thẩm Lưu Niên ngồi dưới hành lang, trên đùi phủ chăn, bên cạnh đặt một cái lò sưởi nhỏ, trên bếp lò đun trà, dùng để giữ ấm.

Vân Thừa Hoài ngồi bên cạnh, thoạt nhìn là đến chống lưng cho Thẩm Lưu Niên, nhưng thật ra đang tranh cao thấp với mấy quả quýt nướng.

Quýt hơi cứng, tay nàng trắng nõn quá mức, suýt nữa cầm không vững.

Nàng lột xong quả quýt, đặt vào tay để ủ lạnh một lát, rồi đưa tới trước mặt Thẩm Lưu Niên, "Phu nhân, ăn quýt đi."

Thẩm Lưu Niên vừa mới nghĩ được lời muốn nói, lập tức bị cắt ngang, ánh mắt nhìn về phía Vân Thừa Hoài, mang theo vài phần tức giận.

Vân Thừa Hoài chớp chớp mắt vô tội, không hiểu bản thân sai ở đâu, nàng chỉ muốn lấy lòng Thẩm Lưu Niên thôi mà, cũng chẳng làm gì xấu a.

Suy đi tính lại, nàng hiểu được một chuyện—mặc kệ sau này thế nào, điều nàng cần làm ngay bây giờ, chính là lấy lòng Thẩm Lưu Niên.

Lấy lòng thê tử nhà mình, không mất mặt, cho dù thê tử này chỉ là thê tử trên danh nghĩa.

Nàng xấu hổ thu quả quýt về, lặng lẽ ăn, dáng vẻ uất ức, nhìn qua lại thấy có chút đáng thương.

Thẩm Lưu Niên chỉ cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ mình đứt sợi thần kinh nào rồi, mới có thể thấy Vân Cẩu đáng thương?

Nàng nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nhàn nhạt nói:
"Hạn cho các ngươi trong nửa canh giờ, giao toàn bộ sổ sách ba năm gần đây trong phủ lên đây. Ta... bổn vương phi sẽ phái người theo các ngươi cùng đi lấy."

Đám quản sự nhà họ Thẩm nhanh chóng đi đến bên người phụ trách của mình, các nàng là chuẩn bị thay thế những quản sự này.

Người trong sân không rõ nội tình, thấy có người theo dõi, chỉ đành vội vàng quay về lấy sổ sách.

Vân Thừa Hoài coi như nhìn ra manh mối, Thẩm Lưu Niên gọi toàn bộ quản sự, bà tử, đại nha hoàn tới đây, không phải để làm khó dễ, mà là bắt các nàng đứng giữa tiết trời giá lạnh nửa canh giờ.

Hơn nữa có cả vương thượng và vương phi cùng tạo áp lực, lòng phòng bị trong bọn họ dần sụp đổ, những chuyện tiếp theo sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.

Chỉ e không chỉ dễ bảo, mà còn vì lập công chuộc tội mà chủ động khui ra vài chuyện mờ ám nữa kia. Tiếp theo, hẳn là một màn kịch hay.

Không hổ là nữ đế tương lai, thủ đoạn đúng là không tầm thường.

Đúng lúc này, Thẩm Lưu Niên vươn tay ra, ra hiệu Nam Linh lại đỡ mình, "Đi thôi. Nếu các nàng trở về rồi, để các nàng chờ ngoài sân, bổn vương phi nghỉ trưa xong lại ra."

Nam Linh vừa định bước tới đỡ chủ tử nhà mình, không ngờ có một bóng người trực tiếp chắn trước nàng, còn hết sức chó săn nói:
"Phu nhân cẩn thận, hay là ta ôm phu nhân về phòng nhé?"

Thẩm Lưu Niên: "......"

Nàng thật sự rất muốn rút tay về, tiện thể tặng cho đối phương một chữ "Cút".

"Đa tạ điện hạ, ta tự đi được." Thẩm Lưu Niên nghiến răng, nghe chẳng vui vẻ chút nào.

Vân Thừa Hoài cười khì, vẫn đỡ lấy cánh tay Thẩm Lưu Niên, nàng đỡ đâu phải tay, là đỡ lấy mạng nhỏ và tự do của mình, làm sao mà giống nhau được?

Vô tình chạm phải ánh mắt băng lạnh của Thẩm Lưu Niên, nàng chỉ có thể cười hề hề, không có ý định buông ra.

Dính người thì phải có dáng dính người, nàng vừa đi vừa nói:
"Phu nhân, hay là ta bồi ngươi nghỉ trưa luôn?"

Nam Linh đi sau hai người, liếc nàng một cái đầy khinh thường, nghĩ bụng: vương thượng thật sự biến thành thế này sao, đừng nói là thật sự thích tiểu thư nhà bọn ta chứ?

Còn Thẩm Lưu Niên thì tặng nàng một ánh mắt lạnh thấu xương, lạnh lùng nói:
"Không muốn bị quăng ra ngoài, thì tốt nhất đừng bò lên giường ta."

Vân Thừa Hoài vội vàng ngậm miệng, phu nhân hung quá.

Kỳ thật theo ký ức nguyên chủ, Thẩm Lưu Niên xưa nay đều hung như vậy, nguyên chủ chỉ biết nổi giận vô cớ, đem nô tỳ nhà họ Thẩm ra uy hiếp người khác mà thôi.

Vốn dĩ Thẩm Lưu Niên định chợp mắt một lát, kết quả vì mấy trò mèo của Vân Thừa Hoài, mười lăm phút trôi qua mà nàng vẫn chưa ngủ được.

Vân Thừa Hoài tuy không bò lên giường thật, nhưng lại kéo giường nhỏ bên dưới ra, trải đệm thật dày, an ổn nằm ngủ trên đó.

Nàng vẫn chưa quen với quần áo cổ đại, loay hoay nửa ngày mới cởi xong.

Trong chính viện, đám tỳ nữ đều là người của Thẩm Lưu Niên, nàng không gọi, tự nhiên sẽ chẳng có ai chủ động hầu hạ nàng.

Thế là nàng dứt khoát tự mình cởi quần áo, chui vào ổ chăn cuộn lại.

Trong phòng lò than cháy đỏ, ấm áp vô cùng, nhưng chỉ cần cởi áo khoác, vẫn cảm thấy lạnh.

Nàng quấn kín chăn, chỉ chừa ra một cái đầu, giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn, ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...