Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

14



Hoàng thất ba đời đều sống khá yên ổn, chỉ có hai đời gần đây là tranh đấu sống còn kịch liệt. Trong hoàng cung hiện tại có 21 vị công chúa, ngoại trừ mấy người còn nhỏ tuổi, thì ai ai cũng có dã tâm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Bây giờ, Quá nữ (trưởng công chúa) còn sống, nên mọi người vẫn chưa dám trắng trợn ra tay. Nhưng trong tối đã phân thành ba phe rõ rệt: phe ủng hộ Quá nữ, phe ủng hộ Tứ công chúa, và phe ủng hộ Thất công chúa – con gái của đương kim hoàng hậu.

Trong mỗi phe lại chia thành từng nhóm nhỏ, dù trong lòng ai cũng có toan tính riêng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ hòa khí, vâng lời người đứng đầu phe mình.

Ở kiếp trước, nguyên chủ ngu ngốc vô cùng, một mình lẻ loi đấu đá, không hề thân thiết hay qua lại với Quá nữ.

Mà đừng quên, những người kia đều là con gái của Tiên hoàng hậu, quan hệ vốn thân thiết sẵn. Nếu Quá nữ có mệnh hệ gì, tài nguyên và thế lực của nàng ta sẽ đổ hết lên người muội muội ruột thịt — tức là một món hời cực lớn.

Haiz... Vân Thừa Hoài thở dài — giờ nghĩ lại mới thấy, nguyên chủ đúng là sai lầm chất chồng. Đã vậy,  nàng nhất định không được giẫm vào vết xe đổ nữa.

Trong hoàng thất, con cái được phân chia rõ ràng: Hoàng nữ được phong là Càn Nguyên, Công chúa được phong là Khôn Trạch, còn Quận chúa thì gọi là Cùng Nguyên. Nhìn vậy là đủ biết địa vị ai cao ai thấp.

Hoàng nữ, công chúa, quận chúa, phi tần của hoàng đế, cộng thêm ngoại tộc bên nhà mẹ đẻ của các nàng, trên triều đình ai có chỗ đứng, ai là trung thần, ai là phe cánh... đủ thứ rối như tơ vò.

Vân Thừa Hoài phải ngồi cả buổi sáng mới tạm coi như nhớ được hết đám người này. Đầu óc muốn nổ tung.

Nàng gọi một tiếng: "Người đâu!"

An Viễn lập tức vào, hành lễ: "Điện hạ."

Vân Thừa Hoài dặn: "Ra sân nhóm cho ta một chậu than, ta sẽ qua ngay."

Có vài thứ phải đốt đi mới yên tâm. Dù nàng chắc chắn nội dung trên giấy có người nhìn cũng không hiểu, nhưng lỡ bị kẻ khác bắt bẻ thì cũng phiền toái.

An Viễn chuẩn bị xong chậu than, Vân Thừa Hoài mang đống giấy ra đốt sạch sẽ rồi mới quay lại thư phòng, bắt đầu sắp xếp một việc quan trọng.

Nàng nhìn An Viễn, dặn dò: "Giao cho ngươi một việc."

An Viễn chờ tiếp lệnh.

"Giờ vương phi đang mang thai, mà mấy vị hoàng tỷ kia khó sinh con, ai biết được có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không. Vương phủ này, từ trên xuống dưới, ngươi phải thanh lọc sạch sẽ cho ta. Ai không yên phận, ngươi tự xem mà xử lý."

An Viễn giật mình, biết điện hạ cuối cùng cũng nhận ra vương phủ này lắm tai mắt, tin tức dễ dàng lọt ra ngoài, bây giờ muốn thanh tẩy triệt để.

Nàng từng khuyên rồi, nhưng điện hạ lúc đó không nghe, còn bảo không cần lo, ai cũng là người của mình. Thực ra, đám khách khanh trong vương phủ phần lớn đều là tạp nham, ai biết trà trộn bao nhiêu người mang ý đồ xấu.

Giờ điện hạ đã chịu ra tay, An Viễn tất nhiên không dám chậm trễ, lập tức quỳ một gối: "Dạ, điện hạ."

Vân Thừa Hoài lại dặn thêm: "Nhớ kỹ, bất kể là ai cũng vậy."

An Viễn hỏi thêm: "Còn bên vương phi thì sao?"

Thẩm Lưu Niên  của hồi môn nhiều người, người bên cạnh toàn do nàng ta nắm. Vân Thừa Hoài dặn: "Không cần nhúng tay, chỉ cần giám sát chặt chẽ là được."

Nàng biết rõ mấy ngày tới Thẩm Lưu Niên chắc chắn sẽ gặp gỡ Thái nữ Bắc Tề – Lý Chiêu Hiền. Có An Viễn giám sát, xảy ra chuyện gì nàng cũng nắm được trước, không sợ bị động.

Vân Thừa Hoài lại nói thêm: "Còn nữa, người của vương phi ra vào vương phủ phải kiểm tra thật kỹ."

"Rõ."

Xong việc, Vân Thừa Hoài hài lòng, cười nhẹ, tháo dây buộc tay áo, nói: "Đi thôi, đi ăn trưa với vương phi."

An Viễn: "......"

Mới nãy nàng vừa mang thuốc bổ sang bên đó, vương phi nghe xong là điện hạ đưa, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bên chính viện, Thẩm Lưu Niên nhìn đống thuốc bổ cao như núi, chẳng hiểu Vân Thừa Hoài đang giở trò gì.

Từ ma ma lo lắng nói nhỏ: "Cô nương, Sở Tương Vương đổi tính thật rồi... nhìn mà sợ."

Từ ma ma tiến lên một bước, giúp Thẩm Lưu Niên đắp thảm lông lên đùi, trong lòng có chút lo lắng vì sự thay đổi của Vân Thừa Hoài.

Một cái Vương thượng, muốn chỉnh chết đám người bọn họ – kẻ không gốc không rễ ở Nam Tần – thật sự quá mức dễ dàng. Chỉ cần làm cho sạch sẽ, không để bên ngoài bắt được chút nhược điểm nào, thì cho dù là có chơi chết bọn họ, cũng không xem như phạm tội.

 Vân Thừa Hoài trước kia còn hung tợn, một bộ dáng như thể muốn chơi chết các nàng cho bằng được, vậy mà hôm nay bỗng dưng thay đổi, vô duyên vô cớ, tất nhiên là có ý đồ.

Thẩm Lưu Niên bưng chén trà bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm, hương trà nhàn nhạt lan tỏa giữa môi răng.

"Cứ theo Từ Đại nói đi, cửa hàng hay bạc đều không quan trọng, chỉ cần người bảo lãnh có thể tùy thời rời đi là được."

Từ Đại, là nữ nhi của Từ ma ma, cũng là một quản sự, chuyên giúp nàng xử lý mấy chuyện bên ngoài.

Nàng sớm đã có tâm tư muốn rời đi, một mình trốn đi thì dễ, nhưng của hồi môn theo nàng đến Nam Tần có tới mấy trăm người, những người này, nếu nàng đi rồi, liền sẽ trở thành cá nằm trên thớt cho kẻ khác xâu xé.

Cho nên, nàng mới từng bước từng bước, lặng lẽ đưa người của mình ra ngoài. Đi ít thì không sao, nhưng nếu một lần đi quá nhiều, tất sẽ khiến người ta hoài nghi.

Chỉ là nàng lại đã đánh giá Vân Cẩu quá cao. Người của nàng đã đi hơn trăm ngườ, vậy mà cũng không thấy Vân Cẩu có chút động tĩnh nào.

Nhưng hôm nay hành động của Vân Thừa Hoài lại thay đổi quá lớn, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nếu để Vân Thừa Hoài phát hiện nàng muốn rời khỏi Nam Tần, vậy thì, nàng cùng của hồi môn mấy trăm người kia... còn có thể có kết cục gì tốt đẹp?

Sẽ bị Vân Thừa Hoài tiên hạ thủ vi cường* sao?

(*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm thế mạnh)

Lúc Vân Thừa Hoài từ tiền viện rời đi, lại không hề phát hiện ra, trong bóng tối có một bóng người, ngay khi nàng vừa rời khỏi liền nhanh chóng lẻn vào thư phòng.

Thân ảnh kia sau khi rời khỏi tiền viện, liền một đường đi thẳng về hướng hoàng cung.

Vân Thừa Hoài bước nhanh đi về phía chính viện. Thời gian cũng không còn sớm, nàng còn phải tới bồi Thẩm Lưu Niên dùng bữa trưa.

Tuy rằng đối phương chẳng hề muốn nhìn thấy nàng, nhưng nàng lại bắt buộc phải dính lấy Thẩm Lưu Niên mới được.

Nói vậy, một buổi sáng đã trôi qua, Thẩm Lưu Niên muốn phân phó gì, chắc hẳn cũng đã phân phó xong cả rồi đi?

Chương trước Chương tiếp
Loading...