Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử
13
Chỉ vỏn vẹn nửa năm ngắn ngủi, Thẩm Lưu Niên từ tiểu thư được Thẩm gia nâng niu trong nhà kiều dưỡng Khôn Trạch, thoắt cái biến thành kẻ ở nhờ ăn bám, chịu đủ sự khinh thường nhục mạ, có danh Vương phi nhưng lại như không có thực.Nàng đã sớm quen rồi, sau khi thích ứng được, tất nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.Bất kể Vân Thừa Hoài khác thường là vì lý do gì, chỉ cần không tổn thương đến nàng và người bên cạnh nàng, vậy là đủ.Nhưng Thẩm Lưu Niên vốn không phải hạng người khoanh tay chờ trời định đoạt."Lý Chiêu Hiền người, khi nào tới đây?""Cô nương, thật sự muốn gặp Bắc Tề quá nữ sao?" Nam Linh hơi chút lo lắng."Ừm."Thẩm Lưu Niên không nhiều lời giải thích, nàng hiểu nỗi lo trong lòng người bên cạnh. Ở Nam Tần mà gặp người Bắc Tề vượt biên, một khi bị phát hiện, đó là tử tội.Nhưng nếu người ta đã không cho nàng đường sống, vậy thì tất cả cùng chết đi cho xong.Nếu nàng thật sự không còn sống nổi, nàng nhất định sẽ đem chủy thủ, một đao đâm thẳng vào tim Vân Thừa Hoài trước tiên.Vân Thừa Hoài đang ở thư phòng tiền viện, hoàn toàn không hay biết rằng, có một thanh chủy thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thẳng vào tim mình.Dù cho nàng biết đi nữa, chẳng phải hiện tại cũng đang cố hết sức đổi ý Thẩm Lưu Niên đó sao?Ít nhất là trước khi có thể đảm bảo nàng không bị giam lỏng,nàng vẫn muốn ngăn cản Thẩm Lưu Niên rời khỏi vương phủ.Dù sao thì, Thẩm Lưu Niên mà rời đi, chính là lý do hoàng đế có thể lấy cớ để giam cầm nàng.Vân Thừa Hoài ngồi trước án thư, tùy ý lật xem cuốn sách bên cạnh.Nàng bước vào thư phòng, không nhìn ngang ngó dọc, An Viễn vẫn còn đứng cạnh nàng. Nếu nàng tỏ ra quá mức tò mò, e là sẽ tự rước lấy phiền phức.Việc nàng sắp làm tiếp theo, nhất định phải có một chỗ an toàn và kín đáo."An Viễn.""Điện hạ."Chỉ cần nàng lên tiếng, An Viễn luôn là người đầu tiên đáp lại, thật sự quá mức đáng tin cậy."Đi chọn ít đồ bổ phù hợp cho thai phụ, đưa qua cho vương phi đi."Có thai rồi, tất nhiên phải ăn chút gì đó vừa bổ dưỡng vừa không làm tăng cân, bằng không đến lúc hài tử lớn quá, đối với thai phụ lại chẳng hay ho gì.An Viễn vừa định rời đi, nàng lại dặn thêm: "Nhớ đem qua cho phủ y xem, coi thử thai phụ có ăn được hay không.""Vâng." An Viễn lãnh đạm gật đầu, xoay người đi ngay, không chút do dự.Vân Thừa Hoài nhìn theo bóng An Viễn rời khỏi, ngoài cửa còn có hai thị vệ, bên ngoài thì nô tỳ không ít, nhưng nếu nàng không phân phó, bọn họ tuyệt đối sẽ không tự tiện vào.Đã không còn ai quấy rầy, nàng buông thư xuống, chậm rãi đi dạo một vòng trong thư phòng.Thư phòng rất lớn, sách vở đầy ắp cả phòng, dựa theo ký ức nguyên chủ, nàng biết trong thư phòng còn có một căn mật thất.Mật thất không lớn, bên trong để chút đồ vật quan trọng.Có thứ mẫu hậu để lại, cũng có thứ lão Trấn Quốc Công lưu lại, rảnh rỗi nàng phải thu dọn lại một chút, xem thử có gì dùng được không.Trong thư phòng cũng có không ít thứ, chẳng qua vì nguyên chủ nàng chưa từng đảm đương chức vụ quan trọng gì, sống y như một vị vương nhàn rỗi, cho nên cũng chẳng có gì quý giá.Tất nhiên, không phải không có thu hoạch, ký ức nguyên chủ trong đầu nàng giờ càng lúc càng rõ ràng.Vân Thừa Hoài lại ngồi vào trước án thư, từ ống bút chọn ra một cây bút lông trông khá ổn.Lúc nhỏ nàng từng luyện qua thư pháp, lớn lên cũng thỉnh thoảng có viết, nên đối với bút lông cũng không xa lạ. Thêm vào đó là ký ức cùng phản xạ cơ bắp từ nguyên chủ , chữ nàng viết ra hiện tại đã có tám, chín phần tương tự với nguyên chủ.Viết thử mấy chữ, nàng cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cần luyện thêm chút nữa chắc chắn sẽ giống hệt.Tính cách có thể chậm rãi thay đổi, nhưng chữ viết hay một vài thói quen nhỏ, lại phải chú ý khắp nơi.Cũng may, nàng phải bị cấm túc trong vương phủ một tháng, khoảng thời gian này vừa khéo đủ để nàng quen thuộc hoàn toàn ký ức nguyên chủ Cấm túc với người khác có lẽ là chuyện xấu, nhưng đối với nàng mới đến mà nói, xem như là cho nàng một khoảng thời gian thích nghi đi.Vân Thừa Hoài vì tiện viết chữ, liền quấn tay áo rộng mấy vòng, tìm dây buộc lại.Trong thư phòng có giá viết, tiếc là nàng không biết dùng, lại cũng chẳng muốn gọi người vào, liền tạm chấp nhận vậy.Nàng viết mấy chữ trên giấy xong, đang định làm việc chính, bỗng nhiên nghĩ tới, nếu xử lý không khéo, mấy trang giấy này rất có khả năng sẽ làm lộ ra điều gì đó.Suy nghĩ một chút, nàng quyết định vừa dùng ghép vần, vừa dùng chữ Hán viết, thỉnh thoảng còn xen chút tiếng Anh vào, như vậy chắc chẳng ai hiểu nổi.Trước tiên nàng viết xuống tên mình, phần ghép vần là viết tắt chữ cái đầu, tên thì dùng chữ giản thể, phòng khi có người phát hiện, còn tưởng rằng nàng đang âm mưu cái gì.Trong phủ Sở Tương Vương, tai mắt khắp nơi không ít.Vân Thừa Hoài bắt đầu từ hoàn cảnh của mình, chậm rãi sắp xếp lại tình thế bản thân.Nam Tần hoàng đế đăng cơ hai mươi sáu năm, giữa chừng đổi niên hiệu thành Thần Long, năm nay là Thần Long năm thứ mười một.Đương kim Thánh Thượng tính tình tốt, tổ mẫu của hắn lại là cuồng ma đổi niên hiệu, lâu thì ba bốn năm, ngắn thì một hai năm lại đổi một lần, cả đời đổi mấy chục cái niên hiệu, thời kỳ thái bình mà Lễ Bộ lại là lục bộ bận rộn nhất.Mẫu hoàng của hắn thì khác, đương kim hoàng đế không thích đổi niên hiệu, nhưng lại cực kỳ thích sinh con.Hai mươi mốt vị hoàng nữ, mười bảy vị công chúa, quận chúa càng nhiều không đếm xuể, lớn nhất đã ba mươi hai tuổi, nhỏ nhất còn chưa đầy một tuổi, bảy tám chục đứa con, thật sự là quá biết sinh.Hoàng đế trị vì hai mươi sáu năm, năm nào cũng có con ra đời.Đích trưởng nữ chính là đương kim Thái Nữ điện hạ, thân tỷ của Vân Thừa Hoài — Vân Thừa Kế.Ý nghĩa là kế thừa gia nghiệp tổ tiên, từ cái tên đã có thể thấy được kỳ vọng của hoàng đế với vị con gái này.Chỉ là hoàng đế sinh nhiều quá, đến đời thứ ba rồi, những hoàng nữ đã thành hôn, trừ tám hoàng nữ ra, vẫn chưa sinh được mấy đứa Càn Nguyên, Khôn Trạch cũng chỉ lèo tèo hai ba cái,Cùng Nguyên thì sinh không ít.Tỷ tỷ của nàng và hoàng trữ phi quen biết từ nhỏ, hai người cảm tình rất tốt, Đông Cung chỉ có một mình hoàng trữ phi, từ trước tới nay chỉ có một Khôn Trạch.Hoàng đế từng muốn tỷ tỷ cưới trắc thất, nhưng vì tỷ tỷ và hoàng trữ phi cảm tình sâu đậm, hai người giữa chừng chứa không nổi người khác, sau lại lấy cớ thân thể không tốt, liền dứt khoát không làm lỡ người trong sạch.Mấy vị hoàng tỷ còn lại của Vân Thừa Hoài, không biết thế nào mà cưới vợ không ít, nhưng con cái lại cực kỳ ít ỏi.Nhị hoàng nữ năm nay ba mươi mốt tuổi, có hai đứa con Cùng Nguyên, mấy hoàng nữ khác cũng gần như vậy.Trong hoàng gia có quy định, sau khi cưới vợ ba năm không được nạp thiếp, bằng không nguyên chủ sợ chịu khổ, chịu tội...Chỉ sợ đã sớm tính chuyện cưới một đống thiếp thất, sinh đầy nhà con cái, còn mơ cái Khôn Trạch gì đó nữa .Thật sự, Vân Thừa Hoài nhìn đám nữ nhân trong vương phủ tranh nhau khoe sắc, nàng thật sự chỉ muốn đau đầu đến chết cho rồi.