Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

12




Thẩm Lưu Niên không nhiễm phong hàn, e rằng có liên quan tới việc luyện võ.

Nghĩ đến đây, Vân Thừa Hoài cảm thấy, bản thân phải sớm ngày nhặt nhạnh lại chút căn cơ võ nghệ của nguyên chủ, thời cổ đại điều kiện chữa bệnh quá kém, chỉ sơ sẩy một chút liền có thể mất mạng, có một thân thể khỏe mạnh, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.

Chẳng qua, tuy rằng Thẩm Lưu Niên không nhiễm phong hàn, nhưng quỳ lâu như vậy, đầu gối khẳng định đã thương tổn không nhẹ.

Khi rời giường, nàng có nghe được thanh âm nha hoàn bên cạnh Thẩm Lưu Niên hút 1 ngụm khí lạnh, nghĩ tám phần là nhìn thấy thương thế trên đầu gối đối phương mới có phản ứng như vậy.

Mới vừa rồi, nha hoàn còn chưa kịp bôi thuốc cho Thẩm Lưu Niên, các nàng vốn dĩ định quay về viện của mình lấy thuốc, không ngờ lại bị giữ lại.

Nghĩ chắc là vì bôi thuốc cần cởi quần áo, có nàng ở đây không tiện.

Vân Thừa Hoài rất biết nhìn sắc mặt người khác mà nói:
"Nam Linh, chăm sóc tốt vương phi, nhớ kỹ phải bôi thuốc cho vương phi, các ngươi hầu hạ vương phi cho tốt, lại mau chóng gọi ngự y trong phủ tới bắt mạch cho vương phi."

Nam Linh là nha hoàn thiếp thân bên cạnh Thẩm Lưu Niên, so với hai người còn lại càng đắc dụng hơn.

Nàng vừa dứt lời liền đứng dậy:
"Bổn vương ra tiền viện một chuyến, buổi trưa sẽ tới bồi vương phi dùng cơm."

Nói xong, lại ôn hòa dịu giọng, cố ý hướng về phía Thẩm Lưu Niên nói:
"Phu nhân, ta đi trước."

Thẩm Lưu Niên: "......"

Vân Thừa Hoài chỉnh lại quần áo, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn qua bên cạnh, vừa vặn thấy được vẻ mặt bất mãn của Thẩm Lưu Niên, liền biết đối phương căn bản không muốn nàng ở lại bồi tiếp.

Nhưng có thể làm sao bây giờ? Nàng còn muốn sống, sao có thể không bồi.

Trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện bồi "lão bà" —— à không, ở thời cổ đại này, hẳn là phải gọi là thê tử, hoặc phu nhân?

Vân Thừa Hoài nhấc chân đi ra ngoài viện, lại không phát hiện, phía sau có một đạo ánh mắt, vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng nàng hồi lâu không dứt.

"Các ngươi nói xem, trong hồ lô của Vân Cẩu kia, rốt cuộc giấu trò gì?"

Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ Thẩm Lưu Niên, nàng tựa vào giường La Hán, lười biếng ngước mắt.

Nam Linh nửa tin nửa ngờ nói:
"Có lẽ là, bởi vì chuyện con nối dõi? Hiện tại bệ hạ Càn Nguyên có rất nhiều con gái, nhưng cháu gái thì chỉ có một người, lại còn là......"

Lại còn là đích thân nữ nhi mà hoàng đế chán ghét nhất, tám hoàng nữ.

Mẫu phi của tám hoàng nữ từng có thời kỳ hiển hách một thời, nhưng về sau lại dính líu tới vu cổ mưu hại hoàng đế, cuối cùng bị ban chết.

Kể từ đó, tám hoàng nữ cũng bị liên lụy mà thất sủng, đến nay đã hai mươi hai tuổi, vẫn chưa được phong vương.

Rất nhiều người đều nói, ở chốn hoàng gia, mẫu thân có thể nhờ vào việc sinh hạ cốt nhục của Càn Nguyên mà được tôn quý, nhưng trên thực tế, chỉ có mẫu phi được quân vương sủng ái, con mới có địa vị.

Trừ phi là mẫu phi vốn không có địa vị, lại không được quân vương sủng ái, mới có thể nhờ vào thân phận hài tử mà được tôn trọng.

Mà tám hoàng nữ, vận mệnh cùng mẫu phi không khác gì nhau.

Không chỉ hoàng gia là như thế, ngay cả thế gia quyền quý hay dân thường cũng đều như vậy.

Thẩm Lưu Niên không cho rằng, chỉ cần mình mang thai, liền có thể thay đổi thái độ của Vân Thừa Hoài đối với mình.

Hai người thành thân đã nửa năm, cục diện đã định, không có cách nào xoay chuyển. Lấy hiểu biết của nàng đối với Vân Thừa Hoài, người này tuyệt đối không thể vì ngôi vị hoàng đế mà chết tâm.

Nếu có hài tử, nói không chừng lại có thể khiến đương kim Thánh Thượng đổi ý, để Vân Cẩu có cơ hội đoạt lại quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Có lẽ Vân Thừa Hoài chính là nghĩ như vậy, cho nên mới phá lệ coi trọng đứa trẻ trong bụng nàng.

Không riêng gì nàng nghĩ vậy, ngay cả đám nha hoàn bên người nàng cũng đều cho là như thế.

"Chỉ sợ, Sở Tương Vương chính là trông cậy vào hài tử trong bụng cô nương để trở mình." Từ mama tiến lên một bước, trầm giọng nói.

Từ mama là hồi môn  của Thẩm Lưu Niên, một mực gọi nàng là "cô nương", đủ thấy người Thẩm gia khi nhìn thấy cô nương nhà mình ở trong phủ vương chịu khổ, trong lòng oán khí lớn cỡ nào.

Thẩm Lưu Niên cười lạnh một tiếng:
"Trở mình? Nàng dựa vào cái gì?"

Vân Cẩu thân phận cao quý cỡ nào, chỉ cần có một chút đầu óc, cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Mà đây, mới chỉ là bắt đầu —— Thẩm Lưu Niên nhìn rõ ràng nhất, một khi Vân Thừa Hoài phạm sai lầm, thì đâu chỉ là bị cấm túc một tháng đơn giản như vậy, làm không tốt sẽ bị nhốt trong vương phủ cả đời, vĩnh viễn không ra được.

Đáng tiếc Vân Cẩu kia lại nhìn không thấu, còn tưởng rằng cưới nàng liền có thể cách xa ngôi vị hoàng đế.

Chưa gả hoàng nữ nào chỉ có mỗi mình Vân Thừa Hoài, vì sao cứ phải là nàng đi cưới chính mình? Bất quá chỉ là hoàng đế đã sớm chán ghét nàng thôi.

Từ mama hơi lo lắng:
"Chỉ là, hiện tại cô nương mang thai, nếu như Sở Tương Vương không đạt được mục đích của mình, lão nô lo rằng......"

"Không cần lo." Thẩm Lưu Niên hờ hững nói, "Dù có thế nào, kết cục cũng sẽ không tệ hơn hiện tại là bao."

Chương trước Chương tiếp
Loading...