Xuyên thành phò mã ốm yếu tra A

3. Phò mã, chẳng lẽ ngươi muốn chết bất đắc kỳ tử?



"Làm càn!"

Mạnh Khiêm Ngôn vừa nghe nói xong, sắc mặt liền trầm xuống, chó săn của Nhị hoàng tử mà cũng dám đùa cợt nàng?

Cố Nhàn Dư bị quát bất ngờ, giật mình lùi lại, nhưng chân không đứng vững, suýt nữa ngã nhào xuống đất, theo bản năng liền với tay níu lấy bất kỳ thứ gì gần mình.

Vừa khéo, lại túm trúng tay Mạnh Khiêm Ngôn.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Cố Nhàn Dư ngã xuống đất, tiện tay kéo theo công chúa đổ luôn lên người mình.

"Ư..." Cố Nhàn Dư cảm thấy đầu đau nhói, lại ngửi được hương trúc xanh nồng đậm.

Ngay sau đó, nàng cảm nhận được luồng dị năng thân quen len lỏi khắp thân thể, trong đầu có một mầm non bé xíu hiện ra.

Cố Nhàn Dư nhất thời quên cả sợ hãi vì đã có tiếp xúc trực tiếp với người sống, trong lòng chỉ còn tràn ngập chấn động.

Thì ra nàng không phải cùng nguyên thân giống nhau như đúc, nàng là xuyên thân tới nơi này a!

Tư Lan trông thấy phò mã ngã xuống thì giật nảy cả người, lại thấy phò mã kéo theo cả công chúa cùng ngã, suýt chút nữa hồn phi phách tán, vội vã chạy tới đỡ công chúa dậy, định quỳ xuống thỉnh tội thì lại liếc thấy phò mã vẫn còn nằm dưới đất.

"Cứ để nàng nằm đó!" Mạnh Khiêm Ngôn chưa từng chật vật như hôm nay, kẻ gây ra tai họa lại còn đang nằm dưới đất bật cười.

Mạnh Khiêm Ngôn nhìn chăm chú vào nàng: "Phò mã, chẳng lẽ ngươi muốn chết bất đắc kỳ tử?"

Cố Nhàn Dư nghe vậy mới sực nhớ ra vì sao Mạnh Khiêm Ngôn lại chọn mình, còn không phải chính vì thân thể này yếu nhược dễ chết sao?

Lại nhớ trong tiểu thuyết, khi đại tướng quân trở về không bao lâu thì phò mã liền chết bất ngờ.

Cố Nhàn Dư còn chưa muốn chết, nàng vừa mới thức tỉnh dị năng, còn thật nhiều thực vật thú vị chờ nàng nghiên cứu a!

"Không muốn." Cố Nhàn Dư vội vàng đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, "Điện hạ, ta không cố ý. Là ngươi dọa ta, nên ta mới ngã. Con người ngã thì bản năng sẽ túm lấy gì đó, mà ngươi lại đứng ngay trước mặt ta."

"Thành ra là lỗi của bản cung?" Mạnh Khiêm Ngôn tức quá hóa cười, đột nhiên mặt lạnh, "Bản cung nghe hạ nhân phủ phò mã bẩm rằng ngươi không giỏi ăn nói, sao trước mặt bản cung lại nói năng lưu loát như thế?"

Cố Nhàn Dư nghe xong ngẩn người, theo phản xạ giơ tay định chạm vào miệng, rồi lại nhớ tay mình vừa dính đất dơ, liền lập tức bỏ xuống.

Kỳ quái thật, sao mình không còn nói lắp nữa?

Cố Nhàn Dư nghiêng đầu nhìn Tư Lan, định thử nói gì thêm.

Nhưng vừa nhìn Tư Lan, nàng lại cứng họng, gắng mãi cũng không thốt được chữ nào còn làm mặt đỏ bừng.

Tư Lan xem không hiểu ý phò mã, suy nghĩ một lát rồi nói với Mạnh Khiêm Ngôn: "Điện hạ, thời điểm không còn sớm, sương đêm lạnh lẽo, không tiện ở ngoài quá lâu. Hay là ngài xem qua hồng quả trước?"

Mạnh Khiêm Ngôn nhìn Cố Nhàn Dư, rồi lại nhìn hồng quả hình thù kỳ quái kia.

"Ngươi nói thứ này có thể ăn? Có thể chống lạnh, phát nhiệt, làm ấm thân thể?" Mạnh Khiêm Ngôn lúc nghe được cũng rất kinh ngạc. Thật mau nghĩ tới nếu có thể trồng ở Bắc cảnh khắc nghiệt, dân chúng mùa đông sẽ dễ sống hơn. Nếu đưa vào quân doanh, tác dụng càng lớn.

Cố Nhàn Dư nghe nàng nhắc đến ớt, lập tức hứng thú hẳn lên.

Nàng ngồi xổm cạnh chậu cây, ngắt một trái ớt: "Ăn sống, nấu nướng, đều được."

Mạnh Khiêm Ngôn nhận lấy, nâng trong tay xem xét: "Sứ thần phiên bang nói vật này có độc, không thể ăn, còn bảo không được chạm tay vào, sẽ gây đau rát như cháy bỏng.

Trước đó Mạnh Khiêm Ngôn chỉ nhìn, chưa từng chạm qua. Nay thấy Cố Nhàn Dư cầm trong tay mà không việc gì, nàng cũng thử cầm xem, thấy quả nhiên trên người không có phản ứng gì.

"Cắt ra, đụng vào phần ruột bên trong, mới gây bỏng rát." Cố Nhàn Dư phát hiện miệng mình vẫn có chút không nhanh nhẹn, nhưng đề cập đến việc mình thích, lời nói sẽ trôi chảy hơn nhiều.

Nghe vậy, Mạnh Khiêm Ngôn định thử xem thật sự có gây bỏng rát như nàng nói không.

"Điện hạ!" Tư Lan hoảng hốt ngăn lại, "Thân là ngọc thể kim chi, ngài không thể mạo hiểm. Vẫn là để thuộc hạ làm thay đi."

Cố Nhàn Dư thấy hai người họ như đối mặt với kẻ địch, không nhịn được cười, liền hái thêm một trái nữa.

"Phòng bếp. Nấu ăn."

Mạnh Khiêm Ngôn cùng nàng đến phòng bếp, Tư Lan chuẩn bị đi gọi đầu bếp thì bị Cố Nhàn Dư cản lại.

"Ta làm." Cố Nhàn Dư quay đầu nhìn Mạnh Khiêm Ngôn.

Nàng biết người nắm quyền lớn nhất ở đây là Mạnh Khiêm Ngôn, chỉ có Mạnh Khiêm Ngôn nói mới có trọng lượng, giống như căn cứ trưởng ở kiếp trước vậy.

Hoàng đế như thủ lĩnh liên minh của các căn cứ, có thể điều động và quản lý các căn cứ trưởng.

Thông thường công chúa sau khi thành thân sẽ được ban đất phong, có thể chọn ở lại kinh hoặc đi đất phong.

Mạnh Khiêm Ngôn hiện tại còn chưa chính thức được phân chia đất phong, chỉ có thể tạm thời lưu kinh. Mà phò mã tất nhiên phải đi theo công chúa, Cố Nhàn Dư cảm thấy lãnh đạo trực tiếp của mình, vĩnh viễn là căn cứ trưởng.

"Phò mã đã muốn xuống bếp, vậy cứ để phò mã làm đi." Mạnh Khiêm Ngôn cũng không phải dạng khôn trạch ở hậu viện, cho rằng càn nguyên nên xa phòng bếp.

Tư Lan thấy hai vị chủ tử ý kiến nhất trí, cũng không nói gì thêm, chỉ là phò mã không biết nhóm lửa...

Mạnh Khiêm Ngôn thấy Cố Nhàn Dư chổng mông dưới bếp thổi lửa mãi, mặt mũi bụi tro lấm lem, bộ áo gấm màu xanh cũng bẩn cả, trước thì lấm đất, sau lại dính nhọ than.

"..." Mạnh Khiêm Ngôn lại nhớ đến cuốn sổ ghi chép, khẽ cười lạnh, nhắm ngay cái mông đang chổng lên kia đạp một chân.

"Bẩn thỉu. Tránh ra." Mạnh Khiêm Ngôn đá nàng ra, nói với Tư Lan: "Đi giúp phò mã nhóm lửa."

Cố Nhàn Dư suýt ngã nhào, quay đầu nhìn Mạnh Khiêm Ngôn, vẻ mặt nghi hoặc - sao công chúa lại đá nàng?

Lực đá rất nhẹ, giống như trêu đùa.

Kiếp trước mỗi lần bị căn cứ trưởng đá, nàng phải nằm thật lâu mới gượng dậy được.

Nghĩ đến đó, Cố Nhàn Dư mỉm cười với Mạnh Khiêm Ngôn.

Mạnh Khiêm Ngôn trầm mặc, trong lòng lại càng chắc chắn tin đồn ngoài kia đúng, Lục phò mã, quả là... đầu có bệnh.

Lửa đã nổi.

Tư Lan sợ phò mã bị dầu bắn, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh canh chừng, kết quả phát hiện, phò mã chỉ không biết nhóm lửa, chứ nấu ăn thì rất thành thạo.

Hồng quả ở trên thớt bị cắt nát.

Mạnh Khiêm Ngôn đi qua, vừa giơ tay, Tư Lan liền đưa tới đôi đũa sạch.

"Có thể ăn sống?" Mạnh Khiêm Ngôn hỏi.

Cố Nhàn Dư thấy nàng nói chuyện cũng rất ngắn gọn, gật gật đầu: "Được."

Dừng trong mắt Mạnh Khiêm Ngôn, phò mã trả lời một chữ này chính là đang phô trương.

Nhưng nếu phò mã thật sự chứng minh được hồng quả có tác dụng, Mạnh Khiêm Ngôn cũng không ngại dung túng nàng một lần.

Mạnh Khiêm Ngôn gắp một miếng: "Phò mã, há miệng."

"Ta không thích ăn sống."

"Bản cung ban cho, ngươi nên tạ ơn." Mạnh Khiêm Ngôn đưa tay tới gần nàng.

Cố Nhàn Dư nhíu mày, nhưng cũng không phản kháng, nàng không thích ăn sống là thật, nhưng đây là lương thực cũng là thật.

Nàng há miệng, chuẩn bị ăn.

Kết quả Mạnh Khiêm Ngôn thu tay lại: "Thôi, phò mã không thích thì bản cung cũng không ép ngươi. Nấu ăn đi."

Cố Nhàn Dư lúc này mới nhận ra, nàng lại bị đùa giỡn.

Nàng cũng không giận.

Kiếp trước từng thấy người mẹ lấy đồ ăn đưa đến miệng em bé lại rút về, chọc em bé cười, nàng cảm thấy thật ấm áp.

Nàng không có mẹ, nàng chỉ là máy móc sản xuất lương thực hình người của căn cứ.

"Hắt xì!" Tư Lan không nhịn được, sau khi ớt vào nồi liền liên tục hắt hơi.

Cố Nhàn Dư đậy nắp nồi lại, quay đầu xem Mạnh Khiêm Ngôn, thấy nàng đang cố nhịn đến mắt đỏ hoe.

Ồ.

Thì ra không phải không bị sặc cay, mà là ráng nhịn.

Cố Nhàn Dư cũng thấy cái mũi có chút ngứa, nhưng nàng còn ổn, nhịn chút là được.

Tư Lan thì không, lấy tay áo che mặt, hắt hơi không dứt, nước mắt đều rớt ra.

Món thịt xào ớt đã xong.

Một đĩa nóng hôi hổi, mùi thơm kỳ dị lại kích thích vị giác bày ra trước mặt.

Tư Lan chủ động xin nếm thử.

Cố Nhàn Dư chẳng chờ hai chủ tớ quyết định, tự cầm đũa ăn trước.

"A" Cố Nhàn Dư mặt mày hân hoan: "Cay quá! Quá đã!"

Trời biết nàng tới đây bao lâu, ăn uống nhạt nhẽo chưa nói, còn bị ép uống thuốc đắng, khổ không kể xiết.

Thấy nàng ăn, Mạnh Khiêm Ngôn mới buông xuống cảnh giác.

Nàng cũng gắp miếng thịt ăn thử, vị kỳ lạ, lưỡi lại cay rát, hơi tê đau một chút, giống như có lửa trong miệng.

Nếu nói đây là độc dược, nàng một chút cũng không hoài nghi.

Nhưng nhìn phò mã ăn ngon lành, nàng cũng nuốt xuống.

Rất nhanh, toàn thân nàng bắt đầu nóng lên, đổ mồ hôi.

"Lành. Thứ này rất tốt." Mạnh Khiêm Ngôn lộ ra ý mừng, "Tư Lan, mau nếm thử."

Tư Lan ăn một miếng ớt.

Lập tức sặc đến mức thở phì phò: "Nước!" Nàng nhanh chóng tìm nước, mở nắp lu múc nguyên gáo mà tu ừng ực.

Một lát sau, Mạnh Khiêm Ngôn không thấy có phản ứng lạ nào, lại muốn ăn thêm miếng nữa, nào ngờ trong đĩa chỉ còn đúng một miếng, đã bị phò mã tự mình ăn luôn.

"Ăn ngon!" Cố Nhàn Dư xoa bụng, mãn nguyện.

Mạnh Khiêm Ngôn nhìn nàng, rồi nhìn khuôn mặt lem nhem như mèo nhỏ kia, liền ném cho nàng chiếc khăn tay.

Cố Nhàn Dư cầm khăn, ngẩn người nhìn Mạnh Khiêm Ngôn, thấy đối phương không nói gì thêm, nàng nghĩ nghĩ rồi lấy khăn chấm chấm miệng cho sạch dầu.

"Cảm ơn." Nàng cuộn khăn lại, nhét vào túi ngực áo: "Ta giặt sạch sẽ rồi trả ngươi."

"Không cần." Mạnh Khiêm Ngôn nhìn ngực nàng phập phồng không lớn, đầy ghét bỏ nói: "Bản cung không thiếu một cái khăn."

"Là tặng cho ta sao?" Cố Nhàn Dư tươi cười híp mắt. Nàng rất thích đồ vật người khác đưa, cái gì cũng thích. Bởi kiếp trước nàng chưa từng nhận được món quà nào cả.

Mạnh Khiêm Ngôn nhìn nàng cười ngây ngô như con mèo nhỏ, thấy cũng thú vị, liền mỉm cười theo: "Bản cung nếu tặng quà, há là một cái khăn? Ngươi hôm nay nhận ra được hồng quả, lập công lớn. Nghĩ muốn ban thưởng cái gì, cứ việc mở miệng."

"Cho ta một chậu ớt, ta gây giống, được không?"

Mạnh Khiêm Ngôn có chút ngoài ý muốn: "Ngươi biết gây giống?"

"Biết a. Ta biết trồng trọt, ta thích trồng trọt. Phủ phò mã không cho ta trồng, ma ma cùng công công đều không cho, Tú An cũng không cho. Bọn họ nói không ra thể thống gì, mất thể diện." Cố Nhàn Dư nhìn nàng cười, "Ngươi thật tốt, làm ta đi chiếu cố hồng quả."

Mạnh Khiêm Ngôn không nói gì, nâng lên chén trà nhấp một ngụm.

Tư Lan cũng ngẩng đầu nhìn nhìn xà nhà trong phòng bếp. Chậc, vừa cao vừa lớn, thật là đẹp mắt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...