Xuyên thành phò mã ốm yếu tra A

2. Điện hạ, ngươi thơm quá a



"Phò mã, xe ngựa của phủ công chúa đã đến."

Cố Nhàn Dư thở dài, ánh mắt đầy lưu luyến nhìn chiếc giường mềm mại của mình, chăn đệm vừa mới phơi nắng ban ngày, vẫn còn phảng phất mùi xác bọ mạt.

"Phò mã, trưởng sử đại nhân của phủ công chúa đang chờ."

Cố Nhàn Dư chỉnh lại vạt áo, rồi mở cửa phòng.

Gã sai vặt trung dung dẫn đường, Cố Nhàn Dư ở phía sau chậm rì rì đi theo. Tuy nàng đúng là có chút tiêu cực lười nhác, nhưng thật sự không thể trách nàng đi chậm, là vì thân thể này quá suy nhược.

Ra phủ phò mã, Cố Nhàn Dư đã phải ôm ngực thở phì phò, tựa hồ không trụ nổi nữa, cảm giác như sắp nghẹt thở mà chết.

Gã sai vặt lo lắng nhìn nàng, nhưng cũng không dám đỡ lấy, vì ai trong phủ cũng biết, vị phò mã này không thích nói chuyện, ghét người khác đến gần, bệnh nặng mà còn không chịu khám đại phu uống thuốc.

Ngày ngày chỉ thích ra vườn thở dài với hoa cỏ, hôm nay còn có thú vui mới, giam mình trong phòng mà than thở.

Người hầu nằm rạp dưới bậc xe, chờ chủ nhân đặt chân lên lưng mình mà lên xe.

Cố Nhàn Dư cau mày, gã sai vặt trong phủ phò mã vội vã cầm cái ghế nhỏ ra tới.

"Chủ tử không thích người tới gần, đặt chân lên vật chết càng tốt." Hắn đặt ghế lên xe.

Người hầu kia vội lùi sang một bên.

Cố Nhàn Dư rất hài lòng với gã sai vặt này, nàng lục lọi trong túi tay áo, lấy ra một văn tiền, dùng khăn bao lấy tay, cách khăn đưa một văn tiền cho hắn.

Gã sai vặt khựng một chút. Hắn đã tốn bạc mua chân trong phủ phò mã, vốn định kiếm món lời to, ai ngờ phò mã lại keo kiệt đến vậy.

Nói thật lòng... hắn chưa từng thấy phần thưởng nào nhỏ thế này.

Nhưng đã được chủ tử thưởng, ngươi không thể không nhận, lại càng không thể không tạ ơn.

Hắn lập tức quỳ xuống, hành đại lễ, một quỳ một lạy một tiếng hô to:

"Nô tài sợ hãi, Tú An khấu tạ chủ tử ban thưởng!"

Sợ hãi - thường chỉ dùng khi nhận được thiên đại ban thưởng, giờ lại dùng thế này thì... có phần giễu cợt.

Nhưng Cố Nhàn Dư không nghe ra, chỉ phẩy tay, miễn cho hắn lại quỳ lạy.

Tú An lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Cố Nhàn Dư nhìn Kim trưởng sử phủ công chúa, lại từ từ thở dài.

Kim trưởng sử cười nhã nhặn, hơi khom người giơ tay mời: "Phò mã mời. Chớ có để điện hạ chờ lâu."

Cố Nhàn Dư lại thở dài lần nữa, chậm rãi lên xe ngựa. Nàng lung lay lảo đảo, khiến mọi người xung quanh đều nín thở, sợ phò mã té ngã trước mặt.

May là, tuy phò mã yếu đuối thật, nhưng chưa đến mức hấp hối sắp chết.

Nàng yên ổn ngồi vào xe, Kim trưởng sử mới thở phào.

Ngày đại hôn hôm ấy, nàng đi theo phía sau phò mã, trơ mắt nhìn phò mã ngã khỏi lưng ngựa giữa bao người, bị dọa đến mức cả đoàn tùy tùng chịu phạt, nàng phải nằm dưỡng thương nửa tháng, lưng bị gậy đánh vẫn còn chưa khỏi.

Vào phủ công chúa, sắc trời đã tối.

"Mời phò mã tắm gội." Một đám người lũ lượt kéo theo, mở miệng mời nàng đi tắm.

Cố Nhàn Dư nghĩ, đôi khi con người chỉ cần chết một lần là đủ rồi, không cần chết đi sống lại làm chi.

"Ta, tự làm. Các ngươi, đều, đi ra ngoài."

Nàng cứ hễ nói chuyện với người khác là lắp bắp, để không bị chê cười, nàng rèn cho mình cách nói từng từ rõ ràng, ngắn gọn.

Vừa không bị chế nhạo, lại tạo cảm giác lạnh lùng cao ngạo.

Chỉ tiếc nàng đi được mấy bước đã thở dốc, mỗi chữ thốt ra đều phải kèm theo một hơi hít sâu khiến đám hạ nhân lo lắng phát khiếp, sợ nàng hít vào rồi không thở ra nổi mà chết.

Bọn họ cũng không dám hoàn toàn rời đi, từng người canh giữ ở cửa, còn có người thò đầu nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Phò mã yếu như vậy, nếu lát nữa tiếng nước ngừng, họ liều chết cũng phải xông vào cứu phò mã.

"Haizz..." Cố Nhàn Dư chậm rãi cởi y phục, có thể kéo dài phút nào hay phút đó. Dù sao nàng cũng chẳng muốn gặp công chúa, càng không muốn bị nha hoàn bên cạnh công chúa một quyền đánh ngất rồi lại bị nhét gầm giường.

Còn cái dây thừng bẩn thỉu kia nữa, nghĩ đến là buồn nôn!

Cùng lúc đó, công chúa điện hạ bận rộn cả ngày vẫn đang đọc sách trong thư phòng, đến khi bị chủ bộ bên cạnh nhắc nhở, mới nhớ ra hôm nay là mười lăm, là ngày phò mã tới ngủ cùng.

"Nàng đến rồi?" Mạnh Khiêm Ngôn lật thêm một trang binh pháp, thuận miệng hỏi, "Bên phía Nhị hoàng huynh an bài cái gì?"

"Chỉ là vài chiêu trò hạ lưu, không đáng để bẩn tai chủ tử." Chủ bộ Tư Lan cung kính đáp.

Mạnh Khiêm Ngôn không hỏi thêm. Dù sao Nhị hoàng huynh cũng chỉ biết dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn giữa càn nguyên và khôn trạch mà thôi.

"Chỉ là..." Tư Lan ấp úng, "Điện hạ, phò mã hình như... có chút bất thường."

Mạnh Khiêm Ngôn nhếch môi cười, đáy mắt tràn đầy khinh miệt: "Nàng lại sao nữa?"

"Việc này... thuộc hạ không dám nói. Đây là quyển ghi chép hành vi lời nói của phò mã, do Ngân Nhất chuyển đến. Thỉnh chủ tử xem qua."

Mạnh Khiêm Ngôn hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có chuyện khiến Tư Lan cũng không dám mở miệng. Nàng nhận lấy quyển sổ nhỏ, mang chút hiếu kỳ lật xem.

Ban đầu không thấy gì lạ, nhưng sau khi lật qua vài trang toàn tiếng thở dài, cuối cùng cũng thấy một hàng chữ khác biệt.

Ngón tay Mạnh Khiêm Ngôn khựng lại, chỉ vào dòng đó: "Ý gì?"

"Thuộc hạ không biết."

"A. Lá gan của nàng đúng là lớn, dám ở sau lưng nói bản cung như vậy?" Mạnh Khiêm Ngôn nghi ngờ phò mã còn làm búp bê hình nhân đối nàng châm kim nữa không chừng.

"Nàng đâu rồi?" Mạnh Khiêm Ngôn ném cuốn sổ cho Tư Lan, "Khi nào lại đây?"

"Phò mã còn đang tắm."

"Ta nhớ trong cung có vài chậu hồng quả do phiên bang tiến cống, nếu phò mã nói muốn trồng trọt, vậy thì để nàng đem đám hồng quả đó đến vườn bản cung trồng ngay trong đêm nay."

"Chuyện này... điện hạ, ma ma nghe phòng trong cung đã đến. Huống chi thân thể phò mã thật sự không chịu được vất vả a."

"Hừ. Hồng quả còn không hầu nổi, chẳng lẽ nàng còn có thể hầu hạ bản cung sao?" Mạnh Khiêm Ngôn nhìn thoáng qua cuốn sổ trong tay Tư Lan, "Nghe bản cung, làm nàng đi! Bản cung muốn xem, đêm nay qua đi, nàng còn có thể thích trồng trọt nữa không."

Tư Lan vừa định lui xuống, Mạnh Khiêm Ngôn lại nói: "Ngày mai đợi phò mã làm xong việc rồi, bảo nàng tức khắc đến gặp bản cung."

Nghĩa là không cho phò mã tắm rửa sạch sẽ.

Xem ra điện hạ thật sự bị mấy lời kia chọc giận rồi.

Nghĩ cũng đúng, có khôn trạch nào chịu đựng nổi những lời như thế chứ?

Tư Lan nhớ ngày thành hôn, người hầu cạnh công chúa là Ngân Nhất.

Ngân Nhất lại bị phái đi giám thị phò mã.

Nghĩ vậy, Tư Lan vội giở sổ ra xem, muốn nhìn xem Ngân Nhất có giả tạo ký lục để trả thù riêng.

Nhưng thấy toàn là nét chữ của Kim Thập Lục, nàng yên tâm rất nhiều.

Kim Thập Lục là đứa nhỏ thành thật, sẽ không làm ra việc bôi nhọ bịa đặt.

Lúc này Kim Thập Lục đang an ủi Ngân Nhất:

"Yên tâm, ta đã ghi lại chuyện nàng dùng tiền đồng nhục mạ hạ nhân rồi. Điện hạ ghét nhất mấy chuyện này, khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng."

"Nhưng vậy có được không? Nhìn phò mã không giống như đang làm nhục gã sai vặt kia a."

"Đường đường là phò mã, thưởng có một văn tiền, không phải làm nhục thì là gì?" Kim Thập Lục hỏi, "Ta cũng không có hiểu lầm nàng, chỉ ghi đúng sự thật, còn lý giải thế nào là do điện hạ."

"Ngươi lanh lợi thật." Ngân Nhất chọt cánh tay nàng, "Đi, qua vườn xem phò mã hầu hạ hồng quả."

Cố Nhàn Dư vừa tắm xong, đã thấy chủ bộ bên công chúa tới.

"Tư Lan bái kiến phò mã."

"Ừm." Cố Nhàn Dư nghĩ, việc đã đến nước này, chết sớm siêu sinh sớm, chìa đầu cũng chết, rụt cổ cũng chết, chi bằng nhanh cho rồi: "Đi thôi."

"Phò mã!" Tư Lan cung kính nói, "Điện hạ có phân phó khác. Đêm nay miễn phò mã ngủ cùng."

Cố Nhàn Dư mắt sáng rực lên, hồ hởi hỏi dồn: "Ta, được về?"

"Không. Phò mã, điện hạ nghe nói ngài yêu thích cây cỏ, vừa hay trong cung được ban mấy chậu hồng quả phiên bang tiến cống. Điện hạ ân chuẩn cho ngài đích thân chăm sóc."

"Hồng quả, là, cái gì?"

Cố Nhàn Dư tuy tiếc không được về ngủ trên chiếc giường ấm áp của mình, nhưng công chúa lại để nàng đi chăm cây?

Dù công chúa có không chú trọng sạch sẽ, nhưng... nàng cũng tốt quá đi!

"Đi, đi, vừa đi vừa nói." Cố Nhàn Dư có chút nóng lòng muốn gặp hồng quả.

Tư Lan bất ngờ trước phản ứng ấy.

Nhìn kiểu gì cũng thấy phò mã là thật sự thích?

"Phò mã xin theo thuộc hạ bên này." Nàng đi phía trước dẫn đường, giữ khoảng cách nhất định. Nghe nói phò mã nếu bị người đến gần sẽ nổi mẩn, nghẹt thở, nhìn như nửa sống nửa chết.

Nàng không muốn dính xúi quẩy, tốt nhất là tránh xa.

"Thuộc hạ cũng không rõ hồng quả là gì. Phiên bang nói vật ấy chỉ để ngắm, không thể ăn, cũng không được hái."

"Không, không thể, ăn à." Cố Nhàn Dư có vài phần tiếc nuối.

Nhưng rất nhanh nàng lại vui vẻ, cơ hội công khai tiếp xúc thực vật đâu dễ có. Ở phủ phò mã, nàng mà đụng vào, bên dưới là một hàng người quỳ xin tội. Nàng chỉ dám nhìn vườn cây lác đác lưa thưa mà than thở.

"Nhìn, nhìn cũng được. Mau, đi nhanh." Cố Nhàn Dư thúc giục nàng.

Tư Lan thấy nàng thật sự sốt ruột, lại càng không dám đi nhanh.

Bản thân nàng dùng khinh công tới nơi cũng không việc gì, nhưng sợ phò mã đi nhanh linh hồn nhỏ bé theo không kịp, chết giữa đường.

"Đến rồi." Tư Lan dẫn nàng chầm chậm tới hoa viên. Nến trong đình chiếu sáng chập chờn, gió thổi làm bóng đổ lay động, đêm khuya không có hộ vệ tuần tra tới nơi này, hoàn toàn yên tĩnh.

Tư Lan đánh giá phò mã, thân hình gầy yếu, bệnh tật đầy người, như thể chỉ cần gió thổi là bay, ấy vậy mà giờ không những không sợ, còn lộ ra nụ cười hiếm hoi.

"Ớt cay." Cố Nhàn Dư mắt sáng rỡ, chỉ tay: "Ăn, ăn được!"

"Phò mã, thứ này không thể ăn." Tư Lan ngăn lại nàng. Tốt xấu cũng là phò mã, đã ghi danh ngọc điệp hoàng thất, tuyệt không thể chết ở đây.

Mới thành hôn nửa tháng, phò mã trúng độc chết trong phủ công chúa, truyền ra ngoài thành cái dạng gì.

"Không, không biết nhìn hàng, hoá a. Các ngươi." Cố Nhàn Dư hưng phấn, cố bình phục cảm xúc, "Ăn, không có độc. Ớt cay, ấm thân mình, nóng lên, giảm đau, chống lạnh. Rất, tốt."

Tư Lan thấy nàng nuốt nuốt nước bọt, rồi bi thương thốt lên: "Còn có thể, ăn lẩu!"

Cố Nhàn Dư nghĩ, trách không được tới đây nửa tháng, nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra là ăn không đúng cách.

"Phò mã nói thật?" Tư Lan mới đầu không thèm để ý, nhưng nghe nàng liệt kê đủ thứ công hiệu, càng nghe càng giật mình, "Nếu phò mã dám khẳng định, thuộc hạ liền đi bẩm báo điện hạ."

"Khẳng định." Cố Nhàn Dư ưỡn ngực, mấy thứ khác nàng không rành, chứ nông sản thì nàng rành nhất!

"Thuộc hạ đi ngay, thỉnh phò mã đợi tại chỗ một lát."

Cố Nhàn Dư khoát tay, hôm nay đã nói với người sống quá nhiều lời, mệt chết đi được.

Lát nữa nếu công chúa đích thân đến, nàng còn phải tiếp tục nói chuyện, nên phải giữ lại chút sức.

Tư Lan đi rồi, Cố Nhàn Dư ngồi xổm xuống bên cái gọi là hồng quả.

Ớt đỏ rực, mỗi trái nho nhỏ là có thể xào một món đồ ăn cay.

Cây ớt này không tốt lắm, chỉ ra vài trái. Nếu nàng còn dị năng, đã có thể thúc cây kết trái nhiều hơn.

Nếu dị năng khôi phục đến cấp bảy như kiếp trước, nàng chỉ cần mười giây là có thể trồng ớt đầy cái vườn này.

"Haizz."

Nàng lại thở dài.

"Phò mã vì sao thở dài?" Mạnh Khiêm Ngôn lên tiếng. Người này gần đây thở dài không ngừng, mà còn chẳng hề giấu diếm, là vì lẽ gì?

Phía sau đột nhiên có người nói chuyện, Cố Nhàn Dư giật mình. Nàng bật dậy xoay người, suýt nữa va vào công chúa.

Nàng vội lùi sang một bên, như thể né tránh vật gì dơ bẩn.

Mạnh Khiêm Ngôn tự nhiên nhận ra động tác đó.

"Phò mã trốn tránh bản cung? Bản cung có gì không ổn, thế nhưng khiến phò mã chán ghét đến vậy?" Mạnh Khiêm Ngôn không có lập tức hỏi chuyện về ớt cay, so với việc thứ này có phải đồ ăn hay không, nàng càng tò mò phò mã là con dân bản triều, tại sao lại biết được thứ này. Chẳng lẽ có tiếp xúc với phiên bang?

Là chính phò mã, hay là phe Nhị hoàng tử tiếp xúc với phiên bang?

Trong đầu Mạnh Khiêm Ngôn xoay chuyển rất nhiều, mặt ngoài vẫn chỉ nhẹ nhàng trách cứ phò mã vì sao tránh đi nàng.

Phò mã là càn nguyên, nàng là khôn trạch, theo lý trên đời thì càn nguyên cao quý hơn.

Nhưng nàng là công chúa hoàng tộc, phò mã là thần tử. Phò mã tráng nàng là đại bất kính, nghiêm trọng mà nói thì là tử tội.

Nhưng Cố Nhàn Dư chẳng hề sợ công chúa.

Thời cổ đáng sợ nhất chính là mạng người như cỏ rác, là hoàng quyền đè đầu cưỡi cổ, thân bất do kỷ.

Nhưng nàng là sản vật của thời mạt thế, ngay từ khi sinh ra, thế giới đã diệt vong, loạn lạc, con người như dã thú, thậm chí chẳng bằng dã thú.

Có ký ức kiếp trước làm đối chiếu, nàng thấy hiện tại thời đại này thật sự hạnh phúc.

Không có tang thi, không có quái vật, tuy rằng con người vẫn chiến tranh đánh giặc, nhưng chỉ là dùng đồ cùn thô sơ chọc tới chọc lui đâm chém nhau, nhìn vui mắt nhưng lực sát thương chẳng bao nhiêu.

Dù gì thì ở mạt thế, đến cả người thường cũng có súng ống đạn dược, vũ khí dị năng hàng loạt.

"Phò mã vì sao không nói?" Mạnh Khiêm Ngôn cố ý tới gần nàng.

Cố Nhàn Dư lại hoảng, muốn lui về sau, nhưng bị Mạnh Khiêm Ngôn quát ngăn lại.

Lúc này Cố Nhàn Dư không phải bị nàng dọa mới không nhúc nhích, mà là vì, nàng ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu.

Cánh mũi nàng khẽ động, bất ngờ áp sát Mạnh Khiêm Ngôn, hít hít: "Ngươi thơm quá a."

Chương trước Chương tiếp
Loading...