Xuyên thành phò mã ốm yếu tra A
4. Phò mã nửa đêm điên khùng
Cố Nhàn Dư ôm chậu cây ớt trong lòng, được Tư Lan dẫn đến một gian phòng phía tây."Không, ngủ cùng nàng, nữa ư?" Cố Nhàn Dư hỏi Tư Lan.Tư Lan hơi ngừng một chút, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: "Hôm nay phò mã thưởng hoa té ngã, không tiện thị tẩm. Điện hạ đã cho người gọi giáo dẫn ma ma hồi cung, phò mã có thể an tâm nghỉ ngơi tại đây."Cố Nhàn Dư nghe minh bạch, vui vẻ gật đầu liên tục: "Thay ta, cảm ơn, công chúa. Ta sẽ chăm, ớt, thật tốt!""Thuộc hạ sẽ truyền lời lại. Đêm đã khuya, phò mã vẫn là sớm chút nghỉ tạm. Nếu cần gì, cứ sai bảo nha hoàn và người gác đêm."Cố Nhàn Dư gật đầu, ôm chậu ớt vào phòng, trông hệt như đang ôm bảo vật, không chút nào giống người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như trước.Tư Lan có chút đặc biệt lưu ý, phò mã ôm một chậu cây, bước chân lại vô cùng nhẹ nhàng, căn bản không thấy dáng vẻ bệnh tật ỉu xìu. Tư Lan lập tức quay về hồi bẩm Mạnh Khiêm Ngôn.Nhưng lúc này Mạnh Khiêm Ngôn đang gặp chút phiền phức.Hai thái giám và hai cung nữ, bọn họ tay cầm sổ ghi chép, cúi đầu đứng phía sau giáo dẫn ma ma."Lục công chúa, nô tài là phụng mệnh Hoàng thái phụ đến đây. Theo quy củ, hôm nay ngài phải triệu phò mã ngủ cùng." Mạnh Khiêm Ngôn cười nhạt: "Phò mã thân thể yếu nhược, mới nửa tháng trước đã hôn mê ngay trong động phòng, nếu còn ép buộc nữa, chi bằng một đao chấm dứt nàng cho xong.""Thỉnh điện hạ chiêu nam sủng nhập phủ, sớm xong việc, cũng để bọn nô tài trở về hướng Thái hậu nương nương báo cáo kết quả."Tư Lan nghe xong mà lòng trầm xuống, cháu trai bên nhà mẹ của Hoàng thái phụ là phụ thân của Nhị hoàng tử. Năm xưa ông ta và Tiên hoàng hậu bất hòa, giờ lại bắt đầu vươn tay tới cả Đông Cung lẫn phủ Lục công chúa."Làm càn."Vừa dứt lời, Ngân Nhất từ ngoài xông vào, một tay chế ngự ma ma, một chân suỷ vào khuỷu chân buộc ma ma phải quỳ rạp xuống đất.Thái giám, cung nữ phía sau hoảng sợ, đồng loạt quỳ xuống.Giáo dẫn ma ma giãy giụa dựng thẳng sống lưng: "Điện hạ là muốn bất kính với Thái phụ sao?!""Bản cung sao dám bất kính Thái phụ? Ngươi điêu nô mà dám ăn nói bừa bãi?" Tư Lan tiến lên tát ma ma hai cái: "Ly gián hoàng thất, cắt lưỡi ngươi cũng không quá! Còn dám bất kính với điện hạ, đó là mạo phạm hoàng tử long tôn, đáng bị tội chết!" Giáo dẫn ma ma còn định nói thêm gì đó, bị Ngân Nhất ép đầu xuống."Đủ rồi, Ngân Nhất." Mạnh Khiêm Ngôn lên tiếng, "Tốt xấu cũng là người hầu hạ bên Hoàng thái phụ nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao. Đưa ma ma trở về đi."Ngân Nhất lôi bà ta đi, cứ thế kéo lê ra ngoài không chút thương xót.Mấy thái giám cung nữ sợ hãi, mặt xám mày tro, ôm đồ đạc vội vã lùi theo.Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.Mạnh Khiêm Ngôn nét mặt bình thản, chỉ có Tư Lan là vẫn còn căm phẫn."Điện hạ, đám lão nô này thật quá lộng hành.""Chẳng qua là sau lưng có người chống lưng, mới dám lên mặt mà thôi.""Cũng không biết khi nào bệ hạ ban cho đất phong, điện hạ sớm ngày đi đất phong mới tốt.""Hoàng mẫu tự có tính toán, bản cung cứ an tâm chờ là được." Dù nói vậy, trong lòng Mạnh Khiêm Ngôn đã tự có dự liệu. Thái tử trưởng huynh hiện giờ thế lực đã lớn mạnh, phụ thân của Thái tử phi lại là gia tộc Lưu gia, đương kim Thái phó danh khắp thiên hạ, môn sinh trải khắp triều đình.Thái tử trưởng huynh được triều thần ủng hộ, Hoàng mẫu còn chưa già, Thái tử trưởng huynh lại đã lớn lên, Hoàng mẫu sẽ không để hắn một mình độc chiếm quyền lực.Mấy năm gần đây, Hoàng mẫu luôn thiên vị Nhị hoàng tử, ý đồ kiềm chế Thái tử đã thật rõ ràng.Nàng là ruột thịt của Thái tử, dĩ nhiên cũng bị gắn mác phe Thái tử. Đất phong chia cho nàng, chắc chắn cũng không tốt đẹp gì cho cam. Chỉ mong Hoàng mẫu có thể vài phần rủ lòng thương với nữ nhi này, đừng đem nàng sung quân tới nơi xa xôi khổ hàn quá mức."A." Mạnh Khiêm Ngôn khẽ cười, cười mình đến nước này rồi vẫn còn ngây thơ."Bản đồ."Nghe vậy, Tư Lan hiểu ý, liền lấy bản đồ trải lên bàn sách."Tư Lan, ngươi nói đất phong của bản cung đại khái có thể ở nơi nào?"Tư Lan cúi đầu: "Thuộc hạ không dám suy đoán bậy.""Bản cung thì dám." Mạnh Khiêm Ngôn đặt chén trà lên một vùng xa xôi nơi góc bản đồ, "Cứ chờ xem đi."Tư Lan liếc mắt nhìn nơi đó, lòng lạnh đi nửa phần: "Đông Hoang u liêu... một vùng hoang vu như thế, điện hạ thân là thiên chi kiều nữ, sao có thể đến đó?""Nếu không đi đất phong, sẽ bị nguy trong kinh. Mà nếu đã đi, thì không thể vì Thái tử huynh trợ lực.""Điện hạ!" Tư Lan nghẹn ngào, "Ngài đã vì Đông Cung trả giá ngần ấy, chẳng lẽ Thái tử thật sự mặc kệ không quản?""Quản?" Mạnh Khiêm Ngôn cười nói: "Ngươi nghĩ ba năm trước, vì sao Ngô tướng quân lại dùng quân công đổi lấy hôn ước?"Mạnh Khiêm Ngôn từng được ban hôn cho Ngô Hồng Hiên, vị thiếu tướng dùng cả thân công trạng để đổi lấy mối hôn nhân đó ngay tại yến tiệc mừng công.Chẳng ai hỏi qua nàng, Thái tử đã dùng nàng cùng Ngô Hồng Hiên làm giao dịch.Chỉ tiếc nửa năm trước Ngô Hồng Hiên mất tích trên chiến trường, mấy người con vợ lẽ Ngô gia vội vàng tuyên bố hắn đã chết để tranh gia sản.Hôn sự của nàng cũng vì thế mà tan.Khoảng thời gian trước, Cẩm quốc giao chiến với Triệu quốc, vì Ngô Hồng Hiên mất tích nên Cẩm quốc đại bại.Triều thần đề xuất hòa thân để cầu hòa, tránh mất đất đền tiền. Trong thời khắc mấu chốt, Thái tử lo sợ muội muội bị lựa chọn. Hắn sẽ không chỉ mất đi một phần trợ lực, mà còn trở thành vị Thái tử đầu tiên có ruột thịt bị đưa đi hoà thân, sẽ thật mất mặt không phải việc sáng rọi gì.Vì vậy Thái tử lại lần nữa chủ trương, giúp nàng hướng Hoàng mẫu cầu tứ hôn. Nhưng lần này người được chọn không phải quyền thần, mà là một thư sinh nghèo khổ xuất thân hàn môn.Phò mã bệnh tật dễ điều khiển, lại không có gia thế, chết lúc nào cũng tiện."Điện hạ." Tư Lan chua xót, đường đường công chúa tôn quý, lẽ ra phải sống trong tôn vinh, cớ sao lại bị ép đến tình cảnh thế này?"Được rồi, Tư Lan. Đông Hoang cũng không tệ. Dù khổ hàn chút ít, nhưng đã được khai hóa ba năm, lấy làm đất phong chậm rãi kinh doanh cũng không phải không thể. Nếu đến nơi khác, quý tộc thế gia chằng chịt, chúng ta cũng chẳng chiếm được chỗ tốt. Chi bằng đi Đông Hoang."Tư Lan thầm thở dài. Nếu Hoàng hậu còn sống, nếu ngoại tộc Hoàng hậu không sụp đổ, điện hạ nào đến nỗi bị người chèn ép như hôm nay?"Phò mã thế nào rồi? Có bất mãn với sắp xếp của bản cung không?" Mạnh Khiêm Ngôn chợt hỏi.Tư Lan hồi tưởng hành vi của Cố Nhàn Dư, do dự nói: "Phò mã dường như không giống trước kia, thuộc hạ không dám đoán bậy.""Bản cung cũng thấy phò mã có gì đó khác." Mạnh Khiêm Ngôn dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.Tư Lan biết, đó là lúc điện hạ đang suy tư."Sai Kim Thập Lục về quê cũ phò mã tra xét một chuyến. Lại phái Ngân Tam, Ngân Tứ đi theo dõi bên Nhị hoàng tử.""Vâng." Tư Lan gật đầu, lại hỏi: "Phò mã bên kia...?""Để Ngân Nhất và Ngân Nhị đi theo nàng.""Điện hạ, Ngân Nhất là hộ vệ của ngài..." Tư Lan hơi do dự, "Trong đám hộ vệ, công phu Ngân Nhất tốt nhất.""Làm theo lời bản cung." Mạnh Khiêm Ngôn không thích bị phản bác, nhưng cũng không phải người độc đoán ngang ngược, nên nói thêm một câu: "Lúc này, gây giống quan trọng hơn."Nếu đất phong thật sự ở nơi khổ hàn như nàng dự liệu, thì hồng quả của phò mã có thể phát huy tác dụng lớn.Phò mã được nàng đặt kỳ vọng cao, lúc này đang ôm chậu ớt xem miết không chán.Trong cơ thể nàng hiện giờ có một ít dị năng, nàng muốn thử xem có thể kích phát sinh trưởng được không.Nhưng lại sợ dị năng đột nhiên mới xuất hiện, bị nàng dùng xong liền cạn sạch. Cố Nhàn Dư đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng cúi xuống ngửi mùi ớt.Thèm ăn lẩu quá đi, lẩu bò cay là tuyệt nhất!Tiếc thay nơi này bò là động vật bảo hộ cấp quốc gia, giết bò đền mạng, không muốn đền mạng phải chuộc bằng bạc, tận một nghìn lượng!Ăn thịt bò cũng phạm tội, bị xử ba đến năm năm tù, còn bị tịch thu toàn bộ gia sản.Thật khắc nghiệt.Nhưng cũng đúng thôi, hiện tại bò là lực sản xuất lớn nhất. Một con bò đủ sức xoay chuyển ruộng đồng cả nửa thôn, lại khó nuôi, bò tráng càng quý, giá còn đắt hơn nô lệ bình thường."Muốn ăn thịt bò quá a... bò kho cay, lòng bò xào cay, lẩu bò...húp sụp sụp." Cố Nhàn Dư sờ sờ ớt, thử thả ra chút dị năng, kết quả thấy trái ớt to lên không ít.Trên mái nhà, Ngân Nhất đang nghe mà tay cầm bút run rẩy.Ngân Nhị nhỏ giọng hỏi: "Phò mã luôn thế này à?""Dạo gần đây càng ngày càng điên..." Ngân Nhất hạ bút rồng bay phượng múa, ghi lại từng câu từng chữ.Cố Nhàn Dư đột nhiên ngẩng đầu, sao lại cảm thấy có gì đó âm thầm nhìn trộm nàng?Tiếc là dị năng yếu quá, không cảm nhận chính xác được. Nếu là kiếp trước, từ xa dị thú nổi loạn nàng đã cảm nhận được ngay."Haizz..." Nàng là người sinh ra sau tận thế, từ nhỏ đã có dị năng. Nghe cựu căn cứ trưởng kể, con người vốn không có dị năng, đến khi tận thế mới xuất hiện. Nàng trước kia không có biện pháp lý giải người thường, hiện tại tới thời đại xa lạ này, mất dị năng, lại có thân thể yếu ớt... đã nửa tháng mà vẫn chưa hoàn toàn thích nghi.Bây giờ đột nhiên dị năng thức tỉnh, nàng mới thấy như được sống lại thật sự.Chỉ tiếc dị năng vẫn quá ít, dùng chút là cạn.Nhìn trái ớt to trước mặt, nàng vừa vui mừng vì dị năng còn dùng được, lại vừa lo thế giới này không có tinh hạch, nàng phải bổ sung dị năng bằng cách nào đây?Cố Nhàn Dư ôm chậu ớt đặt lên bàn, cởi áo khoác, nằm xuống giường mềm mại, hai tay gối sau đầu, bắt đầu suy nghĩ tại sao hôm nay dị năng đột nhiên trở lại.Nghĩ mãi nghĩ mãi... đến lúc Ngân Nhất và Ngân Nhị thay phiên nghỉ ngơi, nàng bỗng bật dậy:"Ta hiểu rồi!" Cố Nhàn Dư vỗ đùi, kích động nhảy khỏi giường, vừa tự múa điệu cha cha vừa lầm bầm hát theo tiết tấu tự nghĩ ra.Ngân Nhị bị Ngân Nhất đẩy dậy."Mau nhìn! Phò mã trúng tà rồi!" Ngân Nhất cái gì cũng tốt, chỉ là nhát gan, sợ ma, nên ban đêm đi nhiệm vụ luôn phải có người đi cùng.Ngân Nhị áp sát khe hở trên mái nhìn xuống, phò mã đang đứng giữa phòng uốn éo vặn vẹo như rối giật, miệng còn "a a a" kêu to."Cái này... cái này cũng phải ghi sao?" Ngân Nhất run giọng, sắp khóc đến nơi, "Phò mã... thật dọa người a..."Ngân Nhị cũng hơi hoảng, trước khi tới, ai nói cho nàng biết phò mã là thế này đâu? Nàng tình nguyện đi giám sát Nhị hoàng tử dạo hoa lâu còn hơn!Cố Nhàn Dư tự vui đùa chán chê, lại chui vào chăn, định mai đi thử nghiệm tiếp, xem có thể tích tụ dị năng bằng cách lại gần công chúa không.Không nghĩ tới nửa đêm bỗng phát sốt, toàn thân nóng rực, chỗ nào cũng đau rát, cổ họng như bị đốt cháy.Cố Nhàn Dư muốn dậy uống nước cũng không ngồi nổi.