Xuyên thành phò mã ốm yếu tra A

1. Xuyên thành phò mã



Cố Nhàn Dư ngồi lặng trong phòng suốt bốn canh giờ, từ sáng đến chiều.

Người trong phủ phò mã sợ nàng chết gục bên trong, nên cách một lúc lại sai người mang trà nước điểm tâm vào.

Rốt cuộc vị Lục phò mã này từ nhỏ thân thể yếu đuối, ngày đại hôn với Lục công chúa còn ngất xỉu giữa đường, thành trò cười của cả hoàng thất.

Một càn nguyên còn mảnh mai hơn cả khôn trạch, đến trung dung cũng khinh thường nàng.

Ấy vậy mà phò mã lại tự cao tự đại, cho rằng gả cho công chúa là sự sỉ nhục, thành thân với Lục công chúa đã cắt đứt con đường thăng quan của nàng.

Phò mã tìm đủ mọi cách chui vào phủ Nhị hoàng tử, còn ăn trộm sổ sách của phủ công chúa làm vật chứng lòng thành, xem như được Nhị hoàng tử thu nhận.

Cố Nhàn Dư cũng rất khinh thường phò mã.

Nhưng một lát sau, nàng lại nhớ ra, hiện tại mình chính là vị phò mã phế vật đó.

"Haizz..." Nàng thở dài một hơi thật sâu. Sớm biết vậy thì lúc thú triều ập đến, nàng đã chạy theo tân thủ lĩnh của căn cứ rồi.

Lưu lại cản phía sau, cứu một đám bạch nhãn lang không nói, lại còn bị dị thú cắn xé cho đến chết, chết rồi còn phải chịu khổ ở thế giới này.

"Haizz..."

Trên mái nhà, người nào đó lại gạch thêm một nét lên sổ tay nhỏ.

"Phò mã hôm nay làm sao vậy? Đã thở dài đến lần thứ 1745 rồi. Ta sợ nàng thở không nổi mà chết thật."

"Đó là phò mã, là chủ tử của chúng ta. Ngươi đừng có ăn nói hỗn hào... Mau ghi thêm một cái thở dài nữa."

Cố Nhàn Dư ngẩng đầu lên, cứ có cảm giác trên mái nhà có gì đó, nhưng hiện giờ nàng không có dị năng, không cách nào quan sát kỹ càng.

Dù không phải là dị năng giả có tính công kích mạnh, nàng cũng là dị năng giả hệ Mộc cấp bảy, chuyên lo hậu cần tài nguyên, hai phần ba lương thực trong căn cứ đều do nàng cung ứng.

Một phần ba còn lại là thịt gia súc như dê bò ngựa, nhưng cỏ khô lương thực cho súc vật cũng là nàng lo.

Cho nên dù nàng mắc chứng sợ xã giao trầm trọng, chưa từng ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không giao thiệp với tầng lớp lãnh đạo, nhưng tài nguyên nàng chẳng thiếu bao giờ.

Thế nhưng nhóm lãnh đạo căn cứ lại chưa từng xem nàng là người, nàng chỉ là một cỗ máy sản xuất lương thực không biết mệt trong căn cứ mà thôi.

Lãnh đạo cho nàng tinh hạch rất hào phóng, dù gì nàng cũng là tài sản của căn cứ, chẳng ai lại keo kiệt khi nâng cấp thiết bị của chính mình cả.

Đừng nhìn nàng còn trẻ, nàng cũng được xem là lão làng ba đời của căn cứ rồi.

Nàng là dị năng giả sau tận thế hai năm. Năm hai tuổi phát hiện có dị năng thì được cựu thủ lĩnh mang theo bên người nuôi dưỡng. Ba tuổi bắt đầu sản xuất lương thực, đến bảy tuổi thì cựu thủ lĩnh qua đời, ngày tháng tốt đẹp của nàng cũng chấm dứt.

Tân thủ lĩnh đời thứ hai lên nhậm chức, cho rằng dị năng giả như nàng nên bị kiểm soát thống nhất, thế là nhốt nàng vào lồng sắt, chỉ cung cấp lượng thức ăn tối thiểu cùng tinh hạch cần thiết để sản xuất.

Cứ thế mười năm trôi qua. Đến mười bảy tuổi, lúc tang thi triều bùng phát, thủ lĩnh đời thứ hai chết trận, các thế lực trong căn cứ bắt đầu tranh đoạt quyền lực, còn nàng thì trở thành tài sản tranh giành giữa các phe phái.

Cho đến khi một người khác liên kết mượn sức dân thường cùng các chuyên gia khoa học ở viện nghiên cứu, thành công lên ngôi tân thủ lĩnh.

Sau đó, dân chúng lại kêu gọi dân quyền, tân thủ lĩnh dưới áp lực bất đắc dĩ thả nàng ra ngoài.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, một năm sau, thú triều lại đến. Căn cứ phòng thủ không nổi, tầng lớp lãnh đạo cao cấp trong hai đêm đã chạy hết, dẫn theo viện nghiên cứu mà trốn.

Còn nàng, lựa chọn ở lại, cùng dân thường sống chết có nhau.

Nhưng nàng đã quên mất, con người cũng có nhiều loại. Những kẻ từng kêu gọi thả nàng ra, sau một năm đã thay đổi quá nhiều, vì quyền lực, vì căn cứ, không ít người đã lần lượt bỏ mạng. Đám người sống sót còn lại chỉ biết oán trách nàng là dị năng giả, tại sao không có bản lĩnh cứu tất cả.

Nàng dốc toàn lực bảo vệ họ, kết cục lại là khi thấy nàng sắp không trụ nổi nữa, họ liền đẩy nàng xuống khỏi tường thành.

Dị năng giả trong cơ thể cũng có tinh hạch, so với người thường càng hấp dẫn tang thi và dị thú.

Đám dị thú đang trèo tường liền quay lại, tranh nhau xé xác nàng, dù chỉ còn chút thịt vụn đủ nhét kẽ răng cũng được xem là bổ dưỡng vô cùng.

Huống chi hệ Mộc còn có năng lực chữa trị, hấp dẫn hơn cả túi máu di động.

Nhiều người nhờ vậy mà có cơ hội chạy thoát.

Có lẽ họ trốn thoát thành công, cũng có lẽ vừa chạy đã bị thú triều đuổi kịp.

Nhưng chuyện đó Cố Nhàn Dư không biết. Nàng chỉ nhớ rõ, khi con sói đột biến bốn đầu lao đến xé xác, nàng đã không còn cảm giác gì nữa.

"Cũng tốt." Cố Nhàn Dư lại khe khẽ thở dài. Bị sói đột biến ăn cũng được.

Cố Nhàn Dư vốn luôn thuận theo số mệnh, chết cũng chẳng sao, dù gì chẳng phải đã sống lại rồi sao?

Sống lại trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, với thân phận pháo hôi phò mã.

Hôn phu của công chúa, đại tướng quân mạnh nhất triều, đột nhiên mất tích trên chiến trường. Địch quốc tấn công dữ dội, hoàng đế đành cầu hòa. Phía kia lại cố tình muốn sỉ nhục, đòi hôn thê của đại tướng quân phải đi hòa thân.

Công chúa tất nhiên không chịu, liền vội vã chọn một trạng nguyên xuất thân hàn vi để thành hôn.

"Haizz..."

Trên mái nhà lại có thêm một nét bút.

Cố Nhàn Dư lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là bằng chứng nguyên chủ cấu kết với Nhị hoàng tử.

Nguyên chủ cũng có bản lĩnh, dù sao cũng là tân khoa trạng nguyên, không thiếu văn hoá tri thức, chỉ tiếc đầu óc hơi thiếu sáng suốt.

Cố Nhàn Dư không thể hiểu được hoài bão của nàng ta, cũng chẳng hiểu được khát vọng của Nhị hoàng tử.

Làm hoàng đế thì có gì hay ho? Mỗi ngày chưa sáng đã phải lên triều, đối mặt một đám đại thần. Chỉ tưởng tượng thôi, Cố Nhàn Dư đã thấy thở không nổi, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Hoàng đế bận rộn mệt chết cả ngày, tối đến còn bị đưa cho đủ loại khôn trạch khác nhau "chơi".

Thân thể trần trụi ngủ chung với một người khác.

Người đó còn thở ngay bên tai.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến Cố Nhàn Dư hoảng loạn đến nghẹn ngực, chỉ muốn trốn vào tủ quần áo, dưới gầm giường, dưới tầng hầm... đủ các loại góc khuất.

Thật là đáng sợ.

Cố Nhàn Dư không hiểu được khát vọng của Nhị hoàng tử, nhưng nguyên chủ thì đã nhảy lên con thuyền của hắn rồi.

Sáng sớm hôm nay, Nhị hoàng tử đã sai người tới truyền tin.

Muốn nàng đưa thêm một phần vật chứng lòng thành nữa.

Cố Nhàn Dư cũng là lần đầu tiên biết, vật chứng lòng thành còn có thể đưa tới hai lần.

Theo quy củ hoàng thất, mỗi ngày mùng một và mười lăm, công chúa bắt buộc phải cùng phò mã tạo hài tử. Những ngày khác, phò mã ở phủ phò mã, còn công chúa có thể đưa nam nữ sủng về phủ công chúa sống cùng. Một khi công chúa mang thai, phò mã bắt buộc phải dọn vào phủ công chúa, ngày đêm hầu hạ.

Dù đôi khi, đứa con trong bụng chưa chắc là của phò mã, nhưng đã ghi danh ngọc điệp hoàng thất, mặc kệ hài tử của ai thì trên thân phận chỉ có thể là của nàng.

Nhị hoàng tử đầu óc thiếu dây thần kinh nào đó, muốn nàng tối nay hạ dược công chúa, rồi lén cho người vào phủ công chúa, khiến công chúa sớm mang thai, như vậy nàng sẽ mẫu bằng tử quý dọn vào phủ công chúa.

Nhị hoàng tử chỉ kêu nàng đi hạ dược, không cho nàng tự mình đi tạo hài tử, vì nàng quá yếu, bệnh tật đầy người, chẳng ai tin nàng có năng lực ấy.

Công chúa cũng không tin, công chúa sở dĩ chọn nàng, chính là vì nàng "không được", dễ khống chế, lại dễ chết sớm.

Trên thực tế, công chúa sớm đã có ý trung nhân, chính là đại tướng quân bản triều, người đã mất tích nơi chiến trường. Có người nói hắn tử trận, có người nói hắn bị địch quốc bắt đi.

Cụ thể thế nào không rõ lắm, lúc Cố Nhàn Dư đọc truyện cũng không thấy nhắc chi tiết về tin tức của đại tướng quân.

Chỉ biết nước láng giềng bức bách, công chúa không muốn làm công chúa hòa thân, lại vì chờ đại tướng quân trở về, nên mới cố ý chọn một phò mã ốm yếu.

"Haizz...." Cố Nhàn Dư lại thở dài. Tưởng tượng lát nữa bị tắm rửa sạch sẽ rồi bị đóng gói đem đến phủ công chúa, nàng liền muốn bỏ trốn.

Nhưng hiện giờ nàng không có dị năng, chỉ kế thừa thân thể bệnh hoạn yếu ớt của nguyên chủ. Nàng căn bản không chạy nổi, đi ba bước thở một hơi, năm bước nghỉ một lần, chạy hai bước là sụp xuống.

Cưỡi ngựa càng không được, nguyên chủ chính là vì bị xóc trên lưng ngựa mà chết đúng ngày thành thân, rồi mới đến lượt nàng tiếp quản.

Nàng không phải té xỉu trong đêm động phòng, mà là vừa bước vào cửa, đã bị nha hoàn bên người công chúa đấm một quyền hôn mê, bị trói lại nhét dưới gầm giường.

Cố Nhàn Dư nghĩ bụng, trách không được nguyên chủ nhận thánh chỉ xong thì đau đớn tuyệt vọng, vội đầu phục Nhị hoàng tử.

Nếu là nàng, bị nhét vào gầm giường đầy bụi cũng chịu không nổi.

Nhét vào tủ quần áo còn đỡ, nơi đó sạch sẽ lại mềm mại hơn.

"Haizz! Cũng là tại công chúa quá không chú ý."

Hai người trên mái nhà lập tức tỉnh táo hẳn lên.

Cuối cùng cũng có thể chính thức viết mấy chữ!

"Nói gì đó?" Ngân Nhất hỏi.

Kim Thập Lục đáp: "Nói chủ tử không chú ý? Cái này... có nên ghi không?"

Chủ tử mà hai người họ nhắc tới, tất nhiên là chỉ công chúa điện hạ.

Ngân Nhất nghĩ một lúc: "Ghi! Chủ tử nói, đến cả tiếng ợ cũng phải ghi lại."

Cố Nhàn Dư lại thở dài, vò tóc: "Buổi tối phải làm sao đây. Công chúa không thích sạch sẽ, ta biết làm sao..."

Lại phải bị nhét dưới gầm giường. Mà dưới đó cũng chẳng ai quét, toàn là bụi.

Tay Kim Thập Lục cầm bút run rẩy, đầu bút chấm xuống sổ nhỏ tạo thành một đốm mực đen, loang ra một khoảng lớn.

"Cái này cũng phải ghi sao?" Nàng thật cẩn thận hỏi, phò mã dám nói, nàng chưa chắc dám viết.

Ngân Nhất nghiến răng, cố gắng kiềm chế không nhảy xuống giết người.

"Ghi!" Một chữ tuôn ra như phi tiêu mang theo sát khí.

Cố Nhàn Dư rùng mình, lại cảm thấy có gì đó quái quái.

Nàng lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nghĩ tới tối nay phải ngủ dưới gầm giường, nàng phải mặc áo dày chút mới được, bị cảm lạnh thì không tốt.

Ở thời đại này, một cơn cảm lạnh nhỏ cũng đủ lấy mạng người.

Nàng tuy không thiết tha sống, nhưng cũng không muốn chết, nếu đến đây rồi, thì phải sống cho đàng hoàng, đi cho xong con đường này. Nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Hơn nữa, bị bệnh thì phải mời đại phu.

Đại phu sẽ đến bắt mạch, xem sắc mặt, nghe giọng nói, hỏi bệnh trạng, bốn phương pháp cái nào nàng cũng chịu không nổi.

Một người sống sờ sờ, đối với nàng nói chuyện, còn nhìn mặt nàng, còn muốn chạm da thịt cổ tay nàng.

Trời ạ.

"Thôi để ta chết đi cho rồi." Cố Nhàn Dư lại thở dài một hơi sâu thăm thẳm.

Nàng không thích nói chuyện với người khác, nhưng lại rất thích tự nói chuyện với mình.

Trước kia, khi còn có dị năng, nàng thường trò chuyện với thực vật biến dị, tuy cây cối không mở miệng được, nhưng nàng hiểu được ý chúng.

Cùng nhau đọc truyện, cùng nhau buôn dưa, thực vật không bao giờ nói nhiều, cũng chẳng chê nàng lắm lời, càng không bao giờ phun ra mớ nước miếng hôi rình mùi rượu thuốc lá vào mặt nàng trong cơn kích động.

Cuốn sổ nhỏ trên mái nhà lại có thêm một hàng chữ nữa.

"Nếu có một nơi để ta trồng trọt thì tốt biết bao." Cố Nhàn Dư đã chọn được áo dày, nhưng nghĩ đến lát nữa còn bị kéo đi tắm, nàng lại thấy khó chịu.

"Tắm ta có ích lợi gì. Công chúa không chú ý, luộm thuộm bẩn thỉu như thế, ta có tắm sạch đến mấy cũng là phí công." Cố Nhàn Dư thở dài, "Nha hoàn của công chúa cũng bẩn thỉu."

Dây thừng trói nàng không biết là đồ tái sử dụng từ đâu, còn dính máu khô đen đặc và mùi hôi.

Kim Thập Lục buông bút và sổ xuống, lao qua giữ chặt Ngân Nhất.

"Bình tĩnh a! Phò mã đã ghi danh ngọc điệp hoàng thất, ngươi giết phò mã là tội tru di cửu tộc!"

"Ngươi buông ra! Cửu tộc nhà ta cũng chỉ còn mỗi mình ta!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...