XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG
#9 Ký Ức
Sau buổi ăn với nhau Phương Vân có đưa ra lời đề nghị muốn Nguyệt kha đi dạo cùng mình. Nguyệt Kha có từ chối vì dư âm cơn mưa để lại có chút se lạnh, mà khi nãy do đi gấp nên nàng chỉ khoác một lớp áo mỏng bên ngoài.Phương Vân, cái người mà đã muốn làm gì rồi thì trời xuống cũng không cản được cô. Cái tính khó khăn, khó tính, khó chiều vô cùng nhưng có nhan sắc không góc chết khiến cho cô trong mắt người khác lại trở nên hiền dịu.Cô lấy lí do thích cái lạnh sau cơn mưa nên đã choàng áo phao lông vũ của mình lên người Nguyệt Kha. Hơi ấm từ chiếc áo chuyền đến kèm chút mùi thơm của Phương Vân làm cho Nguyệt Kha từ lạnh chuyển sang ấm, hai gò má nàng hơi ửng đỏ vì sự ga lăng của người xa lạ này.Đi dạo một vòng, chẳng ai nói với nhau lời nào. Người thì suy nghĩ về tương lai ngày mai sẽ như thế nào, người thì đang rất nhớ mẹ."Thật sự cậu không lạnh à?" - Câu hỏi của Nguyệt Kha phá tan bầu không khí ngột ngạt này.Tự dưng có âm thành làm Phương Vân thoát khỏi những suy nghĩ ở quá khứ quay về hiện tại."Không, mình thấy không khí mát mẻ lắm luôn. Mình thích trời lạnh lạnh như này, ăn cái gì đó nóng rồi đắp chăn ngủ.. Uii quá là tuyệt luôn" - Miệng thì nói, tay thì múa lung tung diễn tả, trong mắt Nguyệt Kha cô bạn Phương Vân này rất là đáng yêu.Nàng khẽ cười nhẹ, bắt được có người đang cười chọc quê mình, Phương Vân nhảy cẩn lên khó hiểu mà nói : "Mình nói thật mà, sao lại cười thế" "Rồi rồi mình không cười, tại cậu diễn tả mình thấy dễ thương quá ý.. Trông như.. Mấy đứa con nít vậy" - Nguyệt Kha dùng tay che đi nụ cười lại, kẻo ai đó thấy được lại nhảy lên cây đứng mất."Cậu thì sao, cậu thích trời lạnh hay trời mát" "Mình ghét trời mưa lắm" "Sao vậy, mưa mát mà" - Phương Vân không để ý rằng sau câu hỏi của mình ai đó đã dừng bước lại. "Sao vậy.." - Cô đi ngược lại đứng cạnh nàng, lập lại câu hỏi với sự tò mò. Rõ là trời mưa mát mà, với lại ngủ ngon nữa. Nếu mưa ban ngày thì sẽ không có nắng, sẽ không bị say nắng mà đau đầu. Cô tưởng ai cũng thích trời mưa chứ? "Vì trời mưa mà mình không gặp được mẹ" - Nàng vừa nói vừa nhìn xuống đôi giày mình. "..." - Phương Vân nhìn theo ánh mắt của Nguyệt Kha, thấy dây giày đã sứt, cô không ngần ngại mà ngồi xổm xuống thắt lại kẻo nàng đi bị vấp té. Vì 1 câu nói chỉ vỏn vẹn vài từ, Phương Vân từ tò mò theo cách vô tư mà cô nghĩ chuyển sang thấu hiểu. Cô không biết rõ việc gia đình Nguyệt Kha, nhưng cô nghĩ rằng tình trạng trong câu nói đó ắt hẳn rất buồn mới khiến Nguyệt Kha không thích mưa. Còn Nguyệt Kha đang khi không thì thấy người con gái kia ngồi xuống thắt dây giày lại cho mình thì lại bối rối. "Nè để mình tự làm.. Mình thắt được cậu đứng dậy đi" - Hành động đó lại một lần nữa làm tim Nguyệt Kha đập rộn lên, một lần nữa Nguyệt Kha thấy Phương Vân lại rất tinh tế. Mà đây cũng là lần đầu tiên trong 18 năm qua cô làm. Kể cả dây giày của ba hay của mẹ bị sứt cô cũng chưa tận tình thắt lại.. Có lẽ, cô chỉ làm duy nhất cho người sắp thành ngoại lệ của mình. "Xong rồi, đi cẩn thận nha mưa xuống đường đi trơn lắm. Dây giày không thắt lại đi kẻo té" - Phương Vân nở một nụ cười, nụ cười này không giống nụ cười khi nãy cô cười với Denis, một nụ cười hồn nhiên như một đứa bé vui mừng khi vừa hoàn thành nhiệm vụ."Mình cảm ơnAi mà được làm người yêu cậu chắc được cưng lắm" "Vậy cậu có muốn làm người yêu mình không" - Phương Vân giấu 2 tay sau lưng, cuối người thấp xuống đưa gương mặt gần lại Nguyệt Kha, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng"Nói gì vậy chứ" - Nguyệt Kha vì ngại mà lùi lại một bước, xoay mặt đảo mắt sang phía khác giấu đi sự ngại ngùng của mình. "Haha cậu dễ thương quá" - Như có gì đó mách bảo, Phương Vân nhìn cái hành động mắc cỡ kia của Nguyệt Kha mà tay phải tự đưa lên xoa má nàng. "Nè, đừng có chọc mình mà. Mình giận cậu đó" - Hai hàng chân mày nàng co lại, mắt hơi kép lại, chân thì dặm mạnh xuống đất hờn dỗi khi cứ bị ghẹo liên tục. Mà cái hành động này điều được thu hết vào mắt Phương Vân. Nhìn bé bé, cưng cưng lại hờn dỗi bảo dễ thương thì lại không chịu. "Rồi rồi, mình không chọc nữa đâu nhá. Mình đi về nhá, khuya rồi" - Thôi, ngưng chọc được rồi. Chọc nữa một hồi Nguyệt Kha giận thật thì lại đi dỗ nữa. ***
Ngã lưng trên chiếc giường êm, tìm một vài bài nhạc định sẽ nghe đến khi nào buồn ngủ sẽ ngủ. Thì chợt nhớ lại còn một thông báo mà cô chưa phản hồi. Instagram Denis : "Xin chào" .. 4 giờ trước_funvaan__ : "chào👋" Bên kia đang soạn tin nhắn.. Denis : "Muốn trò chuyện cùng đại diện thật khó" _funvaan__ : "xin lỗi nhé, mình có việc bận nên không thường xuyên lên mạng xã hội" Denis : "Ngày mai cậu có rảnh không?" 5 phút trôi qua vẫn chưa nhận được phản hồi. Rồi 10 phút. Rồi 15 phút. Lại một tin nhắn nữa gửi đến. Denis : "Ồ mình chỉ muốn rủ cậu xuống thư viện đọc sách sẵn tiện bàn việc hoạt động phong trào cho các sinh viên thôi. Chẳng có ý gì xấu đâu nào." Phương Vân thấy tin nhắn đó. Nhưng cô không muốn trả lời vì về nhà rồi, thời gian này là thời gian nghỉ ngơi. Không phải thời gian để bàn bạc các chuyện trên trường đâu! *tingMột thông báo từ số điện thoại. Cô khó chịu mà cắn môi đặt mạnh điều khiển TV xuống cầm điện thoại lên xem. Bỗng nhiên thay đổi sắc mặt từ khó chịu sang niềm nở. Là Nguyệt Kha nhắn. Nguyệt Kha : "Đến bây giờ mình mới nhớ ra rằng quên gửi cậu cái áo. Mình xin lỗi nhé! Ngày mai mình giặt sạch rồi gửi trả lại cho cậu nhé" - Kèm một icon gương mặt khóc. Phương Vân : "Không sao cả, cậu cứ giữ ấm cơ thể trước. Khi nào trả lại mình cũng được, đừng lo nhé!" Nguyệt Kha : "Ngại quá điii, cảm ơn cậu nhiều nhiều" Phương Vân : "Mình không nhận lời cảm ơn, cậu đổi cái khác đi" Nguyệt Kha : "Hả??Cái gì bây giờ" Phương Vân : "Ngày mai cậu rảnh chứ?Đi ăn cùng mình nữa nhé. Nay đi chơi với cậu vui lắm" Nguyệt Kha : "Duyệt. Hẹn ngày mai nha" Cứ một tin nhắn gửi đến là sẽ có một tin nhắn gửi lại. Cứ lập đi lập lại đến khi chào tạm biệt nhau. Cuối cùng đôi mắt Phương Vân sắp mở hết nổi cô mới vào Instagram mà phản hồi lại cho cái người phía bên kia. _funvaan__ : "xin lỗi, ngày mai mình có hẹn rồi. Là một cuộc hẹn trước nên mình không hủy được" .. Đã xem
Ngã lưng trên chiếc giường êm, tìm một vài bài nhạc định sẽ nghe đến khi nào buồn ngủ sẽ ngủ. Thì chợt nhớ lại còn một thông báo mà cô chưa phản hồi. Instagram Denis : "Xin chào" .. 4 giờ trước_funvaan__ : "chào👋" Bên kia đang soạn tin nhắn.. Denis : "Muốn trò chuyện cùng đại diện thật khó" _funvaan__ : "xin lỗi nhé, mình có việc bận nên không thường xuyên lên mạng xã hội" Denis : "Ngày mai cậu có rảnh không?" 5 phút trôi qua vẫn chưa nhận được phản hồi. Rồi 10 phút. Rồi 15 phút. Lại một tin nhắn nữa gửi đến. Denis : "Ồ mình chỉ muốn rủ cậu xuống thư viện đọc sách sẵn tiện bàn việc hoạt động phong trào cho các sinh viên thôi. Chẳng có ý gì xấu đâu nào." Phương Vân thấy tin nhắn đó. Nhưng cô không muốn trả lời vì về nhà rồi, thời gian này là thời gian nghỉ ngơi. Không phải thời gian để bàn bạc các chuyện trên trường đâu! *tingMột thông báo từ số điện thoại. Cô khó chịu mà cắn môi đặt mạnh điều khiển TV xuống cầm điện thoại lên xem. Bỗng nhiên thay đổi sắc mặt từ khó chịu sang niềm nở. Là Nguyệt Kha nhắn. Nguyệt Kha : "Đến bây giờ mình mới nhớ ra rằng quên gửi cậu cái áo. Mình xin lỗi nhé! Ngày mai mình giặt sạch rồi gửi trả lại cho cậu nhé" - Kèm một icon gương mặt khóc. Phương Vân : "Không sao cả, cậu cứ giữ ấm cơ thể trước. Khi nào trả lại mình cũng được, đừng lo nhé!" Nguyệt Kha : "Ngại quá điii, cảm ơn cậu nhiều nhiều" Phương Vân : "Mình không nhận lời cảm ơn, cậu đổi cái khác đi" Nguyệt Kha : "Hả??Cái gì bây giờ" Phương Vân : "Ngày mai cậu rảnh chứ?Đi ăn cùng mình nữa nhé. Nay đi chơi với cậu vui lắm" Nguyệt Kha : "Duyệt. Hẹn ngày mai nha" Cứ một tin nhắn gửi đến là sẽ có một tin nhắn gửi lại. Cứ lập đi lập lại đến khi chào tạm biệt nhau. Cuối cùng đôi mắt Phương Vân sắp mở hết nổi cô mới vào Instagram mà phản hồi lại cho cái người phía bên kia. _funvaan__ : "xin lỗi, ngày mai mình có hẹn rồi. Là một cuộc hẹn trước nên mình không hủy được" .. Đã xem