XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG
#10 Ánh Nắng
Mùa đông đến mang theo những cơn gió lạnh, những cơn rét lạnh thấu xương. Có người họ thấy rằng mùa đông là mùa để gia đình ngồi lại sưởi ấm cho nhau, là mùa yêu thương. Lại có người thấy rằng mùa đông là mùa cô đơn trong năm, vì khi buốt lạnh chẳng ai ôm vào lòng.Tuyết cứ thế mà rơi trắng xoá cả một đoạn đường xanh ngày nào..Gió lạnh cứ thế mà đi qua từng cơn len lỏi vào da người.."Nè, đợi mình có lâu không?" - Phương Vân đi từ xa đã bắt gặp một cô gái đứng thả hồn theo gió, đôi mắt nhìn xa xăm mang chút buồn như thể có rất nhiều tâm sự nhưng không biết giải bày cùng ai.Cô đi nhẹ nhẹ tránh để người đó biết được có người đang đến. Nhẹ nhàng.. Nhẹ nhàng cất tiếng"Giật mình, cậu bay à? Mình không nghe tiếng bước chân của cậu luôn á" - Một giọng nói kéo Nguyệt Kha trở về hiện tại."Tương tư anh chàng nào mà suy thế" - Phương Vân vô tư một tay khoát lên vai Nguyệt Kha, một tay còn lại chống vào hông như cả hai đã thân rất thân."Tào lao, đến trễ bắt người ta đợi rồi còn nói tào lao nữa" - Nguyệt Kha tiến lên một bước né đi cái khoát vai từ Phương Vân."Ơ nè, mình xin lỗi.. Giờ mình đi dạo đi cậu thích gì mình sẽ mua tặng cậu hết""Cậu nhiều tiền thế à, mua tặng mình hết luôn, đại gia.." - Nguyệt Kha kéo dài câu nói, cùng cái nhướng mày trêu chọc Phương Vân"Cũng không gọi là nhiều hay giàu nhưng đủ để lo cho cậu suốt đời luôn" - Phương Vân hai tay chống hông tự tin mà nói.Đúng thế, Phương Vân không giàu. Nhưng ba mẹ Phương Vân giàu. Khối tài sản sau này không thuộc về cô thì thuộc về ai?"Thôi đi nè, kẻo trễ chỗ bán kem đóng cửa mấtÀ quên, gửi lại cậu cái áo hôm qua. Cảm ơn cậu nhiều nhé"Lạ quá, sao giữa mùa đông lạnh rét như thế này mà lại có chút gì đó ấm nhỉ? Phải chăng là do nụ cười tỏa nắng của người con gái nhỏ hơn cô một cái đầu này?Đi trên con đường vừa được dẹp tuyết gọn gàng, nào là cảnh gia đình chụp hình kỷ niệm, nào là các cặp tình nhân cùng nhau làm người tuyết, nào là những tiếng cười của em bé nhỏ. "Cậu đi gần gần mình nè, đi xa như thế lỡ gió mạnh bay cậu mất rồi sao" - Phương Vân kéo nhẹ người Nguyệt Kha lại gần mình."Cậu làm như mình còn nhỏ lắm" - Nguyệt Kha nghe Phương Vân nói xong liền bật cười thành tiếng"Nhìn cậu như em bé ý, nhỏ xíu" - Phương Vân đưa tay lên diễn tả sự nhỏ đó cho cô bạn mình xemCả hai vừa đi vừa trò chuyện với nhau, chẳng biết sao đoạn đường thân quen này hôm nào cũng đi nhưng sao hôm nay lại xa đến thế. Có hai người lén nhìn nhau, có một người nở nụ cười trên môi, có một người tự ngại đỏ mặt. "Cậu lựa trước đi" - không hẹn nhau, nhưng hai người đều đồng thanh cất tiếng ưu tiên đối phương chọn món trước "Kha, cậu chọn trước đi" "Mình chưa ăn kem ở đây bao giờ, mà menu nhiều món quá mình..không biết chọn cái nào ngon, nên là cậu chọn trước đi mình chọn giống cậu" - Nguyệt Kha ngại ngùng cười cười, thật là cô ít khi ăn kem lắm, và cũng không rõ là mình thích cái gì.. Bởi từ nhỏ đến lớn nàng có được trải nghiệm các món thường ngày mà người bình thường hay dùng đâu. Có cơm ăn là may mắn đối với nàng rồi. "Vậy cậu ăn vani giống mình nhá" - Thấy Nguyệt Kha gật đầu cô liền order 2 phần kem vani. Ngược lại với Nguyệt Kha, Phương Vân sung sướng từ nhỏ. Không món ăn nào mà cô chưa từng thử qua. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cô, ba mẹ đã hiểu cô muốn gì."Fun Van? Ồ chào, mình bên này!" - Denis đang vẫy tay gây sự chú ý đến Phương Vân. Bỗng nhiên đang vui, hai hàng chân mày cô như sắp ôm nhau. Sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, cùng với dòng suy nghĩ chạy trong đầu "Có hẹn nó đâu mà nó ở đây vậy? Đã thế còn ngồi cái chỗ đẹp nhất quán mà mình định ngồi nữa". Thấy Phương Vân có vẻ không vui về sự hiện diện của cậu bạn cùng trường, Nguyệt Kha lay nhẹ tay cô như rằng bảo cô đi tìm chỗ ngồi. Mặc dù không vui thật, khó chịu thật, nhưng cô vẫn phải tỏ ra thân thiện với cậu bạn đó. Và.. Cũng không được để Nguyệt Kha biết mình hung dữ.. Cô gật đầu nhẹ, thay cho lời chào. Nhưng cái tên Denis đó đâu có muốn dừng lại việc chào. Liền lên tiếng : "Bên đây còn trống này, cậu qua đây ngồi cho vui" Không cần, Phương Vân này không có cần vui với mấy người!!! Có Nguyệt Kha là vui rồi, không có cần hơn! Cô nắm nhẹ tay Nguyệt Kha kéo nàng lên lầu 2, không có chỗ đó thì còn chỗ ngồi khác. Chỉ cần không gặp tên đó thôi. "Mình lỡ làm gì khiến cậu khó chịu sao" Mặc dù đã đi xa tên Denis đó rồi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Và cô không biết được cái sự khó chịu đó thể hiện rõ trên khuôn mặt cô luôn. Người ngoài nhìn vào là thấy liền, và Nguyệt Kha cảm thấy khi nãy đi bên ngoài cũng không lạnh bằng ngồi ở đây. "Hả.. Đâu có" - bỗng dưng bảo mình khó chịu với người ta.. Có đâu, Phương Vân có khó chịu gì với Nguyệt Kha đâu? "Tại mình thấy.. À thôi, không có thì thôiMà sao nãy mình thấy cậu liếc bạn đó dữ vậy?" "Mắt mình bị đau nên đảo nhẹ thôi à, vào lạnh mà mắt mình hay bị khô" - Diện đại một lí do để qua câu chuyện,.. Cô tưởng mình liếc không ai thấy chứ? Hóa ra vẫn bị phát hiện. Mà diễn tệ thật, Nguyệt Kha có đôi mắt nhìn thấu hết đó. Chẳng qua Nguyệt Kha không muốn bắt thôi. Bỗng dưng từ lúc Nguyệt Kha hỏi cô, cô cảm thấy trong lòng mình cứ sao sao. Không phải là khó chịu, cũng không phải là hồi hợp, cũng chẳng phải là bất an. Vừa bị phát hiện khó chịu ra mặt, lại vừa bị phát hiện liếc người ta.. Phương Vân không có sợ Denis biết mình ghét hắn đâu, mà nếu hắn có biết cô ghét thì càng tốt, cô chẳng để tâm các mối quan hệ đó. Hay nói đúng hơn cô không sợ mích lòng hay gây thù ghét gì với ai, bởi từ nhỏ đến giờ cô có biết cảm giác thua là gì đâu. Nên coi trời bằng vung, ghét là nói ghét chẳng cần nịnh bợ làm gì. Nhưng, cô sợ Nguyệt Kha hiểu lầm. Sợ rằng Nguyệt Kha nghĩ cô khó tính (nhưng khó tính thật), sợ rằng Nguyệt Kha nghĩ cô khinh người (tùy người thôi), sợ rằng Nguyệt Kha nghĩ cô hung dữ (nhưng hung dữ thật). Ngoài gia đình cô ra, thì hiện tại Nguyệt Kha đang là ngoại lệ của mình. Cô thích chơi với Nguyệt Kha lắm, không biết sao nữa. Cô sợ Nguyệt Kha nghĩ mình xấu tính, rồi đi ăn này xong về nàng không nói chuyện với cô nữa,.. Có khi nào không nhìn mặt cô luôn không? Aiss mệt quá. Chậc lưỡi nhẹ 1 cái, Phương Vân gục đầu xuống bàn. Thấy vậy Nguyệt Kha có hơi lo lắng, lên tiếng hỏi xem cô ổn không? Phương Vân vẫn giữ tư thế gục đầu xuống bàn đó, lắc lắc đầu. "Hay là mình đi về nhé? Mình đưa cậu về nhé?" - Nguyệt Kha lo lắng thật đấyQuyết định không im lặng nữa, Phương Vân nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Kha kể lại việc tại sao cô lại khó chịu với Denis. Kể việc lần đầu chạm mặt nhau, việc hắn làm phiền cô trên mạng xã hội, việc hắn gọi sai tên cô khi nãy nữa. Fun Van?? Gì chứ, Fun Van là cái gì? PHƯƠNG VÂN mà! Nguyệt Kha chăm chú lắng nghe không sót một từ, cứ như đứa trẻ nhỏ đang tâm sự với người lớn về việc mình không hài lòng vậy đấy. "Thế nên cậu mới sợ bạn ấy biết việc cậu không thích bạn ấy nên cậu lo lắng đúng không?" "Không, mình chẳng quan tâm cậu ta có biết hay không,.. Chỉ là..Mình sợ cậu hiểu lầm mình thôi" Ơ, sao Nguyệt Kha lại hiểu lầm Phương Vân? Việc Phương Vân thích hay ghét ai đâu có liên quan gì đến Nguyệt Kha đâu.. "Tại mình thích chơi với cậu lắm, mình sợ cậu thấy tính mình như vậy rồi không chơi với mình nữa" Lần đầu Nguyệt Kha nghe được có người thích chơi với mình. 18 năm qua không ai chơi với Nguyệt Kha hết, không khinh nhà nghèo thì cũng là xấu xí. Nàng tự thấy nàng xấu nên chẳng dám kết bạn với ai, nàng biết giới hạn mình đến đâu. Ngày đầu tiên Phương Vân làm quen với nàng, nàng vui lắm nhưng cũng hơi dè chừng. Vì đa số trước đó những ai bắt chuyện với nàng cũng chỉ là thua game nên phải tuân lời người thắng, toàn trêu chọc nàng thôi.. Tủi thân lắm! Nguyệt Kha cũng sợ Phương Vân nghỉ chơi mình lắm, sợ một ngày nào đó Phương Vân biết nhà nàng nghèo, thấy sự xấu xí trên khuôn mặt này và không bao giờ nói chuyện với nàng nữa. Chắc lúc đó nàng sẽ khóc nhiều lắm, và sẽ buồn nhiều lắm.