XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG
#8 Ác Mộng
"Đừng mà..hức.. Dừng lại đi, đừng đánh nữa..D-dừng lại đi..Đau quá, hức..hức đau quá.. Tha con đi mà.."*RẦMTiếng sấm sét như cái tát mạnh khiến Phương Vân bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.Trong cơn mơ, cô thấy một người đàn ông cơ bắp cường tráng trong tay là một cây gậy bóng chày đang tiến tới..Ông ta đập thẳng vào vai của một người nào đó.. Hình như là một chàng thanh niên mà cô không nhìn rõ mặt bởi chẳng có gì ngoài máu và máu trên gương mặt ấy.Ông ta đánh, đánh, cứ đánh như đang trút giận.Bỗng cơn mơ chuyển từ phân cảnh này sang phân cảnh khác như một đoạn phim.Cô thấy ánh sáng chói lên, vẫn là thanh niên ấy đang đứng giữa sân. Chiếc xe lao nhanh như phóng đâm thẳng vào hắn ta.. ĐùngCô không biết mình nên làm gì bởi cô không cử động được, và cũng không chạy tới xem tình hình như thế nào được. Như có một vật thể nào đó ngăn cản không cho cô di chuyển. Chỉ biết chôn chân tại chỗ mà la hét.. Không làm gì được bởi đấy chỉ là giấc mơ.Nhìn qua khung kính của phòng, cô thấy trời đang mưa. Mưa rất to, sấm sét rất lớn. Tim cô không trật tự mà đập loạn lên, hơi thở trở nên nặng nề.Cô lắc lắc cái đầu như để an ủi bản thân rằng vừa nãy chỉ là giấc mơ,.. "Là giấc mơ thôi không sao, bình tĩnh"Phương Vân hít lấy một hơi thật sâu thở ra nhè nhẹ bước xuống giường rót một tí nước uống trấn an bản thân sau cơn ác mộng đầy máu và tiếng la thảm thiết.**Ting
Mrs.Mia : Đáng lẽ chiều hôm nay chúng ta có buổi họp trao đổi các vấn đề đổi mới của trường trong thời gian sắp tới..đang soạnMrs.Mia : Nhưng có vẻ buổi họp hôm nay sẽ dời lại vì thời tiết không ổn. Mưa đang rất lớn không thể đoán được bao lâu nữa sẽ dừng lại. Nên chiều nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi nhé. Mrs.Mia : Cảm ơn!!
Nhìn những dòng thông báo từ hiệu trưởng trường, Phương Vân thở nhẹ trong lòng. Thầm cảm ơn vì đã hủy bữa họp, cô không sợ giao tiếp hay bàn bạc các vấn đề. Chỉ là tâm trạng cô không tốt, sợ rằng mình mang khuôn mặt mệt mỏi làm ảnh hưởng đến người khác. ***Nhìn đồng hồ điểm đúng 18h30, mưa cũng dần tạnh. Phương Vân cầm chiếc ô quyết định vào siêu thị mua chút đồ ăn vì từ lúc ngủ dậy đến giờ cô chỉ có uống nước chẳng có gì để ăn. Phương Vân đói lắm rồi!! Vừa đi cô vừa ước rằng bây giờ có mẹ bên cạnh, chỉ cần cô nói đói, mẹ sẽ không quan tâm mọi thứ xung quanh đi nhanh vào bếp và vài phút sau sẽ có đồ ăn cho cô liền. Cô thèm đồ ăn mẹ nấu, thèm từng miếng ổi, miếng bưởi mà mẹ cô chuẩn bị sẵn trong tủ, cô nhớ hơi ấm của mẹ ôm cô vào những ngày mưa, những lời nói bảo rằng "con đi ăn cơm nhanh lên, không là đau bao tử đấy" "A" Lo mơ mơ màng màng cô đụng trúng người ta khi nào không hay. Định hình lại mọi thứ nhìn kĩ.. Cái người này quen quen.. " ồ, gương mặt đại diện sinh viên trường tôi đây sao? Kèm người hôm trước lớn tiếng với tôi giữa sân trường đây à?" - Là cậu bạn trai ngày đầu tới nước Ý làm cô bực mình đây mà. Sao mà xui thế.. Gặp quài vậy?" xin lỗi nhé, tôi bất cẩn quá" - nhưng dù sao cũng là do cô đụng trúng người ta trước nên cô sai hoàn toàn. " không sao, bạn có bị đau ở đâu không? " " không.. Không sao thì tôi xin phép đi trước nhé! Chào cậu" - Phương Vân nở nụ cười gượng rút lui trước. Vừa lúc thanh toán xong điện thoại cô lại hiện lên thông báo Instagram. Bạn có một lượt theo dõi. Denis vừa theo dõi bạn. Hãy theo dõi lại để xem ảnh và video của nhau. Chính là cái người vừa nãy đã mò ra được Instagram cô mà theo dõi. "Aiss.. Phiền!" - Cái tính Phương Vân có vẻ khó khăn. Chỉ là một chút đói bụng mọi thứ xung quanh cũng khiến cô khó chịu, bực mình. Hai chân mày cô giãn ra bớt đi sự khó chịu khi thấy bóng ai đó quen quen. "Nguyệt Kha!" Nguyệt Kha giật mình, tiếng gọi chẳng khác gì cái trống đang yên tĩnh bỗng được đánh vào. "Giật mình, cậu hù mình hả?" - Nguyệt Kha vẫn giữ gương mặt hoang mang tiến lại chỗ Phương Vân. "Hì hì, cậu đi đâu đấy? Có rành đường đi chưa mà đi lung tung không sợ lạc à?" - Phương Vân gãi gãi đầu cười cười nhìn người con gái thấp hơn mình cái đầu đang đứng đối diện với mình. "Có Google maps mà lo gì, lạc thì mình tìm đường hoặc hỏi đường về thôi. Về được trường là về được phòng" "Sao không hỏi mình. Mình rành đường ở đây lắm, cậu có muốn đi dạo với mình không.." - Phương Vân vẫn giữ nụ cười và chớp chớp đôi mắt của mình, chờ câu trả lời của Nguyệt Kha. "Hì hì, mình không. Mình đói sắp chết tới nơi rồi, mình ăn cái đã" *ọt ọtPhương Vân nghe tiếng bụng mình reo, cũng quên rằng bản thân mình đang đói. "Mình cũng đói, vậy ăn chung đi" "Chắc mình sẽ ăn tí đồ ăn nhanh lót bụng thôi, tối rồi ăn nhiều sẽ không tốt. Đợi mình vào trong mua tí nha" Phương Vân gật gật đầu.. Sắp rớt đầu. Cô ngoan ngoãn đứng im đấy chờ người kia vào trong mua đồ ăn rồi ra ăn với cô. *tingTiếng thông báo tin nhắn phá vỡ sự im lặng. Là Denis nhắn : Chào bạn! Phương Vân thấy tin nhắn đó, nhưng không thèm trả lời. Vì lí do gì đó làm cho cô chỉ muốn trả lời tin nhắn của những người đặc biệt đối với cô,.. Nhưng cũng không biết như thế nào là đặc biệt, chắc là thích thì trả lời không thích thì để đấy nào nhớ thì trả lời cùng cái lí do tự bịa ra rằng "mình bận; mình không thấy thông báo; mình đang làm việc.."
Mrs.Mia : Đáng lẽ chiều hôm nay chúng ta có buổi họp trao đổi các vấn đề đổi mới của trường trong thời gian sắp tới..đang soạnMrs.Mia : Nhưng có vẻ buổi họp hôm nay sẽ dời lại vì thời tiết không ổn. Mưa đang rất lớn không thể đoán được bao lâu nữa sẽ dừng lại. Nên chiều nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi nhé. Mrs.Mia : Cảm ơn!!
Nhìn những dòng thông báo từ hiệu trưởng trường, Phương Vân thở nhẹ trong lòng. Thầm cảm ơn vì đã hủy bữa họp, cô không sợ giao tiếp hay bàn bạc các vấn đề. Chỉ là tâm trạng cô không tốt, sợ rằng mình mang khuôn mặt mệt mỏi làm ảnh hưởng đến người khác. ***Nhìn đồng hồ điểm đúng 18h30, mưa cũng dần tạnh. Phương Vân cầm chiếc ô quyết định vào siêu thị mua chút đồ ăn vì từ lúc ngủ dậy đến giờ cô chỉ có uống nước chẳng có gì để ăn. Phương Vân đói lắm rồi!! Vừa đi cô vừa ước rằng bây giờ có mẹ bên cạnh, chỉ cần cô nói đói, mẹ sẽ không quan tâm mọi thứ xung quanh đi nhanh vào bếp và vài phút sau sẽ có đồ ăn cho cô liền. Cô thèm đồ ăn mẹ nấu, thèm từng miếng ổi, miếng bưởi mà mẹ cô chuẩn bị sẵn trong tủ, cô nhớ hơi ấm của mẹ ôm cô vào những ngày mưa, những lời nói bảo rằng "con đi ăn cơm nhanh lên, không là đau bao tử đấy" "A" Lo mơ mơ màng màng cô đụng trúng người ta khi nào không hay. Định hình lại mọi thứ nhìn kĩ.. Cái người này quen quen.. " ồ, gương mặt đại diện sinh viên trường tôi đây sao? Kèm người hôm trước lớn tiếng với tôi giữa sân trường đây à?" - Là cậu bạn trai ngày đầu tới nước Ý làm cô bực mình đây mà. Sao mà xui thế.. Gặp quài vậy?" xin lỗi nhé, tôi bất cẩn quá" - nhưng dù sao cũng là do cô đụng trúng người ta trước nên cô sai hoàn toàn. " không sao, bạn có bị đau ở đâu không? " " không.. Không sao thì tôi xin phép đi trước nhé! Chào cậu" - Phương Vân nở nụ cười gượng rút lui trước. Vừa lúc thanh toán xong điện thoại cô lại hiện lên thông báo Instagram. Bạn có một lượt theo dõi. Denis vừa theo dõi bạn. Hãy theo dõi lại để xem ảnh và video của nhau. Chính là cái người vừa nãy đã mò ra được Instagram cô mà theo dõi. "Aiss.. Phiền!" - Cái tính Phương Vân có vẻ khó khăn. Chỉ là một chút đói bụng mọi thứ xung quanh cũng khiến cô khó chịu, bực mình. Hai chân mày cô giãn ra bớt đi sự khó chịu khi thấy bóng ai đó quen quen. "Nguyệt Kha!" Nguyệt Kha giật mình, tiếng gọi chẳng khác gì cái trống đang yên tĩnh bỗng được đánh vào. "Giật mình, cậu hù mình hả?" - Nguyệt Kha vẫn giữ gương mặt hoang mang tiến lại chỗ Phương Vân. "Hì hì, cậu đi đâu đấy? Có rành đường đi chưa mà đi lung tung không sợ lạc à?" - Phương Vân gãi gãi đầu cười cười nhìn người con gái thấp hơn mình cái đầu đang đứng đối diện với mình. "Có Google maps mà lo gì, lạc thì mình tìm đường hoặc hỏi đường về thôi. Về được trường là về được phòng" "Sao không hỏi mình. Mình rành đường ở đây lắm, cậu có muốn đi dạo với mình không.." - Phương Vân vẫn giữ nụ cười và chớp chớp đôi mắt của mình, chờ câu trả lời của Nguyệt Kha. "Hì hì, mình không. Mình đói sắp chết tới nơi rồi, mình ăn cái đã" *ọt ọtPhương Vân nghe tiếng bụng mình reo, cũng quên rằng bản thân mình đang đói. "Mình cũng đói, vậy ăn chung đi" "Chắc mình sẽ ăn tí đồ ăn nhanh lót bụng thôi, tối rồi ăn nhiều sẽ không tốt. Đợi mình vào trong mua tí nha" Phương Vân gật gật đầu.. Sắp rớt đầu. Cô ngoan ngoãn đứng im đấy chờ người kia vào trong mua đồ ăn rồi ra ăn với cô. *tingTiếng thông báo tin nhắn phá vỡ sự im lặng. Là Denis nhắn : Chào bạn! Phương Vân thấy tin nhắn đó, nhưng không thèm trả lời. Vì lí do gì đó làm cho cô chỉ muốn trả lời tin nhắn của những người đặc biệt đối với cô,.. Nhưng cũng không biết như thế nào là đặc biệt, chắc là thích thì trả lời không thích thì để đấy nào nhớ thì trả lời cùng cái lí do tự bịa ra rằng "mình bận; mình không thấy thông báo; mình đang làm việc.."