XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG
#7 Tàn Nhẫn
"Kha.. Chờ mình với"Tuy người được gọi là riêng Nguyệt Kha, nhưng bộ 3 - Kha, Trâm, Mai Anh lại cùng nhau đơ người trước cái bạn nữ đang cười tươi chạy về phía họ.Cái hình ảnh gió nhè nhẹ thổi bay từng lớp tóc, nụ cười tươi tựa như ánh nắng và đôi mắt híp lại vì cười cứ ngỡ như phim, đang dần chạy lại gần."Chào các cậu nha!"
"Kha này, mình nói chuyện với cậu chút được không?""À để 2 tui đi vòng vòng tham quan trường trước, 2 cậu nói chuyện vui vẻ nhé" - Mai Anh kéo tay Thùy Trâm đi trước nhường lại không gian cho 2 người kia."Sao thế Vân?""Hôm nay cậu xinh thế" - Vân cứ thế mà cười làm ai kia muốn tan chảy bởi nụ cười ấm kia."Chỉ vậy thôi sao? Còn gì nữa không?""Tặng cậu nè" - Vân chìa tay ra, trong tay là một thanh socola.Socola ngọt ngào ai chẳng thích. Nhưng hiện tại giờ thì Kha không cần đâu.. .. Vì Vân cứ cười như thế đủ ngọt ngào rồi, ngọt ngào hơn cả socola.."Sao lại tặng mình thế gương mặt đại diện học viên?""Tại cậu xinh, nào cầm nhanh đi chứ""Nếu mà xinh thì được cậu tặng kẹo chắc cậu tốn khá nhiều tiền để tặng các bạn trường này""Không có. Mình tặng mỗi cậu thôi đấy"..."Hai người đó nói gì lâu dữ vậy trời" - Thùy Trâm đứng đợi cũng cả buổi rồi đấy nhá."Lại nghe lén thử đi" - Mai Anh xô Thùy Trâm về phía hai người đang nói chuyện kia....Một tiếng thở dài nặng nề ngồi xuống ghế. Ông Trương ngã cổ ra sau nhìn lên trần nhà. Tay ông cầm điếu thuốc dường như khá mệt mỏi.. Không, ông không mệt mỏi, là do ông đang suy nghĩ xem nên xử lính của mình mang danh cánh tay phải ra sao cho thật thỏa đáng."Con nói chú nghe, lừa chú bao lâu rồi?" - Tuy giọng nói vẫn cứ đều đều, nhưng mắt vẫn dán trên trần nhà chẳng thèm ngó đến cái người đang quỳ dưới sàn máu me đầy mặt."Con lạy chú, con xin chú, chú nghĩ tình con theo chú từ nhỏ, chú tha cho con lần này.. Con lỡ dại, một phút nong nổi con không kiềm được bản thân mình nên mới gây ra cớ sự như thế này.. Chú tha.." - Thuận quỳ dập đầu van xin trong thật thảm thiết."Lỡ dại à? Chú tin tưởng con, chuyện to chuyện nhỏ những chuyến hàng lớn đều tin mà giao cho con. Trong khi những tên lính mới nó làm còn tốt hơn nhưng mà chú đặt niềm tin sai người rồi."Chuyện là cách đây 1 tuần có đợt giao hàng từ Đài Loan về Việt Nam. Là một chuyến hàng bình thường như bao chuyến hàng khác nên không cần phải đích thân ông Trương ra mặt nên giao cho Thuận - cánh tay phải theo ông từ nhỏ đến giờ, Thuận chỉ nhỏ hơn Vân vài tuổi nên ông xem như con nuôi yêu thương hết mình.. Thế mà chuyến hàng giao không thành công xảy ra thiệt hại cũng không gọi là nặng, chỉ mất gần ~ 70 tỷ nhưng Thuận tỏ ra như đấy không phải trách nhiệm của mình. 70 tỷ, không đủ ảnh hưởng đến nhà họ Trương. Hay nói đúng hơn, không đủ cho các đầu tư nho nhỏ của ông. Nhưng cái đáng để ông chú ý ở đây đó là sự phản bội và sự phá vỡ quy tắc. Điều tra rõ ra mới biết, Thuận đã cấu kết với đối thủ của ông Trương. Trao đổi hết bí mật về đơn hàng để đổi lại mạng sống vì trong lúc say Thuận đã cướp mất đời con gái của ông Trùm ma túy.Thật ra Thuận không sợ bị giết, vì vốn dĩ ông Trương to tiếng hơn rất nhiều. Nhưng Thuận biết ông Trương là người ghét việc cưỡng hiếp con gái nhà người ta, Thuận nghĩ rằng việc giấu giếm này sẽ giúp hắn thoát chết nhưng hắn đã sai. Khi ông Trùm ma túy đã có một kế hoạch khác với những gì đã trao đổi với nhau."Haiz.. Tao phải làm gì để không phải thấy hối tiếc về sau đây... Khi tao quá tin tưởng mày, chỉ dạy rèn cho mày từng chút một thế mà mày lại chẳng giống những gì tao mong đợi" - ông nhấn mạnh điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, xoa xoa thái dương mà suy nghĩ.Không để Thuận được nói ông cất tiếng trước : "Giờ mày cho tao cái trừng phạt thật đáng với mày đi. Dù có như thế nào cũng là do mày chọn lựa""Dạ.. Con.." - Từ trước đến giờ toàn là Thuận ra tay với người ta chứ chẳng khi nào Thuận bị ra tay nên không thể tưởng tượng ra được."Mày hay ra tay với người ta mà, cái nào mày cũng làm rồi. Chặt tay, đánh gãy chân, để 10 ngón tay lên bàn dùng búa đánh như đánh đàn, trói tay trói chân dùng roi đánh.. Cái nào tàn nhẫn mày cũng nghĩ ra thì mày làm nhanh đi đừng làm mất thời gian của tao""Chú ơi, con van xin chú, con xin chú mà chú.. Chú cho con xin lần này.." - Thuận cứ thế mà thảm thiết khóc lóc van xin ông tha cho mình. Thuận ước bây giờ có một cuộc gọi từ Vân, vì đối với ông Trương chỉ cần là con gái của ông tìm thì mọi chuyện dù có quan trọng cỡ nào đi nữa cũng gác qua một bên.Nhưng thật tiếc.. Trong căn phòng này chẳng có lấy một ánh sáng từ cửa sổ, vì nó nằm sâu dưới lòng đất, xung quanh là 4 bức tường được xây nhiều lớp và có hẳn 2 lớp cửa chắn bên ngoài, chẳng có một chiếc điện thoại dù là điện thoại bàn, vào đây rồi như là chẳng còn sự sống.Những ai bị kêu đến phòng này đa số là những kẻ phạm quy tắc, phản bội. Vào đây rồi xem như ra chẳng lành lặn. Vì trong đây chỉ có sự sống và chết. Nhưng nhẹ nhất cũng là mất một bàn tay hoặc nát cả đôi chân....Grầm GrầmÔng Trương chọn một chiếc xe trông thật sang trọng trong những chiếc xe mà nhà ông sở hữu, lái từ bên trong ra.Trong lúc đấy, bên ngoài những tên lính khác của ông cũng đã chuẩn bị sẵn.Thuận bị bọn họ trói 2 tay chỉ chừa 2 chân chạy y như những lời ông Trương dặn dò."Haizz, ít nhất có chết thì mày vẫn được chết bởi một chiếc xe đắt tiền" - Ông Trương thản nhiên lái từ từ ra.Ông cho hạ cửa xe xuống và nhẹ giọng nói như cách bình thường ông hay nói với Thuận : "Bây giờ chú bịt mắt chú lại, chú sẽ không thấy đường lái xe, chú cứ lái vòng vòng, con tự né xe chú nhé con!"Nói rằng bịt mắt, nhưng ông Trương chỉ đeo một tấm vải mỏng vẫn còn thấy mờ mờ người phía trước.Tiếng xe vang lên cùng với tiếng la thất thanh của Thuận.." Không Không, chú ơi không mà chú.. "Ông Trương thấy Thuận đứng phía bên trái, cố tình lái sang bên phải rồi lùi xe thẳng lại phía sau đâm vào người Thuận ngã xuống đất."Ây da, trúng rồi à? Chú đã nói con né đi rồi mà thằng ngốc này"Ông lại đạp chân ga đuổi theo Thuận. Vì vòng quanh sân bóng này được bảo vệ bởi hàng rào, mà tay thì bị trói nên Thuận chẳng thể nào leo ra.*ĐùngLại một lần nữa ông Trương tông xe vào người Thuận.Thuận ngã xuống đất, thấy xe vẫn đang không có dấu hiệu dừng lại. Xe vừa tới Thuận dùng 2 chân đạp lên mũi xe.Xe vẫn cứ thế đạp ga, đẩy hắn một đường dài. Lưng cà xuống đất rách cả áo, máu cứ thế từ từ rỉ từ những miếng da rách ra bên ngoài.Trước đó đã bị đánh bởi gậy bóng chày, giờ lại bị xe tông. Thuận không chịu được nữa đành nằm buông xuôi cho mọi chuyện tới đâu thì tới.Ông Trương lùi xe ra xa, ra xa, ra xa..Rồi đạp mạnh chân ga.. *đùng*..."Thằng Thuận nó bị làm sao thế mẹ?"Phương Vân đang ngồi đung đưa chân ăn chút trái cây thì mẹ gọi đến nói chuyện. Vân giật bắn người hốt hoảng hỏi mẹ."À, mẹ nói là nó bị tai nạn giao thông.Mất rồi"
"Kha này, mình nói chuyện với cậu chút được không?""À để 2 tui đi vòng vòng tham quan trường trước, 2 cậu nói chuyện vui vẻ nhé" - Mai Anh kéo tay Thùy Trâm đi trước nhường lại không gian cho 2 người kia."Sao thế Vân?""Hôm nay cậu xinh thế" - Vân cứ thế mà cười làm ai kia muốn tan chảy bởi nụ cười ấm kia."Chỉ vậy thôi sao? Còn gì nữa không?""Tặng cậu nè" - Vân chìa tay ra, trong tay là một thanh socola.Socola ngọt ngào ai chẳng thích. Nhưng hiện tại giờ thì Kha không cần đâu.. .. Vì Vân cứ cười như thế đủ ngọt ngào rồi, ngọt ngào hơn cả socola.."Sao lại tặng mình thế gương mặt đại diện học viên?""Tại cậu xinh, nào cầm nhanh đi chứ""Nếu mà xinh thì được cậu tặng kẹo chắc cậu tốn khá nhiều tiền để tặng các bạn trường này""Không có. Mình tặng mỗi cậu thôi đấy"..."Hai người đó nói gì lâu dữ vậy trời" - Thùy Trâm đứng đợi cũng cả buổi rồi đấy nhá."Lại nghe lén thử đi" - Mai Anh xô Thùy Trâm về phía hai người đang nói chuyện kia....Một tiếng thở dài nặng nề ngồi xuống ghế. Ông Trương ngã cổ ra sau nhìn lên trần nhà. Tay ông cầm điếu thuốc dường như khá mệt mỏi.. Không, ông không mệt mỏi, là do ông đang suy nghĩ xem nên xử lính của mình mang danh cánh tay phải ra sao cho thật thỏa đáng."Con nói chú nghe, lừa chú bao lâu rồi?" - Tuy giọng nói vẫn cứ đều đều, nhưng mắt vẫn dán trên trần nhà chẳng thèm ngó đến cái người đang quỳ dưới sàn máu me đầy mặt."Con lạy chú, con xin chú, chú nghĩ tình con theo chú từ nhỏ, chú tha cho con lần này.. Con lỡ dại, một phút nong nổi con không kiềm được bản thân mình nên mới gây ra cớ sự như thế này.. Chú tha.." - Thuận quỳ dập đầu van xin trong thật thảm thiết."Lỡ dại à? Chú tin tưởng con, chuyện to chuyện nhỏ những chuyến hàng lớn đều tin mà giao cho con. Trong khi những tên lính mới nó làm còn tốt hơn nhưng mà chú đặt niềm tin sai người rồi."Chuyện là cách đây 1 tuần có đợt giao hàng từ Đài Loan về Việt Nam. Là một chuyến hàng bình thường như bao chuyến hàng khác nên không cần phải đích thân ông Trương ra mặt nên giao cho Thuận - cánh tay phải theo ông từ nhỏ đến giờ, Thuận chỉ nhỏ hơn Vân vài tuổi nên ông xem như con nuôi yêu thương hết mình.. Thế mà chuyến hàng giao không thành công xảy ra thiệt hại cũng không gọi là nặng, chỉ mất gần ~ 70 tỷ nhưng Thuận tỏ ra như đấy không phải trách nhiệm của mình. 70 tỷ, không đủ ảnh hưởng đến nhà họ Trương. Hay nói đúng hơn, không đủ cho các đầu tư nho nhỏ của ông. Nhưng cái đáng để ông chú ý ở đây đó là sự phản bội và sự phá vỡ quy tắc. Điều tra rõ ra mới biết, Thuận đã cấu kết với đối thủ của ông Trương. Trao đổi hết bí mật về đơn hàng để đổi lại mạng sống vì trong lúc say Thuận đã cướp mất đời con gái của ông Trùm ma túy.Thật ra Thuận không sợ bị giết, vì vốn dĩ ông Trương to tiếng hơn rất nhiều. Nhưng Thuận biết ông Trương là người ghét việc cưỡng hiếp con gái nhà người ta, Thuận nghĩ rằng việc giấu giếm này sẽ giúp hắn thoát chết nhưng hắn đã sai. Khi ông Trùm ma túy đã có một kế hoạch khác với những gì đã trao đổi với nhau."Haiz.. Tao phải làm gì để không phải thấy hối tiếc về sau đây... Khi tao quá tin tưởng mày, chỉ dạy rèn cho mày từng chút một thế mà mày lại chẳng giống những gì tao mong đợi" - ông nhấn mạnh điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, xoa xoa thái dương mà suy nghĩ.Không để Thuận được nói ông cất tiếng trước : "Giờ mày cho tao cái trừng phạt thật đáng với mày đi. Dù có như thế nào cũng là do mày chọn lựa""Dạ.. Con.." - Từ trước đến giờ toàn là Thuận ra tay với người ta chứ chẳng khi nào Thuận bị ra tay nên không thể tưởng tượng ra được."Mày hay ra tay với người ta mà, cái nào mày cũng làm rồi. Chặt tay, đánh gãy chân, để 10 ngón tay lên bàn dùng búa đánh như đánh đàn, trói tay trói chân dùng roi đánh.. Cái nào tàn nhẫn mày cũng nghĩ ra thì mày làm nhanh đi đừng làm mất thời gian của tao""Chú ơi, con van xin chú, con xin chú mà chú.. Chú cho con xin lần này.." - Thuận cứ thế mà thảm thiết khóc lóc van xin ông tha cho mình. Thuận ước bây giờ có một cuộc gọi từ Vân, vì đối với ông Trương chỉ cần là con gái của ông tìm thì mọi chuyện dù có quan trọng cỡ nào đi nữa cũng gác qua một bên.Nhưng thật tiếc.. Trong căn phòng này chẳng có lấy một ánh sáng từ cửa sổ, vì nó nằm sâu dưới lòng đất, xung quanh là 4 bức tường được xây nhiều lớp và có hẳn 2 lớp cửa chắn bên ngoài, chẳng có một chiếc điện thoại dù là điện thoại bàn, vào đây rồi như là chẳng còn sự sống.Những ai bị kêu đến phòng này đa số là những kẻ phạm quy tắc, phản bội. Vào đây rồi xem như ra chẳng lành lặn. Vì trong đây chỉ có sự sống và chết. Nhưng nhẹ nhất cũng là mất một bàn tay hoặc nát cả đôi chân....Grầm GrầmÔng Trương chọn một chiếc xe trông thật sang trọng trong những chiếc xe mà nhà ông sở hữu, lái từ bên trong ra.Trong lúc đấy, bên ngoài những tên lính khác của ông cũng đã chuẩn bị sẵn.Thuận bị bọn họ trói 2 tay chỉ chừa 2 chân chạy y như những lời ông Trương dặn dò."Haizz, ít nhất có chết thì mày vẫn được chết bởi một chiếc xe đắt tiền" - Ông Trương thản nhiên lái từ từ ra.Ông cho hạ cửa xe xuống và nhẹ giọng nói như cách bình thường ông hay nói với Thuận : "Bây giờ chú bịt mắt chú lại, chú sẽ không thấy đường lái xe, chú cứ lái vòng vòng, con tự né xe chú nhé con!"Nói rằng bịt mắt, nhưng ông Trương chỉ đeo một tấm vải mỏng vẫn còn thấy mờ mờ người phía trước.Tiếng xe vang lên cùng với tiếng la thất thanh của Thuận.." Không Không, chú ơi không mà chú.. "Ông Trương thấy Thuận đứng phía bên trái, cố tình lái sang bên phải rồi lùi xe thẳng lại phía sau đâm vào người Thuận ngã xuống đất."Ây da, trúng rồi à? Chú đã nói con né đi rồi mà thằng ngốc này"Ông lại đạp chân ga đuổi theo Thuận. Vì vòng quanh sân bóng này được bảo vệ bởi hàng rào, mà tay thì bị trói nên Thuận chẳng thể nào leo ra.*ĐùngLại một lần nữa ông Trương tông xe vào người Thuận.Thuận ngã xuống đất, thấy xe vẫn đang không có dấu hiệu dừng lại. Xe vừa tới Thuận dùng 2 chân đạp lên mũi xe.Xe vẫn cứ thế đạp ga, đẩy hắn một đường dài. Lưng cà xuống đất rách cả áo, máu cứ thế từ từ rỉ từ những miếng da rách ra bên ngoài.Trước đó đã bị đánh bởi gậy bóng chày, giờ lại bị xe tông. Thuận không chịu được nữa đành nằm buông xuôi cho mọi chuyện tới đâu thì tới.Ông Trương lùi xe ra xa, ra xa, ra xa..Rồi đạp mạnh chân ga.. *đùng*..."Thằng Thuận nó bị làm sao thế mẹ?"Phương Vân đang ngồi đung đưa chân ăn chút trái cây thì mẹ gọi đến nói chuyện. Vân giật bắn người hốt hoảng hỏi mẹ."À, mẹ nói là nó bị tai nạn giao thông.Mất rồi"