XUÂN, HẠ, THU, ĐÔNG

#3 Biết Tên Được Không?



Hôm nay là ngày mà những bạn học sinh giỏi được hỗ trợ sang Ý chuẩn bị cho mùa học sắp tới. Hay nói đúng hơn là du học nước Ý, có những bạn nhận được học bổng toàn phần cũng có những bạn thi với số điểm khá lớn, được chọn vào trường như là một may mắn lớn mở đầu cho hành trình thành công trong tương lai.

Sân bay không đông cũng không vắng, chỉ là gia đình đưa con mình đi học thôi. Nhìn đâu đâu cũng là những giọt nước mắt khi sắp xa người thân đến một vùng đất mới, vang vang những lời yêu thương chúc con cháu mình học tốt, những cái ôm lời dặn dò mà không phải ai cũng nhận được.. Sao mà tủi thân thay cho Nguyệt Kha thế này!

"A! Xin lỗi bạn nhé mình gấp quá, thành thật xin lỗi rất nhiều!" Nguyệt Kha cuối đầu xin lỗi người cô vừa đụng trúng

"Xinh quá "

"Dạ? Sao ạ?"

Phương Vân đơ người nhìn người vừa đụng trúng mình. Mái tóc đen dài, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, dáng người nhỏ nhắn.. Thật sự rất muốn che chở..

"À à không sao, cậu có sao không?"

" Mình không sao "

Tim Phương Vân ngay lúc này bỗng nhiên đập mạnh hơn mọi khi.. Là do nụ cười tỏa nắng của Nguyệt Kha

'Sắp đến giờ bay rồi, các em tập trung lại tôi điểm danh nhé' - thầy Phong phụ trách quản lý theo dõi các bạn sinh viên hỗ trợ các bạn đến Ý an toàn.

"Đi thôi, mà bạn tên gì thế? "

"Mình hả? Mình tên Phương Vân còn bạn? "

"Bí mật nhé Phương Vân"

Phương Vân lại đơ người nhìn người đi cạnh mình thật khó hiểu. "Aaa bạn ấy lại cười nữa rồi, tim mình đập nhanh thế này có khi văng ra ngoài mất thôi"

Loay hoay xoay xoay tìm kiếm cô bạn lúc nãy.. Chợt Phương Vân nhớ lại...

"Ủa, quên ta. Mình ngồi hạng thương gia, các bạn khác thì ở ghế khác. Thế mà cứ tìm hoài không ra" - cô vỗ tay lên chán khó chịu mà nói

"Mà bạn đó tên gì ta.. Sao con người gì kì ghê, hỏi tên người ta xong người ta hỏi lại thì không nói."

Chỉ có mỗi chuyện biết tên nhau thôi mà cả 2 trằn trọc suốt cả chuyến bay. Phương Vân khó chịu vì không biết tên người ấy. Nguyệt Kha suy ngẫm vì cái người tên Phương Vân thật sự người cô ấy.. Rất thơm.

" Tức quá! " - Phương Vân đặt mạnh cái tai phone xuống chiếc ghế trống của mình bên cạnh
Cô bước ra quyết đi từ trên xuống dưới tìm con người đó mới chịu được!

Do mẹ cô có cổ phần đầu tư trong tập đoàn Vietnam Airlines nên việc cô tự ý rời khỏi vị trí không ai dám ý kiến.

"Thấy rồi. Vô tư quá ha"
"Nè! Cô đi theo tôi nhé!" - Phương Vân ra lệnh với gương mặt không vui gì mấy

Nguyệt Kha bị giọng nói lạnh lùng đó làm sợ nên cô không dám cãi lại mà đứng lên làm theo. - "Sao nhớ hồi nãy giọng ngọt lắm mà giờ lạ thế" khó hiểu..

"Tôi đặt 2 ghế hạng thương gia, nhưng chỉ có mỗi tôi, tôi muốn cô ấy ngồi ghế trống còn lại của mình, không có vấn đề gì chứ?" Giọng nói của Phương Vân như đang ra lệnh cho các tiếp viên hàng không

'Không Không, do ghế trống và được lời mời từ cô nên cô cứ đổi nhé!'

" Cô ngồi đây! "Ngón tay Phương Vân chỉ từ Nguyệt Kha xong xuống đến ghế

" Tại sao? Tui ngồi ở đâu là quyền của tui, bạn ép tui hả? "

'THÔNG BÁO THÔNG BÁO!! DO CHUYẾN BAY SẮP BAY VÀO VÙNG KHÔNG AN TOÀN, ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ HÀNH KHÁCH ỔN ĐỊNH VỊ TRÍ VÀ THẮT DÂY AN TOÀN'  'XIN NHẮC LẠI...'

"Sao nào? Không ngồi là bị các chị tiếp viên la á nha!"

Nghe thế Nguyệt Kha đành chịu đựng ngồi xuống chiếc ghế kế cô.
Phương Vân nỡ nụ cười đắt ý.

"Ngồi rồi, bạn kêu tui lên đây có chuyện gì không? "
"..."
"Nè! Nè! Trả lời đi bạn nghe tui nói không vậy?"
Phương Vân im lặng khoanh tay lại nhắm mắt quyết không trả lời!

"..."
"Ngộ nha, kêu tui lên đây xong rồi không nói, tui hỏi cũng không trả lời. Cô ổn không?"
"... "
Nguyệt Kha nghĩ trong đầu thật sự là muốn đánh cho người này một cái thật đau!!!

Im lặng một lúc lâu Phương Vân bỗng cất tiếng
"Cô tên gì?"
"Giật mình. Chỉ có thế thôi à?"
"Ừm ừm, nói đi, tôi muốn biết tên cô là gì."
"Thì.. "
"Thì sao?" Phương Vân chớp chớp mắt mong chờ câu trả lời từ cô

Nguyệt Kha nhón người nói nhỏ vào tai Phương Vân..
"Thì không nói đó." - vừa dứt câu Nguyệt Kha đi nhanh về chỗ ngồi, làm cho con người ở đây bực càng thêm tức

Cái tai phone từ trên ghế bây giờ bị quăng hẳn xuống dưới chân không thương tiếc..

Chương trước Chương tiếp
Loading...