[ Xem ảnh thể ] Thiếu niên ca hành thiên mệnh chi tử
Chương 16: Hoàng gia
[ "Từ hôm nay, ngươi chính là người kế nhiệm, đảm nhận vai trò thủ hộ phía Đông của Thiên Khải – Thanh Long.""Cái tên ngốc đó, hy vọng Lý Hàn Y đừng truyền lệnh bài Thanh Long cho hắn."Lôi Vô Kiệt rút kiếm thủ hộ ra, ở trên Thương Sơn hội ngộ với tỷ tỷ Lý Hàn Y, đồng thời nhận lấy lệnh bài Thanh Long thuộc về mình. Hắn phấn khích đến mức lao xuống núi tìm Tiêu Sắt.Tiêu Sắt vốn đang ngồi trước bàn tự rót rượu, tự uống một mình. Khi nghe thấy Lôi Vô Kiệt đến, ánh mắt y lướt qua lệnh bài Thanh Long đang treo bên hông Lôi Vô Kiệt. Y nhìn Lôi Vô Kiệt lao đến bên cạnh mình, giả vờ như không để ý.Sau một lúc nói chuyện với nhau, Lôi Vô Kiệt đã hỏi Tiêu Sắt về phụ thân hắn, Lôi Mộng Sát. Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, Tiêu Sắt khẽ nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi đáp:"Trên chiến trường, người mặc ngân giáp, cưỡi thần câu, như quỷ thần giữa nhân gian, chính là vị anh hùng ấy.""Nhưng khi rời chiến trường, ông ấy lại là một người vô lo vô nghĩ, có phần ham chơi, khiến Lang Gia Vương cũng phải đau đầu với ông."Nghe đến đây, Lôi Vô Kiệt kích động đến mức bật thốt: "Ta chính là cha ta!"Vừa nói ra, hắn liền nhận ra sự thất thố của mình, nhất là khi nhìn vẻ mặt như nhìn một tên ngốc đầy châm biếm của Tiêu Sắt. Lôi Vô Kiệt lập tức cuống quýt chữa cháy: "Ý ta là ta giống cha ta! Tỷ tỷ của ta mới giống mẹ ta cơ mà!" ]Bị chính mình vạch trần điểm yếu trước mặt mọi người, Lôi Vô Kiệt không khỏi đỏ bừng mặt. Nhưng dù xấu hổ đến đâu, hắn vẫn gân cổ cãi lại, gần như tức giận hét lên: "Ta chỉ lỡ lời thôi! Lỡ lời thôi mà! Ta không ngốc đâu nhé!""Phải không?" Đường Liên cười một cách không mấy chú tâm, nói: "Tiêu Sắt vừa rồi nói, sao ngươi lại không hiểu ý hắn vậy?""Ý gì cơ?" Lôi Vô Kiệt vô thức hỏi lại.Cơ Tuyết, người nãy giờ chỉ chăm chăm xem náo nhiệt, khẽ cười một tiếng, rồi giải thích rõ ràng ý của Tiêu Sắt:"Lôi lão tướng quân rời chiến trường đã khiến Lang Gia Vương vô cùng đau đầu. Vậy ngươi nói xem, Vĩnh An Vương sẽ nghĩ thế nào về con trai ruột của ông ấy?""Tiêu Sở Hà, lần sau nhớ nói rõ ràng, không thì hắn sẽ không hiểu đâu."Lôi Vô Kiệt mở to mắt, tức đến mức không nhịn được liền vung tay đập một cú vào sau gáy Tiêu Sắt, hét lên: "Tiêu Sắt! Ngươi dám lén lút chế giễu ta!"Tiêu Sắt vô cùng nhanh nhẹn, lùi về sau nửa bước tránh thoát, núp luôn sau lưng phụ hoàng, cách Lôi Vô Kiệt ba bước cũng không dám đến gần mà nói:
"Đó là bọn họ nói. Có liên quan gì tới ta đâu."Minh Đức Đế bất đắc dĩ nói: "Sở Hà, con cũng đừng suốt ngày gây chuyện với Thanh Long sử của con nữa."Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc đến Thanh Long sử, Lôi Vô Kiệt liền nhớ đến lời Tiêu Sắt nói trước đó, cơn tức giận lại càng bùng lên: "Tiêu Sắt! Quan hệ giữa hai chúng ta tốt thế nào, vậy mà ngươi lại lo nghĩ mấy chuyện linh tinh, không chịu để ta nhận Thanh Long lệnh!"Lôi Vô Kiệt giận dữ chỉ thẳng vào Tiêu Sắt, đến mức tóc như muốn dựng lên: "Ngươi còn coi ta là bằng hữu hay không?!""Đương nhiên..."Lúc này, ngay cả Minh Đức Đế cũng không đứng về phía Tiêu Sắt. Tiêu Sắt bị phụ hoàng của mình đẩy ra, đối mặt với ánh mắt đầy giận dữ như phun lửa của Lôi Vô Kiệt. Y ngẫm lại chuyện mình đã quyết định một mình hồi kinh trước đó, lần đầu tiên cảm thấy có chút chột dạ.Tiêu Sắt nhắm mắt lại, nhỏ giọng giải thích: "Lúc đó tình hình chưa rõ ràng, ta chỉ là không muốn ngươi mạo hiểm..."Mọi người đều nhìn Tiêu Sắt với ánh mắt hận như thể muốn lao vào đánh y một trận. Dưới sự uy hiếp, Tiêu Sắt càng nói càng nhỏ, cuối cùng không kịp nói hết thì im bặt."Hừ," Lôi Vô Kiệt hiếm khi đứng dậy đầy khí thế, nhìn Tiêu Sắt mà nói: "Đã nói là sẽ cùng ngươi đi Thiên Khải, nhưng ngươi lại bỏ rơi bọn ta, ngươi nghĩ là chúng ta sẽ không giận sao?"Cảnh tượng lúc này vô cùng hiếm thấy, tất cả mọi người đều chứng kiến Tiêu Sắt im lặng không thể phản bác, đây là lần đầu tiên họ thấy y bị áp chế đến mức không thể nói một lời."Thiên Lạc, ngươi cũng định đi cùng y à?" Diệp Băng Thường hỏi thiếu nữ bên cạnh."Đương nhiên rồi," Tư Không Thiên Lạc trả lời mà không cần suy nghĩ: "Y thì hay rồi, bỏ bọn ta mà đi, tự mình lén lút chạy ra ngoài, chúng ta đương nhiên phải đuổi theo sau y, tối nhất là đuổi kịp rồi đánh cho y một trận."Bị ánh mắt lạnh lùng của Thiên Lạc và sự uy hiếp từ Ngân Nguyệt thương làm cho Tiêu Sắt không thể nói nên lời, y thực sự tin rằng Tư Không Thiên Lạc nói xong là có thể làm được.Từ khi gả cho Tiêu Lẫm, nàng cũng không phải tham gia vào cuộc tranh đấu hoàng gia, cũng không hiểu hết những nguy hiểm trong đó. Nghĩ đến tình huống "ngươi chết ta sống", nàng không nhịn được mà hỏi: "Nguy hiểm như vậy, ngươi không sợ sao?""Có sợ thì cũng không thể để Tiêu Sắt một mình đối mặt với nguy hiểm được," Tư Không Thiên Lạc nói một cách dứt khoát, "Y cũng không quan tâm đến nguy hiểm hay không, cần sự giúp đỡ hay không, mà lại tự mình lén lút đi ra ngoài, chúng ta cũng chỉ đành đuổi theo để bảo vệ y thôi.""Ta hiểu rồi." Diệp Băng Thường đáp.Tiêu Sắt sẽ vì sự an toàn của bạn bè, chủ động đẩy họ ra ngoài vòng nguy hiểm, còn bằng hữu của y, cũng sẽ vì Tiêu Sắt, không màng đến an nguy của bản thân, quyết tâm bảo vệ y."Đây không phải là mối quan hệ giữa chủ nhân và thủ hộ" Đạm Đài Tẫn thầm nghĩ. "Chủ nhân sẽ không quan tâm đến tính mạng của thủ hộ, mà thủ hộ cũng sẽ không vì chủ nhân mà hy sinh nếu không có lợi ích gì."Đơn giản vì họ là bạn bè.[ Tuyết Nguyệt thành lúc này như gà bay chó sủa, Thiên Khải Thành sóng ngầm bắt đầu dâng lên.Khi Lôi Vô Kiệt nhận được Thanh Long lệnh, xa xa ở Thiên Khải thành, Bạch Vương - Tiêu Sùng cũng chuẩn bị bước vào Bắc Ly hoàng cung."Sùng Nhi tới rồi à..." Tiêu Sùng hành lễ, Minh Đức Đế ngồi ở trước bàn, tay đặt lên giấy tờ trong sổ, đứng dậy kéo hắn ngồi xuống: "Lại đây, lại đây, ngồi xuống đi."Sau khi Tiêu Sùng nói cảm ơn, thuận thế ngồi xuống vị trí, Minh Đức Đế còn tự tay rót trà đưa cho Tiêu Sùng, khen ngợi:"Sùng Nhi à, ngươi là một trong những hoàng tử chững chạc nhất, cũng là hài tử đáng tin cậy nhất trong số các hoàng tử, làm tốt lắm.""Ngươi rất nhạy bén, nhưng vẫn khiến phụ hoàng chưa thể yên lòng." Minh Đức Đế vòng vo một chút rồi hỏi: "Gần đây Thái y viện có tìm ra biện pháp nào không?"Bạch Vương vốn đang cầm chén trà trong tay mà chưa uống, nghe câu hỏi liền nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, đáp: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn uống thuốc, nhưng bao năm qua cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng mờ.""Trẫm sẽ sai bọn họ tiếp tục tìm danh y." Minh Đức Đế gật đầu, an ủi: "Sùng Nhi, sẽ có một ngày, đôi mắt của ngươi được chữa khỏi." Dứt lời, ông nâng chén trà lên nhấp một ngụm."Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm." Bạch vương lên tiếng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Phụ hoàng, hôm nay người triệu kiến nhi thần là có chuyện gì sao?"Minh Đức Đế không trả lời ngay mà nói dẫn dắt: "Trẫm nghe nói hắn đã quay trở về Thiên Ngoại Thiên.""Kỳ hạn mười hai năm đã qua, theo lý mà nói, hắn nên trở về." Bạch vương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhưng phụ hoàng, chuyện này chẳng phải đã giao cho Cẩn Tiên công công xử lý sao? Nếu Cẩn Tiên công công đã đồng ý thả hắn đi, vậy có lẽ hắn cũng không tạo thành mối uy hiếp gì cho Bắc Ly.""Một đứa trẻ thì có thể làm dậy lên sóng gió gì chứ?" Minh Đức Đế buông chén trà xuống, trầm giọng: "Trẫm chỉ lo không phải chuyện đơn giản như vậy...""Hơn nữa, trẫm nhận được tin tức rằng bên cạnh hắn có một người đồng hành. Người đó..." Minh Đức Đế cố ý dừng lại một chút, rồi nghiêng đầu đánh giá sắc mặt của Tiêu Sùng, tiếp tục nói: "Hình như là... Sở Hà thì phải?" ]"Quả thực có vài phần giống ta." Nhìn cuộc trò chuyện giữa quân thần phụ tử ngày càng sắc bén, Thịnh Đế bỗng có cảm giác quen thuộc, đây mới chính là cách thức chung sống mà hắn đã quá quen thuộc giữa những người trong hoàng thất."'Đáng giá tín nhiệm' và 'Tín nhiệm nhất' không hẳn mang cùng một ý nghĩa." Đạm Đài Minh Lãng nói: "Xem ra vị Bạch vương này e rằng không được thư thái cho lắm."Minh Đức Đế khi nhắc đến Tiêu Sở Hà thì chỉ coi y là một nhi tử đơn thuần, không có ý gì khác. Nhưng khi đề cập đến Bạch vương, ông lại khen rằng hắn "ổn trọng, thỏa đáng, đáng giá tín nhiệm", tuy vậy, lời khen này cũng chỉ dừng ở mức vừa phải."Hắn tiến cung cần có thông báo triệu kiến." Tiêu Lẫm chú ý đến điểm này. Dù rằng theo lý mà nói thì đây là lẽ hiển nhiên, nhưng vì trước đây Tiêu Sở Hà từng tự do ra vào hoàng cung, thậm chí còn có phòng riêng rất đẹp, nên khi nhìn thấy một màn này, sự khác biệt bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết."Thật sao?" Lê Tô Tô vốn không hiểu mấy chuyện trong hoàng thất, liền thắc mắc: "Nhưng ta thấy hình như người cũng rất quan tâm đến đôi mắt của Bạch Vương mà.""Minh Đức Đế tuy hỏi han về đôi mắt của hắn, nhưng cũng không quá mức để tâm."Đạm Đài Tẫn vốn không giỏi chuyện tình cảm, nhưng với những vấn đề có phần giả tạo thế này, hắn lại hiểu rất rõ. Hắn giải thích cho Lê Tô Tô: "Chỉ là một màn trò chuyện xã giao theo phép tắc mà thôi."Nếu thực sự quan tâm, ông đã không hỏi về tình hình gần đây của Thái y viện, mà phải nhớ rõ hơn bất cứ ai.Một cuộc trò chuyện được dàn dựng khéo léo, đầu tiên là hỏi thăm một chút, sau đó đợi đối phương mở lời trước, rồi mới nhân đó dẫn dắt vào chính sự. Đây mới là cách trò chuyện thường thấy giữa quân thần phụ tử trong hoàng thất."Phụ tử mà cũng cần phải khách sáo đến vậy sao...""Ánh mắt cuối cùng của bệ hạ, nói thật, ta thà rằng nhìn người nổi giận mắng Tiêu Sắt còn hơn."Tư Không Thiên Lạc nhìn Minh Đức Đế trong thủy kính bỗng trở nên xa lạ, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại: "Thật sự quá đáng sợ."Dù Minh Đức Đế có tức giận với Tiêu Sắt thế nào đi nữa, cùng lắm cũng chỉ mắng đôi câu, nặng nhất là sai người mang lên một chồng tấu chương, một chén trà mà đập xuống trước mặt. Nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn thấy có phần thú vị. Nhưng ánh mắt quan sát lạnh lùng kia, mới thực sự khiến người ta khiếp sợ.====
Sr mn, tui lặn hơi lâu tại làm biếng quá à, sẽ cố gắng ra chap <3
"Đó là bọn họ nói. Có liên quan gì tới ta đâu."Minh Đức Đế bất đắc dĩ nói: "Sở Hà, con cũng đừng suốt ngày gây chuyện với Thanh Long sử của con nữa."Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc đến Thanh Long sử, Lôi Vô Kiệt liền nhớ đến lời Tiêu Sắt nói trước đó, cơn tức giận lại càng bùng lên: "Tiêu Sắt! Quan hệ giữa hai chúng ta tốt thế nào, vậy mà ngươi lại lo nghĩ mấy chuyện linh tinh, không chịu để ta nhận Thanh Long lệnh!"Lôi Vô Kiệt giận dữ chỉ thẳng vào Tiêu Sắt, đến mức tóc như muốn dựng lên: "Ngươi còn coi ta là bằng hữu hay không?!""Đương nhiên..."Lúc này, ngay cả Minh Đức Đế cũng không đứng về phía Tiêu Sắt. Tiêu Sắt bị phụ hoàng của mình đẩy ra, đối mặt với ánh mắt đầy giận dữ như phun lửa của Lôi Vô Kiệt. Y ngẫm lại chuyện mình đã quyết định một mình hồi kinh trước đó, lần đầu tiên cảm thấy có chút chột dạ.Tiêu Sắt nhắm mắt lại, nhỏ giọng giải thích: "Lúc đó tình hình chưa rõ ràng, ta chỉ là không muốn ngươi mạo hiểm..."Mọi người đều nhìn Tiêu Sắt với ánh mắt hận như thể muốn lao vào đánh y một trận. Dưới sự uy hiếp, Tiêu Sắt càng nói càng nhỏ, cuối cùng không kịp nói hết thì im bặt."Hừ," Lôi Vô Kiệt hiếm khi đứng dậy đầy khí thế, nhìn Tiêu Sắt mà nói: "Đã nói là sẽ cùng ngươi đi Thiên Khải, nhưng ngươi lại bỏ rơi bọn ta, ngươi nghĩ là chúng ta sẽ không giận sao?"Cảnh tượng lúc này vô cùng hiếm thấy, tất cả mọi người đều chứng kiến Tiêu Sắt im lặng không thể phản bác, đây là lần đầu tiên họ thấy y bị áp chế đến mức không thể nói một lời."Thiên Lạc, ngươi cũng định đi cùng y à?" Diệp Băng Thường hỏi thiếu nữ bên cạnh."Đương nhiên rồi," Tư Không Thiên Lạc trả lời mà không cần suy nghĩ: "Y thì hay rồi, bỏ bọn ta mà đi, tự mình lén lút chạy ra ngoài, chúng ta đương nhiên phải đuổi theo sau y, tối nhất là đuổi kịp rồi đánh cho y một trận."Bị ánh mắt lạnh lùng của Thiên Lạc và sự uy hiếp từ Ngân Nguyệt thương làm cho Tiêu Sắt không thể nói nên lời, y thực sự tin rằng Tư Không Thiên Lạc nói xong là có thể làm được.Từ khi gả cho Tiêu Lẫm, nàng cũng không phải tham gia vào cuộc tranh đấu hoàng gia, cũng không hiểu hết những nguy hiểm trong đó. Nghĩ đến tình huống "ngươi chết ta sống", nàng không nhịn được mà hỏi: "Nguy hiểm như vậy, ngươi không sợ sao?""Có sợ thì cũng không thể để Tiêu Sắt một mình đối mặt với nguy hiểm được," Tư Không Thiên Lạc nói một cách dứt khoát, "Y cũng không quan tâm đến nguy hiểm hay không, cần sự giúp đỡ hay không, mà lại tự mình lén lút đi ra ngoài, chúng ta cũng chỉ đành đuổi theo để bảo vệ y thôi.""Ta hiểu rồi." Diệp Băng Thường đáp.Tiêu Sắt sẽ vì sự an toàn của bạn bè, chủ động đẩy họ ra ngoài vòng nguy hiểm, còn bằng hữu của y, cũng sẽ vì Tiêu Sắt, không màng đến an nguy của bản thân, quyết tâm bảo vệ y."Đây không phải là mối quan hệ giữa chủ nhân và thủ hộ" Đạm Đài Tẫn thầm nghĩ. "Chủ nhân sẽ không quan tâm đến tính mạng của thủ hộ, mà thủ hộ cũng sẽ không vì chủ nhân mà hy sinh nếu không có lợi ích gì."Đơn giản vì họ là bạn bè.[ Tuyết Nguyệt thành lúc này như gà bay chó sủa, Thiên Khải Thành sóng ngầm bắt đầu dâng lên.Khi Lôi Vô Kiệt nhận được Thanh Long lệnh, xa xa ở Thiên Khải thành, Bạch Vương - Tiêu Sùng cũng chuẩn bị bước vào Bắc Ly hoàng cung."Sùng Nhi tới rồi à..." Tiêu Sùng hành lễ, Minh Đức Đế ngồi ở trước bàn, tay đặt lên giấy tờ trong sổ, đứng dậy kéo hắn ngồi xuống: "Lại đây, lại đây, ngồi xuống đi."Sau khi Tiêu Sùng nói cảm ơn, thuận thế ngồi xuống vị trí, Minh Đức Đế còn tự tay rót trà đưa cho Tiêu Sùng, khen ngợi:"Sùng Nhi à, ngươi là một trong những hoàng tử chững chạc nhất, cũng là hài tử đáng tin cậy nhất trong số các hoàng tử, làm tốt lắm.""Ngươi rất nhạy bén, nhưng vẫn khiến phụ hoàng chưa thể yên lòng." Minh Đức Đế vòng vo một chút rồi hỏi: "Gần đây Thái y viện có tìm ra biện pháp nào không?"Bạch Vương vốn đang cầm chén trà trong tay mà chưa uống, nghe câu hỏi liền nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, đáp: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn uống thuốc, nhưng bao năm qua cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng mờ.""Trẫm sẽ sai bọn họ tiếp tục tìm danh y." Minh Đức Đế gật đầu, an ủi: "Sùng Nhi, sẽ có một ngày, đôi mắt của ngươi được chữa khỏi." Dứt lời, ông nâng chén trà lên nhấp một ngụm."Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm." Bạch vương lên tiếng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Phụ hoàng, hôm nay người triệu kiến nhi thần là có chuyện gì sao?"Minh Đức Đế không trả lời ngay mà nói dẫn dắt: "Trẫm nghe nói hắn đã quay trở về Thiên Ngoại Thiên.""Kỳ hạn mười hai năm đã qua, theo lý mà nói, hắn nên trở về." Bạch vương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhưng phụ hoàng, chuyện này chẳng phải đã giao cho Cẩn Tiên công công xử lý sao? Nếu Cẩn Tiên công công đã đồng ý thả hắn đi, vậy có lẽ hắn cũng không tạo thành mối uy hiếp gì cho Bắc Ly.""Một đứa trẻ thì có thể làm dậy lên sóng gió gì chứ?" Minh Đức Đế buông chén trà xuống, trầm giọng: "Trẫm chỉ lo không phải chuyện đơn giản như vậy...""Hơn nữa, trẫm nhận được tin tức rằng bên cạnh hắn có một người đồng hành. Người đó..." Minh Đức Đế cố ý dừng lại một chút, rồi nghiêng đầu đánh giá sắc mặt của Tiêu Sùng, tiếp tục nói: "Hình như là... Sở Hà thì phải?" ]"Quả thực có vài phần giống ta." Nhìn cuộc trò chuyện giữa quân thần phụ tử ngày càng sắc bén, Thịnh Đế bỗng có cảm giác quen thuộc, đây mới chính là cách thức chung sống mà hắn đã quá quen thuộc giữa những người trong hoàng thất."'Đáng giá tín nhiệm' và 'Tín nhiệm nhất' không hẳn mang cùng một ý nghĩa." Đạm Đài Minh Lãng nói: "Xem ra vị Bạch vương này e rằng không được thư thái cho lắm."Minh Đức Đế khi nhắc đến Tiêu Sở Hà thì chỉ coi y là một nhi tử đơn thuần, không có ý gì khác. Nhưng khi đề cập đến Bạch vương, ông lại khen rằng hắn "ổn trọng, thỏa đáng, đáng giá tín nhiệm", tuy vậy, lời khen này cũng chỉ dừng ở mức vừa phải."Hắn tiến cung cần có thông báo triệu kiến." Tiêu Lẫm chú ý đến điểm này. Dù rằng theo lý mà nói thì đây là lẽ hiển nhiên, nhưng vì trước đây Tiêu Sở Hà từng tự do ra vào hoàng cung, thậm chí còn có phòng riêng rất đẹp, nên khi nhìn thấy một màn này, sự khác biệt bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết."Thật sao?" Lê Tô Tô vốn không hiểu mấy chuyện trong hoàng thất, liền thắc mắc: "Nhưng ta thấy hình như người cũng rất quan tâm đến đôi mắt của Bạch Vương mà.""Minh Đức Đế tuy hỏi han về đôi mắt của hắn, nhưng cũng không quá mức để tâm."Đạm Đài Tẫn vốn không giỏi chuyện tình cảm, nhưng với những vấn đề có phần giả tạo thế này, hắn lại hiểu rất rõ. Hắn giải thích cho Lê Tô Tô: "Chỉ là một màn trò chuyện xã giao theo phép tắc mà thôi."Nếu thực sự quan tâm, ông đã không hỏi về tình hình gần đây của Thái y viện, mà phải nhớ rõ hơn bất cứ ai.Một cuộc trò chuyện được dàn dựng khéo léo, đầu tiên là hỏi thăm một chút, sau đó đợi đối phương mở lời trước, rồi mới nhân đó dẫn dắt vào chính sự. Đây mới là cách trò chuyện thường thấy giữa quân thần phụ tử trong hoàng thất."Phụ tử mà cũng cần phải khách sáo đến vậy sao...""Ánh mắt cuối cùng của bệ hạ, nói thật, ta thà rằng nhìn người nổi giận mắng Tiêu Sắt còn hơn."Tư Không Thiên Lạc nhìn Minh Đức Đế trong thủy kính bỗng trở nên xa lạ, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại: "Thật sự quá đáng sợ."Dù Minh Đức Đế có tức giận với Tiêu Sắt thế nào đi nữa, cùng lắm cũng chỉ mắng đôi câu, nặng nhất là sai người mang lên một chồng tấu chương, một chén trà mà đập xuống trước mặt. Nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn thấy có phần thú vị. Nhưng ánh mắt quan sát lạnh lùng kia, mới thực sự khiến người ta khiếp sợ.====
Sr mn, tui lặn hơi lâu tại làm biếng quá à, sẽ cố gắng ra chap <3