[ Xem ảnh thể ] Thiếu niên ca hành thiên mệnh chi tử
Chương 15: Tuyết Nguyệt
[ Dù có là Tiêu Sắt hay Tiêu Sở Hà, từ trước đến nay y vẫn luôn kiêu ngạo và quật cường, yêu ghét rõ ràng.Dù có là độc nhất vô nhị thương tiên thì đã sao, làm việc chỉ vì tư lợi và trốn tránh hiểm nguy, Tiêu Sắt cũng không thèm để mắt tới. Nhìn người tự mình đi lên chiếm vị trí chủ đạo, luôn miệng nói có tư cách thu nhận y làm đồ đệ, Tư Không Trường Phong vừa bất đắc dĩ, trong lòng lại vui mừng vì sự kiên định này của y, âm thầm gật đầu, rồi kể lại mọi chuyện năm xưa: "Năm ấy, khi Vương thúc của ngươi bị giam cầm, ta đã cầm trường thương trong tay, dự định lao ra khỏi Tuyết Nguyệt thành tiến thẳng đến Thiên Khải, lúc đó còn để lại cho ngươi một lá thư. Lá thư này là do chính tay Vương thúc của ngươi viết.""Hắn muốn ta, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, phải ở lại Tuyết Nguyệt thành." "Thế nhưng ta không ngờ được rằng, hắn đã chết.""Nhưng hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không làm điều gì khiến ta phải hối hận nữa."
Ánh mắt Tư Không Trường Phong bỗng trở nên lạnh lùng, xoay người, vận dụng nội lực mạnh mẽ giữ chặt tay Tiêu Sắt trên bàn, sau đó tung ra một cây châm bạc nhưng không chạm vào mạch môn của y."Ngươi làm gì vậy?" Tiêu Sắt cố gắng giãy giụa nhưng không thể động đậy, tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Tư Không Thiên Lạc đang nghe lén bên ngoài càng thêm hoảng hốt, nhưng bị Đường Liên giữ lại nên mới không xông vào.Tư Không Trường Phong thu hồi cây châm bạc, nhìn vết máu trên đó, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sắt: "Xem ra ngươi không phải giả vờ, võ công của ngươi thực sự đã bị phế rồi.""Xen vào chuyện người khác.""Haizz, Tư Không Trường Phong ta, chính là nửa đệ tử của dược vương Tân Bách Thảo, nếu bàn về y thuật trên thiên hạ này, chí ít ta cũng có thể xếp vào đầu hàng ngũ." Tư Không Trường Phong thản nhiên nói."Vì thế..."Sự tức giận trong lòng Tiêu Sắt dần dịu xuống, giọng nói không tự chủ được mang theo chút chờ đợi mơ hồ:"Ngươi có cách sao?""Huyết mạch của ngươi không thông suốt, điều này sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cho mạch ẩn của ngươi.""Có ý gì?" Tiêu Sắt nghi hoặc hỏi.Tư Không Trường Phong vươn tay, nghiêm túc chỉ điểm: "Vận động nhiều hơn chút." ]"Thật là ngang ngạnh." Nhìn thấy thái độ của Tiêu Sắt với thương tiên khi mới vào Tuyết Nguyệt thành, Thịnh Đế nhíu mày: "Y vào Tuyết Nguyệt Thành chính là để mượn sức mạnh của Tuyết Nguyệt thành trở về triều đình, lật lại bản án cho Lang Gia Vương, nhưng vì một chút khí phách mà luôn tỏ ra bất kính với thành chủ, thực sự là tự chuốc lấy phiền phức."Khi đó, y bị biếm truất thành thứ dân, rời kinh thành bốn năm, ngoài Bách Hiểu Đường ẩn mình suốt thời gian dài thì y không còn trợ lực nào khác. Để quay lại triều đình, Tuyết Nguyệt Thành chính là trợ lực nhất định y phải có được.Nếu là bình thường, Tiêu Sắt nên nỗ lực lôi kéo Tư Không Trường Phong, dù cho sau này có trở mặt thì lúc này cũng nên làm tròn vai. Nhưng y lại thẳng thừng thể hiện sự chán ghét ra mặt, may mà Tư Không Trường Phong cũng không để tâm.Nghĩ lại cảnh mình năm đó chiêu hiền đãi sĩ để xây dựng thế lực, thật là không thể so bì được.Cũng không biết liệu đó là do bầu không khí của Bắc Ly vốn như vậy, hay chỉ riêng Tiêu Sở Hà là như thế. Nếu là trường hợp thứ hai, những hoàng tử tranh ngôi khác – chẳng hạn như Xích Vương đã gặp trước đây – e là không muốn chọc giận mà chỉ mong tránh xa."Haizz, cũng không thể nói như vậy," Tư Không Trường Phong liên tục xua tay: "Lúc đó y cũng không biết ẩn tình về Lang Gia Vương, nếu thực sự không cần đến sức mạnh của Tuyết Nguyệt Thành, phải đối mặt với một người chỉ biết vì tư lợi, vì bảo vệ bản thân mà để Vương thúc mình chết oan, khuôn mặt tươi cười đón chào, ta trái lại sẽ không giúp y."Tư Không Trường Phong nguyện ý đem toàn bộ sức mạnh của Tuyết Nguyệt Thành để lót đường cho Tiêu Sắt, nhưng chưa từng vì bất kỳ lợi ích hay thân phận nào. Dù nhiều năm đã trôi qua, dưới vẻ ngoài của tam thành chủ Tuyết Nguyệt Thành, cây trường thương xuất phát từ trái tim nhiệt huyết thời niên thiếu ấy chưa từng lụi tàn.Chính vì vậy, ông chỉ thật lòng giúp đỡ người dám lựa chọn và kiên trì với sự cao ngạo của thiếu niên trẻ tuổi ấy.Tiêu Sắt thực ra lại có chút ngượng ngùng, dù rằng có làm lại lần nữa, y vẫn sẽ làm những hành động tương tự."Chu Tước sử vẫn giữ tính cách như thế." Minh Đức Đế cũng đã quen: "Những năm qua, e rằng ngươi vẫn muốn cùng cô tổn hại lẫn nhau.""Đúng là như vậy." Tư Không Trường Phong gật đầu.Minh Đức Đế khẽ lắc đầu, nhưng không nổi giận, vẫn giữ tâm thế bình thản: "Tuy nhiên, cô vẫn muốn cảm ơn ngươi, đã giúp đỡ Sở Hà rất nhiều."Khi Sở Hà không có nơi nương tựa, chính ngươi đã đón y vào Tuyết Nguyệt Thành, thu nhận y làm đệ tử, che chở, bắt mạch chữa thương, tìm thầy thuốc chữa trị cho y. Làm một người sư phụ, Tư Không Trường Phong quả thật rất xứng đáng.Tư Không Trường Phong không từ chối lời khen, chỉ nói: "Bệ hạ có một người con ngoan, cũng là một người phụ thân tốt và là một vị hoàng đế tài giỏi."Mấy năm nay, nội cảnh Bắc Ly quốc thái dân an, bốn bề yên bình, Tiêu Sắt dù bị giáng chức, nhưng thực chất là cách để bảo vệ y. Người mà y thực sự tôn kính, chỉ có Lang Gia Vương mà thôi.Thịnh Đế hoàn toàn không thể hiểu được cách hành sự của người Bắc Ly, trong mắt ông, Minh Đức Đế chẳng có chút uy nghiêm nào của một đế vương, thậm chí còn để người bên cạnh tùy ý làm càn.Nhưng lạ thay, chính Tiêu Nhược Cẩn như vậy lại có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Tiêu Lẫm liếc nhìn Đạm Đài Minh Lãng như đang suy nghĩ điều gì đó, trong lòng bổ sung nửa câu còn lại: Thậm chí còn giữ cho lãnh thổ một nước yên bình, trời yên biển lặng.Đế vương hành đạo, chiếm được lòng dân, thiên hạ yên ổn.[ Lý Hàn Y hao tâm khổ tứ, Tư Không Trường Phong lật thư, Bách Lý Đông Quân không tìm được một giọt rượu.Lôi Vô Kiệt không thể rút được Thính Vũ kiếm, Tư Không Thiên Lạc không đuổi kịp Đạp Vân bộ, Đường Liên cũng không chờ được người kia."Người của Đường môn các ngươi luôn như vậy, từ khi sinh ra đã mang trên mình quá nhiều sứ mệnh, vì thế sống thật vất vả. Chuyện của Tuyết Nguyệt thành ngươi muốn xen vào, nhưng sứ mệnh của Đường môn lại không thể quên. Trên đời này có rất nhiều người, mỗi ngày sống cũng chỉ để tồn tại, làm gì có nhiều chuyện đáng phải lo nghĩ đến thế."Bị lời nói của Tiêu Sắt làm cho nghẹn không nói được gì, Đường Liên xoay người, chuyển hướng câu chuyện: "Ngươi nói ở lại Tuyết Nguyệt thành là vì tiền thật sao?"Tiêu Sắt cúi đầu nhìn chén rượu trên bàn: "Dù sao chuyện liên quan đến tiền bạc cũng là chuyện lớn.""Tám trăm lượng, đúng là chuyện lớn thật.""Sai rồi," Tiêu Sắt giơ tay ra hiệu: "Là tám trăm vạn lượng.""Phụt —"Đường Liên không nói gì thêm, còn Lôi Vô Kiệt, người vốn nghèo rớt mồng tơi, trước tiên bị dọa đến mức phun cả rượu, vội vàng dùng áo lau mặt.Đường Liên hỏi: "Nếu ngươi thực sự có nhiều tiền như vậy, ngươi muốn làm gì?"Tiêu Sắt trầm ngâm một chút, rồi mới nói: "Chiêu mộ binh mã, đạp đổ Thiên Khải thành.""Ta sẽ đi cùng ngươi!" Không biết lấy dũng khí từ đâu, Lôi Vô Kiệt, kẻ suýt bị con số tám trăm vạn lượng làm cho khiếp sợ đến ngất, nghe đến chuyện đại nghịch bất đạo này lại không hề sợ hãi, nói ngay: "Ngươi đến Tuyết Nguyệt thành cùng ta, thì ta sẽ cùng ngươi đến Thiên Khải thành.""Được."Nói rồi, Tiêu Sắt nâng chén lên, cụng với Lôi Vô Kiệt."...?"Bị hai người hợp sức hồ ngôn loạn ngữ, đại sư huynh càng nghĩ càng tức giận. Sau khi nói vài câu bâng quơ rồi cùng Tiêu Sắt quyết định chơi một trận cờ rượu, bên cạnh còn có Lôi Vô Kiệt hào hứng lén lấy trộm rượu cất giấu.Một lúc sau, Lôi Vô Kiệt mang theo vò rượu cuối cùng trở lại, thấy hai người đã say mèm, thân hình lung lay, ngồi không vững.Tiêu Sắt gõ nhẹ tay lên trán, khẽ thì thầm: "Xuân đình ánh trăng treo, đong đưa hương trong ánh vàng đón chờ cơn mưa.Bước qua hành lang, cánh hoa mai rơi lác đác, uyển chuyển tỏa hương theo gió lay.Mây khẽ tan, sương nhè nhẹ, mãi mãi là nơi thiếu niên vui đùa hưởng lạc. Không như ánh thu tàn, chỉ cùng người biệt ly mà chiếu rọi nỗi đoạn trường." ]
Ánh mắt Tư Không Trường Phong bỗng trở nên lạnh lùng, xoay người, vận dụng nội lực mạnh mẽ giữ chặt tay Tiêu Sắt trên bàn, sau đó tung ra một cây châm bạc nhưng không chạm vào mạch môn của y."Ngươi làm gì vậy?" Tiêu Sắt cố gắng giãy giụa nhưng không thể động đậy, tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Tư Không Thiên Lạc đang nghe lén bên ngoài càng thêm hoảng hốt, nhưng bị Đường Liên giữ lại nên mới không xông vào.Tư Không Trường Phong thu hồi cây châm bạc, nhìn vết máu trên đó, rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sắt: "Xem ra ngươi không phải giả vờ, võ công của ngươi thực sự đã bị phế rồi.""Xen vào chuyện người khác.""Haizz, Tư Không Trường Phong ta, chính là nửa đệ tử của dược vương Tân Bách Thảo, nếu bàn về y thuật trên thiên hạ này, chí ít ta cũng có thể xếp vào đầu hàng ngũ." Tư Không Trường Phong thản nhiên nói."Vì thế..."Sự tức giận trong lòng Tiêu Sắt dần dịu xuống, giọng nói không tự chủ được mang theo chút chờ đợi mơ hồ:"Ngươi có cách sao?""Huyết mạch của ngươi không thông suốt, điều này sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cho mạch ẩn của ngươi.""Có ý gì?" Tiêu Sắt nghi hoặc hỏi.Tư Không Trường Phong vươn tay, nghiêm túc chỉ điểm: "Vận động nhiều hơn chút." ]"Thật là ngang ngạnh." Nhìn thấy thái độ của Tiêu Sắt với thương tiên khi mới vào Tuyết Nguyệt thành, Thịnh Đế nhíu mày: "Y vào Tuyết Nguyệt Thành chính là để mượn sức mạnh của Tuyết Nguyệt thành trở về triều đình, lật lại bản án cho Lang Gia Vương, nhưng vì một chút khí phách mà luôn tỏ ra bất kính với thành chủ, thực sự là tự chuốc lấy phiền phức."Khi đó, y bị biếm truất thành thứ dân, rời kinh thành bốn năm, ngoài Bách Hiểu Đường ẩn mình suốt thời gian dài thì y không còn trợ lực nào khác. Để quay lại triều đình, Tuyết Nguyệt Thành chính là trợ lực nhất định y phải có được.Nếu là bình thường, Tiêu Sắt nên nỗ lực lôi kéo Tư Không Trường Phong, dù cho sau này có trở mặt thì lúc này cũng nên làm tròn vai. Nhưng y lại thẳng thừng thể hiện sự chán ghét ra mặt, may mà Tư Không Trường Phong cũng không để tâm.Nghĩ lại cảnh mình năm đó chiêu hiền đãi sĩ để xây dựng thế lực, thật là không thể so bì được.Cũng không biết liệu đó là do bầu không khí của Bắc Ly vốn như vậy, hay chỉ riêng Tiêu Sở Hà là như thế. Nếu là trường hợp thứ hai, những hoàng tử tranh ngôi khác – chẳng hạn như Xích Vương đã gặp trước đây – e là không muốn chọc giận mà chỉ mong tránh xa."Haizz, cũng không thể nói như vậy," Tư Không Trường Phong liên tục xua tay: "Lúc đó y cũng không biết ẩn tình về Lang Gia Vương, nếu thực sự không cần đến sức mạnh của Tuyết Nguyệt Thành, phải đối mặt với một người chỉ biết vì tư lợi, vì bảo vệ bản thân mà để Vương thúc mình chết oan, khuôn mặt tươi cười đón chào, ta trái lại sẽ không giúp y."Tư Không Trường Phong nguyện ý đem toàn bộ sức mạnh của Tuyết Nguyệt Thành để lót đường cho Tiêu Sắt, nhưng chưa từng vì bất kỳ lợi ích hay thân phận nào. Dù nhiều năm đã trôi qua, dưới vẻ ngoài của tam thành chủ Tuyết Nguyệt Thành, cây trường thương xuất phát từ trái tim nhiệt huyết thời niên thiếu ấy chưa từng lụi tàn.Chính vì vậy, ông chỉ thật lòng giúp đỡ người dám lựa chọn và kiên trì với sự cao ngạo của thiếu niên trẻ tuổi ấy.Tiêu Sắt thực ra lại có chút ngượng ngùng, dù rằng có làm lại lần nữa, y vẫn sẽ làm những hành động tương tự."Chu Tước sử vẫn giữ tính cách như thế." Minh Đức Đế cũng đã quen: "Những năm qua, e rằng ngươi vẫn muốn cùng cô tổn hại lẫn nhau.""Đúng là như vậy." Tư Không Trường Phong gật đầu.Minh Đức Đế khẽ lắc đầu, nhưng không nổi giận, vẫn giữ tâm thế bình thản: "Tuy nhiên, cô vẫn muốn cảm ơn ngươi, đã giúp đỡ Sở Hà rất nhiều."Khi Sở Hà không có nơi nương tựa, chính ngươi đã đón y vào Tuyết Nguyệt Thành, thu nhận y làm đệ tử, che chở, bắt mạch chữa thương, tìm thầy thuốc chữa trị cho y. Làm một người sư phụ, Tư Không Trường Phong quả thật rất xứng đáng.Tư Không Trường Phong không từ chối lời khen, chỉ nói: "Bệ hạ có một người con ngoan, cũng là một người phụ thân tốt và là một vị hoàng đế tài giỏi."Mấy năm nay, nội cảnh Bắc Ly quốc thái dân an, bốn bề yên bình, Tiêu Sắt dù bị giáng chức, nhưng thực chất là cách để bảo vệ y. Người mà y thực sự tôn kính, chỉ có Lang Gia Vương mà thôi.Thịnh Đế hoàn toàn không thể hiểu được cách hành sự của người Bắc Ly, trong mắt ông, Minh Đức Đế chẳng có chút uy nghiêm nào của một đế vương, thậm chí còn để người bên cạnh tùy ý làm càn.Nhưng lạ thay, chính Tiêu Nhược Cẩn như vậy lại có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Tiêu Lẫm liếc nhìn Đạm Đài Minh Lãng như đang suy nghĩ điều gì đó, trong lòng bổ sung nửa câu còn lại: Thậm chí còn giữ cho lãnh thổ một nước yên bình, trời yên biển lặng.Đế vương hành đạo, chiếm được lòng dân, thiên hạ yên ổn.[ Lý Hàn Y hao tâm khổ tứ, Tư Không Trường Phong lật thư, Bách Lý Đông Quân không tìm được một giọt rượu.Lôi Vô Kiệt không thể rút được Thính Vũ kiếm, Tư Không Thiên Lạc không đuổi kịp Đạp Vân bộ, Đường Liên cũng không chờ được người kia."Người của Đường môn các ngươi luôn như vậy, từ khi sinh ra đã mang trên mình quá nhiều sứ mệnh, vì thế sống thật vất vả. Chuyện của Tuyết Nguyệt thành ngươi muốn xen vào, nhưng sứ mệnh của Đường môn lại không thể quên. Trên đời này có rất nhiều người, mỗi ngày sống cũng chỉ để tồn tại, làm gì có nhiều chuyện đáng phải lo nghĩ đến thế."Bị lời nói của Tiêu Sắt làm cho nghẹn không nói được gì, Đường Liên xoay người, chuyển hướng câu chuyện: "Ngươi nói ở lại Tuyết Nguyệt thành là vì tiền thật sao?"Tiêu Sắt cúi đầu nhìn chén rượu trên bàn: "Dù sao chuyện liên quan đến tiền bạc cũng là chuyện lớn.""Tám trăm lượng, đúng là chuyện lớn thật.""Sai rồi," Tiêu Sắt giơ tay ra hiệu: "Là tám trăm vạn lượng.""Phụt —"Đường Liên không nói gì thêm, còn Lôi Vô Kiệt, người vốn nghèo rớt mồng tơi, trước tiên bị dọa đến mức phun cả rượu, vội vàng dùng áo lau mặt.Đường Liên hỏi: "Nếu ngươi thực sự có nhiều tiền như vậy, ngươi muốn làm gì?"Tiêu Sắt trầm ngâm một chút, rồi mới nói: "Chiêu mộ binh mã, đạp đổ Thiên Khải thành.""Ta sẽ đi cùng ngươi!" Không biết lấy dũng khí từ đâu, Lôi Vô Kiệt, kẻ suýt bị con số tám trăm vạn lượng làm cho khiếp sợ đến ngất, nghe đến chuyện đại nghịch bất đạo này lại không hề sợ hãi, nói ngay: "Ngươi đến Tuyết Nguyệt thành cùng ta, thì ta sẽ cùng ngươi đến Thiên Khải thành.""Được."Nói rồi, Tiêu Sắt nâng chén lên, cụng với Lôi Vô Kiệt."...?"Bị hai người hợp sức hồ ngôn loạn ngữ, đại sư huynh càng nghĩ càng tức giận. Sau khi nói vài câu bâng quơ rồi cùng Tiêu Sắt quyết định chơi một trận cờ rượu, bên cạnh còn có Lôi Vô Kiệt hào hứng lén lấy trộm rượu cất giấu.Một lúc sau, Lôi Vô Kiệt mang theo vò rượu cuối cùng trở lại, thấy hai người đã say mèm, thân hình lung lay, ngồi không vững.Tiêu Sắt gõ nhẹ tay lên trán, khẽ thì thầm: "Xuân đình ánh trăng treo, đong đưa hương trong ánh vàng đón chờ cơn mưa.Bước qua hành lang, cánh hoa mai rơi lác đác, uyển chuyển tỏa hương theo gió lay.Mây khẽ tan, sương nhè nhẹ, mãi mãi là nơi thiếu niên vui đùa hưởng lạc. Không như ánh thu tàn, chỉ cùng người biệt ly mà chiếu rọi nỗi đoạn trường." ]