[ Xem ảnh thể ] Thiếu niên ca hành thiên mệnh chi tử

Chương 17: Kháng chỉ



* Tiêu Sắt kháng chỉ, ta đã qua cửa, làm sai ở đâu?

[ Một trận luận võ tuyển rể khiến dư luận xôn xao.

Đạp Vân Bộ biến hóa khôn lường, Lôi Môn Sấm Sét uy lực phi phàm, đến khi cuối cùng xuất chiêu Diêm Vương Thiếp rồi phất tay áo lùi về sau, dù võ công mất hết, Tiêu Sắt vẫn dễ dàng đánh bại thiếu chủ Đoàn gia Giang Nam, trở thành nhân vật nổi bật nhất trong thế hệ cùng lứa.

Huynh đệ Đoàn gia đều không cam lòng, sau khi chấp nhận thua vẫn cố chấp cho rằng Tuyết Nguyệt Thành gian lận, khiến cả đấu trường ồn ào không ngớt.

Bạch Vương, người vẫn đang đợi ở ngoài cửa theo dõi thế cục bên trong, cuối cùng cũng ra mặt: "Tàng Minh, nếu đã biết kết quả, thì nói cho bọn họ rõ, bên ta đã thắng ba trận."

"Bạch Vương điện hạ của Bắc Ly đích thân tới đây, các ngươi còn không mau quỳ xuống nghênh đón?"

Dù trước đó tranh đấu kịch liệt đến đâu, phần lớn người trong giang hồ khi đối diện hoàng thất vẫn luôn kính sợ. Những kẻ đang tranh luận lập tức ngừng tay, lần lượt quỳ xuống, ngay cả Tư Không Trường Phong cũng từ lầu các bước xuống, hành lễ với Bạch vương.

Chỉ có một người vẫn đứng vững giữa sân, hai tay khoanh trước ngực, không hành lễ cũng không tránh né, cứ thế nhìn thẳng vào Bạch Vương. ]

"Lạ thật..." Lê Tô Tô nhìn vào thủy kính, nhỏ giọng cảm thán:

"Lúc Tiêu Sở Hà bị tước thân phận, ai cũng khinh thường y, thế nhưng dù vậy, ngay cả khi Bạch Vương xuất hiện, y cũng chưa từng hành lễ. Lạ hơn là, ta lại không hề thấy bất thường."

Không những không hành lễ, y thậm chí còn khoanh tay đứng thẳng, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo.

Giọng nàng nhỏ, nhưng tất cả những người có mặt tại đây đều có võ công cao cường, nghe thấy liền âm thầm gật đầu.

Ở Thịnh Quốc hay Cảnh Quốc, hành vi như vậy chính là đại nghịch bất đạo. Nhưng đây là Bắc Ly, mà người kia lại là Tiêu Sở Hà.

Chớ nói là Bạch Vương, ngay cả hoàng đế Bắc Ly, nếu chưa nhận được lời xin lỗi chính thức, thì dù đứng trước mặt y, y cũng chẳng buồn mở miệng gọi một tiếng "Phụ hoàng".

Minh Đức Đế tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng không hề thấy có gì sai. Ngược lại, ông chỉ kéo Tiêu Sắt lại, mọi người xung quanh đều nghe thấy từ miệng ông vài chữ như "tuyển rể" gì đó, rồi chẳng biết vì sao lại phất tay áo quay lưng bỏ đi, không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

"Nói thật, ta không thể tưởng tượng nổi cảnh Tiêu Sắt hành lễ với ai đó." Tư Không Thiên Lạc gật đầu chắc nịch.

Không chỉ nàng, ngay cả Lôi Vô Kiệt hay đại sư huynh cũng từng bị Tiêu Sắt chỉnh đến mức bó tay, cuối cùng chỉ đành chấp nhận tính cách bướng bỉnh của y, rồi tự hỏi không biết cái tính kiêu ngạo, coi trời bằng vung này là từ đâu mà ra.

Giờ thì ai ai cũng rõ ràng rồi.

"Y mà thực sự hành lễ, e là Bạch Vương cũng không dám nhận." Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói.

"Chuẩn luôn." Tiêu Lẫm, Đạm Đài Tẫn xưa nay luôn thấy phiền phức với mấy lễ nghi rườm rà, gật đầu đồng tình: "Tiêu Sắt chưa từng hành lễ, mà ngay cả tùy tùng bên cạnh Bạch Vương cũng làm như không thấy."

Chiếu theo quy củ, kiểu hành vi khiêu khích quá giới hạn này đáng lẽ sẽ bị người bên cạnh Hoàng đế lớn tiếng quát mắng thay vì để ngài tự mình trách cứ. Nhưng Bắc Ly Hoàng đế là người phân minh, hơn nữa lần này Tiêu Sùng cũng chỉ phụng mệnh dẫn theo ý chỉ đặc xá phục vị đến đón người. Dù có rất nhiều tùy tùng đi theo, cũng chẳng ai dám lên tiếng chất vấn.

Dù đã bị biếm truất, y vẫn là Tiêu Sở Hà - thiên chi kiêu tử tôn quý nhất của Thiên Khải Thành. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ điểm này.

[ Bất kể suy nghĩ thực sự trong lòng ra sao, Tiêu Sùng vẫn mang theo khẩu dụ của Minh Đức Đế. Sau một hồi đối đầu thăm dò với Tư Không Trường Phong, hắn cuối cùng vẫn sai người đi mời Tiêu Sắt đến gặp mặt.

Tiêu Sắt bước thẳng qua người Tiêu Sùng, tự rót cho mình một chén trà rồi ngồi xuống một bên tháp.

Tiêu Sùng không ngờ y lại phản ứng như vậy, chỉ nghiêng người nói: "Ta là một kẻ mù, không nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi lại có thể thấy ta. Thế nào, đã gặp nhau rồi, chẳng lẽ không gọi ta một tiếng sao?"

Tiêu Sắt ngồi trên tháp, giơ tay hành lễ: "Tham kiến Bạch Vương điện hạ."

"Ngươi gọi ta như vậy sao?"

Tiêu Sắt thu tay về, lãnh đạm nói: "Ta chỉ là một thứ dân, gặp nhị hoàng tử Bạch Vương điện hạ, còn có thể xưng hô thế nào nữa? Dù sao, gọi sai là bị mất đầu."

Bạch Vương cười nhạt: "Vậy ngươi cũng biết, gặp ta ban ngày mà không quỳ, cũng là tội đáng chém đầu?"

"Đầu của ta ở đây, nếu điện hạ muốn lấy, cứ việc cầm đi."

"A." Bạch Vương khẽ cười, ngồi xuống một bên ghế đối diện: "Ngươi nói chuyện không còn sắc bén như trước nữa, thậm chí còn có vẻ hữu khí vô lực. Nhưng dù trông có thảm hại đi chăng nữa, vẫn chẳng khác gì xưa."

"Hay là gọi ta một tiếng nhị ca đi." Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, hơi nghiêng người về phía Tiêu Sắt: "Đã rất nhiều năm rồi, ta chưa từng được nghe lại."

"Ta là Tiêu Sắt." Tiêu Sắt vẫn cự tuyệt.

"Chỉ là lão bản một quán trọ nhỏ bình thường, không có tư cách gọi Bạch Vương điện hạ là nhị ca."

"Được rồi." Bạch Vương thẳng lưng lại, cất giọng: "Tuyết Lạc Sơn Trang, Tiêu Sắt."

"Thảo dân có mặt."

"Tiếp chỉ." ]

"Những lời đó còn chưa đủ sắc bén hay sao?"

Nghe Tiêu Sùng nói vậy, Lôi Vô Kiệt liền ngơ ngác, quay sang Tiêu Sắt mà khoa tay múa chân:

"Vậy trước đây ngươi ở Thiên Khải Thành đã nói chuyện thế nào? Ngày nào cũng đi cãi nhau với người khác à?"

Tiêu Sắt vỗ trán bất lực: "Cút."

"Cái này ta biết." Vô Tâm, chưa từng đến Thiên Khải, đột nhiên lên tiếng: "Ta nghe lão hòa thượng nói qua, khi Tiêu Sắt còn nhỏ ở Tắc Hạ học cung, y từng bị lên án vì cách nói chuyện của mình. Thầy của y suýt nữa muốn đi tìm thước."

"Có thể khiến cả Vong Ưu đại sư muốn vung thước giáo huấn, thật chẳng đơn giản." Cơ Tuyết cười lắc đầu: "Tiêu Sở Hà, ngươi biết ngươi lúc nhỏ kiêu ngạo đến mức nào không?"

Tiêu Sắt nghiến răng, chưa kịp đáp lại thì Tư Không Thiên Lạc đã nói tiếp: "Hiện tại y cũng chẳng khác là bao."

"Ta vừa nhìn thấy cảnh này đã cảm thấy quen thuộc. Bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra đã từng thấy ở đâu rồi, lần trước ngươi và cha ta nói chuyện với nhau, chính là bộ dạng này."

Câu nói ấy đồng thời làm tổn thương hai người.

"Nữ nhi..." Thương Tiên hoàn toàn vô tội, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của Cơ Nhược Phong, ông liền nghĩ, đứa con gái nhỏ này cũng thật nhạy bén.

"Được rồi, Thiên Lạc, đừng nói nữa." Cuối cùng, người có vẻ chững chạc nhất là Đường Liên cũng lên tiếng hòa giải: "Ngươi cũng không phải không biết, Tiêu Sắt chính là kiểu người như vậy mà."

Là kiểu người nào chứ?

Kiêu ngạo, cứng đầu, chưa từng cúi đầu trước ai. Trong mắt y, không chấp nhận nổi dù chỉ một hạt cát. Bất kể đối phương là ai, dù có là Thương Tiên danh bất hư truyền hay bậc thân vương quyền thế của Bắc Ly, y cũng chỉ kính trọng những người xứng đáng.

————————

Trứng màu:

Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, y đã vượt qua được, vậy rốt cuộc y sai ở chỗ nào?

Y bị cách chức, rời khỏi kinh thành, võ công cũng mất hết. Nhưng điều y làm, chẳng qua chỉ là muốn đòi lại công bằng cho Lang Gia Vương, vậy thì có lỗi gì chứ?

Trên đời này có rất nhiều người thông minh, nhưng tự mình gánh lấy khổ cực thì mới thật sự đáng quý.

Lôi Vô Kiệt chân thành hết mực, Cơ Tuyết sâu sắc và kín đáo, Tư Không Thiên Lạc sắc bén và phong khoáng, Đường Liên trầm ổn vững vàng, Vô Tâm tà môn võ công cao cường, còn Tiêu Sắt dù trải qua muôn vàn sóng gió nhưng tâm tính vẫn không đổi.

Những bậc trưởng bối nhìn những thiếu niên ấy, ai cũng có sở trường riêng, ai cũng tràn đầy khí thế tuổi trẻ, trong lòng không khỏi cảm khái vô vàn. Những đứa trẻ từng được bảo bọc dưới đôi cánh của họ, giờ đây đã thực sự trưởng thành. Và thế giới này, cuối cùng cũng sẽ thuộc về thế hệ bọn nhỏ.

======
Tui đã trở lại rùi đây, dạo này bận nên cũng quên béng mất phải ra chương, có gì mn thông cảm nhaaa
Mn đọc rùi nhấn bình chọn ủng hộ cho t để t có thêm động lực nha <3
Có lỗi nào cần chỉnh sửa thì cứ bình luận để t sửa nha

Chương trước Chương tiếp
Loading...