Vượt Rào - Ninh Viễn
Chương 2
Lâm Gai rất cao. Dưới ánh đèn trang trí hắt xuống, mái tóc đen và con ngươi nhuốm một màu vàng kim nhạt.Cái bóng đậm đặc của Lâm Gai đổ xuống, bao trùm thân hình Khương Tư Ý.Trong ký ức của Khương Tư Ý, Lâm Gai là hiện thân của sự lạnh lùng và cao ngạo.Hành động cúi người nhặt hoa cho ai đó, thực sự rất khó để gắn liền với Lâm Gai.Lâm Gai định đặt thẳng bó hoa trở lại, song ánh mắt cô khựng lại đôi chút trên vành mắt ửng đỏ của Khương Tư Ý. Cô lấy giấy trong túi ra, lau đi tuyết và vết bẩn trên hoa rồi mới đặt lại. Tấm thiệp cũng được lau sạch.Mấy ngón tay thon dài kẹp tấm thiệp mỏng, gài lại vào giữa những đóa hoa."Cảm ơn..." Khương Tư Ý không ngờ Lâm Gai sẽ làm vậy, có cảm giác vừa bất ngờ vừa hoang mang.Ánh mắt Lâm Gai dịch xuống, dừng trên bàn tay phải của Khương Tư Ý, một lát sau mới thốt ra hai chữ, giọng nói chậm rãi nhưng lạnh buốt. "Đợi chị."Khương Tư Ý thấy tai nghe, không chắc Lâm Gai nói với mình hay nói chuyện điện thoại.Lòng còn do dự, Lâm Gai đã tháo tai nghe ra, nhìn thẳng vào Khương Tư Ý và bổ sung: "Khoảng mười phút."Lần này thì chắc rồi, nói với cô.Khương Tư Ý: "...Được ạ."Nói xong, Lâm Gai đeo tai nghe vào, xoay người, đổi sang một ngôn ngữ khác, giờ mới thật sự là gọi điện thoại.Khương Tư Ý không biết Lâm Gai bảo mình đợi chuyện gì, có phải có việc muốn dặn dò không? Dẫu cuộc sống của cả hai gần như không có giao điểm, nhưng nhà họ Tống và nhà họ Khương có qua lại làm ăn, Lâm Gai lại là chị họ của Tống Đề, việc chị muốn dặn dò cô vài chuyện không phải là không thể.Tống Đề và những người khác tiến lại gần, vô số cặp mắt tò mò hướng về phía khu vườn.Cậu cả nhà họ Châu "xì", hỏi: "Chị Lâm Gai với Khương Tư Ý thân nhau lắm à?"Cô hai nhà họ Tạ cười thầm: "Ể, chị ấy đẹp người đẹp nết thôi. Hơn nữa bên đấy yên ắng, tiện để gọi điện thoại mà." Nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Tống Đề.Tống Đề hiểu, tiến lên kéo tay Khương Tư Ý, lôi cô đứng dậy. "Chị họ cần gọi điện thoại, ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn chị."Bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, Khương Tư Ý không ở lại làm gì cho phiền, cô nghĩ mười phút nữa quay lại tìm Lâm Gai là được.Tống Đề thấy bó hoa bị bẩn. Dù đã được lau qua, song sự thật tan tác trước mắt nào có thể đổi thay.Chẳng rõ vì bó hoa ban nãy được Lâm Gai cầm qua, nên trong mắt Tống Đề nó bỗng có một sức nặng thực sự hay không, cuối cùng Tống Đề nhắc đến tấm thiệp. "Tiếc thật, chị định cất về nhà xem."Nước tuyết làm thiệp hơi hoen ố, chứ không phải bị xé bị đốt đến biến dạng, có gì không xem được? Bó hoa và tấm thiệp được người ta tốt bụng nhặt lên, đối xử dịu dàng, nhưng suy cho cùng, nó vẫn là món quà của Tống Đề.Tối nay Tống Đề nhận được nhiều quà mừng, toàn hàng giá trị, chất thành cả cái đồi, ban nãy Khương Tư Ý thấy hết. Vậy sao phải nặng gánh chuyện mình chẳng được quan tâm. Khương Tư Ý ném cả hoa lẫn thiệp vào thùng rác."Không viết gì quan trọng cả, khỏi xem đi."...Bên ngoài khu vườn rất lạnh. Gió đã ngừng, tuyết từ không trung tĩnh mịch rơi lả tả.Khương Tư Ý tự ôm bản thân, từ từ đi đến một góc vắng người.Tống Đề gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi cô ở đâu.Giờ phút này cô không muốn gặp Tống Đề, cô muốn ở một mình.Khương Tư Ý viện cớ: [Gọi video với chị gái.]Tống Đề không trả lời lại. Đối với Tống Đề mà nói, đây là một lời hồi đáp vừa vặn, nhẹ cả người.Đôi mắt Khương Tư Ý đờ đẫn, ngón tay chậm rãi lướt trên màn hình điện thoại. Bất chợt, cô phát hiện trên màn hình có thêm một vệt máu.Mãi đến giờ cô mới biết ngón tay mình có một vết cắt, đưa ra ánh đèn xem thì thấy nó hằn sâu hoắm. Chắc do lúc nãy vội đưa tay đỡ bó hoa nên bị xước nhưng cô không để ý.Cơn đau âm ỉ bỗng bùng lên, buốt nhói theo từng nhịp đập nơi đầu ngón tay. Cảm giác đau đớn được thị giác tiếp sức, khoét sâu vào tim gan, như muốn dấy lên sóng gió.Khương Tư Ý hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy lùi nỗi chua chát đang cuộn lên trong lồng ngực.Cô lục túi xách một hồi lâu mà chẳng thấy miếng băng cá nhân nào, bấy giờ mới nhớ ra đã cho đồng nghiệp miếng cuối. Đành lấy khăn giấy bọc tạm ngón tay lại, chờ về nhà xử lý sau.Khăn giấy phủ lên, máu tươi thấm ra, loang thành một màu đỏ chói.Màn hình điện thoại dừng ở khung chat với Tống Đề. Ảnh đại diện của Tống Đề là một tác phẩm ngẫu hứng của bản thân. Đó là khoảnh khắc đẹp đẽ mà cô từng muốn cất làm của riêng. Thế nhưng Tống Đề đã biến nó thành thứ trưng bày cho cả thiên hạ cùng ngắm.Ngay tại đó, Tống Đề cài nó làm ảnh đại diện WeChat....Tiếng người lao xao phía xa, còn xung quanh thì tĩnh lặng đến lạ thường. Từng bông tuyết lớn rơi xuống, như muốn khắc họa nên đôi mày thanh tú và dáng hình cô độc của Khương Tư Ý.Cô có vợ sắp cưới, người đáng lẽ có thể cùng cô bên nhau sáng chiều, dìu dắt đến già, vậy mà giờ phút này cô chỉ khao khát được ở một mình.Cái lạnh khiến cô co rúm người. Chóp mũi và tai cóng tới đỏ ửng. Biệt thự của Tống Đề, y hệt như con người Tống Đề, tám phương lộng gió, không một chốn dung thân.Khu vườn thì ấm hơn, song Tống Đề đã không được làm phiền Lâm Gai gọi điện thoại. Chắc Lâm Gai bàn chuyện làm ăn, vì vậy cô không nên qua.Mà cô sợ Lâm Gai từ bé.Cô và Lâm Gai lớn lên trong một giới, chênh nhau ba tuổi, cùng trải qua những năm tháng cấp hai và cấp ba dưới một mái trường. Vì quan hệ gia đình và bạn bè, mỗi dịp lễ tết hay các buổi tụ tập, Khương Tư Ý thường xuyên chạm mặt Lâm Gai, có điều số lần nói chuyện ít ỏi đến đáng thương.Nếu dùng hai chữ để hình dung về Lâm Gai, trong đầu Khương Tư Ý chỉ có: "đáng gờm". Đáng gờm một cách toàn diện. Chị là người trưởng thành sớm nhất trong đám bạn cùng trang lứa; từ chiều cao, ngoại hình, thành tích cho đến số lượng người theo đuổi, Lâm Gai luôn bỏ xa người khác.Ký ức của cô về Lâm Gai bị đóng đinh bởi một hình ảnh từ ngày khai giảng đầu tiên, khi cô vô tình bắt gặp hot boy của trường đưa thư tình cho chị.Cậu hot boy lấy ngón út vuốt qua hàng lông mày rậm mới tỉa, nói với Lâm Gai: "Tôi thích cậu lâu rồi, hy vọng cậu có thể cho mình một cơ hội, tuyệt đối sẽ vượt xa sức tưởng tượng của cậu."Đấy là ở cổng trường, nơi người qua lại tấp nập, mấy phút đã thu hút một đám đông hiếu kỳ vây xem. Hot boy tỏ tình với hoa khôi, một màn kịch mà ai cũng háo hức mong chờ.Tiếc là Lâm Gai hoàn toàn không có cái gọi là đức tính tác thành cho người khác. Chị nói, chị chẳng kiêng nể mặt mũi của ai. "Tôi không có thời gian để lãng phí cho cậu."Giữa thanh thiên bạch nhật, Lâm Gai đan hai tay vào nhau, xé tan lá thư tình thành từng mảnh vụn, tiện tay vứt vào thùng rác.Cậu hot boy chết lặng, kéo theo sự ngỡ ngàng của cả đám đông hóng chuyện.Cậu hot boy thấy khổ. Có bao nhiêu người nhìn thế kia, ếu bị Lâm Gai từ chối, thì cho đến lúc tốt nghiệp, cậu ta sẽ là trò cười lớn nhất của cả trường.Cậu hot boy cố gỡ gạc: "Xấu hổ à? Thôi được rồi, tôi sai, tôi không nghĩ kỹ, lần sau tôi sẽ kín đáo hơn..."Lời còn chưa dứt, Lâm Gai đã lướt qua. Chị liếc mấy mảnh thư tình vụn nát dưới đất, nói: "Rác thì nên ở trong thùng rác."Cậu hot boy: ...Vài năm sau, Khương Tư Ý lên đại học, không còn chung trường với Lâm Gai.Lúc ấy Lâm Gai đã thành lập công ty đầu tiên, cuộc sống của hai người càng thêm xa cách.Thế nhưng duyên phận là những sắp đặt khó lường, luôn khiến họ tình cờ chạm mặt giữa biển người.Rồi có một lần ở quán cà phê. Ký túc xá thì ồn, thư viện lại có người ăn bánh hẹ mà còn nhai chóp chép. Khương Tư Ý phải chạy bài tập, nên là ôm laptop ra ngoài cho yên.Cô chọn góc khuất cạnh cửa sổ yêu thích, đang vùi đầu vào tài liệu thì khóe mắt bắt được một cảnh tượng kỳ quặc bên kia đường.Có gã đàn ông mặc vest, râu ria lởm chởm đứng giữa đường, giang hai tay như xả thân vì nghĩa, lấy thân mình chặn con Porsche. Người đi đường bu lại xem, xì xào chỉ trỏ.Gã gào vào chiếc Porsche, tiếng than xé lòng: "Có giỏi thì tông đi! Rồi mình lên trang nhất! Để thiên hạ xem con đàn bà nhà cô ác độc như nào!"Lấy mạng để dọa dẫm, thường chỉ là dọa dẫm.Ai ngờ, chủ xe Porsche là một tay chơi thứ thiệt, đạp ga chạy thẳng.Mới còn dõng dạc, giờ gã đã quay đầu tháo chạy. Gã loạng choạng như con chó, sượt qua thân xe Porsche rồi nhảy ra ngoài, một ly nữa là đi đời.Đám đông hoảng loạn, Khương Tư Ý cũng lấy tay che miệng.Chủ chiếc Porsche quá ngông, giữa ban ngay ban mặt mà dám tông người. Lỡ như không kiểm soát được, gây ra án mạng thì sao?Ngay lúc tim cô đang đập loạn xạ, cô nhìn thấy qua khe cửa sổ đang he hé có đôi mắt lạnh lùng mang ý cười lên cười giễu cợt.Như nhìn một thứ rác rưởi, chị nhàn nhạt liếc qua gã đàn ông bị sái lưng đang ngồi bệt dưới đất chửi bới, sau đó thu ánh mắt, đóng cửa sổ, phóng xe đi mất.Lâm Gai.Khương Tư Ý nhớ rồi. Cô cũng nhận ra gã đấy. Trước đây bạn bè có gửi tin tức về gã và Lâm Gai trong nhóm chat. Gã là dân đàn anh đàn chị trong ngành, muốn chèn ép Lâm Gai, thế là chủ động khơi mào một cuộc chiến về giá. Và mới nộp đơn xin bảo hộ phá sản vào đầu tháng.Bị lớp trẻ cho đo ván, gã nghĩ mình là ông lớn, nuốt không trôi cục tức, tính rằng gây chuyện với Lâm Gai giữa chốn đông người, không ngờ suýt toi mạng."Nhục mặt thật." "Con nhỏ lái xe kia đúng là đồ điên." Tiếng xì xào xung quanh lọt vào tai Khương Tư Ý.Ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh cô học sinh Lâm Gai xé nát thư tình và hình ảnh cô gái trưởng thành Lâm Gai vừa quyến rũ vừa đầy nguy hiểm, chồng lên nhau trong đáy mắt run rẩy của cô.Sau chuyện ấy, Lâm Gai lại lên báo. Khương Tư Ý lướt thấy hot search về chị trong nhóm bạn.Đôi mắt bất cần song lạnh lùng của Lâm Gai trên hot search, càng khắc sâu thêm định kiến của Khương Tư Ý về chị.Dù hồi cấp hai, cô và Lâm Gai từng có một lần tiếp xúc sâu sắc, tuy nhiên chỉ có một lần duy nhất đó.Sau này tụ tập đôi lần, Khương Tư Ý thấy chị thì thấy nhưng không dám dám tiến lên bắt chuyện, mà tìm một góc xa nhất để ngồi.Hai người quen nhưng lạ, không có nhiều lý do để bắt chuyện.Dù chung một khung hình thì luôn một trước một sau, một trái một phải, cách nhau một khoảng xa nhất.Sau đó nữa, là lúc Lâm Gai đi khai phá thị trường nước ngoài, không về nước suốt ba năm.Cuộc sống của họ vốn ít có điểm chung, cuộc đời của Khương Tư Ý lao dốc một cách mất kiểm soát, trong khi Lâm Gai lại bay đến một tầm cao mới. Hai người ở hai thế giới khác nhau, việc mất liên lạc là chuyện bình thường.Đêm nay gặp lại, Khương Tư Ý vẫn không biết phải đối mặt với chị như thế nào.Ba năm không gặp, huyền thoại trong giới xa lạ hơn. Thần thái khiến người khác e dè có tăng chứ không giảm.Sợ thì sợ, thế nhưng việc Lâm Gai giúp cô nhặt hoa lên là sự ấm áp duy nhất cô nhận được trong đêm nay. Phải đi nói một lời cảm ơn.Mười phút trôi qua, Khương Tư Ý đi về phía khu vườn.Lúc này, Lâm Gai trong vẫn gọi điện thoại.Người bên đầu dây bên kia không mệt mỏi, cứ ba hoa về công ty mới khởi nghiệp của mình, rằng nó sẽ là kỳ lân trong tương lai, mang lại cho Lâm Gai lợi nhuận kếch xù ra sao...Tóm lại, là muốn Lâm Gai rót thêm cho gã mười triệu.Lâm Gai mệt, cau mày khó chịu.Lúc bình thường trông đã dữ, nói chi là khi nhíu mày. Gương mặt tối sầm, như có bão táp mưa sa.Khương Tư Ý vừa quay lại là thấy được góc nghiêng đầy lửa giận của chị, trùng khớp với hình ảnh Lâm Gai suýt lái xe tông chết đối thủ trong ký ức.Khương Tư Ý khựng bước, tim thót một cái. Tiếng gọi định thốt ra nghẹn lại trong cổ họng.Hay là... tìm cơ hội khác cảm ơn chị sau vậy. Giờ đừng phiền chị.Khương Tư Ý nghĩ, thì sau lưng bị vỗ một cái. Tống Đề....Cúp điện thoại, Lâm Gai liếc đồng hồ, trễ hơn dự tính một phút.Quay đầu lại, không thấy bóng dáng Khương Tư Ý mà còn mỗi màn đêm.Trong biệt thự có tiếng dương cầm bản "Giấc Mơ Tuyết", hòa cùng tiếng nhạc, trợ lý của Lâm Gai đến, mang theo tăm bông tẩm i-ốt và băng cá nhân mà sếp đã dặn trong tin nhắn.Mà chẳng thấy người cần băng cá nhân đâu.Lâm Gai cất bước về phía biệt thự và hình ảnh Khương Tư Ý lọt ngay vào tầm mắt. Em đứng ngay cửa, tay trong tay Tống Đề, hai người đối mặt nhau, trao nhau nụ cười nhàn.Tống Đề: "Giận à?"Mắt Tống Đề lại liếc thấy ba mẹ mình. Cô thầm tính toán: Lâm Gai là phận làm con cháu, thế nào cũng phải ở lại chào hỏi bề trên nhà họ Tống, không đi ngay được. Nghĩ vậy, cô không vội nữa, quay sang dỗ Khương Tư Ý.Khương Tư Ý: "Không có, chắc chưa ăn cơm trưa, hơi đau dạ dày."Tống Đề: "Vậy chị đưa em về."Khương Tư Ý: "Em chưa hỏi thăm chị họ..."Tống Đề cười dịu dàng: "Sức khỏe của em quan trọng nhất."Thấy Tống Đề kiên quyết, Khương Tư Ý đáp: "Em gọi xe về là được rồi."Cô hai nhà họ Tạ, Tạ Thư Y, đứng bên cạnh Tống Đề chêm vào: "Stella thương em thế kia, cố tình không uống rượu để đưa em về. Em phải cho người ta cơ hội thể hiện chứ."Khương Tư Ý không từ chối nữa.Những mẩu đối thoại vụn vặt lọt vào tai Lâm Gai.Cô lặng lẽ nhìn Khương Tư Ý lên xe Tống Đề, vô thức cất hộp băng cá nhân trở lại vào túi.Có bông tuyết bất chợt đáp xuống giữa trán, lạnh buốt. Lâm Gai thờ ơ quay đi, không nhìn nữa.