Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 3



Đổi một không gian, như thể đổi cả thế giới.

Trên chặng đường chỉ có hai người, Tống Đề thực sự kiên nhẫn. Khương Tư Ý khơi lên vài chủ đề, nhưng bị dập tắt trong dăm ba câu. Giữa họ như có một bức tường vô hình.

Khương Tư Ý biết, Tống Đề luôn giỏi tạo dựng các mối quan hệ. Một cô ấm xinh đẹp và tính tình cực ổn định, chưa từng thấy Tống Đề nổi nóng với ai, còn rộng rãi, giúp được bạn bè là giúp ngay.

Cô cả nhà họ Tống giống như đóa hồng nở rộ dưới nắng, vĩnh viễn dịu dàng và rực rỡ. Nên từ bé đến lớn có nhiều người quý mến.

Tống Đề của lúc này vẫn ôn hòa, nhưng đã hết hứng thú.

Khương Tư Ý là người hiểu chuyện. Sau khi người mẹ cô qua đời, cô dần học được cách nhìn mặt đoán ý, hiểu ra những quy tắc ngầm tàn khốc của thế giới người lớn, tuy chưa ai nhắc đến, thế nhưng nó vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Đêm nay, đêm mà còn chưa kịp bắt đầu, có lẽ đến lúc phải kết thúc.

Khương Tư Ý: "Dừng chỗ trạm tàu điện ngầm phía trước là được rồi, cảm ơn chị."

"Em đi tàu điện ngầm về à?" Trên chặng đường về, cuối cùng Tống Đề mới mở mồm hỏi một câu ngược lại có khả năng kéo dài cuộc trò chuyện.

Tuy nhiên, khi còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, tốc độ xe đã giảm đi rõ rệt và từ từ chuyển làn về phía trạm tàu điện ngầm.

"Đi tàu điện ngầm ổn không?"

Khương Tư Ý nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trên xe, không phải mùi cô tặng vào dịp Giáng sinh.

"Đêm nay quan trọng với chị mà? Về đi."

Tống Đề dừng xe bên cạnh lối vào tàu điện ngầm, vỗ về lên đầu cô, ra cái điều ban thưởng cho sự hiểu chuyện của cô.

"Tiếc bó hoa ghê. Ngủ ngon, Tư Ý."

Khương Tư Ý đáp lại "ngủ ngon", rồi xuống xe bước vào ga tàu.

Lúc đi xuống thang cuốn, ánh mắt cô xuyên qua lớp kính của nhà ga nhìn ra ngoài, cố gắng tìm kiếm chiếc xe của Tống Đề giữa những đèn đêm.

Những bóng xe lướt qua nhau, chiếc nào cũng vội vã.

Cho đến khi tầm nhìn hoàn toàn chìm xuống, cô thực sự không thể phân biệt được vợ chưa cưới của mình đang ngồi trong chiếc nào.

Đêm hơn mười giờ, gần đến chuyến tàu cuối. Sân ga và toa tàu vẫn chen chúc người trẻ mới tan ca, mặt mày bơ phờ.

Khương Tư Ý tìm một góc đứng. Bầu không khí ấm áp nhưng ngột ngạt trong toa tàu cùng với nhịp điệu rung lắc nhẹ khi tàu chạy, đẩy cơn mỏi mệt dâng lên cuồn cuộn, hai mí mắt cứ díp lại với nhau.

Cô mở vòng bạn bè của chị gái, lật xem mấy tấm ảnh triển lãm, ngắm nhìn nụ cười của chị, để cho những dây thần kinh căng cứng cả đêm được một chút hồi đáp và bình yên.

Lướt đến tấm ảnh thứ sáu, điện thoại rung lên mấy hồi.

Tin nhắn WeChat của Tống Đề?

Ý nghĩ vừa lóe lên đã bị cô tự dập tắt.

Ngước mắt lên xem, không phải Tống Đề. Mà là đồng nghiệp - Đoàn Ngưng.

[Quà tới quà tới!]

[Gửi địa chỉ chị Tống nhà mày đi!]

[Đặt giao hỏa tốc qua ngay, đảm bảo có thể giao đến trước mười hai giờ!]

Đoàn Ngưng có người thân làm trong ngành logistics quốc tế. Khương Tư Ý nhờ chạy đôn chạy đáo với hy vọng có thể để quà của Tống Đề thuận lợi nhập cảnh trong ngày sinh nhật, giao đến tay chủ nhân của nó kịp giờ.

Ai mà ngờ được, món quà cô hằng mong đợi thì đến đúng giờ, nhưng vô nghĩa.

Khương Tư Ý khó chịu là một chuyện, song Đoàn Ngưng nhiệt tình giúp đỡ, cô không thể phí lòng người ta.

Khương Tư Ý: [Tao không có bên biệt thự nữa. Mày ở đâu? Tao qua lấy]

Một lúc sau, Đoàn Ngưng gửi tin nhắn thoại qua. Chắc tìm được nơi vắng người, yên tĩnh, giọng có tiếng vọng.

[Tối sinh nhật tối nay hoành tráng lắm mà, tan tiệc rồi hả?]

[Tao còn ở công ty chạy deadline cho cuốn catalogue phiên đấu giá mùa xuân đây này]

Hồi đại học, hai người là bạn cùng phòng, sau này cùng vào làm tại Nhà đấu giá Giai Sĩ Bỉ, thế là ngày càng thân nhau.

"Catalogue" mà Đoàn Ngưng nói, là tập sách giới thiệu các vật phẩm trong kỳ đấu giá, được nhà đấu giá in ấn trước mỗi phiên. Ngoài thời gian và địa điểm cụ thể của phiên đấu, catalogue còn có hình ảnh độ nét cao của vật phẩm, cùng những thông tin đầy đủ về tác giả, kích thước, giá tham khảo, nguồn gốc và tình trạng của vật phẩm. Tập sách phải được gửi đến tay các nhà sưu tập trước buổi triển lãm, để các khách hàng tiềm năng có thể xác định trước mục tiêu yêu thích của mình.

Hai phiên đấu giá quan trọng nhất mỗi năm của nhà đấu giá là phiên mùa xuân và phiên mùa thu.

Phiên đấu giá mùa xuân sắp đến, nên các bộ phận Giai Sĩ Bỉ bước vào guồng quay bận tối mặt, một người phải phân thân làm ba.

Đoàn Ngưng bị bắt làm lao công, phụ trách chụp ảnh cho vật phẩm mới nhập kho đột xuất.

Khương Tư Ý trả lời Đoàn Ngưng: [Thế đợi tao, tao qua công ty rồi giúp mày luôn]

Nghe Khương Tư Ý sắp đến, Đoàn Ngưng muốn nói lại thôi, cuối cùng không hỏi nhiều, đáp: [Ok, đợi mày đấy]

...

Lúc Tống Đề quay lại biệt thự, rượu đã uống mấy vòng, mặt toàn hơi men, không biết lại đang bàn tán chuyện nhà ai mà tụm nhau bên hồ bơi cười ngặt nghẽo.

Cô nhìn về phía trước, đèn phòng khách đã sáng.

Trên đường đi vào phòng khách, Tạ Thư Y bơi trong hồ vẫy nước, đến sát bờ nói với cô ba nhà họ Trương: "Vì đưa vợ tương lai vàng bạc mà bỏ lại cả một nhà tụi mình, Stella si tình ghê."

Tống Đề ngầm đưa mắt qua.

Tạ Thư Y nhận được ánh mắt tán thưởng, giơ khẩu súng bong bóng trong tay lên, bắn một chuỗi bong bóng hình trái tim về phía Tống Đề.

Đến phòng khách, Lâm Gai vẫn ở đó.

Lâm Gai ngồi giữa sô pha, mẹ Tống Đề, - Lâm Vân Thinh đang nắm tay cô và cằn nhằn rằng sao Tiểu Hữu gầy đi nhiều thế.

"Tiểu Hữu" là tên hồi nhỏ của Lâm Gai.

Hồi bé Lâm Gai gặp tai nạn, chút nữa là khiến cả nhà cốt nhục chia lìa. Tìm lại được Lâm Gai là chuyện may. Sau đó một thời gian dài, nghĩ mà ba mẹ cô còn sợ, bèn đưa chị đến một ngôi chùa cổ thắp hương lễ Phật, quyên góp một khoản tiền công đức bảy chữ số, rồi đặt là Tiểu Hữu, với hy vọng cuộc đời sau này được trời cao che chở, gặp dữ hóa lành.

Ba của Tống Đề - Tống Lập Danh, ngồi sô pha đơn xanh rêu dương xỉ ở phía đối diện, tay cầm máy tính bảng xem báo cáo tài chính. Khóe mắt liếc thấy Tống Đề đã về, ông dời mắt qua một cái, rồi lại trầm mắt xuống màn hình, cất giọng trầm: "Đi đâu về đấy?"

Tống Đề thưa chị họ, sau đó mới trả lời ba mình. "Con đưa Tư Ý về, bên đó khó đón xe."

Nghe hai chữ "đón xe", Tống Lập Danh tự nhiên nghĩ đến tình cảnh ngày càng sa sút của nhà họ Khương mấy năm nay. Nực cười hơn là tháng trước, ông còn thấy Khương Lạc và một cổ đông trở mặt, đánh nhau túi bụi ngay hành lang bên ngoài hội nghị cấp cao. Hình ảnh lố bịch hiện lên trong đầu, ông cười lạnh, ria mép rung lên.

Tống Lập Danh: "Con chiều nó quá rồi đấy."

Lâm Vân Thinh bất mãn "chậc".

"Đính hôn rồi, không chiều vợ thì chiều ai? Hơn nữa, Tư Ý biết điều, nghe lời Stella, tìm đâu ra cô con dâu thế kia?"

Lâm Gai nghiêng người cầm lấy ly rượu vang đỏ ngọt mà Lâm Vân Thinh đưa mình, ly rượu mà cô chưa từng được ngó ngàng tới. Nhấp một ngụm, nó ngọt gắt muốn khé cả cổ.

Tống Đề cườivới Lâm Gai: "Hai người họ cãi nhau như vậy nửa đời người rồi mà không chán. Lần này chị về ở luôn ạ?"

Lâm Vân Thinh cũng nói thêm vào: "Đúng vậy, đừng đi nữa. Con không biết đâu, mấy năm con ở nước ngoài phát triển mẹ con nhớ con nhiều thế nào đâu. Lần nào dì qua thăm, mẹ con lại nhắc, nói con ở nước ngoài mệt mỏi, giờ giấc sinh hoạt không lành mạnh, chả gọi được mấy cuộc video cho bà, còn trả lời tin nhắn cực kỳ chậm. Ngày nào cũng canh cánh chuyện của con, rồi gầy hơn cả con."

Lâm Gai nói với dì: "Con không định đi nữa."

Mắt Tống Đề sáng rực, lân la ngồi lên tay vịn sô pha cạnh Lâm Gai.

"Thế thì tốt quá ạ, ở trong nước, có người nhà, có người san sẻ, thế lại hơn bọn Tây bên ngoài."

Tối nay Tống Lập Danh và vợ đến cốt là để gặp mặt Lâm Gai, nghe ngóng dự định của cô.

Nghe Lâm Gai thật sự quyết định về nước phát triển, ba Tống Đề đặt máy tính bảng trong tay xuống, hứng khởi hỏi về kế hoạch năm năm tới, muốn đầu tư vào lĩnh vực nào.

Trong suốt cuộc trò chuyện, Tống Đề ngồi bên mải cạnh Lâm Gai, không rời. Điện thoại thì rung liên tục, Tạ Thư Y gửi cho không biết bao nhiêu tin nhắn WeChat mà Tống Đề không trả lời, cuối cùng tạm thời chuyển sang chế độ im lặng.

Lâm Vân Thinh thấy chồng và con gái vây quanh cháu, gõ trái gõ phải dò hỏi cả buổi, thực sự chỉ có bốn chữ để hình dung: hổ đói vồ mồi.

Tập đoàn thua lỗ sáu quý liên tiếp, Lâm Vân Thinh biết hai cha con họ hoảng. Nhưng thế này thì hoảng quá đi?

Lâm Gai vừa mới về, đã rất nể mặt mà đến dự tiệc sinh nhật Stella. Song chưa uống hết ly rượu mà đã bị hỏi đủ thứ chuyện, rồi nhăm nhe dòm ngó vào "ví tiền" của người ta, thật sự khó coi.

Bà biết cô cháu của mình lễ phép thì có lễ phép, nhưng thực chất tính tình rất tệ, bật các thành viên đến độ phải tại trận uống thuốc hạ huyết áp là chuyện như cơm bữa.

Sợ rằng tình hình sẽ xấu đi theo một hướng không thể kiểm soát, Lâm Vân Thinh khéo léo chen vào giữa, chuyển chủ đề sang "chuyện lớn cuộc đời" của Lâm Gai.

Lâm Vân Thinh và mẹ của Lâm Gai lớn lên với nhau, quan hệ hai chị em khá tốt, đến tuổi này thỉnh thoảng vẫn tụ tập. Bà biết chị cả của mình quan tâm chuyện gì.

Năm nay Lâm Gai hai mươi tám, chưa yêu đương lần nào, cũng chưa từng nhắc đến với người nhà. Nhân cơ hội, Lâm Vân Thinh dò hỏi.

Kết quả, Lâm Gai nói: "Chưa vội."

Tống Lập Danh còn ở bên cạnh nói chen vào: "Tiểu Hữu giỏi thế kia, con bé phải chọn cho kỹ, đâu có dễ tìm như vậy."

Lâm Vân Thinh thầm lườm ông chồng nịnh bợ không đúng lúc của mình một cái.

Tống Đề chen nhẹ một chân: "Chị họ chưa vội, ba mẹ đừng giục con nữa. Chị họ không kết hôn, sao con dám giành trước được."

Lâm Vân Thinh: "Vì chị con bận việc, chứ chị mà rảnh như con, thì dì cả của con lo sốt vó rồi. Bây giờ chị Tiểu Hữu của con chuẩn bị về nước phát triển, haizz, tốt quá."

Lâm Vân Thinh vỗ lên mu bàn tay Tống Đề, đoạn quay sang nói với con: "Cơ mà, có khi chị Tiểu Hữu của con lại kết hôn trước con thật."

Tống Đề nhấp ngụm rượu, nói, "Thế con phải chuẩn bị quà to thật to".

Không biết có phải là ảo giác không, cô chị họ luôn thờ ơ đã cho cô một ánh mắt ngay khi cô nói câu đó, khiến Tống Đề thấy có luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Mười một giờ đêm.

Lâm Gai để lại quà sinh nhật rồi rời khỏi biệt thự của Tống Đề.

Cả nhà họ Tống tiễn ra cô tận xe, vẫy tay chào theo bóng xe.

Đợi xe của Lâm Gai đi xa, Lâm Vân Thinh quấn khăn choàng, quay đầu lại nói với Tống Đề: "Mẹ nghiêm túc hỏi con, con và Tư Ý định khi nào đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc mừng? Phải nói lại cho chắc chắn đi. Tư Ý hướng nội, con chủ động đi."

Tống Đề đút hai tay vô túi áo, đi bên cạnh mẹ hai bước, nói: "Tư Ý đang chuẩn bị cho phiên đấu giá mùa xuân. Năm nay có lẽ sẽ toả sáng, con không muốn làm em ấy phân tâm."

Câu này khiến sắc mặt của Lâm Vân Thinh phức tạp. "Tư Ý không từ chức à?"

Lâm Vân Thinh khá thích Khương Tư Ý, xinh đẹp lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng thấy nó giận và còn khá khéo léo, khác với mấy đứa nhỏ trong giới.

Thế nhưng đối với Lâm Vân Thinh mà nói, những người làm ăn coi trọng mặt mũi, mà cô con dâu lăn lộn bên ngoài thì không ổn mấy.

Tống Đề: "Chắc chưa muốn nghỉ làm đâu. Có chí tiến thủ trong sự nghiệp là một chuyện tốt, con rất ủng hộ..."

"Tư vấn bán hàng, thổi phồng giá cả, sự nghiệp gì đấy?" Tống Lập Danh cắt lời Tống Đề.

Tống Đề nhướng một bên mày, nhếch môi, không nói thêm gì nữa.

.

Lúc Khương Tư Ý đến công ty, đồ ăn ngoài cô đặt cũng vừa tới.

Đoàn Ngưng và mấy đồng nghiệp đói meo nghe mùi thơm thì kéo đến. Mùi lẩu cay nồng đậm đặc bốc lên nghi ngút trong phòng nghỉ.

Giữa trời đông giá rét, một đám nhân viên khổ ải bị bắt tăng ca quây quần bên nhau nhúng thịt, thực sự là một sự an ủi hiếm hoi.

Thịt bò trôi xuống cổ họng, cái dạ dày trống rỗng được lấp đầy, cơ thể lạnh lẽo cả đêm được thư giãn, Khương Tư Ý cảm thấy tâm trạng khá hơn.

Đoàn Ngưng đang uống Coca nhỏ giọng than phiền với cô. Nói bà Vương lại ép deadline in ấn catalogue để gửi một vật phẩm mới.

"Sợ bà Vương luôn. Cái mặt dây chuyền thanh hoàng ngọc mới nhập kho, tối muộn thế mà phải sửa sang vì một mình bà đó. Thực sự muốn đem bả lên trung tâm thương mại bán hạ giá cho xong."

"Mặt dây chuyền thanh hoàng ngọc?" Khương Tư Ý gắp đũa miến đẫm nước lẩu.

"Vậy nhớ báo cho ông Trịnh một tiếng."

"Ông Trịnh" mà họ nói là người đại diện môi giới kỳ cựu. Hoạt động trong các phiên đấu giá lớn, mấy người thường vung cả đống tiền để mua một vật phẩm thì thường là nhà sưu tập. Vì vật phẩm đấu giá ít thì vài chục nghìn, nhiều thì vài chục triệu, mà lên đến hàng tỷ thì là chuyện đương nhiên. Việc mua mấy thứ giá trên trời đã là chuyện nhạy cảm, cả bên mua và bên bán không giàu thì cũng sang, có thể là những gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên các trang tin tức lớn. Để bảo vệ sự riêng tư, nhà sưu tập thực sự gần như không bao giờ có mặt tại hiện trường đấu giá. Ưng ý cái nào, nếu không tìm người đại diện chuyên nghiệp đến hiện trường đấu giá, thì là để người đại diện hoặc trợ lý của mình đấu giá qua điện thoại hoặc mạng.

Ông Trịnh là người đại diện phục vụ cho những nhà sưu tập bí ẩn.

Mấy năm nay, nếu thanh hoàng ngọc xuất hiện thì ông Trịnh tất sẽ có mặt.

Nhà sưu tập bí ẩn đứng sau ông là ai? Không ai biết. Người ta chỉ biết nhà sưu tập đó chơi đậm và cực kỳ cố chấp với thanh hoàng ngọc.

Ông Trịnh từng nói, sếp của ông không bao giờ đặt ra giới hạn, nếu thích là phải đấu giá bằng được.

Đoàn Ngưng trả lời Khương Tư Ý: "Nhưng mấy năm nay ông Trịnh sống dưỡng sinh lắm, mười rưỡi đi ngủ, ai làm phiền là nổi cáu. Giờ này chắc mơ được hai giấc rồi."

Khương Tư Ý nói: "Thanh hoàng ngọc mà, không cáu đâu."

Làm nghề của Khương Tư Ý không chỉ phải hiểu rõ bên mua bên bán, mà còn phải am hiểu người đại diện, tại vì là cầu nối trung gian vô cùng quan trọng.

Khương Tư Ý biết ông Trịnh dựa vào vị sếp lớn đứng sau để vực dậy công ty, thế nên ông khá quan tâm đến mấy thương vụ liên quan thanh hoàng ngọc.

Đoàn Ngưng rất nghe lời Khương Tư Ý, cô gửi tin nhắn WeChat.

Gửi thông tin liên quan đến thanh hoàng ngọc cho ông Trịnh, chưa đến ba phút ông đã trả lời.

[Sẽ có mặt!!]

Hai dấu chấm than, Đoàn Ngưng và Khương Tư Ý có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ông Trịnh bật dậy khỏi giường.

Đoàn Ngưng vui vẻ huých nhẹ vai Khương Tư Ý, nói: "Rồi mày sẽ được lên sàn phiên đấu giá xuân này thôi."

Mùa hè năm ngoái, Khương Tư Ý đã bộc lộ tài năng trong phiên đấu giá chuyên về kim thạch ngọc khí. Đến phiên đấu giá thường kỳ cuối năm, gõ búa kết thúc, cô đã bước lên quỹ đạo sự nghiệp ban đầu của mình giữa những lần gõ búa.

Cô gái ở hậu trường luôn âm thầm đọc hồ sơ vật phẩm, một khi bước lên sân khấu chính thì như biến thành một người khác.

Những cái hạ tay đầy tự tin, ánh mắt sắc bén như chim ưng, thành tích hai mùa liên tiếp tỷ lệ đấu giá thất bại thấp, giá giao dịch cao, đã khiến cho sàn đấu giá phải nhớ tên cô.

Song phiên đấu giá mùa xuân và những "chiến trường bé tẹo" cô từng trải qua hoàn toàn khác nhau.

Quy mô giá giao dịch cuối cùng của các phiên đấu giá lớn mùa xuân và mùa thu mỗi năm dễ dàng lên đến hàng chục tỷ. Có thể thuần phục được con mãnh thú điên cuồng của phiên đấu giá mùa xuân hay không, có thể chống đỡ được sự tôi luyện của những sân khấu lớn hay không, là mấu chốt khiến một người điều hành đấu giá trẻ tuổi thăng hoa.

Đoàn Ngưng tin Khương Tư Ý có thể tỏa sáng trong phiên đấu giá mùa xuân lần này. Bản thân Khương Tư Ý cũng quan tâm phiên đấu giá mùa xuân.

Cô nhìn thấy tất cả những thăng trầm của nhà họ Khương, cô hiểu những mối quan hệ khác còn chưa ổn định thì càng tràn đầy những biến số không thể kiểm soát. Tương lai thế nào, cô không biết. Thế nên cô bắt buộc nắm chắc sự nghiệp của mình, cô phải đứng thật vững bằng đôi chân của mình.

Biên soạn catalogue không phải là trách nhiệm công việc của Khương Tư Ý, nhưng phiên đấu giá mùa xuân thực sự quá bận. Ăn xong bữa khuya, Khương Tư Ý định ở lại sửa cho xong cuốn catalogue với đồng nghiệp.

Đoàn Ngưng nhìn tay cô nói: "Bị đứt tay rồi, ở lại tăng ca luôn à?"

Khương Tư Ý thấy máu ngừng chảy.

"Mày không nói tao cũng quên, cho xin miếng băng cá nhân. Cơ mà tao có yếu đuối thế đâu?"

Lúc làm việc, Khương Tư Ý khá nhanh nhẹn. Có cô giúp, bản catalogue mới được hoàn thành nhanh và được gửi cho nhà in.

Đã qua nửa đêm, Đoàn Ngưng buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, cô cầm hộp quà Khương Tư Ý nhờ vả từ văn phòng ra.

Đấy là CD có chữ ký của ca sĩ chính trong ban nhạc mà Tống Đề thích. Ca sĩ chính đã qua đời, CD có chữ ký hiếm và quý cực kỳ. Khó lắm Khương Tư Ý mới đấu giá được trên mạng của nhà đấu giá nước ngoài.

Sau khi cảm ơn Đoàn Ngưng, Khương Tư Ý gọi xe về.

Thành phố về đêm vào mùa đông lạnh buốt, nó thê lương và tiêu điều như thời tận thế.

Nghĩ đến bó hoa, sự chua chát bị công việc bận rộn che lấp và lãng quên lại bất chợt ùa vào tim.

Cô có quan tâm và cố gắng thế nào, cuối cùng cũng giống như một bong bóng lừa mình dối người nực cười, một khi nổi lên mặt biển của hiện thực, thì sẽ vỡ tan, biến mất.

...

Lúc Lâm Gai về đến phòng ngủ, nhận được điện thoại của người đại diện: Trịnh Tiên Hà.

Gần đây ông dưỡng sinh, ít khi liên lạc vào giờ này, chắc có chuyện quan trọng.

Lâm Gai nhận điện thoại và thực sự có liên quan đến thanh hoàng ngọc.

"Sếp, có mặt dây chuyền rồng phụng bằng thanh hoàng ngọc giống cái sếp tìm đây"

Lâm Gai nhìn tấm ảnh.

Lâm Gai: "Mùng sáu tháng sau, phiên đấu giá mùa xuân của Giai Sĩ Bỉ?"

"Vâng."

"Để cháu qua đó."

Trịnh Tiên Hà sững người.

Và ông định nói để cô Đoàn gì đó qua thương lượng riêng

"Thương lượng riêng", là nếu vật phẩm có một người mua chất lượng phù hợp thì khỏi lên sàn đấu giá, có thể ký đơn mua bán.

Thế nhưng nghe ngụ ý của cô khách lâu năm, hình như là muốn đến hiện trường đấu giá và có lẽ còn có hứng thú với những vật phẩm khác.

Lâm Gai luôn luôn ở phía sau hậu trường, ngay cả Trịnh Tiên Hà cũng chưa từng gặp cô, không biết, không rõ.

Qua giọng nói, thì nghe đó là cô gái trẻ tuổi và quyến rũ.

Sếp đã ra mặt. Trịnh Tiên Hà cúp máy, bụng bảo dạ, phiên đấu giá mùa xuân của Giai Sĩ Bỉ được dịp vui to.

.

Cúp điện thoại, Lâm Gai cởi áo khoác, định đi tắm. Có cánh hoa bất ngờ trượt ra từ ống tay áo, xoay tròn rồi đáp xuống tấm thảm len màu xám nhạt.

Giữa màn đêm câm lặng, nó như một nốt son đỏ thắm thiêu đốt ánh nhìn.

Lâm Gai nhặt cánh hoa lên.

Chắc lúc giúp Khương Tư Ý nhặt hoa, có cánh hoa vỡ vô tình lọt vào tay áo, rồi theo cô về nhà.

Đầu ngón tay mân mê bề mặt mịn như nhung của cánh hoa, lướt đến tận mép cánh hơi nhàu. Sau vài lần vuốt ve, có gợn sóng lăn tăn trong đáy mắt Lâm Gai.

Cuối cùng, cô lấy cuốn sách bìa cứng đang đọc dở, cẩn thận kẹp cánh hoa vào trang đầu.

________

Xuất sắc, cực kỳ nghệ và cũng cực kỳ dài :))

Chương trước Chương tiếp
Loading...