Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 1



Tiệm hoa quanh năm dưới hai mươi độ để giữ hoa tươi, máy sưởi cũng bật không đủ ấm.

Giữa tiết trời buốt giá, Khương Tư Ý nán lại chọn xong bó hoa cho Tống Đề, mấy đầu ngón tay cô tím đi vì cóng.

Đóa trà son đỏ thắm được cô xoay nhẹ giữa mấy ngón tay, rồi điện thoại rung lên.

Cô dùng một tay lôi ra xem, là tin nhắn WeChat của Tống Đề.

Tuyết đêm nay rơi dày, chắc lo cô đi đường khó khăn.

[Tối nay có chị họ chị đến, chị thấy cái váy lần trước không được ổn, em đổi cái khác tử tế hơn đi]

Có lẽ được chuyển từ giọng nói sang văn bản, nên sai một chữ.

Khương Tư Ý siết chặt điện thoại, cúi xuống nhìn mình. Trớ trêu thay, cô đang mặc "cái váy không ổn" mà Tống Đề mới cảnh báo.

Cô nhân viên trong tiệm nhận đóa trà son cô chọn, bó nó cùng ba mươi tám cành khác lại bằng băng dính màu hồng, mỉm cười: "Chị qua chọn giấy gói đi ạ."

Khương Tư Ý chọn loại giấy lụa màu trắng, lấy thêm tấm thiệp in hình tranh sơn dầu cánh đồng lúa mì, rồi ngồi xuống bàn tròn trong tiệm, nắn nót viết lời chúc sinh nhật.

Cô nhân viên gói xong bó hoa, mang đến trước mặt Khương Tư Ý. Mỗi ngày trong tiệm có đến hàng chục đơn hàng, thế nên cô thường dùng mẫu có sẵn in bằng máy, lâu rồi không thấy ai tự tay viết thiệp.

Ánh mắt cô nhân viên tò mò lướt qua Khương Tư Ý. Cô khách thanh tú, nét chữ trong trẻo như người. Có lẽ vì ít nói, quá mức tĩnh lặng, nên hơi một cảm giác xa cách, lạnh lùng. Mu bàn tay nuột nà trắng như sữa, ngón tay thon dài, xương đốt nhỏ, không đeo trang sức.

Khương Tư Ý viết song ngừng lại, dường như đang đắn đo câu chữ, nắn nót từng nét, cố gắng viết ra kiểu chữ đẹp mắt nhất.

Giấy thiệp nhanh cô, nhưng sau khi viết xong cô vẫn đợi, chắc chắn mực không bị nhòe rồi mới cẩn thận cho vào phong bì đi kèm.

Khương Tư Ý nhìn những đóa trà son xinh đẹp, ngẩng đầu mỉm cười với cô nhân viên: "Em gói đẹp thật đấy."

Góc nghiêng của cô tĩnh lặng mà xinh đến nao lòng. Và rồi cô ngước lên, đôi mắt bắt trọn vầng sáng từ ngọn đèn trần, bừng lên rực rỡ như châu báu.

Được cô gái xinh đẹp khen ngợi, sự mệt mỏi cả ngày của cô nhân viên cũng vơi đi ít nhiều. Thấy Khương Tư Ý đang loay hoay gọi xe, cô chủ động nhắc nhở khu vực này là phố đi bộ nên khá khó bắt xe, đoạn mách nước một bí quyết riêng, rằng có thể đi xuyên qua con hẻm nhỏ để đến trung tâm thương mại phía sau, xong đi ra từ cửa Tây - chỗ gọi xe không bao giờ phải xếp hàng.

Khương Tư Ý ôm bó hoa, cất lời cảm ơn rồi rời khỏi tiệm, bởi cô cũng định đến trung tâm thương mại.

Nửa giờ sau.

Chiếc váy mới được khoác lên người, đóa lan Nam Phi thanh khiết đã hóa thành một bông hồng diễm lệ.

Khương Tư Ý không quen với kiểu trang phục phô diễn nét quyến rũ một cách lộ liễu lắm; dẫu vậy, trông cô lúc này rõ gần hơn với hình mẫu vợ sắp cưới Tống Đề mong muốn.

Ôm bó trà son bắt mắt, cô rảo bước đến cửa Tây của trung tâm thương mại.

Có chiếc taxi đỗ sẵn bên đường. Khương Tư Ý đi ngược tuyết lớn, xuyên qua cây thông Giáng sinh khổng lồ được bài trí trước sảnh để tiến về phía chiếc xe. Chiếc váy mới thực sự rất đẹp, tiếc thay nó chỉ hợp để thong dong chuyện trò một cách tao nhã trong các bữa tiệc, còn đối với người phải đi bộ giữa trời tuyết thì lại là một cực hình. Để giữ nét thanh lịch, tà váy được thiết kế hẹp đến độ siết chặt mỗi bước chân, trong khi cô đang đi giày cao gót.

Gió cuộn theo tuyết, xoáy thành từng vòng rồi quất vào người cô. Bó hoa trong lòng bị thổi dạt về một phía, khiến cô phải xoay người, lấy tấm lưng để hứng chịu gió tuyết mà che chắn cho những đóa trà son mỏng manh.

Ngay trước khi cả người và hoa sắp rã rời, cuối cùng cô vào được trong xe.

Đóng cửa xe, Khương Tư Ý vén những lọn tóc rối bời khỏi gương mặt đỏ ửng vì cóng, cô tìm đến tấm thiệp được gài giữa những đóa hoa trước. May là tuyết chỉ vương lên vài điểm nhỏ, không làm ướt tấm thiệp. Khương Tư Ý thở phào.

Tuyết lớn phủ trắng cả thành phố, bông tuyết bay lả tả, tựa những mảnh vỡ của năm tháng đã cũ, nặng trĩu đè lên đáy mắt Khương Tư Ý.

Tối nay là tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Tống Đề - người sẽ kết hôn với Khương Tư Ý vì lợi ích gia tộc.

Bữa tiệc được tổ chức tại biệt thự ngoại ô của nhà họ Tống, muốn đến đó phải đi xuyên qua con đường đông đúc nhất thành phố. Ngã rẽ đã nhiều thì chớ, trớ trêu thay mỗi ngã rẽ lại vừa hay kẹt đèn đỏ. Bác tài than phiền không ngớt , còn Khương Tư Ý cúi đầu lướt điện thoại suốt chặng đường, có bầu không khí bực dọc tràn la khắp khoang xe.

Cô mở bừa một ứng dụng mạng xã hội để phân tán sự chú ý. Mấy tin đồn về người nổi tiếng, biến động trong và ngoài nước lướt qua trước mắt, song không một chữ nào thực sự lọt vào tâm trí cô.

Mãi cho đến khi cuộc gọi thoại của chị gái Khương Tư Linh kéo những suy nghĩ tản mạn của cô trở lại.

"A lô, gái cưng"

Giọng Khương Tư Linh khàn, nghe như mới ngủ dậy.

"Em đang ở tiệc sinh nhật của Stella à?"

Stella là Tống Đề.

Khương Tư Ý đeo tai nghe,

"Sắp đến rồi ạ. Chị dậy sớm thế?"

Khương Tư Linh tổ chức triển lãm cá nhân ở nước ngoài, lệch múi giờ với trong nước khoảng mười ba tiếng.

"Ngủ không nổi, chị còn đang trong trạng thái hưng phấn đây. Buổi triển lãm hôm qua thành công ngoài sức tưởng tượng, giới truyền thông chuyên về nghệ thuật đương đại đến hết cả, vượt xa dự liệu của chị. Quan trọng nhất là... bé cưng, em có biết chị gặp ai không?"

Khương Tư Ý nói: "Chị gặp được Glenda rồi chứ gì"

"Hử? Sao em biết... À phải rồi, chị đăng story. Haizz, chị uống nhiều quá"

Ở phía bên kia Thái Bình Dương, Khương Tư Linh xoa vầng trán đau nhức, vừa uống nước vừa nói: [Từ nhỏ là chị sao chép tranh của Glenda, không ngờ đời này lại có thể gặp được người thật. Cứ ngỡ tính bà ấy kiêu kỳ khó gần, cơ mà thân thiện quá trời, còn ký tên lên áo cho chị nữa. Hahahaha, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, cảm giác như những giấc ngày xửa ngày xưa giờ đang nắm tay nhau cùng trở thành hiện thực, não bộ hưng phấn quá, tối qua chị ngủ được có ba tiếng]

Niềm vui trong giọng nói của Khương Tư Linh ngày một rõ hơn.

"Ờ, cảm ơn Stella giúp chị nhé. Nếu không phải có dì của con bé thì sao chị tổ chức triển lãm được, càng không thể có được mọi thứ như bây giờ."

Những ngón tay đang ôm hoa của Khương Tư Ý siết lại.

"Vâng, em sẽ chuyển lời."

"Bao giờ hai đứa kết hôn thế? Để chị xếp lịch về ăn tiệc mừng của hai đứa."

Câu hỏi của chị gái khiến Khương Tư Ý khựng lại, cô vội viện cớ:

"Em sắp đến nơi rồi, lát nữa nói sau ạ."

Khương Tư Linh cũng bận, hôm nay cô phải tham dự một buổi tọa đàm, nên không hỏi thêm.

"Vậy lát nữa nói chuyện sau. Chị thấy thành phố J gần đây hơi lạnh, em nhớ mặc ấm vào, đừng để bị cảm."

"Dạ."

Tắt máy, Khương Tư Ý thấy ảnh đại diện WeChat nghìn năm không đổi của chị gái đã được thay bằng ảnh chụp chung với Glenda. Trong ảnh, chị cầm ly rượu, nụ cười giữa những đóa hoa rạng rỡ đến mức cô chưa từng thấy bao giờ.

Khóe môi Khương Tư Ý bất giác cong lên theo. Có thể tưởng tượng được chị hạnh phúc đến nhường nào.

Xe sắp đến chân núi của khu biệt thự, Tống Đề gọi điện.

"Tư Ý, em đến đâu rồi?"

"Em đến chân núi rồi."

"Chị ra đón em, em đợi chị."

Khương Tư Ý xuống xe, đứng bên đường đợi Tống Đề.

Nhiệt độ ở ngoại ô thấp hơn trong thành phố hai độ, gió rít lên từng hồi như tiếng huýt sáo. Lạnh buốt sớm thấm qua lớp váy mỏng, áo khoác hờ trên vai chẳng thể che chở được bao nhiêu, hai chân cô cóng đến tê dại.

Tiếc là thứ cô ôm trong lòng không phải một lò sưởi, mà là những đóa hoa còn lạnh lẽo và mỏng manh hơn cả cô.

Cô cúi đầu đi qua đi lại trong tuyết hơn mười phút, cuối cùng mới có ánh đèn xe phá tan màn tuyết, từ con đường uốn lượn trên núi chậm rãi, tao nhã đi xuống.

Xe dừng lại bên cạnh Khương Tư Ý, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Tống Đề trong xe nhìn thấy bó trà son trong lòng Khương Tư Ý, tuyết vương trên cánh hoa càng làm nó thêm diễm lệ, cô mỉm cười.

Khương Tư Ý đi vòng ra ghế phụ, mở cửa xe.

Tống Đề nhận bó hoa, "Đẹp lắm."

Khương Tư Ý: "Mừng sinh nhật chị."

"Cảm ơn." Tống Đề trả bó hoa, "Để ra ghế sau đi, không thì em không ngồi được đâu."

Khương Tư Ý nhận lại bó hoa, hơi cứng tay, cũng đành đặt nó ra ghế sau rồi mới ngồi vào ghế phụ.

Lúc vuốt lại tóc mái, cô thấy Tống Đề đang yên lặng ngắm mình. Hiếm khi Tống Đề nhìn thẳng, khiến mặt Khương Tư Ý nóng lên.

"Hửm?"

"Đẹp đấy, bộ này." Tống Đề hài lòng mỉm cười. "Dáng đẹp hơn chị tưởng."

Khương Tư Ý cao một mét sáu lăm, thường ngày thích mặc váy dài hoặc quần, kín đáo, trang nhã và không mấy tôn dáng, ngoài công việc ra thì đến giày cao gót cũng ít khi đi, cốt là để thoải mái.

Cảm nhận được ánh mắt Tống Đề, tay cô bất giác níu lấy tà váy, không biết phải trả lời thế nào, thế nên có thể kéo khóe môi lên thành một nụ cười gượng gạo.

Ba phút sau, xe đến trước biệt thự. Tống Đề đưa chìa khóa cho quản gia, bảo ông lái xe đi đỗ.

Khương Tư Ý liếc bó hoa ở ghế sau. Tống Đề đi được hai bước lại lùi về, chủ động cầm bó hoa, ôm vào lòng, rồi nắm tay Khương Tư Ý đi vào.

Đây là lần thứ ba Khương Tư Ý đón sinh nhật cùng Tống Đề với tư cách vợ sắp cưới.

Có lẽ vì tối nay có sự góp mặt của Lâm Gai, chị họ Tống Đề, nên số người tham dự tiệc sinh nhật đông hơn gấp bộ so với năm ngoái.

Trong mấy đám người vây quanh sô pha, bàn rượu hay hồ bơi nước ấm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy cái tên Lâm Gai. Tất cả đang đồn đoán liệu lần này Lâm Gai về nước, thật sự sẽ ở lại hay không.

"Thảo nào, tôi cứ bảo sao các cậu không ở Thụy Sĩ trượt tuyết, lại chạy hết về đây, ra là muốn gặp Lâm Gai."

"Thế cậu không chạy vội về chắc?"

Một tràng cười trầm thấp tâm đầu ý hợp vang lên.

Giới con ông cháu cha ở thành phố J quen biết nhau hết. Không phải là bạn nối khố lớn lên, thì cũng là kẻ thù không đội trời chung, tụ tập lại nào đâu thiếu chuyện để nói.

Lâm Gai - chị họ của Tống Đề, từ nhỏ đã là huyền thoại trong giới nhà giàu. Chị là hình mẫu "con nhà người ta", học hành xuất sắc, luôn luôn đứng đầu về mọi mặt.

Cả lứa cậu ấm cô chiêu ở thành phố này, ai mà chẳng nuốt món cơm chan "giai thoại" về sự ưu tú của cô cả nhà họ Lâm, rồi lẳng lặng lớn lên dưới cái bóng của chị.

Tưởng đâu trưởng thành rồi sẽ được yên thân, nào ngờ càng lớn tuổi, cái bóng đó lại càng đè nặng.

Thời đại học, Lâm Gai tự thành lập công ty. Ba năm trước, công ty được niêm yết ở nước ngoài, huy động hơn cả tỷ đô la Mỹ thông qua IPO, được thị trường vốn săn đón nhiệt tình, vặt một đống "lông cừu" từ nước ngoài. Trong khi đám cậu ấm cô chiêu đang lơ ngơ với sơ đồ tổ chức của công ty gia đình, Lâm Gai đã nổi danh trên thị trường vốn, ngày càng có xu thế không gì cản nổi.

Đám cậu ấm cô chiêu này, nói trắng ra là được nuôi cho hư người. Ai có năng lực chút ít thì may ra giữ được sản nghiệp gia đình, còn lại phần lớn mà nhúng tay vào là y như rằng công ty thụt lùi cả chục năm, khiến mấy cổ đông lớn ngỡ ngàng. Mấy năm trước khi việc kinh doanh còn thuận lợi, các bậc phụ huynh chưa đến nỗi hoảng, mặc cho con mình phá của. Mấy năm gần đây kinh tế đi xuống, làm ăn ngày càng khó khăn, thế là các ông bố bà mẹ ngày ngày sầu não, tính tình cáu bẳn, nhìn đám con bất tài mà chướng mắt, khiến cho cuộc sống của các cậu ấm cô chiêu chẳng dễ chịu gì.

Để sống cho thoải mái hơn, không đến mức bị gạch tên khỏi quỹ tín thác của gia tộc, các cô các cậu đang cố mà tìm lối thoát.

Nghe tin Lâm Gai khó khăn lắm mới về nước, thế nên ai không muốn làm một cục bùn nhão người nhìn người chê, thì phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán để có được một suất tham dự tiệc sinh nhật của Tống Đề, chờ cơ hội bắt quàng làm họ với Lâm Gai.

Trong lúc cả đám đang vừa đợi vừa hoảng, họ thấy Tống Đề kéo Khương Tư Ý đi vào.

"Tư Ý, lâu rồi không gặp."

"Tối nay đẹp quá."

Mấy lời chào hỏi hời hợt, nhàn nhạt bay tới, Khương Tư Ý lịch sự đáp lại từng người một.

Lâu rồi không gặp thật. Chính xác hơn là, đã rất lâu rồi không có ai ngoài Tống Đề chủ động mời Khương Tư Ý tham gia mấy buổi tụ tập trong giới.

Từ ngày mẹ mất, ba đi bước nữa, cô đã bị đá văng khỏi giới thượng lưu. Và khi sản nghiệp nhà họ Khương lao dốc không phanh, cái tên của cô cũng hoàn toàn biến mất khỏi danh sách của giới tài phiệt.

Bất kể là "hội bạn thân" hay "hội chuyên đi đào hố chôn kẻ thù", không một ai muốn mời cô.

Gặp bạn cũ thì lịch sự, tuy vậy, cái thói nịnh trên đạp dưới thì đã rành rành trong ánh mắt và hành động.

Gia thế nhà họ Tống vững chắc. Trong mắt tất cả mọi người, việc Khương Tư Ý có thể đính hôn với Tống Đề thực sự là lựa chọn đúng đắn nhất mà mẹ cô đã làm khi còn tại thế.

Ánh mắt của đám đông chiếu lên người Khương Tư Ý, chẳng mặn cũng chẳng nhạt.

Bộ trang phục diễm lệ, lớp trang điểm đậm hơn thường ngày vài phần, nom trưởng thành xinh xẻo, đúng là gu mà Tống Đề sẽ thích.

Chưa kể đến bó trà son lộng lẫy trên tay, nhìn qua là biết được lựa kỹ đến nhường nào.

Dốc tâm dốc sức lấy lòng vợ chưa cưới nhỉ?

Trong mắt người ngoài, nửa đời còn lại của Khương Tư Ý muốn sống cho ra dáng thì phải tính sao cho kỹ, tính sao cho nắm chắc cọng rơm cứu mạng mang tên Tống Đề.

Có người trêu Tống Đề: "Thương vợ sắp cưới quá nhỉ, trời tuyết lớn thế này còn đi đón. Ghen tị chết mất, giá mà anh nhà tôi được một nửa của cậu thôi."

Một tay Tống Đề khoác vai Khương Tư Ý, một tay ôm chắc bó trà son, cười đáp: "Chuyện nên làm mà? Thôi cậu đổi luôn anh nhà cho xong."

"Bó trà được gói đẹp hơn cả hoa trồng trong vườn nhà tôi, gu của Tư Ý tốt thật."

"Tư Ý, em ôm hoa sang à? Vất vả quá, bó to thế này, tay cóng đỏ cả rồi."

"Stella, cô không phúc hậu gì cả, khoe khoang ra mặt."

Những mắt trơ trẽn lướt qua lại giữa mấy đóa trà son và gương mặt của Khương Tư Ý.

Cái nhìn soi mói trực diện, hệt ánh mắt của Tống Đề khi quan sát cô ban nãy.

Chẳng khác gì ngắm nghía một món đồ đẹp đẽ, một món đồ chơi phục vụ cho chủ nhân. Muốn nhìn đâu thì nhìn, đâu cần tôn trọng làm gì. Hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của đối phương. Bởi vì đồ vật thì làm gì biết tức, biết giận?

Khương Tư Ý không nhìn lại bất cứ ai, cô chẳng để bụng mấy lời trêu chọc và thương hại như kiểu bề trên chiếu vào mình, yên tĩnh đến độ như không tồn tại.

Tống Đề dẫn cô đi một vòng, chào hỏi hết mấy người khách quan trọng, rồi mới ngồi xuống khu vườn.

Tống Đề cầm ly rượu vang nóng, đưa cho Khương Tư Ý.

"Mệt rồi à?"

Bó trà son mới được Tống Đề trân trọng ôm trong lòng trước mặt bao người, giờ đây bị tay vứt sang một bên.

Tấm thiệp cô viết tau, Tống Đề thấy, nhưng lại chẳng buồn lấy ra xem.

Khương Tư Ý nhận ly rượu, nhấp một ngụm rồi nói: "Hơi mệt."

"Đợi gặp chị họ xong, chị đưa em lên lầu nghỉ."

Tống Đề liếc nhìn đồng hồ, "Đáng lẽ đến tầm nửa tiếng rồi, chắc tại tuyết rơi nên bị trễ."

Mấy dự án Tống Đề tầm đầu tư hai năm trở lại thua lỗ hết. Thị trường ảm đạm là một phần, nhưng tầm nhìn đầu tư của cô cũng thuộc dạng cạn lời.

Nghe nói Lâm Gai định về nước phát triển, Tống Đề có tính toán riêng. Chưa nói đến việc có thể bám víu được hay không, nếu mà có chút tài nguyên rò rỉ qua kẽ tay của chị họ là đủ để cô nở mày nở mặt ở nhà họ Tống.

Tống Đề khao khát được gặp Lâm Gai.

Tống Đề một lòng một dạ tìm cách xoay chuyển tình thế, trong khi mẹ mình thỉnh thoảng lại nhắc khéo, bảo cô nhanh bàn ngày cưới với Khương Tư Ý.

"Đính hôn ba năm rồi mà mãi im hơi lặng tiếng, thật không ra làm sao. Tính tình Tư Ý ổn định, ít nhiều có thể giúp đỡ con trong công việc và cuộc sống."

Tống Đề ngoan ngoãn nói với mẹ: "Mọi chuyện tùy theo ý của Tư Ý. Em ấy muốn nào cưới thì cưới."

Ấy là chưa kể nhà họ Khương phải dựa dẫm nhà họ Tống mới gắng gượng kinh doanh nổi, ngay cả sự nghiệp của chị gái cô mà còn nằm trong tay dì của Tống Đề. Hoàn cảnh của Khương Tư Ý như thế, cô lấy đâu ra tư cách quyết định?

Và lúc này, tấm lưng đã cóng, mặt trắng bệch vì lạnh, thế mà còn chẳng có lập trường để nói lời chào rồi đi.

Khương Tư Ý biết, Tống Đề tổ chức tiệc linh đình vì để tẩy trần cho chị họ.

Lâm Gai - người cực ít khi xuất hiện ở các buổi xã giao, lại khó có dịp đồng ý đến dự.

Tống Đề chuẩn bị bằng cả tấm lòng, Khương Tư Ý nhìn thấy cả. Giờ đây, Tống Đề đâu thể đưa cô lên lầu nghỉ để bỏ lỡ cơ hội được là người đầu tiên nói chuyện với Lâm Gai.

Khương Tư Ý hít một hơi thật sâu, tấm lưng đau nhói vì lạnh.

Cô định nói "Em có thể vào phòng nào? Chị chỉ em đi rồi em đi lên một mình cũng được" thì ngoài cửa bỗng ồn ào.

Lâm Gai đến.

Khương Tư Ý mới nói được một chữ "Chị", mắt Tống Đề đã phóng ra cửa, đoạn đứng phắt dậy, gạt bó trà son rơi xuống đất.

Khương Tư Ý đưa tay ra đỡ, nhưng không kịp.

Hoa rơi thẳng xuống nền tuyết hằn dấu chân, hoa tan tành, chỉ còn màu đỏ thắm thê lương.

Tấm thiệp chưa được mở cũng rơi ra, nó đáp xuống vũng tuyết đang tan. Tấm thiệp đã thấm ướt, không thể cứu vãn.

Khương Tư Ý sững sờ nhìn bó hoa và tấm thiệp, nhìn món quà mình cất công chuẩn bị, đáy mắt là một khoảng không chết lặng.

Chắc không thuộc về Tống Đề.

Chắc nền tuyết bẩn, mới là bến đỗ.

...

Tống Đề rẽ đám đông, giành giật để mở cửa xe cho Lâm Gai, nở nụ cười thật ngọt ngào: "Chị về rồi ạ. Chị biết em nhớ chị nhiều thế nào không?"

Người trong xe nhìn xuống, đeo tai nghe, nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh.

Đám người phía sau ồn ào vây quanh, Tống Đề quay người "suỵt" với họ.

Lâm Gai vừa nói chuyện điện thoại vừa bước xuống xe. Cô mặc bộ vest đen, nó tách biệt không khí buổi tiệc. Lúc xuống xe, tài xế kiêm trợ lý tiến lên, khoác thêm cho cô thêm cái khăn cashmere dài cùng màu.

Đơn sắc, lạnh lùng là từ để miêu tả bề ngoài. Bất cần, không màng lấy lòng bất cứ ai là khí chất của Lâm Gai.

Đến tuyết dường như cũng thiên vị, bay lả tả về phía cô.

Tóc dài xoăn màu mực vương vài hạt tuyết, điểm tô cho đôi mắt lạnh lùng thêm sáng trong.

Chỉ có hai bước chân, Tống Đề đã định giơ ô che cho Lâm Gai. Cô khẽ giơ tay, "không cần".

Dường như chút gió tuyết thì đến mức cần phải che chắn, chưa đến mức phải nhắc.

Đám cậu ấm cô chiêu mong ngóng Lâm Gai từ lâu, người nơi khác thì hô mưa gọi gió tác oai tác quái, lúc này thấy cô nghe điện thoại mà chẳng dám ho he làm phiền, tự giác dạt ra nhường lối, muốn nói nhưng thôi lẳng lặng đi theo sau.

Lâm Gai không nhìn ai, bước đi như vô định.

Cô hướng về phía khu vườn - nơi Khương Tư Ý ngồi.

Lúc này, Khương Tư Ý vẫn ngồi đó, mi mắt cụp xuống.

Thật ra, còn một món quà khác. Đó là món quà Khương Tư Ý đặt trước từ chỗ đấu giá - nơi cô làm việc, vì cô muốn tạo bất ngờ cho Tống Đề.

Cô đã dốc lòng dốc sức để cho nó về nước nước trước nửa đêm, định rằng lát nữa sẽ đi lấy.

Nhưng quà sinh nhật là để người nhận vui. Giờ đây, quà mà không được coi ra gì thì cũng chẳng cần tồn tại.

Giống như bó hoa trà.

Khương Tư Ý nhìn những đóa hoa được gói ghém cẩn thận giờ đang tan tác trên mặt đất, trông chẳng khác nào bộ dạng nực cười của bản thân.

Ngay khi cô định dời mắt đi, có bàn tay tuyệt đẹp đã nhặt bó hoa lên.

Khương Tư Ý ngỡ ngàng ngẩng đầu.

Giữa màn đêm tối mịt, xuyên qua lớp tuyết bay, đôi mắt cô chạm vào đáy mắt trong veo, sáng ngời của Lâm Gai.

Chương trước Chương tiếp
Loading...