[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 9
Lam Vong Cơ cõng Ngụy Vô Tiện một đường trở về Vân Thâm, lo lắng chân hắn không thể cử động nên còn đích thân mang cơm chiều đến phòng, nhìn hắn từng ngụm ăn hết. Ngụy Vô Tiện nếm thử một miếng, vị cay nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi, không giống chút nào với những món thanh đạm của Cô Tô Lam thị. Hắn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. Dưới ánh đèn, gương mặt y nửa chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt trầm mặc là ánh lên rõ ràng.Giữa trưa hôm sau, Nhiếp Hoài Tang đến tìm Ngụy Vô Tiện."Ngụy huynh, cây quạt của ta đâu?"Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy Nhiếp Hoài Tang nhắc đến chuyện này thì vỗ trán một cái. Hôm qua, sau khi lo liệu xong chuyện của A Uyển, hắn đã đến Nhã Thạch Trai hỏi qua, nhưng chiếc quạt đó đã bị bán mất rồi."Lần sau có cơ hội lại mua cho ngươi!"Nhiếp Hoài Tang buồn bã cúi đầu "Cảm ơn Ngụy huynh. Bộ quạt này là tranh của một đại sư, số lượng còn lại không nhiều, chỉ sợ không có lần sau."Ngụy Vô Tiện hiếm khi nổi hứng tò mò "Cây quạt gì mà trân quý vậy?"Ít có người chịu nghe hắn nói về bộ quạt của mình, Nhiếp Hoài Tang lập tức phấn chấn hẳn lên, sự tiếc nuối vì bỏ lỡ dịp tốt cũng vơi đi không ít. Hắn lấy từ trong ngực ra hai chiếc quạt xếp, từng chiếc một mở ra."Đây là tranh của người được xưng là 'họa tiên' – Gỗ Đào Chân Nhân. Cả bộ gồm bốn bức: 'Hoa', 'Điểu', 'Trùng', 'Cá'. Năm đó ta may mắn lấy được hai chiếc trong số đó."Ngụy Vô Tiện ghé sát lại nhìn, chỉ thấy trên hai cây quạt đều vẽ mỹ nhân. Một người mặc áo lục, nghiêng người che mặt giữa cơn mưa hoa bay tán loạn, chỉ lộ ra một bên mắt, khuôn mặt không rõ ràng. Bên cạnh có một dấu ấn chu sa hình tròn, không phải chữ ký giả, mà là hai chữ triện: Thanh Cao.Chiếc quạt còn lại vẽ một mỹ nhân áo lam, bị giam trong một chiếc lồng chim khổng lồ. Nàng ngẩng đầu, ngã ngồi trên mặt đất, cổ chân dường như bị xiềng xích. Toàn bộ bức tranh mang một sắc thái u ám, chỉ có một luồng sáng chiếu lên gương mặt nàng. Bên cạnh cũng có một dấu ấn chu sa hình tròn, cùng là hai chữ triện: Ngạo Cốt.Nhiếp Hoài Tang lần lượt chỉ vào từng bức: "Cái này là 'Hoa." Sau đó lại chỉ vào mỹ nhân áo lam "Còn đây là 'Điểu."Không đợi Ngụy Vô Tiện lên tiếng, hắn đã thao thao bất tuyệt giải thích'Hoa', 'Điểu', 'Trùng', 'Cá' thực chất là vẽ bốn nữ tử.'Hoa' chính là Thì Hoa NữTrăm năm trước, có một thi nhân rất nổi danh, suốt đời say mê hoa cỏ đến mức si mê. Trong khu vườn của mình, ông coi hoa như bằng hữu, ngày ngày trò chuyện, ngâm thơ cùng chúng. Được bao bọc bởi hương sách và thi tình, vườn hoa ấy dần ngưng tụ tinh hồn, hóa thành Thì Hoa Nữ.Thi nhân cả đời chỉ yêu hoa, không cưới vợ cũng chẳng để lại hậu nhân. Sau khi ông qua đời, khu vườn rực rỡ kia trở thành một thắng cảnh, thường có người ghé thăm. Nếu ai đó ngâm thơ trước vườn hoa, nếu thơ hay, Thì Hoa Nữ nhớ đến người đã trồng ra nàng, lòng vui vẻ, sẽ tặng một đóa hoa. Nếu dở, nàng sẽ từ trong bụi hoa bước ra, dùng chính hoa đánh vào mặt kẻ đó.Năm tháng trôi qua, cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài "Cố hương còn đó, cố nhân khó tìm. Ngàn vạn bài thơ, trăm thiên ca phú, không ai giống như quân."Vậy là nàng tan biến giữa bụi hoa.Sinh ra vì thơ, rời đi cũng vì thơ, trong mắt không còn thứ gì khác. Gỗ Đào Chân Nhân khắc cho nàng hai chữ "Thanh Cao" để tưởng niệm."Điểu" là Đại Phàn Sơn Thanh Nữ.Tương truyền, năm xưa có một vị đế vương lên ngôi giữa cảnh nước nhà nguy khốn, lòng thành dâng hương cầu nguyện, mong trời cao ban cho một con đường sống. Khi ấy, có một linh điểu từ Đại Phàn Sơn mang nhành cỏ quý đến, hóa thành người, tự xưng là Thanh Nữ.Đế vương hứa rằng nếu nàng ra tay giúp đỡ, hậu thế sẽ đời đời hương khói thờ phụng. Thanh Nữ đồng ý, tay cầm song kiếm, giết giặc bình loạn. Sau khi thiên hạ yên bình, nàng trở về hoàng cung, hỏi đế vương khi nào thực hiện lời hứa. Nhưng hắn lại muốn nàng làm hoàng hậu để hưởng bổng lộc trăm đời. Thanh Nữ tức giận cự tuyệt. Đế vương giả vờ trấn an, lén bỏ mê dược vào nước uống của nàng. Khi nàng ngã xuống, hắn nhổ sạch linh vũ, lại xây một chiếc lồng chim dát vàng, giam nàng vào trong đó. Đế vương lại đến cầu thân, Thanh Nữ nổi giận mắng"Thà chết không làm vợ kẻ tiểu nhân!"Rồi nàng lao đầu vào cột mà chết ngay trước mặt hắn. Cốt cách kiên cường, thà chết không khuất phục. Gỗ Đào Chân Nhân khắc cho nàng hai chữ "Ngạo Cốt" để tôn vinh."Trùng" là Đăng Nga Phu Nhân.Có một thư sinh từng cứu một con bướm đèn mắc kẹt trong mạng nhện. Bướm đèn mang lòng biết ơn, tu luyện nhiều năm, cuối cùng hóa thành người. Nhưng khi nàng quay về tìm ân nhân, thư sinh ấy đã không còn nữa.Hắn từng cưới thanh mai trúc mã của mình – một tiểu sư muội xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy lại bị kẻ khác thèm khát. Một tên công tử ăn chơi quyền thế sai người giết thư sinh muốn cưỡng đoạt nàng. Tiểu sư muội giả vờ thuận theo, hẹn ba ngày sau thành thân, nhưng đêm đó đã tự treo cổ. Bướm đèn cứu nàng, rồi biến thành dáng vẻ của tiểu sư muội, để chính mình bị đưa vào phủ tên công tử.Đêm đó, nàng giết chết hắn. Sợ gia tộc quyền thế kia trả thù, nàng dứt khoát phóng hỏa, thiêu rụi cả phủ đệ, cùng tên ác nhân cháy thành tro bụi.Kiến càng hám thụ, thiêu thân lao đầu vào lửa. Gỗ Đào Chân Nhân khắc hai chữ "Quyết Tuyệt" để ghi nhớ."Cá" là Nhân Ngư Bạc Châu."Bạc Châu vốn là một tiểu nhân ngư ngây thơ nhất trong biển. Một ngày nọ, nàng cứu một nam tử giữa tai nạn trên biển, người ấy anh tuấn phi phàm khiến nàng lặng lẽ đem lòng yêu mến. Vì hắn nàng bước lên bờ, đuôi cá hóa thành đôi chân con người nhưng từng tấc da dưới ánh mặt trời đều nứt nẻ đau đớn. Nàng chỉ có thể bôi thuốc lên chịu đựng nỗi đau như giẫm lên mũi dao mà bước đi.Nhưng nam tử kia không biết nàng chính là ân nhân của mình. Hắn thương cảm cho nàng, đối xử với nàng như muội muội, nhưng lại yêu một nữ tử nhân loại khác – người đã cứu hắn từ bờ biển. Nhân ngư không thể nói, không cách nào tự biện giải. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn trầm mặc mỉm cười, nghĩ thầm"Ta thích người này. Hắn thật tốt, thật dịu dàng."Sau đó, nàng nhảy xuống sông, biến mất không còn dấu vết. Dù trải qua bao khổ đau, lòng vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Gỗ Đào Chân Nhân khắc hai chữ "Thuần Tịnh" để tưởng nhớ nàng.Nhiếp Hoài Tang cất quạt lại, cười khẽ "Nếu có cơ hội, ta thật muốn được nhìn thấy hai chiếc quạt còn lại."
Đem hai thanh bảo bối là cây quạt cất thật cẩn thận vào trong lòng ngực, Nhiếp Hoài Tang cảm thấy vô cùng mỹ mãn, vui vẻ nói với Ngụy Vô Tiện"Ngụy huynh, buổi chiều đi sông bắt cá không?"Ngụy Vô Tiện không ngờ hắn lại chuyển đề tài nhanh như vậy, vừa định nói "được" nhưng chợt nhớ ra hiện tại mình là một nhân ngư, đành tiếc nuối từ chối"Ta không đi đâu, buổi chiều ta có việc."Nhiếp Hoài Tang nhìn hắn đầy nghi hoặc "Ngụy huynh, dạo gần đây ngươi sao thế? Sao cứ như không thích ra bờ sông nữa? Trước kia hễ nhắc tới bắt cá, mặc kệ có bận chuyện gì, ngươi cũng lập tức gạt hết để đi cùng bọn ta cơ mà!"Ngụy Vô Tiện vắt óc tìm lý do đối phó "Ta... À... Đúng rồi! Trước đó ngâm nước lâu quá, giờ cứ nhìn thấy nước là choáng váng!"Nhiếp Hoài Tang kinh ngạc trước cái cớ khó tin này."...... Được rồi, vậy chờ bao giờ Ngụy huynh hết choáng, chúng ta lại cùng nhau bắt cá!"Nhiếp Hoài Tang đi rồi, Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ thở dài thườn thượt. Hắn nào phải không thích ra bờ sông, mà là thích quá mức, sợ chỉ cần chạm vào nước một chút liền không nhịn được mà để lộ đuôi cá mất thôi. Mà thời tiết thế này, ai mà không muốn được ngâm mình trong dòng nước mát, tiện thể bắt hai con cá chứ! Ngụy Vô Tiện vẫn cố nhịn, nhịn đến tối, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.Đêm khuya, gió mát lồng lộng, trăng sáng như gột rửa. Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần sóng vai đi cùng nhau"Vong Cơ và Vân Mộng Ngụy công tử dường như có giao tình không tệ, hôm qua ngươi còn cố ý ra tiếp hắn?""Ta đã bảo đảm cho hắn."Ngụ ý là, nếu Ngụy Vô Tiện về muộn, chính hắn cũng sẽ có trách nhiệm.Lam Hi Thần cười "Trước nay chưa từng thấy ngươi bảo đảm cho ai khác. Vong Cơ thực sự thích Ngụy công tử sao?"Gió đêm khẽ thổi, một cành khô rơi xuống ao, phát ra tiếng nước rất nhỏ. Lần này, Lam Vong Cơ lại không phủ nhận, hắn dừng bước."Huynh trưởng cứ về trước đi, ta đến dược viên một chuyến.""Là vì Ngụy công tử? Ta nhớ không lầm thì chân hắn bị thương."Lam Vong Cơ gật đầu, dõi theo bóng Lam Hi Thần mỉm cười rời đi. Hắn đứng yên bên cạnh ao, nước ao trong vắt có thể nhìn thấy tận đáy, chỉ có vài tán cây liễu bên bờ tỏa bóng lờ mờ che khuất một chút. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thể lờ mờ thấy trong nước thấp thoáng ánh đỏ chớp động. Lam Vong Cơ trầm mặt, cất tiếng gọi."Ngụy Anh"Giữa hồ có một tảng đá ngầm, bị dòng nước mài mòn đến nhẵn nhụi bóng loáng. Một nhân ngư đuôi đỏ từ đáy nước chầm chậm bơi lên, ngoan ngoãn ngồi trên đó. Trên bầu trời không có lấy một gợn mây, ánh trăng bạc nhạt trải khắp mặt đất. Chiếc đuôi cá dài của Ngụy Vô Tiện thả lửng một nửa trong nước theo bản năng khẽ đong đưa, làm vỡ vụn bóng trăng phản chiếu dưới hồ. Đôi mắt đen như đá hắc diệu dưới ánh trăng sáng lấp lánh như những vì sao. Mái tóc dài buông xõa ướt đẫm dính sát vào làn da, từng giọt nước trong suốt từ đuôi tóc lăn xuống bờ vai trắng nõn chảy dọc theo eo bụng rồi biến mất nơi phần bụng dưới, nơi nối liền với chiếc đuôi cá thần bí mà mỹ lệ. Một nửa chiếc đuôi lộ ra trong không khí ánh lên vẻ đẹp đầy mê hoặc, giống như vẫn còn ẩn mình dưới làn nước, nửa thực nửa hư, vừa che giấu vừa quyến rũ."Lam Trạm, sao ngươi phát hiện ra ta?"Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện nhạy bén nhận ra y đang tức giận. Lồng ngực Lam Vong Cơ khẽ phập phồng hai cái, sau đó đột nhiên xoay người sang hướng khác. Ngụy Vô Tiện vội vàng nhảy xuống nước, bơi nhanh về phía bờ, níu lấy vạt áo y."Ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi đừng đi mà, Lam Trạm!""Ngươi... mặc quần áo vào đi, ta không nhìn ngươi.""À... à..."Ngụy Vô Tiện vội vàng tìm bộ quần áo giấu dưới gốc cây, nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ. Thấy y vẫn đứng đó, không có ý định rời đi, hắn mới an tâm trèo lên bờ. Chiếc đuôi cá đỏ sẫm nhanh chóng biến thành đôi chân người, hắn cuống quýt mặc quần áo vào. Tóc vẫn còn ướt, hắn chỉ vắt bớt nước rồi tùy ý để xõa sau lưng, không buộc thành đuôi ngựa như thường ngày.Lam Vong Cơ vẫn đứng yên chờ hắn, nhưng ngay khi cảm nhận được hơi thở của Ngụy Vô Tiện tới gần, y lập tức sải bước rời đi. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, một ngọn lửa giận xen lẫn lo lắng và hoảng hốt đồng thời bùng lên trong lòng y. Cũng may là y phát hiện ra trước, nếu không phải y mà là người khác thì sao? Ngụy Vô Tiện cũng sẽ giống như vừa rồi, hoàn toàn không cảnh giác, cứ thế bại lộ bản thân trước ánh mắt của người khác ư?Đôi chân hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bước đi trên mặt đất vẫn còn có chút mềm nhũn. Lam Vong Cơ bước càng lúc càng nhanh, hắn cố gắng lắm mới theo kịp, không nhịn được đưa tay kéo góc áo y."Lam Trạm, chờ ta, chờ ta một chút!"Bước chân Lam Vong Cơ khựng lại. Dù rằng vẫn còn tức giận, nhưng phản ứng đầu tiên của y vẫn là xoay người xem hắn có ổn không.Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy vô cùng yếu lòng, hắn bị ánh trăng mê hoặc, sinh ra ảo giác rằng Lam Trạm mới chính là tiểu nhân ngư. Y luôn trầm mặc, chỉ có một đôi mắt bi thương hoặc tức giận, vì hắn mà làm rất nhiều thứ nhưng chẳng bao giờ nói ra, chẳng bao giờ than phiền.Lam Vong Cơ nhìn hắn.Ngụy Vô Tiện dùng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn y, miệng lắp bắp nói "Ngươi đừng giận nữa, ta biết sai rồi, ngươi muốn ta làm gì cũng được..."Cơn giận của Lam Vong Cơ dần dần tiêu tan, thay vào đó là một cảm xúc khác chiếm cứ tâm trí y. Hương thơm nhàn nhạt trên người Ngụy Vô Tiện len lỏi trong không khí. Lam Vong Cơ bị bản năng lôi kéo, chỉ chần chừ trong thoáng chốc rồi liền giang tay ôm lấy thiếu niên trước mắt. Ngụy Vô Tiện lúc này mới bừng tỉnh trong vòng tay rắn rỏi kia. Hắn vừa rồi đúng là bị hồ đồ rồi!Lam Vong Cơ đâu phải tiểu nhân ngư nhỏ bé đáng thương gì chứ!
Đem hai thanh bảo bối là cây quạt cất thật cẩn thận vào trong lòng ngực, Nhiếp Hoài Tang cảm thấy vô cùng mỹ mãn, vui vẻ nói với Ngụy Vô Tiện"Ngụy huynh, buổi chiều đi sông bắt cá không?"Ngụy Vô Tiện không ngờ hắn lại chuyển đề tài nhanh như vậy, vừa định nói "được" nhưng chợt nhớ ra hiện tại mình là một nhân ngư, đành tiếc nuối từ chối"Ta không đi đâu, buổi chiều ta có việc."Nhiếp Hoài Tang nhìn hắn đầy nghi hoặc "Ngụy huynh, dạo gần đây ngươi sao thế? Sao cứ như không thích ra bờ sông nữa? Trước kia hễ nhắc tới bắt cá, mặc kệ có bận chuyện gì, ngươi cũng lập tức gạt hết để đi cùng bọn ta cơ mà!"Ngụy Vô Tiện vắt óc tìm lý do đối phó "Ta... À... Đúng rồi! Trước đó ngâm nước lâu quá, giờ cứ nhìn thấy nước là choáng váng!"Nhiếp Hoài Tang kinh ngạc trước cái cớ khó tin này."...... Được rồi, vậy chờ bao giờ Ngụy huynh hết choáng, chúng ta lại cùng nhau bắt cá!"Nhiếp Hoài Tang đi rồi, Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ thở dài thườn thượt. Hắn nào phải không thích ra bờ sông, mà là thích quá mức, sợ chỉ cần chạm vào nước một chút liền không nhịn được mà để lộ đuôi cá mất thôi. Mà thời tiết thế này, ai mà không muốn được ngâm mình trong dòng nước mát, tiện thể bắt hai con cá chứ! Ngụy Vô Tiện vẫn cố nhịn, nhịn đến tối, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.Đêm khuya, gió mát lồng lộng, trăng sáng như gột rửa. Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần sóng vai đi cùng nhau"Vong Cơ và Vân Mộng Ngụy công tử dường như có giao tình không tệ, hôm qua ngươi còn cố ý ra tiếp hắn?""Ta đã bảo đảm cho hắn."Ngụ ý là, nếu Ngụy Vô Tiện về muộn, chính hắn cũng sẽ có trách nhiệm.Lam Hi Thần cười "Trước nay chưa từng thấy ngươi bảo đảm cho ai khác. Vong Cơ thực sự thích Ngụy công tử sao?"Gió đêm khẽ thổi, một cành khô rơi xuống ao, phát ra tiếng nước rất nhỏ. Lần này, Lam Vong Cơ lại không phủ nhận, hắn dừng bước."Huynh trưởng cứ về trước đi, ta đến dược viên một chuyến.""Là vì Ngụy công tử? Ta nhớ không lầm thì chân hắn bị thương."Lam Vong Cơ gật đầu, dõi theo bóng Lam Hi Thần mỉm cười rời đi. Hắn đứng yên bên cạnh ao, nước ao trong vắt có thể nhìn thấy tận đáy, chỉ có vài tán cây liễu bên bờ tỏa bóng lờ mờ che khuất một chút. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thể lờ mờ thấy trong nước thấp thoáng ánh đỏ chớp động. Lam Vong Cơ trầm mặt, cất tiếng gọi."Ngụy Anh"Giữa hồ có một tảng đá ngầm, bị dòng nước mài mòn đến nhẵn nhụi bóng loáng. Một nhân ngư đuôi đỏ từ đáy nước chầm chậm bơi lên, ngoan ngoãn ngồi trên đó. Trên bầu trời không có lấy một gợn mây, ánh trăng bạc nhạt trải khắp mặt đất. Chiếc đuôi cá dài của Ngụy Vô Tiện thả lửng một nửa trong nước theo bản năng khẽ đong đưa, làm vỡ vụn bóng trăng phản chiếu dưới hồ. Đôi mắt đen như đá hắc diệu dưới ánh trăng sáng lấp lánh như những vì sao. Mái tóc dài buông xõa ướt đẫm dính sát vào làn da, từng giọt nước trong suốt từ đuôi tóc lăn xuống bờ vai trắng nõn chảy dọc theo eo bụng rồi biến mất nơi phần bụng dưới, nơi nối liền với chiếc đuôi cá thần bí mà mỹ lệ. Một nửa chiếc đuôi lộ ra trong không khí ánh lên vẻ đẹp đầy mê hoặc, giống như vẫn còn ẩn mình dưới làn nước, nửa thực nửa hư, vừa che giấu vừa quyến rũ."Lam Trạm, sao ngươi phát hiện ra ta?"Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện nhạy bén nhận ra y đang tức giận. Lồng ngực Lam Vong Cơ khẽ phập phồng hai cái, sau đó đột nhiên xoay người sang hướng khác. Ngụy Vô Tiện vội vàng nhảy xuống nước, bơi nhanh về phía bờ, níu lấy vạt áo y."Ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi đừng đi mà, Lam Trạm!""Ngươi... mặc quần áo vào đi, ta không nhìn ngươi.""À... à..."Ngụy Vô Tiện vội vàng tìm bộ quần áo giấu dưới gốc cây, nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ. Thấy y vẫn đứng đó, không có ý định rời đi, hắn mới an tâm trèo lên bờ. Chiếc đuôi cá đỏ sẫm nhanh chóng biến thành đôi chân người, hắn cuống quýt mặc quần áo vào. Tóc vẫn còn ướt, hắn chỉ vắt bớt nước rồi tùy ý để xõa sau lưng, không buộc thành đuôi ngựa như thường ngày.Lam Vong Cơ vẫn đứng yên chờ hắn, nhưng ngay khi cảm nhận được hơi thở của Ngụy Vô Tiện tới gần, y lập tức sải bước rời đi. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, một ngọn lửa giận xen lẫn lo lắng và hoảng hốt đồng thời bùng lên trong lòng y. Cũng may là y phát hiện ra trước, nếu không phải y mà là người khác thì sao? Ngụy Vô Tiện cũng sẽ giống như vừa rồi, hoàn toàn không cảnh giác, cứ thế bại lộ bản thân trước ánh mắt của người khác ư?Đôi chân hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bước đi trên mặt đất vẫn còn có chút mềm nhũn. Lam Vong Cơ bước càng lúc càng nhanh, hắn cố gắng lắm mới theo kịp, không nhịn được đưa tay kéo góc áo y."Lam Trạm, chờ ta, chờ ta một chút!"Bước chân Lam Vong Cơ khựng lại. Dù rằng vẫn còn tức giận, nhưng phản ứng đầu tiên của y vẫn là xoay người xem hắn có ổn không.Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy vô cùng yếu lòng, hắn bị ánh trăng mê hoặc, sinh ra ảo giác rằng Lam Trạm mới chính là tiểu nhân ngư. Y luôn trầm mặc, chỉ có một đôi mắt bi thương hoặc tức giận, vì hắn mà làm rất nhiều thứ nhưng chẳng bao giờ nói ra, chẳng bao giờ than phiền.Lam Vong Cơ nhìn hắn.Ngụy Vô Tiện dùng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn y, miệng lắp bắp nói "Ngươi đừng giận nữa, ta biết sai rồi, ngươi muốn ta làm gì cũng được..."Cơn giận của Lam Vong Cơ dần dần tiêu tan, thay vào đó là một cảm xúc khác chiếm cứ tâm trí y. Hương thơm nhàn nhạt trên người Ngụy Vô Tiện len lỏi trong không khí. Lam Vong Cơ bị bản năng lôi kéo, chỉ chần chừ trong thoáng chốc rồi liền giang tay ôm lấy thiếu niên trước mắt. Ngụy Vô Tiện lúc này mới bừng tỉnh trong vòng tay rắn rỏi kia. Hắn vừa rồi đúng là bị hồ đồ rồi!Lam Vong Cơ đâu phải tiểu nhân ngư nhỏ bé đáng thương gì chứ!