[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 10
Mãi đến khi cảm nhận được cơ thể mảnh khảnh nhưng vẫn không mất đi chút thịt mềm của Ngụy Vô Tiện trong lòng mình, Lam Vong Cơ mới nhận ra bản thân vừa rồi đã bị hơi thở ngây ngô theo đuổi phối ngẫu của nhân ngư hấp dẫn.Nhưng nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng. Dù sao thì Ngụy Anh vẫn chỉ là một tiểu nhân ngư có đuôi sắp trưởng thành, vẫn chưa hoàn toàn thành thục. Hơi thở theo đuổi phối ngẫu của nhân ngư chỉ thật sự bùng nổ vào khoảnh khắc chúng hoàn toàn trưởng thành cũng chính là khi bước vào thời kỳ động tình. Trước đó, loại hơi thở mơ hồ, ngây ngô này chỉ khiến người ngửi thấy trong thoáng chốc bị ý loạn tình mê mà thôi.Vậy mà Lam Nhị công tử, người trước nay luôn đoan chính và tự giữ mình, lại vừa rồi bị hơi thở nhân ngư cùng chính tâm ý của mình dẫn dắt. Và điều này mang đến một tin xấu rằng thời kỳ động tình của Ngụy Anh có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đến. Chiếc đuôi của tiểu nhân ngư này sắp trưởng thành, sắp trở thành vật dẫn cho dục vọng.Không giống những nhân ngư khác, sự phân hóa của hắn đến quá muộn, nhưng lại trưởng thành quá nhanh. Nhân ngư tựa như tinh phách bị phong kín trong hổ phách, bị dục vọng bao bọc trở thành vật trưng bày đẹp đẽ. Mà những kẻ thu thập nhân ngư vĩnh viễn chỉ giữ lại tình yêu nồng nhiệt dành cho dục vọng của chính mình. Còn như trong hổ phách kia có thứ gì - chẳng qua chỉ là thứ giúp giá trị của viên hổ phách ấy tăng thêm một chút ánh sáng mà thôi.Lam Vong Cơ hy vọng Ngụy Anh có thể tự do.Tự do lựa chọn yêu hoặc không yêu.Tự do chọn người hắn muốn yêu.Tự do làm điều hắn muốn làm.Tự do có được tất cả những gì hắn vốn dĩ nên có được.Đến tận bây giờ, y mới chợt nhận ra rằng hy vọng ấy khó đạt được đến nhường nào.Một con bướm sinh ra đã bị vây khốn trong hổ phách, phải làm sao mới có thể tự mình thoát ra? Trừ phi y bắt lấy khối hổ phách ấy, đập nát nó, giải thoát con bướm bên trong. Lam Vong Cơ chậm rãi buông Ngụy Vô Tiện ra. Đối phương vẫn còn có chút choáng váng, phản ứng không kịp."Ngụy Anh.""Cái gì?"Giọng điệu trịnh trọng như vậy thật hiếm thấy, Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhìn y, thầm nghĩ "Chẳng lẽ Lam Trạm bị ta chọc giận đến phát điên rồi?""Lam Trạm, ta thật sự biết sai rồi, ngươi đừng giận ta nữa mà..."Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt hắn."Ta không phải muốn nói chuyện này.""Không phải chuyện này? Vậy còn chuyện gì nữa a? Ta thấy mấy ngày nay ta rất ngoan nha, ngay cả Lam lão tiên sinh nhìn ta cũng không tức giận như vậy! Ta thật sự chỉ có hôm nay, chỉ có lần này thôi, còn bị ngươi bắt tại trận nữa chứ."Trong mắt Lam Vong Cơ lộ ra vài phần ôn nhu, lại xen lẫn một tia căng thẳng khó nhận ra."Ừm, ngươi thực sự rất ngoan.""Vậy ngươi muốn nói với ta chuyện gì?""Ngươi hẳn là từng nghe qua rồi, nhân ngư sau khi xác định phân hóa thì sẽ lập tức tìm một gia đình có thể kết thân để định ra hôn ước. Ngươi có biết vì sao không?""Vì sao? Là vì nhân ngư quá trân quý, người muốn cầu thân quá nhiều nên không thể từ chối sao?"Lam Vong Cơ lắc đầu."Không phải vậy. Nguyên nhân là do thời kỳ động tình của nhân ngư.""A?""Thời kỳ động tình của nhân ngư không có cách nào hoàn toàn áp chế. Dù có dùng thuốc thì cũng chỉ có thể giảm bớt được một, hai lần mà thôi."Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn y.Sau khi nhân ngư trưởng thành, liền phải lập tức gả đi, gả cho một nam nhân có thể là quen thuộc hoặc xa lạ. Mà bản thân hắn chỉ có thể chọn ra một người thuận mắt nhất trong số những lựa chọn hữu hạn đó.Ngoài ra, không còn con đường nào khác.Ban đầu, Ngụy Vô Tiện cứ nghĩ rằng chỉ cần nhịn một chút thì sẽ qua. Nhưng đến khi thật sự trải qua, hắn mới hiểu ra bản thân đã ngây thơ đến mức nào."Nếu ngươi đã có người trong lòng, tốt nhất hãy sớm quyết định. Nếu không có, thì từ giờ trở đi, ngươi phải bắt đầu lựa chọn."Lam Vong Cơ tựa như một đại dương sâu thẳm vô tận, đối mặt với một chú cá nhỏ đang quẫy đuôi trước mặt mình. Y nghiêm túc giải thích tất cả những nơi có thể cho nó một cuộc sống an ổn, cẩn thận phân tích từng vùng thủy vực, nói rõ ưu và khuyết điểm của từng nơi."Hồ nước trong vắt yên bình, ở đó có loài hoa sen mà ngươi thích, thỉnh thoảng còn có người đến cho ăn, gần như không có bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không cần phải bôn ba khắp nơi. Dĩ nhiên, cũng có thể nói rằng nơi đó không có chỗ nào để ngươi bôn ba cả.""Dòng suối nhỏ chảy xiết cũng rất tốt, có thể cùng làn gió mát theo dòng nước mà du ngoạn khắp nơi. Nhưng ngươi chỉ có thể bơi theo dòng suối, không thể rẽ đi nơi khác.""Hoặc là..."Vậy còn ngươi? Vì sao không nhắc đến chính mình?"Ta sao? Ngươi có thể ở lại chỗ ta, muốn bơi đến đâu cũng được, sẽ không có giới hạn nào ngăn cản ngươi. Nhưng ta không chắc ngươi có thích ta hay không. Dù sao, biển rộng cũng rất nặng nề.""...Hoặc là, ngươi cũng có thể chọn ta."Tim Ngụy Vô Tiện đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực."Chọn ngươi... là có ý gì?"Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn.Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói nhanh như gió "Lam Trạm! Ta thích ngươi, thích ngươi! Nhưng nếu ngươi chỉ vì thương hại ta, hoặc vì lý do nào khác... thì thôi đi, ta không cần!"Lam Vong Cơ trợn to hai mắt, hiếm khi để lộ cảm xúc dao động đến vậy. Y gần như thất thố mạnh mẽ ôm chặt hắn vào lòng."Thích ngươi, tâm duyệt ngươi..." Một lúc lâu sau, y cẩn thận hỏi "Như vậy, có thấy khó chịu không?"Y vẫn sợ Ngụy Vô Tiện sẽ kháng cự loại thân mật này."Không, ôm chặt hơn chút đi."Thật may mắn, cuối cùng họ cũng có thể tự do lựa chọn lẫn nhau.—Ngụy Vô Tiện như một cái đuôi nhỏ, bám theo Lam Vong Cơ trở về tĩnh thất."Lam Trạm, ta muốn ngủ cùng ngươi!""Ngụy Anh, ngươi không nên...""Không nên cái gì?"Ngụy Vô Tiện cười nhìn y, ánh mắt tràn đầy tinh nghịch.Không nên đơn thuần như vậy, không nên không phòng bị như vậy... Không nên nghĩ rằng ta có thể giữ tâm tĩnh lặng trước ngươi.Nhưng cuối cùng, Lam Vong Cơ chẳng nói gì cả.—"Đúng rồi, còn một chuyện nữa!"Ngụy Vô Tiện vỗ trán, dịu dàng dặn dò "Trước khi ngủ phải bôi thuốc vào chân, suýt nữa thì quên mất."Hắn ngồi trên mép giường của Lam Vong Cơ, lấy từ trong ngực ra bình thuốc mỡ, đổ một ít vào lòng bàn tay, suy nghĩ một chút, lại đổ thêm một ít nữa. Nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, hắn mới nhận ra có lẽ đi theo y về đây không phải là quyết định sáng suốt."À... Ta phải cởi quần..."Nghe vậy, Lam Vong Cơ lập tức quay lưng về phía hắn. Sau lưng vang lên tiếng quần áo bị cởi ra, Ngụy Vô Tiện có vẻ lười biếng, hai tay đều dính thuốc mỡ, nên không muốn động tay. Hắn dứt khoát đứng trên giường, dùng chân giẫm lên ống quần rồi kéo xuống.Sau đó là cảm giác bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da, hòa lẫn với âm thanh mềm mại khi bôi thuốc mỡ. Không bao lâu sau, Ngụy Vô Tiện liền vui vẻ nói"Hảo!"Mới chưa đầy thời gian uống một chén trà nhỏ, mà đã xong rồi?Lam Vong Cơ quay đầu lại, thấy Ngụy Vô Tiện đã chui vào chăn, nằm ngay ngắn trên giường."Ta nhìn xem.""Ngươi... ngươi muốn xem cái gì?" Ngụy Vô Tiện giật mình, lắp bắp hỏi."Ta xem chân của ngươi."Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xốc một góc chăn lên. Quả nhiên, trên đời này chắc không thể tìm ra con nhân ngư nào thứ hai cẩu thả như Ngụy Vô Tiện - hắn chỉ tùy tiện bôi thuốc lên đùi một cách qua loa, căn bản chưa thoa đều ra.Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn "Ngươi chưa bôi đàng hoàng, ta dạy cho ngươi."Ngụy Vô Tiện ngơ ngác bị Lam Vong Cơ cầm tay dẫn dắt, chậm rãi tán đều lớp thuốc trên da. Cảm giác lành lạnh của thuốc mỡ hòa với hơi ấm từ tay Lam Vong Cơ khiến hắn như tê dại, lòng bàn tay nóng lên từng đợt.Sau khi làm xong Lam Vong Cơ cẩn thận kéo chăn đắp lại cho hắn, rồi lấy một chiếc khăn ướt kiên nhẫn lau sạch tay cho hắn."Lam Trạm, ta cảm thấy...""Hảo, ngủ đi.""Ta cảm thấy...""Ngủ."Nhưng mà... ngươi quấn ta kín quá, ta cảm thấy nóng chết mất!Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, mặt nhăn như đưa đám, khóc không ra nước mắt.