[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 8
Cách một ngày, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng được Lam Khải Nhân miễn cưỡng cho phép rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tất nhiên, công lao này không thể không kể đến Lam Nhị công tử.Phố xá Cô Tô tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt. Nếu là ngày thường, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội dạo chơi. Nhưng hôm nay thì khác, hắn thực sự có việc quan trọng cần làm. Trong tiệm thuốc lớn nhất Cô Tô, lão bản nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, có phần khó xử nói:"Không được đâu. Thuốc ức chế kỳ phát tình của nhân ngư, trừ khi ngươi có đơn thuốc do Hải Triều Gian cấp mới có thể bán."Hải Triều Gian là nơi do các thế gia liên kết thành lập, chuyên quản lý việc đăng ký của tất cả nhân ngư đã phân hóa để tiện cho việc hôn phối sau này.Thiếu niên trước mặt trông có vẻ rất nôn nóng "Nhưng muội muội nhà ta vừa mới phân hóa đã rơi vào kỳ phát tình, không kịp chờ làm thủ tục đâu! Lão bản, ngài hãy làm phước giúp ta một lần đi!"Lão bản nhất thời mềm lòng. Người ca ca này đã đẹp như vậy, muội muội hắn chắc chắn cũng không kém là bao. Mới phân hóa đã đến kỳ phát tình, nếu không mua được thuốc, chẳng phải sẽ lung tung tìm người đánh dấu hay sao? Đáng tiếc quá, thật đáng tiếc. Nhìn quanh tiệm lúc này cũng không có ai, lão bản hạ giọng nói:"Không đi theo trình tự quan phủ cũng không phải không được... nhưng mà bạc thì…"Thiếu niên lập tức tươi cười rạng rỡ "Bạc không thành vấn đề! Lão bản thật đúng là người không câu nệ khuôn phép, có tấm lòng từ bi hiếm thấy, đúng là đại thiện nhân!"Lão bản được tâng bốc đến lâng lâng, không kìm được mà nhìn theo bóng thiếu niên rời khỏi tiệm. Cả năm trời hiệu thuốc này cũng chẳng có mấy người đến mua Thanh Tâm Lộ. Nhân ngư ấy à, không biết muội muội của hắn trông ra sao, chỉ cần có nhan sắc được một nửa vị ca ca này thôi, e rằng người theo đuổi sẽ chen chúc như vịt giành thóc mất!Cứu một mỹ nhân xinh đẹp, đúng là chuyện tốt, chuyện tốt! Sau này có thể đem chuyện này kể lại như một giai thoại cũng không chừng. Lão bản tiệm thuốc nghĩ vậy, vui vẻ cười không khép được miệng.Ngụy Vô Tiện cầm thuốc trong tay, tâm trạng vô cùng sảng khoái bước đi trên phố. Khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, chẳng thể nào về sớm như vậy được. Nhớ đến lúc rời Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nhiếp Hoài Tang còn trông mong nhờ hắn mua giúp hai cây quạt của Nhã Thạch Trai, thế là hắn liền đổi hướng, rẽ qua phố Đông.Phố Đông so với phố Tây thì vắng vẻ hơn nhiều. Vừa đến cửa Nhã Thạch Trai, hắn còn chưa kịp bước vào, bỗng nhiên cảm thấy chân mình nặng trĩu. Nhìn xuống, liền thấy một đứa bé tròn trịa, bụ bẫm đang ôm chặt lấy đùi hắn, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, ngước lên nhìn."Đại ca ca!"Ngụy Vô Tiện cúi xuống, chạm mắt với đứa bé."Đây là con nhà ai thế? Cha mẹ ngươi đâu?"Đứa bé không đáp, chỉ tròn xoe mắt nhìn hắn. Lúc này, mấy tên hán tử cao lớn, mặt mày dữ tợn, vội vã chạy tới. Vừa thấy đứa bé, nó lập tức hoảng sợ, nấp ra sau lưng Ngụy Vô Tiện."Tên tiểu tử này nghịch ngợm, không cẩn thận chạy ra ngoài. Vị công tử đây, phiền ngài giúp chúng ta đưa nó về."Đứa bé lập tức hoảng hốt kêu lên "Không phải! Hắn không phải cha ta!"Xung quanh bắt đầu có người tụ lại xem náo nhiệt. Tên hán tử cầm đầu thoáng lộ vẻ hung dữ, quát đứa nhỏ:"Ta không phải cha ngươi thì ai là cha ngươi? Ở nhà đã bướng bỉnh, ra ngoài cũng không chịu ngoan ngoãn. Mau lại đây, đừng quấn lấy công tử nhà người ta nữa!"Đứa nhỏ níu chặt lấy vạt áo sau của Ngụy Vô Tiện, trông có vẻ muốn khóc mà không dám khóc, miệng nhỏ giọng lặp đi lặp lại:"Không phải... Hắn không phải cha ta... Ta không quen biết hắn..."Tên hán tử kia thấy đứa nhỏ không nghe lời, lập tức vươn tay muốn túm nó lại nhưng bị Ngụy Vô Tiện chặn lại."Ta dẫn con ta về, ngay cả đại la thần tiên cũng chẳng quản được! Ngươi chặn ta lại là có ý gì?"Xung quanh có người lên tiếng "Đúng đấy, cha nó cũng tìm tới rồi, mau để người ta đưa nó về đi. Bên ngoài không an toàn đâu."Những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng.Ngụy Vô Tiện cười nói "Ngài đừng vội, để ta khuyên nhủ đứa nhỏ giúp ngài."Dứt lời, hắn cúi xuống, ghé sát tai đứa bé nói nhỏ mấy câu, rồi vỗ vỗ lưng nó, lớn tiếng bảo:"Ngoan, nghe lời, theo cha ngươi về đi!"Đứa bé có vẻ sợ sệt, rụt rè bước tới. Nhìn thấy vậy, mấy tên hán tử đều lộ vẻ hài lòng, thậm chí còn liếc Ngụy Vô Tiện một cái, ánh mắt như muốn nói: "Coi như ngươi biết điều đấy!"Ngụy Vô Tiện chỉ nhoẻn miệng cười giảo hoạt. Ngay sau đó, giọng nói non nớt của đứa nhỏ đột nhiên vang lên:"Cha, khi nào người chuộc a nương về vậy?""Cái gì!?"Đứa bé ngồi bệt xuống đất, bật khóc lớn "Ta nghe thấy hết rồi! Các ngươi bán mẹ cho lầu xanh, còn muốn bán ta cho người ta làm tiểu quan! Thẩm thẩm, tiểu quan là gì vậy?"Đứa bé môi hồng răng trắng, trông vô cùng đáng yêu. Nghe hắn hỏi vậy, một phụ nhân đứng bên không đành lòng, ánh mắt đầy trách móc nhìn đám hán tử kia:"Thật là thất đức! Sao lại có loại cha mẹ như thế chứ?""Ngươi nói bậy gì đó!!"Tên hán tử cầm đầu nổi giận, định nhào tới lôi đứa bé đi, nhưng cánh tay đột nhiên tê dại, không thể nhúc nhích. Đứa bé lại càng khóc lớn hơn"Ngươi còn muốn đánh ta! Bá bá, thẩm thẩm, cứu ta với!"Cô Tô có Lam gia trấn giữ, dân phong vốn thuần hậu, từ lâu không xảy ra chuyện như thế này. Đám đông lập tức xôn xao phẫn nộ, vây lấy bọn người kia không cho lại gần đứa bé. Có vài phụ nhân mềm lòng, nghĩ đến con mình cũng trạc tuổi này, không nhịn được mà rơm rớm nước mắt. Thấy càng kéo dài càng bất lợi, một trong số đó nóng nảy, rút ra một thanh cương đao sáng loáng.Ngụy Vô Tiện cười nhạt "Ngươi ra ngoài tìm con mà cũng mang theo đao sao? Người bình thường ai lại tùy thân mang loại cương đao sắc bén này chứ?"Đám người kia thấy đã bị vạch trần, nhận định chính hắn đã dạy đứa bé phá rối, mà trước mắt chỉ là một thiếu niên thân hình đơn bạc, bèn không chút do dự vung đao bổ tới, đám đông xung quanh kinh hô thất thanh. Một luồng hồng quang lóe lên, cương đao vỡ đôi, bọn chúng đồng loạt ngã xuống đất, hộc máu không ngừng.Ngụy Vô Tiện thản nhiên thu kiếm vào vỏ. Hắn cúi xuống dắt đứa bé lên, tiểu tử nhỏ dùng tay áo lau nước mắt, ưỡn bụng nói lớn"Người kia không phải cha ta! Ta không quen biết bọn họ! Bọn họ là bọn buôn người!"Ngụy Vô Tiện chắp tay với đám đông xung quanh, cười nói "Đa tạ các vị tương trợ. Nhờ các vị hiệp nghĩa mà mấy kẻ ác nhân này mới không thể làm loạn. Ta sớm đã nghe danh Cô Tô dân phong thuần hậu, nay chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền!"Mọi người ban nãy còn hoảng sợ trước tu vi của hắn, giờ lại nghe hắn ca ngợi như vậy, lập tức hớn hở."Đúng đúng, chúng ta Cô Tô chính là như vậy, thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ!""Đứa nhỏ này cũng là minh chứng cho dân phong thuần phác của Cô Tô!"Nhìn đứa trẻ, ai nấy càng thêm yêu thương, quay lại nhìn mấy tên hán tử đang nằm trên đất, lại càng thêm căm hận."Mau trói bọn chúng lại giao cho quan phủ!""Buôn người thật đáng trời đánh, phải bị thiên lôi giáng xuống, tuyệt tử tuyệt tôn mới phải!""Vị tiểu tiên trưởng này không chỉ có tấm lòng nhân hậu mà còn anh tuấn, thân thủ lại lợi hại như vậy! Nhìn không ra đấy!"Ngụy Vô Tiện nắm tay đứa bé, cười hì hì chắp tay với mọi người:"Vậy phiền các vị hương thân hỗ trợ báo quan rồi!"Bỗng nhiên, tiểu hài nhi kéo Ngụy Vô Tiện chạy về phía trước mấy bước, hô lớn"Cô cô!"Chỉ thấy một cô nương chừng hai mươi tuổi, phong trần mệt mỏi, tóc hơi rối, vội vàng lao đến, ôm chặt lấy đứa nhỏ mà khóc nức nở "A Uyển! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!"Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hoàn toàn yên tâm, xem ra người thân thật sự của đứa bé đã tới. Chờ cô nương kia lau khô nước mắt, nắm chặt tay tiểu A Uyển, trịnh trọng cúi đầu cảm tạ, hắn mới để ý nàng có dung mạo rất dịu dàng xinh đẹp. Dù làn da hơi ngăm, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ mỹ lệ của nàng.Hắn cười xua tay "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu sức."Cô nương kia lại kiên trì nói "Với công tử chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với A Uyển lại là chuyện liên quan đến cả đời. Ân tình này, chúng ta nhất định sẽ báo đáp!"Ngụy Vô Tiện đang định đáp lời, nhưng bỗng cảm thấy chân mình bắt đầu tê dại, trong lòng thầm kêu không ổn. Hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi kín đáo để nghỉ ngơi, thì cô nương kia đột nhiên trợn tròn mắt, ghé sát vào hắn, hạ giọng nói"Công tử… Ngươi là nhân ngư?" Ngụy Vô Tiện giật mình, chân càng mềm nhũn. Cô nương kia vội đỡ lấy hắn, trấn an"Đừng sợ, ta sẽ không nói ra đâu."Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chân thành, thấp giọng nói "Chúng ta thuê một tiểu viện ở Cô Tô. Công tử có muốn… đến làm khách không?"Ngụy Vô Tiện nhìn vào mắt nàng, chần chừ một lát rồi gật đầu "Vậy thì cảm tạ cô nương."Tiểu viện của Ôn cô nương không xa lắm, khung cảnh xung quanh thanh tĩnh, rất dễ chịu. Trò chuyện một lát, Ngụy Vô Tiện mới biết nàng họ Ôn, quê ở Kỳ Sơn. Hắn đùa giỡn"Vậy ngươi có quan hệ gì với thần y Kỳ Sơn Ôn Tình?"Cô nương mỉm cười "Thần y thì không dám nhận, nhưng ta chính là Ôn Tình."A Uyển vui vẻ ôm lấy chân nàng, cười hì hì "Cô cô lợi hại quá!"Ngụy Vô Tiện thấy thế, cũng hùa theo "Vậy còn ta thì sao? Ta lợi hại không?"Tiểu A Uyển chớp đôi mắt to long lanh nhìn hắn "Ca ca… rất xinh đẹp!"Ngụy Vô Tiện bật cười "Chẳng trách lúc ấy đầy đường người qua kẻ lại, mà ngươi lại ôm lấy ta. Đúng là có con mắt tinh tường!"Ôn Tình bắt mạch cho hắn, lại xem xét hai chân, nhíu mày nói "Công tử mới phân hóa thành nhân ngư chưa lâu đúng không? Người nhà ngươi chẳng lẽ không quan tâm chút nào sao?"Ngụy Vô Tiện gượng cười "Nhà ta… còn chưa biết đâu."Ôn Tình kinh ngạc nhìn hắn, ngay sau đó lắc đầu không tán thành "Thật là quá coi nhẹ! Hôm nay nếu không phải ta xem giúp ngươi, sớm muộn gì hai chân này cũng xảy ra vấn đề!"Ngụy Vô Tiện hoảng hốt "Nghiêm trọng đến vậy sao!?"Ôn Tình nghiêm túc giải thích "Nhân ngư vốn nên sống dưới nước, muốn sinh hoạt trên bờ tất nhiên sẽ không dễ dàng. Da chân của ngươi cần được bảo dưỡng thường xuyên, nếu không sẽ bị khô nẻ. Ta có hai bình dược, mỗi tối trước khi ngủ nhớ bôi lên chân. Đừng quên đấy."Ngụy Vô Tiện nhận lấy hai bình thuốc mỡ, cảm thấy hai chân mình đã bắt đầu bủn rủn, không còn chút sức lực. Ôn Tình lại đưa thêm cho hắn một lọ thuốc dán, dặn dò"Trước tiên dùng cái này, bôi lên đùi liên tục ba ngày. Ba ngày sau thì đổi sang loại thuốc ta vừa đưa khi nãy."Hắn trông có vẻ cùng tuổi với Ôn Ninh, khiến Ôn Tình không nhịn được mà xem hắn như đệ đệ, lải nhải dạy dỗ"Lá gan ngươi sao mà lớn như vậy, nếu bị người phát hiện thì phải làm sao? Một con nhân ngư không có tên trong danh sách của Hải Triều Gian, chẳng khác nào một miếng thịt mỡ chờ đám người kia đến cắn xé! Ngươi cho rằng cái danh 'nhân ngư kiều quý' chỉ là lời đồn thổi thôi sao? Còn may là không hoàn toàn thiếu hiểu biết, biết tự mình ngâm nước linh lâm, nếu không e là tình trạng đã tệ hơn nhiều rồi!"Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngắt lời nàng "Linh lâm thủy... là gì?"Ôn Tình so với hắn còn kinh ngạc hơn "Ngươi không biết!?""Ta..."Ngụy Vô Tiện cố gắng nhớ lại. Ngoài ngày phân hóa đó từng ngâm mình trong một thùng nước, hắn cũng chỉ tắm suối lạnh, còn có trong phòng Lam Trạm, trong ký ức, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:Ngươi muốn dùng những bông hoa này để đổi lấy thứ gì?Chỉ là một ít dược liệu.Trên đời làm gì có người giúp đỡ người khác mà không cần hồi báo như thế.Ngụy Vô Tiện ngẩn người. Đột nhiên, hắn hỏi một câu chẳng liên quan gì "Ta nghe nói nhân ngư sau khi phân hóa sẽ có hảo cảm với nam tử, đây có phải chỉ là phản ứng bản năng nhất thời không?"Ôn Tình trầm ngâm một lát rồi đáp "Hảo cảm là hảo cảm, thích là thích. Tập quán sinh hoạt có thể thay đổi vì nhiều lý do, nhưng thích thì không. Thích chính là thích. Dù ngươi là người hay nhân ngư cũng vậy, chẳng liên quan gì."Ngụy Vô Tiện mang đầy tâm sự, ngồi trên ghế, bất chợt đứng lên, nhưng ngay sau đó kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã ngồi trở lại. Ôn Tình nhìn hắn một cái"Dược này bôi xong, ít nhất hai canh giờ không được đi lại, nếu không sẽ vô cùng đau đớn. Ngươi cứ ở lại đây ngủ một đêm đi, không cần về nữa.""Không, hôm nay ta nhất định phải về..."Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể qua đêm bên ngoài. Nếu chỉ có hắn thôi thì bị phạt cũng được, nhưng Lam Vong Cơ đã bảo đảm cho hắn. Nếu hắn không về, Lam Trạm cũng sẽ bị phạt cùng. Người này quật cường ai cũng khuyên không nổi. Ôn Tình mới quen hắn chưa được nửa ngày, cũng không thân thiết đến mức có thể ngăn cản, cuối cùng đành thỏa hiệp"Ngươi đi một mình không an toàn. Chờ đệ đệ ta về, để hắn đưa ngươi trở về."Đến chạng vạng, Ôn Ninh mới về nhà. Cậu vẫn chưa biết A Uyển đã được tìm thấy, vừa vào cửa đã bị Ôn Tình dặn dò đưa Ngụy Vô Tiện về. Ôn Ninh và Ngụy Vô Tiện tuổi tác không chênh lệch lắm, là một thiếu niên khá rụt rè. Ngụy Vô Tiện cố chịu đau, muốn tìm chuyện để nói, phân tán sự chú ý"Ngươi là biểu thúc của A Uyển, Ôn Tình là cô cô của hắn, vậy còn cha mẹ hắn đâu?"Ôn Ninh cúi đầu, giọng nói nhỏ dần "Ta là biểu ca của hắn. Cha hắn... bị bệnh. Tỷ tỷ ta đã cố gắng hết sức để cứu huynh ấy, nhưng... nhưng không có cách nào, cuối cùng vẫn không qua khỏi...""Kia còn mẫu thân của A Uyển?""Mẫu thân của A Uyển..." Giọng nói của Ôn Ninh mang theo một nỗi bi thương khó tả. "Nàng là nhân ngư, phu quân qua đời, liền bị phân phối cho kẻ khác."Ngụy Vô Tiện chợt cảm thấy lạnh toát cả người.Bỗng nhiên, có người gọi tên hắn "Ngụy Anh."Chiều tà dần buông, bầu trời nhuộm sắc tối. Trong ánh hoàng hôn còn sót lại, Lam Vong Cơ tiến về phía hắn.Y khẽ gật đầu với Ôn Ninh "Ta đến đón hắn về."Thấy Ngụy Vô Tiện không phản đối, Ôn Ninh liền giao người cho Lam Vong Cơ, lắp bắp dặn dò "Vậy... ta đi trước. Ngụy công tử bị đau chân, nhớ cẩn thận một chút."Ngụy Vô Tiện thoáng thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Lam Vong Cơ."Chân ngươi bị sao vậy?""Không có gì, chỉ là bôi thuốc xong không tiện đi lại thôi...""Ta cõng ngươi."Ngụy Vô Tiện do dự chớp mắt một cái, rồi ngoan ngoãn leo lên lưng Lam Vong Cơ."Lam Trạm, sao ngươi lại đến đây?""Ta không yên tâm.""À..."Ánh chiều tà dần phai, hương cơm chiều tỏa ra từ từng ngôi nhà ven đường. Bước chân của Lam Vong Cơ rất đều, nhịp điệu ổn định ấy khiến Ngụy Vô Tiện dần dần thấy mơ màng. Hắn nửa khép mắt, nhìn những bông lưu ly nhỏ ven đường, những đốm sáng tinh tế. Có lẽ trong đó cũng có một hai bông đã được hắn và Lam Trạm truyền linh lực vào chăng.Hắn nhớ đến lời của Ôn Tình"Thích hay không thích, không ai có thể nói cho ngươi biết. Ngươi chỉ có thể tự hỏi chính mình."Tự hỏi chính mình?Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, nghe rõ ràng nhịp tim của chính mình.