[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 19
Sau buổi thương nghị, ngày thành hôn và lễ hợp tịch chính thức được định vào một tháng sau. Vì vậy Ngụy Vô Tiện lập tức bị yêu cầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Vân Mộng.
---
Đêm đã về khuya, Lam Vong Cơ mơ hồ nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân khe khẽ cùng một bóng người nhẹ nhàng tiến đến. Không để y chờ lâu, tiếng cửa sổ bật mở vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, rồi một cái "bóng đen lớn" lẫn trong gió lạnh nhảy vào không kiêng dè chui thẳng vào chăn đệm ấm áp. Bóng đen lớn ấy không chút ngại ngùng lập tức cọ cọ vào người Lam Vong Cơ, hai tay ôm chặt lấy tay y
"Lam Trạm! Nhớ ta không?"Lam Vong Cơ mở mắt đưa tay kéo người đó ôm vào lòng: "Ngụy Anh, nhỏ tiếng một chút.""Ờ" Ngụy Vô Tiện quả thật nghe lời hạ thấp giọng xuống, thì thầm: "Ngày mai ta phải đi rồi, một tháng ngươi sẽ không được thấy ta. Lam Trạm, ta sẽ nhớ ngươi lắm. Còn ngươi, ngươi có nhớ ta không?"Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”Ngụy Vô Tiện nói: “Chỉ một tiếng ‘ừ’ thôi á? Ngươi thật lạnh lùng nha, mau ngoan ngoãn nghe lời ca ca nói lại câu khác nào. Lam Trạm, ngươi có nhớ ta không?”Thấy Lam Vong Cơ chỉ nhàn nhạt nhìn hắn mỉm cười mà không trả lời, Ngụy Vô Tiện liền lật người ngồi người y mà nói: “Lam Trạm? Lam nhị công tử? Lam Vong Cơ!”Lam Vong Cơ lúc này mới mở miệng, nhẹ giọng đáp lại: “Tất nhiên là nhớ ngươi.”Ngụy Vô Tiện nghe vậy mới hài lòng gật đầu xoay người định nằm xuống, nhưng hắn vừa động thì sau lưng lập tức vang lên một tiếng đau rên rỉ: “Tê……”Lam Vong Cơ lập tức phát hiện có gì đó không đúng liền ngẩng đầu lên vội hỏi: “Làm sao vậy? Nơi nào bị thương?”Lam Vong Cơ từ ngục nước kia trở về còn chưa được ở bên Ngụy Vô Tiện yên ổn hôm nào lại còn lăn lộn đến thảm hại, giờ chẳng biết hắn có bị thương thật không.Ngụy Vô Tiện nằm úp trên người y, nhướng mày cười nói: “Ta có bị thương hay không, Lam nhị công tử không tự mình kiểm tra thử xem?”“……” Thế là Lam Vong Cơ ngồi dậy bế hắn lên, cởi áo ngoài còn vương khí lạnh của hắn ra để lại bên trong một lớp trung y mỏng nhẹ. Y vạch lớp áo tìm chỗ hắn vừa kêu đau, chỉ thấy bên hông của đối phương làn da mịn màng trắng như ngọc, không có lấy một vết bầm hay va chạm nào.Lam Vong Cơ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Ngụy Anh, nội thương sao?”Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc kia đáng yêu vô cùng không nhịn được cười ha hả: “Ha ha ha, được rồi nhị ca ca, ta không sao hết, chỉ là… đêm qua ngươi hơi mạnh tay, giờ eo ta đau quá.”Lời vừa nói ra mang theo đầy ẩn ý, cuối câu còn cố ý kéo dài nhẹ giọng khiến Lam Vong Cơ chợt khựng tay, cổ trắng tuyết như bị hơi nóng phủ lên: “……”Y cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nằm xuống lại, kéo cái người đang nghịch ngợm kia vào trong lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa phần eo bụng căng cứng của hắn, nói: “Mai còn dậy sớm, ngươi nghỉ sớm một chút.”Nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nghe vậy liền không chịu, ngẩng đầu lên cọ vào người y “Ta quay về Liên Hoa Ổ còn có thể lạc đường chắc? Lam Trạm, ta đến rồi ngươi lại chỉ bảo ta đi ngủ?”Lam Vong Cơ: “……”Ngụy Vô Tiện tiếp tục: “Nói nữa đi Lam nhị công tử?” Hắn phủ tay mình lên tay y, từng chút từng chút kéo xuống dải buộc quanh thắt lưng đối phương: “Nếu ngươi thật sự muốn ta ngủ, vậy thì cứ để ta nằm trong tay áo ngươi ngủ luôn đi!”Lam Vong Cơ vẫn điềm tĩnh nói: “Không phải eo đau à?”Ngụy Vô Tiện thả lỏng thân mình chủ động nhích eo lại: “Ai da, không đau nữa rồi, nhị ca ca……”Đôi chân dài của Ngụy Vô Tiện quấn lên eo Lam Vong Cơ, cơ chân khẽ siết chặt kéo người sát lại gần mình hơn nữa, giọng nói trầm thấp gằn từng chữ một: “Mau! Muốn! Ta!”“……” ---Sáng hôm sau, Ngụy Vô Tiện với đôi mắt thâm quầng nặng trĩu vác tay nải trở về Vân Mộng. Đi đường còn loạng choạng nghiêng ngả trái phải, thỉnh thoảng lại va vào hàng ngũ đệ tử Giang thị đi bên cạnh.Giang Trừng nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi bị người nào đánh à? Có thể đi cho đàng hoàng một chút không, thật mất mặt.”Ngụy Vô Tiện uể oải ngáp ngắn ngáp dài một cái không thèm để ý đến Giang Trừng: “Ngươi thì biết cái gì.”Chẳng phải là vừa bị người ta “đánh” trên giường một trận đó sao. Ngụy Vô Tiện thầm oán, sức lực của Lam Vong Cơ thật khiến người ta vừa tức vừa bất lực. Một câu hắn còn chưa kịp nói xong đã bị y mạnh mẽ chặn lại bằng nụ hôn, quần áo bị lột sạch rồi tiện tay vứt xuống đất, trong chớp mắt đã bị Lam Vong Cơ tiến vào đến tận sâu bên trong, đến mức hắn suýt nghĩ mình sắp bị xuyên thủng luôn rồi.Cảm giác khi dùng chân so với đuôi cá quả thật rất khác biệt. So với chiếc đuôi, xúc cảm của đôi chân rõ ràng sống động hơn hẳn. Cũng vì thế mà về sau khi làm chuyện ấy đi quá giới hạn, thể lực hắn hoàn toàn cạn kiệt, mồ hôi đầm đìa rồi ngất lịm đi lúc nào không hay.Giữa cơn mộng mị, hắn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay dịu dàng đang lau mồ hôi trên trán mình, đôi môi mềm nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi ướt át. Bên cạnh là làn gió mát dịu dàng vờn quanh khiến hắn yên tâm đến lạ thường.Đến giờ giữa hai chân vẫn còn cảm giác nóng bỏng bị tra tấn tới cùng cực, cái eo vốn đã đau, nay tới chân cũng chẳng khá hơn. Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi thầm nghĩ, không phải đều là do mình ham vui sao? Bất quá đương sự là hắn cũng chẳng có chút hối hận nào, ngược lại còn có chút... muốn thêm lần nữa. ---Một tháng không phải dài nhưng đối với những kẻ đang yêu mà nói, chỉ một ngày cũng tựa như luân chuyển trọn bốn mùa.Sen trong ao vừa vào mùa nở rộ, lá sen xanh mướt trải khắp mặt hồ cùng hương trà theo gió phảng phất trên dòng nước. Ngụy Vô Tiện thả mình trôi lững lờ trong làn nước lấy một chiếc lá sen úp lên mặt, chiếc đuôi mảnh khẽ ve vẩy làm mặt nước gợn lên từng tầng bọt nhỏ.Mùa hè ở Vân Mộng nóng đến mức có thể nướng cá giữa trời, đến cả ở dưới nước cũng cảm thấy nóng bức khó chịu.Đúng lúc ấy, hắn lại nhớ tới khoảng thời gian ăn bám trong nhà Lam Vong Cơ, chỉ cần ngâm mình trong bồn thuốc tắm cũng có thể làm cá ta mềm nhũn hết cả người, sau đó lại được người kia ôm ra lau khô từng chút một. Tiếp đó lại được áp vào người Lam Vong Cơ, cảm nhận hơi thở của Lam nhị công tử ấm áp như ngọc khiến hắn ngủ một mạch. Mà đã ngủ ngon rồi tỉnh dậy còn có thể ăn điểm tâm chính tay y làm.Một tháng xa nhau, thật sự quá mức gian nan rồi.Mặt nước bỗng bắn lên vài đóa bọt nhỏ, vài con cá chuối tung mình khỏi mặt nước, rồi lại "bõm" một tiếng rơi trở lại.Ngụy Vô Tiện lau đi giọt nước bị văng lên mặt, lấy một chiếc lá sen che che lại rồi chăm chú nhìn xuống. Trong nước, mấy con cá nhỏ màu đen đang vây quanh đuôi hắn bơi thành một vòng tròn, thỉnh thoảng còn há miệng phun ra vài bong bóng.Ngụy Vô Tiện khẽ quẫy đuôi làm mấy con cá nhỏ bị hất tung tán loạn, nhưng cũng chẳng được bao lâu lại lập tức bơi về phía hắn. Trong số đó có một con cá đen nhỏ cứ nhảy lên khỏi mặt nước liên tục giống như đang cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.Ngụy Vô Tiện thoáng nghi hoặc: ? Con cá nhỏ kia liền cọ cọ vào chót đuôi của hắn miệng hé ra. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới phát hiện trong miệng nó dường như đang ngậm thứ gì đó, hắn liền không do dự bắt lấy con cá, dùng hai ngón tay kẹp rất chuẩn xác vào miệng gắp ra một mảnh giấy tiên đã hơi ướt, góc cạnh hơi sờn rách. Mở tờ giấy ra, nét chữ đoan chính thanh tú hiện lên rõ ràng trước mắt"Anh, dạo này thế nào?" Ngụy Vô Tiện lập tức trợn to mắt, con cá đang nghịch trong tay cũng bị hắn thuận tay ném trở lại mặt nước, lập tức biến trở lại hình người lao thẳng về phía căn nhà gỗ của mình.Từ sau khi quyết định thành thân thì mọi cách liên lạc đều bị cắt đứt, mấy ngày nay thư hắn gửi cũng không thể đến nơi. Vậy mà hắn lại không ngờ rằng Lam Vong Cơ cũng nghĩ đủ mọi cách dùng đến phương pháp này để tìm hắn.Hắn thầm mắng chính mình, Ngụy Vô Tiện, ngươi đúng là chẳng có chút tiền đồ nào! Ngày thường lanh lợi khôn ngoan lắm cơ mà, đi đâu hết rồi!?!?!? Biết sớm thế này hắn đã sớm bắt hết mấy con cá nhỏ kia lại, để chúng xếp hàng thay phiên truyền tin từ Lam gia đến rồi!Hắn cầm bút lông sói lên nghĩ ngợi một lát, vừa định hạ bút thì lại cảm thấy tờ giấy này nhỏ quá, mà hắn thì lại có quá nhiều điều muốn nói, căn bản chẳng thể viết được bao nhiêu chữ.Đang cân nhắc nên làm gì cho tốt vô tình ngẩng đầu liếc nhìn bức tranh hai người hôn môi treo trên tường, Ngụy Vô Tiện như có một tia sáng xuyên qua đỉnh đầu, mọi bế tắc đều được tháo gỡ.Thế là hắn đề bút, đổi một trong hai người kia thành nửa người nửa cá, sau đó vẽ thêm một trái tim rồi lại vội vàng chạy về phía liên đường.