[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 20 (Hoàn)
Đề bút trên giấy tiên, từng nét mực thấm đẫm tình ý.Từ khi phát hiện ra cách truyền tin đặc biệt này, Ngụy Vô Tiện liền bắt hết cá nhỏ trong ao sen, xếp hàng từng con một sai chúng bơi đến Cô Tô truyền thư. Lúc thì kết thành tranh liên hoàn, lúc lại là thơ tình tự sáng tác. Vì lũ cá nhỏ không thể quay về ngay nên mỗi lần trở về đều mang theo vô vàn thư từ chờ được hồi âm.Hắn nhớ rõ ngày vội vã trở về, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện giành lấy từng khoảnh khắc ở bên Lam Vong Cơ, tất nhiên hoàn toàn quên mất chuyện liên quan đến Tiểu Cung. Bởi vậy việc đó cứ thế bị bỏ qua một bên chẳng có một lời kết. Cho mãi đến tận bây giờ, khi lật đọc những tờ giấy do Lam Vong Cơ gửi tới, hắn mới biết Tiểu Cung đó cũng là một người đáng thương.Hồi tưởng lại lúc Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang theo học ở Cô Tô Lam Thị, Nhiếp Hoài Tang từng mang tới một chiếc quạt xếp bằng gỗ đào có ghi bút tích thật trong bài "Hoa điểu trùng ngư", phần "ngư" mà hắn lúc ấy nhớ tới, chính là nàng nhân ngư nhỏ ngây thơ và rực rỡ nhất trong biển khơi: Bạc Châu. Nhưng hắn không ngờ rằng, Bạc Châu lại chính là mẹ ruột của Tiểu Cung. Bạc Châu vì tình yêu mà hóa thành hai chân người nhưng cuối cùng lại chẳng đủ dũng khí để đến bên người mình yêu. Khi nhảy trở lại biển lại bị người ta bắt được, thấy nàng là nhân ngư kẻ đó lập tức sinh lòng tham, không chỉ cưỡng ép nàng sinh hạ Tiểu Cung mà còn làm nhục nàng đến chết.Tiểu Cung từ nhỏ đã biết mình sẽ phân hóa thành nhân ngư. Tận mắt chứng kiến mẫu thân chết thảm ngay trước mắt, mang theo thù hận đối với loài người rồi bỏ trốn. Nàng thầm thề sẽ giết chết tất cả nhân ngư, ngăn chặn mọi bi kịch ngay từ đầu.Sau một thời gian chuẩn bị tỉ mỉ, vào ngày sắp sửa phân hóa, thân thể yếu đuối của nàng vô tình trượt chân rơi vào thủy hành uyên, may mắn được người Lam thị cứu thoát và rồi bắt gặp được sự xuất hiện của Ngụy Vô Tiện.Nghe xong câu chuyện này, Ngụy Vô Tiện nét bút hơi khựng lại một chút, một giọt mực không kiểm soát được nhỏ xuống giấy, lan ra thành một đóa hoa đen.Thuở nhỏ hắn mất người thân, lưu lạc đầu đường, may mắn gặp được Giang Phong Miên đưa tay tương trợ, từ đó mới có tuổi thơ không lo áo cơm. Về sau đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, gặp được một phu quân có thể cùng mình nắm tay đi đến cuối đời.Không thể nói là đã trải qua bao nhiêu thăng trầm gian khổ, nhưng so với rất nhiều người hắn đã hạnh phúc hơn nhiều.Ngụy Vô Tiện không dám mạnh miệng nói rằng chỉ vì mình từng chịu khổ mà có quyền kéo bao nhiêu người vô tội xuống nước để bù đắp. Oan có đầu, nợ có chủ, giết sạch kẻ vô can, lẫn lộn đúng sai cũng chẳng thể lay chuyển được căn nguyên vấn đề.Hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy đượm vết mực hồi lâu, cuối cùng cảm thấy cũng chẳng có gì để nói thêm liền đưa tờ giấy lại gần ánh nến, ngọn lửa lập tức ánh lên, trong chớp mắt hóa thành tro tàn. ---
Ngày lành đến, Ngụy Vô Tiện khoác hỉ phục đỏ rực ngồi trước bàn trang điểm trong gian phòng của Giang Yếm Ly. Đôi mày được vẽ sắc nét, môi điểm một tầng son mỏng, khi đứng dậy bội ngọc leng keng vang khẽ, khóe môi hắn khẽ nhếch lên vẽ ra ý cười trong sáng như ánh sao.Giang Yếm Ly lần này đang mang thai cháu trai của hắn vậy mà vẫn đặc biệt trở về chỉ để chải tóc cho mình. Hai người thành thân đều là nam tử, cũng không cần phải trang điểm đậm đà diễm lệ như nữ tử, chỉ cần giữ lại khí chất của mình là được rồi.Ngụy Vô Tiện xoay người lại, Giang Yếm Ly thuận thế xoa đầu hắn mỉm cười nói:
"A Tiện trưởng thành rồi, chớp mắt một cái đã sắp thành hôn."Ngụy Vô Tiện hơi cúi đầu, giọng luyến tiếc: "Ta luyến tiếc sư tỷ."Giang Yếm Ly cười dịu dàng: "Sư tỷ cũng luyến tiếc ngươi. Nhưng chuyện này rồi cũng sẽ đến, vậy A Tiện thích Lam nhị công tử đến mức nào?"Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút rồi đáp: "... Trước kia ta nghĩ tốt nhất đừng quá thích một người, như vậy chẳng khác nào tự đem dây cương tròng lên cổ mình. Nhưng sau khi gặp Lam Trạm, ta lại cảm thấy, ta cam lòng để hắn giữ chặt sợi dây ấy. Dù cho hắn không định giữ ta lại, ta cũng muốn tự tay đem dây đưa vào tay hắn.""Vậy thì là thật sự thích, thích vô cùng rồi." Giang Yếm Ly mỉm cười nói: "Thế chẳng phải rất tốt sao? Sư tỷ mãi mãi là người nhà của ngươi, còn có cả A Trừng nữa. Dù ngoài mặt nó có vẻ không tình nguyện nhưng trong lòng vẫn là vì ngươi mà vui mừng. Lam nhị công tử là người rất tốt, hai người lại yêu thương nhau. A Tiện ở bên hắn, sư tỷ rất yên lòng."Ngụy Vô Tiện bật cười khẽ, hàm răng trắng sáng lộ ra, trong mắt như có sao trời rơi xuống: "Cảm ơn sư tỷ."Giang Yếm Ly cũng bật cười: "Đều là người một nhà, nói gì cảm ơn với không cảm ơn. Đúng rồi, A Tiện có muốn đặt tên cho cháu trai của ngươi không?""......"Ngoài cửa chiêng trống vang trời, có tiếng người gọi tân lang lên kiệu. Những lời tưởng rằng còn nhiều dịp để nói, giờ phút này lại chỉ có thể hóa thành đôi ba câu ngắn ngủi lặng lẽ đọng lại trong lòng. Giang Yếm Ly đứng trước cửa phòng lặng lẽ nhìn đệ đệ mình từng bước đi ra ngoài. Giang Phong Miên đã chờ sẵn ngoài sân cũng mỉm cười, ánh mắt dõi theo không rời.Không ai ngờ được Ngụy Vô Tiện cuối cùng lại phân hóa thành nhân ngư, cũng không ai ngờ hắn lại nhanh chóng gả đến Cô Tô như vậy. Khi Ngụy Vô Tiện lần đầu đến Giang gia, hắn còn là một đứa trẻ nhỏ xíu, Giang Yếm Ly vẫn còn nhớ rõ bóng dáng ấy bé bỏng biết bao. Ấy vậy mà giờ đây đứa trẻ nhỏ năm ấy đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú, phong thần như ngọc.Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức còn chưa kịp chạm vào, chưa kịp xác định đó là thật hay mơ thì người đã đi xa.Lam gia rước dâu long trọng như vậy, Giang gia dĩ nhiên cũng không thể kém cạnh. Con đường dài trước cổng Liên Hoa Ổ trải một màu đỏ mười dặm, hồng trang kéo dài đến mức không thấy điểm cuối. Chiếc kiệu hoa quanh thân đính đầy các loại bảo ngọc, phỉ thúy đủ kiểu dáng, rộng đến nỗi nhìn qua sợ là có thể chứa được bảy tám người ngồi cùng.Ngụy Vô Tiện có chút bị cảnh tượng này làm cho choáng ngợp, cảm giác này không giống như đang rước kiệu mà là dọn cả chiếc giường lớn đến đưa hắn về Cô Tô để vừa đi vừa ngủ cho tiện. Trước khi bước lên kiệu, Ngụy Vô Tiện ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt quét qua từng gương mặt thân quen, đem tất cả biểu cảm thu vào đáy mắt. Giang Trừng tuy liên tục trợn mắt, vẻ mặt rất không vui, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhận ra rằng ngoài mặt tỏ vẻ bực bội, cuối cùng vẫn là lặng lẽ để hắn đi.Chuyến đường đến Cô Tô chẳng biết kéo dài bao lâu, núi non trập trùng, sông nước thăm thẳm, tiếng tiêu cùng tiếng kèn vang vọng giữa trời chiều nghe như buồn tẻ. Nhưng khi biết có một người đang chờ đợi mình nơi ấy thì quãng đường xa xôi kia lại bỗng hóa dịu dàng vui vẻ.Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ đang đứng trước cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, thân vận hỷ phục đỏ sẫm khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú nay lại càng khiến người ta kinh diễm, trong ánh mắt của y hiện lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng đưa tay về phía hắn. Tiểu nhân ngư biết từ nay về sau hắn không còn là một nhân ngư đơn độc nữa, mà là một nhân ngư có phu quân.[Toàn văn hoàn]
Ngày lành đến, Ngụy Vô Tiện khoác hỉ phục đỏ rực ngồi trước bàn trang điểm trong gian phòng của Giang Yếm Ly. Đôi mày được vẽ sắc nét, môi điểm một tầng son mỏng, khi đứng dậy bội ngọc leng keng vang khẽ, khóe môi hắn khẽ nhếch lên vẽ ra ý cười trong sáng như ánh sao.Giang Yếm Ly lần này đang mang thai cháu trai của hắn vậy mà vẫn đặc biệt trở về chỉ để chải tóc cho mình. Hai người thành thân đều là nam tử, cũng không cần phải trang điểm đậm đà diễm lệ như nữ tử, chỉ cần giữ lại khí chất của mình là được rồi.Ngụy Vô Tiện xoay người lại, Giang Yếm Ly thuận thế xoa đầu hắn mỉm cười nói:
"A Tiện trưởng thành rồi, chớp mắt một cái đã sắp thành hôn."Ngụy Vô Tiện hơi cúi đầu, giọng luyến tiếc: "Ta luyến tiếc sư tỷ."Giang Yếm Ly cười dịu dàng: "Sư tỷ cũng luyến tiếc ngươi. Nhưng chuyện này rồi cũng sẽ đến, vậy A Tiện thích Lam nhị công tử đến mức nào?"Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút rồi đáp: "... Trước kia ta nghĩ tốt nhất đừng quá thích một người, như vậy chẳng khác nào tự đem dây cương tròng lên cổ mình. Nhưng sau khi gặp Lam Trạm, ta lại cảm thấy, ta cam lòng để hắn giữ chặt sợi dây ấy. Dù cho hắn không định giữ ta lại, ta cũng muốn tự tay đem dây đưa vào tay hắn.""Vậy thì là thật sự thích, thích vô cùng rồi." Giang Yếm Ly mỉm cười nói: "Thế chẳng phải rất tốt sao? Sư tỷ mãi mãi là người nhà của ngươi, còn có cả A Trừng nữa. Dù ngoài mặt nó có vẻ không tình nguyện nhưng trong lòng vẫn là vì ngươi mà vui mừng. Lam nhị công tử là người rất tốt, hai người lại yêu thương nhau. A Tiện ở bên hắn, sư tỷ rất yên lòng."Ngụy Vô Tiện bật cười khẽ, hàm răng trắng sáng lộ ra, trong mắt như có sao trời rơi xuống: "Cảm ơn sư tỷ."Giang Yếm Ly cũng bật cười: "Đều là người một nhà, nói gì cảm ơn với không cảm ơn. Đúng rồi, A Tiện có muốn đặt tên cho cháu trai của ngươi không?""......"Ngoài cửa chiêng trống vang trời, có tiếng người gọi tân lang lên kiệu. Những lời tưởng rằng còn nhiều dịp để nói, giờ phút này lại chỉ có thể hóa thành đôi ba câu ngắn ngủi lặng lẽ đọng lại trong lòng. Giang Yếm Ly đứng trước cửa phòng lặng lẽ nhìn đệ đệ mình từng bước đi ra ngoài. Giang Phong Miên đã chờ sẵn ngoài sân cũng mỉm cười, ánh mắt dõi theo không rời.Không ai ngờ được Ngụy Vô Tiện cuối cùng lại phân hóa thành nhân ngư, cũng không ai ngờ hắn lại nhanh chóng gả đến Cô Tô như vậy. Khi Ngụy Vô Tiện lần đầu đến Giang gia, hắn còn là một đứa trẻ nhỏ xíu, Giang Yếm Ly vẫn còn nhớ rõ bóng dáng ấy bé bỏng biết bao. Ấy vậy mà giờ đây đứa trẻ nhỏ năm ấy đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú, phong thần như ngọc.Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức còn chưa kịp chạm vào, chưa kịp xác định đó là thật hay mơ thì người đã đi xa.Lam gia rước dâu long trọng như vậy, Giang gia dĩ nhiên cũng không thể kém cạnh. Con đường dài trước cổng Liên Hoa Ổ trải một màu đỏ mười dặm, hồng trang kéo dài đến mức không thấy điểm cuối. Chiếc kiệu hoa quanh thân đính đầy các loại bảo ngọc, phỉ thúy đủ kiểu dáng, rộng đến nỗi nhìn qua sợ là có thể chứa được bảy tám người ngồi cùng.Ngụy Vô Tiện có chút bị cảnh tượng này làm cho choáng ngợp, cảm giác này không giống như đang rước kiệu mà là dọn cả chiếc giường lớn đến đưa hắn về Cô Tô để vừa đi vừa ngủ cho tiện. Trước khi bước lên kiệu, Ngụy Vô Tiện ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt quét qua từng gương mặt thân quen, đem tất cả biểu cảm thu vào đáy mắt. Giang Trừng tuy liên tục trợn mắt, vẻ mặt rất không vui, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhận ra rằng ngoài mặt tỏ vẻ bực bội, cuối cùng vẫn là lặng lẽ để hắn đi.Chuyến đường đến Cô Tô chẳng biết kéo dài bao lâu, núi non trập trùng, sông nước thăm thẳm, tiếng tiêu cùng tiếng kèn vang vọng giữa trời chiều nghe như buồn tẻ. Nhưng khi biết có một người đang chờ đợi mình nơi ấy thì quãng đường xa xôi kia lại bỗng hóa dịu dàng vui vẻ.Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ đang đứng trước cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, thân vận hỷ phục đỏ sẫm khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú nay lại càng khiến người ta kinh diễm, trong ánh mắt của y hiện lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng đưa tay về phía hắn. Tiểu nhân ngư biết từ nay về sau hắn không còn là một nhân ngư đơn độc nữa, mà là một nhân ngư có phu quân.[Toàn văn hoàn]