[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?

Chương 18



Giang Trừng nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, trong khoảnh khắc không thể tin nổi

“Ngươi nghiêm túc đó hả?”

Ngụy Vô Tiện gật đầu: “Ta không giống đang nghiêm túc sao?”

Một cú đấm trí mạng giáng thẳng vào lòng Giang Trừng khiến hắn cảm thấy như toàn thân bị đánh cho tơi tả, khó chịu đến mức không thở nổi. Hắn lại hỏi, như không thể tin được:

“Ngụy Vô Tiện, ngươi thích nam nhân?”

Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn hoàn toàn không hiểu sao một đứa thẳng như Ngụy Vô Tiện lại có thể “bẻ cong” dễ dàng như thế. Từ bé đến lớn, Ngụy Vô Tiện chưa từng để lộ một dấu hiệu nào cho thấy mình có hứng thú với nam nhân, thậm chí là một chút cũng không có. Thế mà giờ lại bảo hắn “cong”? Lại còn cong vì cái người ngày nào cũng đối đầu với hắn đến long trời lở đất – Lam Vong Cơ?

Mà nói tới Lam Vong Cơ rõ ràng là kiểu người thanh tâm quả dục, lạnh lùng đến cực điểm, như thể bản thân là hiện thân của gia quy nhà họ Lam vậy. Đừng nói là thích ai, chuyện hắn chán ghét Ngụy Vô Tiện ra sao thì ai ai cũng biết. Vậy mà bây giờ Ngụy Vô Tiện lại nói với hắn, chuyện hắn tưởng là ghét kia thật ra lại là thích???? Kiểu biểu hiện tình cảm này có phải quá lạ lùng rồi không?! Hai người kiểu đó sao có thể hòa hợp nổi?!

Giang Trừng vốn dĩ đã mang sẵn định kiến, trong lòng liền tin chắc rằng là Lam Vong Cơ chiếm tiện nghi trước chứ không phải là thật lòng thích Ngụy Vô Tiện mà là thèm muốn vẻ ngoài của hắn thôi! Tên này bên ngoài thì trông có vẻ chính trực đạo mạo nhưng bên trong thì chẳng khác gì sói đội lốt cừu!

Một con sói khoác lốt cừu còn sống nhăn răng. Còn cái tên Ngụy Vô Tiện này thì chẳng biết giữ mình, sao lại để người ta ăn sạch như thế chứ?!

Trái với suy nghĩ đang như tơ vò của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện lại lắc đầu, nói: “Ta không thích nam nhân.”

"Cái gì?" Giang Trừng trừng lớn mắt, trong ánh mắt sự khiếp sợ càng thêm rõ ràng. Càng nghĩ càng chắc chắn rằng Lam Vong Cơ đã cưỡng ép Ngụy Vô Tiện. Cái gì mà tiên môn đệ tử mẫu mực đạo mạo nghiêm cẩn, tất cả chỉ là cái vỏ bọc thôi!

"Vậy ngươi......"

Còn chưa để Giang Trừng nói hết câu, môn sinh nhà họ Lam chạy tới báo rằng các trưởng bối trong Lan Thất lại lần nữa tập hợp gọi hai người bọn họ nhanh chóng đến.

Ngụy Vô Tiện đáp một tiếng vừa định cởi quần áo thay đồ, ngón tay bỗng khựng lại như nhớ ra chuyện gì đó, liếc nhìn Giang Trừng rồi không do dự đẩy hắn ra ngoài.

"Ra ngoài, ra ngoài, ta muốn thay đồ."

Giang Trừng bị hắn đẩy ra cửa mặt mũi mang đầy vẻ khó hiểu, miệng lẩm bẩm: "Đại nam nhân thay có bộ đồ cũng phải đóng cửa như mấy cô nương, cái kiểu gì vậy. Ai thèm xem ngươi thay quần áo chứ?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Đại nam nhân thì không thể đóng cửa lại thay quần áo chắc?"

Lại nói thêm: "Lam Trạm hiếm lạ, mau ra ngoài"

Dứt lời liền không chú do dự "Rầm" một tiếng đóng cửa để Giang Trừng đứng bên ngoài đầu đầy dấu hỏi chấm.

Lan Thất lại tiếp tục thắp thêm một nén hương, tro hương nhẹ nhàng rơi xuống quện vào tầng khói mỏng dày đặc trong điện. Các trưởng bối vẫn là những người đã tham dự cuộc nghị sự lần trước, chỉ khác lần này có thêm Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cùng vài tiểu bối của hai nhà.

Đổi xong quần áo, Ngụy Vô Tiện thong thả bước đến ngồi vào chỗ của mình, người đối diện hắn chính là Lam Vong Cơ. Chỉ thấy người kia cũng đã thay một bộ đồ sạch sẽ, đai buộc trán ngay ngắn chuẩn mực, vạt áo chỉnh tề không một chút cẩu thả, y ngồi nghiêm trang, mặt không chút biểu cảm.

Tiểu tiên quân kia khỏi phải nói có bao nhiêu tuấn tú, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn vừa thấy lòng rạo rực, chỉ hận không thể nhào qua dán sát vào người y, hít lấy hương đàn mát lạnh trên người kia một hơi. Nhưng lúc này không được, đành phải làm mặt quỷ với Lam Vong Cơ miệng mấp máy không ra tiếng: Nhị ca ca

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, ánh mắt ý bảo: Đừng quậy.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, ngồi thẳng người: Biết rồi.

Nhưng trong mắt Giang Trừng thì cảnh đó lại thành ra Lam Vong Cơ trừng Ngụy Vô Tiện, còn Ngụy Vô Tiện thì cụp mi rũ mắt, như thể bị bắt nạt. Dù gì Ngụy Vô Tiện cũng là đại đệ tử của Giang gia thế mà bây giờ nhìn như bị người ta ức hiếp ngay trước mặt bao nhiêu người!!! Hắn đầy tức giận thấp giọng quay sang Ngu phu nhân, bực tức nói

"Nương, Ngụy Vô Tiện hắn là ——!"

Ngu phu nhân lạnh giọng cắt ngang hắn: "Câm miệng. Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng sao?"

Giang Trừng: "......"

Thấy người đã đến đông đủ, Lam Khải Nhân khẽ ho hai tiếng rồi trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính

"Chuyện của Ngụy Anh, Vân Mộng Giang thị các người thấy thế nào?"

Ngu phu nhân đáp: "Ngụy Vô Tiện là người của Giang gia chúng ta. Nếu đã khi dễ người của Giang gia, Lam nhị công tử dù thế nào cũng phải cho một lời công đạo chứ?"

Nói xong ánh mắt bà chuyển sang Lam Vong Cơ, thấy sắc mặt y vẫn bình tĩnh thong dong. Ngu phu nhân hỏi: "Lam nhị công tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lam Vong Cơ đứng dậy khom người hành lễ với các trưởng bối của Giang gia, khuôn mặt tuấn mỹ của y âm thầm ửng đỏ, thoạt nhìn càng thêm nhuận sắc. Y mím môi trịnh trọng đáp:

"Ngụy Anh là người tiểu bối tâm duyệt, đương nhiên sẽ tam môi lục sính*, cưới hỏi đàng hoàng."

Giang Trừng nghe vậy, gân xanh giật mạnh lập tức không nhịn được chen lời:
"Lam nhị công tử thật đúng là một chính nhân quân tử! Ngụy Vô Tiện căn bản không phải tự nguyện, dựa vào cái gì mà phải gả cho ngươi? Hiện tại hắn tất nhiên nên về nhà cưới vợ sinh con chứ không phải gả cho ngươi!"

Ngụy Vô Tiện nghe Giang Trừng xen vào một câu đầy giọng điệu châm chọc, liền nhíu mày liếc sang

“Giang Trừng, ngươi đang nói linh tinh cái gì đấy?”

“Ngươi làm sao biết ta không muốn? Ta là tự nguyện muốn gả cho y, Lam Trạm không hề ép buộc ta.”

Giang Trừng nghe vậy liền tức giận đến nỗi gần như gầm lên: "Ngươi vừa mới còn nói ngươi không thích nam nhân vậy tại sao lại chịu gả cho hắn? Không phải là bị hắn ép buộc sao! Hơn nữa, tại sao lại là ngươi gả đi mà không phải hắn gả tới? Ngụy Vô Tiện, ngươi làm rõ cho ta ai mới là người bị thiệt ở đây hả!!"

Ngu Tử Diêu sắc mặt sa sầm, cãi nhau thì cứ cãi nhau đi, nhưng trước mặt bao nhiêu trưởng bối như vậy thì lại quá mất mặt, chẳng khác nào vả vào mặt Cô Tô Lam thị. Nàng kéo tay Giang Trừng, ngắt lời:

"Đủ rồi! Nhân ngư mà cưới vợ cái gì, Ngụy Anh, câu “không thích nam nhân” của ngươi rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Câu hỏi này vừa dứt, ngay lập tức mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt mang theo một loại cảm xúc phức tạp không thể gọi tên. Ngụy Vô Tiện thu hết biểu cảm người kia trong mắt, hít sâu một hơi chậm rãi nói

“Ta đúng là không thích nam nhân.”

Ngay khi tất cả mọi người còn đang trợn mắt há miệng chuẩn bị vỡ òa vì kinh ngạc, hắn lại thong thả nói tiếp

“Ta chỉ thích Lam Trạm.”

Thích Lam Vong Cơ, không phải vì y là nam nhân, chỉ vì hắn thích người này mà thôi. Tiểu nhân ngư này sớm đã hiểu rõ thế nào là thích, người mà hắn thích cũng đã thầm mến từ rất lâu rồi. Không phải vì hắn là nhân ngư, mà đơn giản chỉ là vì hắn là Ngụy Vô Tiện.

3000 quy tắc của Cô Tô Lam thị răn dạy y phải tiết chế bản thân, nhưng đâu có dạy y không được động lòng. Người kia đã đâm rễ thật sâu vào tim y, nếu buộc phải rút ra thì chẳng khác nào đâm vào gân xé nát tim phổi. Lam Vong Cơ không sợ đau, y có thể đem hết mọi thống khổ cắn răng nuốt xuống bụng nhưng chỉ duy một người kia trong lòng, y lại không thể nào dao động nổi. Ngụy Vô Tiện cũng vậy, trông thì phóng khoáng tự do nhưng kỳ thực là một người sống rất chân thành.

Một khi đã nhận định ai, thì sẽ là cả đời.

Những lời hắn thốt ra không mang theo chút do dự nào, dù hắn từng trăn trở rất nhiều thì Lam Vong Cơ mãi mãi cũng là người hắn yêu nhất trong lòng.

Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng hiểu được điều đó. Khi bốn mắt chạm nhau, Ngụy Vô Tiện thấy trong mắt y có một hồ nước xuân khẽ lay động, trên gương mặt Lam Vong Cơ lặng lẽ dâng lên làn mây đỏ nhàn nhạt, dung nhan trắng như tuyết càng thêm tuấn mỹ kinh người.

“……”

Giang Trừng trừng to mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, cảm thấy đầu óc hắn nhất định bị cháy hỏng rồi. Nói cái gì cơ? Có thể nghe lọt tai sao? Hắn ở bên này cực khổ tâm tư, cuối cùng là ngươi vui vẻ cắm cải trắng lên đầu ta à?

Cuối cùng, không biết là ai khẽ hắng giọng phá vỡ bầu không khí đang đóng băng:

“Vong Cơ và Ngụy công tử đã là lưỡng tình tương duyệt, cũng là có duyên phận. Vong Cơ không phải người bạc tình, nếu Giang gia đồng ý giao Ngụy công tử cho Lam gia, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi hắn.”

Giọng nói ấy dịu dàng như cơn gió xuân phả vào lòng người. Giang Trừng ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là đại công tử Lam gia — Lam Hi Thần.

“Còn nữa, hai người họ cũng đã từng mây mưa bên Vu Sơn, biết đâu rồi sắp thêm một người bạn đồng hành cho hài tử trong bụng Giang cô nương, không phải sao?”

Các trưởng bối xưa nay đều yêu mến trẻ nhỏ, lần này lời nói của Ngụy Vô Tiện cũng khiến phần lớn người ở đây có mặt xuôi lòng. Hậu duệ nhân ngư từ trước đến nay vốn nổi danh thông minh lanh lợi, Lam Vong Cơ lại càng là người cực kỳ xuất chúng. Với một người như vậy nối dõi, Lam gia đời sau chẳng còn phải lo chuyện hương khói bị cắt đứt.

Thấy Giang Trừng nghẹn lời không nói thêm được gì, Lam Khải Nhân cũng không nói nữa, ánh mắt chuyển qua phía Ngu Tử Diêu chờ nàng lên tiếng. Ngu Tử Diêu thì lại không hề tỏ vẻ khó xử, dù gì nhân ngư đã gả ra ngoài như cá rời nước, Ngụy Vô Tiện nếu đã quyết tâm gả đi thì nàng cũng không có ý định nhúng tay quản quá nhiều.

“Nếu đã vậy, hôm nay cả hai bên đều có mặt, thì chọn luôn một ngày lành tháng tốt đi.”

Ngụy Vô Tiện nhanh miệng nói ngay: “Con thấy chọn ngày chi bằng chọn luôn hôm nay, mai thành thân luôn đi cho nóng!”




Chương trước Chương tiếp
Loading...