[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?

Chương 17



Lam Vong Cơ lập tức thu Tị Trần về, sóng nước trắng xóa cuồn cuộn cũng vì thiếu đi một nửa lực phá nước mà dần rơi xuống giống như có ai ở ngoài cửa sổ hắt cả một chậu nước lớn. Trước khi tầng tầng sóng khép lại, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần trong tay thân hình nhẹ nhàng nhảy vào khoảng trống do nước bị chẻ ra, động tác nhanh như chớp cuối cùng dừng lại vững vàng đúng vị trí của Ngụy Vô Tiện đang ở.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hắn, liền vội vã ngoi đầu lên khỏi mặt nước, vừa thở vừa gọi: “Lam Trạm! Ta đưa tay cho ngươi, ngươi kéo ta lên đi!”

Lam Vong Cơ xoay cổ tay giương Tị Trần lên cao, đồng thời duỗi tay về phía hắn:
“Đi lên.”

Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn dùng sức kéo người lên kiếm, dự định nhân đà đó xuyên qua tầng tầng lớp lớp nước hồ mà bay vọt lên trên. Nhưng khi lôi được Ngụy Vô Tiện lên y lại cảm thấy trọng lượng có gì đó không đúng — dường như nặng hơn bình thường.

Y vừa liếc nhìn liền hiểu ngay - thì ra trong tay Ngụy Vô Tiện còn đang xách theo một người cá bị trói gô.

Người cá đã hôn mê ấy không ai khác chính là Tiểu Cung.

-----------------------------

Không lâu trước đó vào khoảng canh tám, Ngụy Vô Tiện đang say ngủ thì bỗng trở mình, hắn vừa mới xoay người toàn thân liền đau nhức như thể cơ bắp bị xé toạc ra, đặc biệt là phần eo nơi nối với đuôi cá cảm giác như bị nghiền nát.

Lầm bầm khó chịu, cau mày, trong trí nhớ cố tìm kiếm hình ảnh Lam Vong Cơ nằm nửa bên cạnh. Giơ tay ra định kéo cổ người đó lại như thường ngày nhưng vừa nhấc tay lên liền va mạnh vào vách tường.

Vách tường kia cứng lạnh và ẩm ướt, nước còn rỉ xuống từng giọt, đã không ôm được người muốn ôm, tay lại bị đập đau lập tức làm hắn giật mình bật tỉnh.

Ngụy Vô Tiện trợn mắt: Đây là chỗ quỷ quái nào???

Hắn sao lại không biết mình có thói quen mộng du, hơn nữa đây con mẹ nó là chạy đi đâu thế này? Lam Trạm sao không cứu hắn về? Vân Thâm Bất Tri Xứ không biết trời mưa à? Căn phòng ẩm thấp thế này đúng là công trình rởm!!!

Hắn dụi dụi mắt còn ngái ngủ, hơi nước trong mắt chưa tan hết nhưng rất nhanh đã nhận ra xung quanh hình như có điều gì không đúng. Có mấy chục ánh mắt đang đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm vào hắn. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên vừa thấy xung quanh liền trực tiếp ngẩn người.

Oa, là cá, thật nhiều cá!!!

Đối diện, một nữ tử trong nhà tù thấy hắn tỉnh dậy liền òa lên khóc hai tiếng rồi lại tiếp tục khóc. Tiếng khóc thê lương ấy khiến đầu hắn đau như búa bổ, xoa xoa huyệt thái dương rồi hỏi nàng có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, Tiểu Cung từ đầu đến cuối kể cho Ngụy Vô Tiện nghe chuyện xảy ra. Nhân ngư bình thường vốn không có khả năng chống cự, hơn nữa do cơ thể yếu ớt bẩm sinh thường xuyên cần sự bảo vệ từ người khác. Gần đây khi nàng vừa đi ra ngoài, tự nhiên lại bị vây ở một nơi như thế này chẳng biết phải làm sao.

Nhưng Ngụy Vô Tiện thì khác, hắn là người tu tiên, lại còn là một thiên tài nổi bật trong giới tu tiên. Loại công trình tồi tàn này hắn chỉ cần liếc mắt khẽ vận linh lực một cái, nhà tù lập tức bị đánh sập ngay tức khắc.

May mắn thay vị trí của hắn đúng là trung tâm của toàn bộ cung điện thủy lao này, một cú đánh ấy không chỉ khiến nhà tù sụp đổ mà toàn bộ cung điện cũng đổ sập theo. Nơi Tiểu Cung đứng vào lúc đó đã có đá vụn rơi xuống nhưng hắn đã rất nhanh tay đón được nàng.

Các nhân ngư xung quanh đều hoảng sợ miệng ngơ ngác không dám tin vào mắt mình.

Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm nghĩ: Ta thật sự là một thiên tài!!!

Sau khi hắn dẫn các nhân ngư chạy ra trung tâm thủy tầng đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn, từ đó ánh sáng thanh kiếm chói lọi rực rỡ chiếu ra ánh lên cả bầu trời. Sóng nước cuộn cuộn, khung cảnh xung quanh cũng biến sắc, trong khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ - người mà hắn luôn mong nhớ.

-------------------------------

Lam Vong Cơ từ Tị Trần phi thân xuống, tay áo phấp phới như cánh chim lao thẳng về phía ánh mặt trời. Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn giống như một vị tiên giáng trần từ chín tầng trời. Ngụy Vô Tiện đưa tay nắm chặt tay Lam Vong Cơ, bị bàn tay lớn của đối phương kéo mạnh vào trong lồng ngực.

Trên thân kiếm không có chỗ đứng vững, chiếc đuôi hồng xinh đẹp của người kia đã biến thành hai chân dài trắng nõn. Lam Vong Cơ thấy vậy ngay lập tức không chút do dự từ trong túi Càn Khôn lấy ra một chiếc trường bào, quấn chặt cho hắn.

Bên hông lực ôm của Lam Vong Cơ thật sự rất chặt, Ngụy Vô Tiện thấy y mím môi liền ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt người trước mặt: “Nhị ca ca, ta không có việc gì”

Lam Vong Cơ vẫn im lặng không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy eo mình như sắp bị y ôm chặt đứt. Hắn chưa từng thấy sắc mặt Lam Vong Cơ căng thẳng như vậy, đầu tiên là nhếch miệng “Tê” một tiếng hỏi: “Nhị ca ca, sao vậy?”

Lam Vong Cơ chỉ đáp: “…… Không có.”

Ngụy Vô Tiện không phục: “Cái gì không có? Mặt ngươi đen như than rồi kìa. Ngươi xem ta này, thật sự không có việc gì, chỗ nào cũng ổn, một miếng thịt cũng chưa thiếu! Không tin thì sờ thử đi!”

“……”

“Lam Trạm, Lam Trạm, Lam..”

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Ngụy Vô Tiện đưa tay chọc vào khóe miệng hắn, nhấp nhấp miệng chỉ về phía trước: “Vậy tại sao ngươi lại làm cái mặt đó? Sao không nói chuyện với ta? Nếu không có việc gì thì mau cười cho ta xem nào”

“……” Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, mười ngón đan xen vào nhau.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bộ dạng này của y cũng không hề tức giận, nghiêng đầu nói: “Ai nha, Lam Trạm. Ngươi không cần phải im lặng như vậy, chúng ta về nhà ăn sơn trà được không?”

Lam Vong Cơ thở dài,m nói: “Ta chỉ là tự trách không có bảo vệ tốt cho ngươi.”

“A?” Đến lượt Ngụy Vô Tiện ngẩn người.

Lam Trạm tự trách?

Nhưng trong mắt hắn Lam Vong Cơ không hề sai sót ở chỗ nào, cũng không phải là hắn không bảo vệ tốt cho chính mình. Sáng nay chỉ là một sự cố bất ngờ, tối qua hắn hôn mê là vì chuyện đó, không ngờ rằng hôm qua vì tùy tiện cứu người mà hôm nay lại bị trói đi. Ngày mai sẽ có sự cố gì đến trước thật sự không thể nào đoán được, người khác có tâm hại ngươi khi ngươi không hay biết, trong tình huống không phòng bị thì không cần biết là ai cũng sẽ bị đánh bất ngờ.

Chỉ là cái tên thủ lĩnh này nhìn cũng không quá thông minh, mà Ngụy Vô Tiện lại là người thông minh, nhưng hắn thế mà lại đi vào một nước cờ kém cỏi, thua cả bàn cờ.

Trong lòng hắn dâng lên từng đợt ấm áp vùi đầu vào cổ Lam Vong Cơ. Tiếng gió rì rào bên tai, những giọt nước lớn từ hồ ngấm vào vạt áo, ướt đẫm, còn có mùi bạch đàn nhẹ nhàng quẩn quanh nơi chóp mũi. Họ dán sát vào nhau, tim đập loạn xạ giữa sự ồn ào của thiên địa. Tảng băng sơn hơn một ngàn năm không tan chảy ấy giờ đây lại bị hắn sưởi ấm. Trước mặt hắn, mọi hỉ nộ ái ố đều chỉ có hắn chứng kiến.

Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, nói: “Lam Trạm, ngươi thật sự rất tốt. Ngươi bảo vệ ta rất tốt, nếu không có ngươi, không chừng ta đã sớm bị đưa về Vân Mộng rồi, làm sao có thể biết rằng mình lại thích ngươi đến vậy.”

“Ngươi không cần tự trách, thật sự nha. Là ta, là ta làm ngươi lo lắng. Lam Trạm, đều là lỗi của ta, ta hứa với ngươi rằng sẽ bảo vệ tốt bản thân mình sau này, được không? A, ngươi cười một cái đi Nhị ca ca, ngươi mặt mày xụ xuống như vậy như là chết thảm!”

“……” Lam Vong Cơ ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, khóe môi khẽ nhếch lên xoa đầu hắn.

Ngụy Vô Tiện lập tức cứng họng: “……”

Lam Trạm vừa mới thật sự cười? Hắn không thể tin được, thật sự cười sao?

Nụ cười ấy mặc dù rất nhạt nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự ấm áp không thể che giấu. Giống như dòng nước xuân chảy cuồn cuộn, tuyết đầu mùa rơi lả tả, đẹp hơn bất kỳ mỹ nhân nào trên thế gian này.

Lúc này, hắn cuối cùng hiểu tại sao có mấy vị chư hầu đánh đổi thành trì chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân. Nụ cười ấy thật sự có sức sát thương quá lớn!!

Sau vài câu nói vui vẻ, cả hai rời khỏi mặt hồ và chạm đất. Lam Hi Thần nhìn hai người từ trên trời rơi xuống, trong tay còn xách theo một nhân ngư, y tra Sóc Nguyệt vào vỏ rồi lau mồ hôi trên trán: “Về Vân Thâm trước thôi.”

Khi Ngụy Vô Tiện trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, thấy rằng Lan thất đã có hơn một nửa các trưởng bối rời đi vì không chờ được. Một số người nghỉ tạm dọc đường, Tiểu Cung cũng vào phòng khách chờ xử lý. Trên người Ngụy Vô Tiện vẫn mặc trang phục của Lam Vong Cơ, tay áo dài xõa ra một đoạn bị hắn vãn lên. Nhưng mà vạt áo lại hơi dài, khi đi không cẩn thận thì thường dẫm lên góc áo.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất đau lòng khi nhìn bộ áo trắng tinh khiết đã bị dính bẩn, tuy rằng hắn thấy việc mặc trang phục của Lam Vong Cơ cũng không tồi, khi ở gần còn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người y. Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa phải là người của Lam gia, như vậy mà đi lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì thật sự không hợp quy củ.

Khi trở về chỗ ở, Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng đã đứng ở trước cửa phòng, nét mặt hắn biến đổi đủ sắc thái như đang nuốt phải hai cân nước tương, bộ dạng khó mà diễn tả hết.

Ngụy Vô Tiện gọi: “Giang Trừng?”

Giang Trừng cứ lặp đi lặp lại nhìn hắn vài lần, dường như cảm thấy bộ bạch y cuốn vân văn của hắn giống như một chiếc lá treo lơ lửng, lập tức liền tiến lên đẩy tay áo của hắn ra, nắm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện nói: “Đi đi đi, mau cùng ta về Vân Mộng”

Ngụy Vô Tiện cảm thấy hắn không hiểu nổi, liền xoay người tránh khỏi Giang Trừng: “Làm gì vậy?”

Giang Trừng nhíu mày, vẻ mặt gấp gáp: “Cùng ta trở về, hiện tại về Vân Mộng còn kịp, chờ khi các trưởng bối ở Lan Thất trở về sẽ buộc ngươi và cái tên Lam Vong Cơ kia ấn đầu thành thân!”

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên “A” một tiếng, nói: “Còn có loại chuyện tốt này sao?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...