[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 16
“Thật nhiều người, không phải, thật nhiều nhân ngư! Đều ở dưới!!”Nói xong, người nọ liền ngất xỉu.Lam Vong Cơ còn chưa kịp tiêu hóa ý nghĩa của việc mặt nước đột ngột sụp xuống, thì bỗng thấy mặt nước ở mấy chỗ kịch liệt rung chuyển rầm rập chui ra hàng chục bóng người.Chính xác mà nói, đó là nhân ngư. Họ đang từ dưới nước thoát ra hối hả chạy lên bờ, cảnh tượng thật đồ sộ — thường ngày chỉ cần một nhân ngư xuất hiện cũng đủ khiến người ta giật mình huống chi là nhiều như vậy.Lam Hi Thần thấy thế, vội vàng chặn lại một nhân ngư để dò hỏi: “Đây là làm sao vậy? Phía dưới đã xảy ra chuyện gì?”Nhân ngư kia thấy hai người mặc bạch y, khí chất bất phàm không giống như là đến bắt người, thở hổn hển nói: “Dưới nước có thủy lao, đã bị sập!”“……” Lời này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Lam Hi Thần tiếp tục hỏi: “Dưới nước sao lại có thủy lao? Ngươi lại như thế nào bị kéo vào?”“Ta không biết. Ta chỉ nhớ rõ mấy ngày trước ta còn ở trên phố mua bánh bao ăn thì có một cô nương đến nói với ta rằng có tổ chức ám sát đang bí mật quét sạch nhân ngư, muốn đưa ta đến một nơi an toàn để tạm lánh. Sau khi nghe xong ta thật sự hoảng loạn, lại thấy nàng cũng là nhân ngư, ta không nghĩ nhiều liền đi theo nàng vào một cái hẻm nhỏ.”“Kết quả là ta đã bị nàng đánh hôn mê. Tỉnh lại thì xung quanh tối tăm giống như là một cái nhà tù, bên trong phòng cũng có không ít nhân ngư khác.”“Nàng giải thích rằng vì sợ chúng ta để lộ tin tức nên mới bất đắc dĩ nhốt chúng ta lại, nhưng lại chăm sóc cho chúng ta ăn ngon uống tốt. Mọi người đều nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng một thời gian là sẽ ổn thôi nhưng dần dần phát hiện ra không thích hợp.” Nhân ngư kia tạm dừng lại một chút như thể hồi tưởng lại một ký ức ám ảnh, nghiến răng nghiến lợi: “Mỗi ngày đều có nhân ngư mới bị đưa vào còn những nhân ngư cũ thì bị mang đi. Những người bị nàng mang đi… không còn ai trở về. Vốn tưởng rằng sẽ được trở về đất liền nhưng thật ra không phải như vậy!”“Nàng đã hạ thuốc vào cơm của chúng ta, mỗi ngày… mỗi ngày nàng đều ra tay khi chúng ta đang ngủ…” Nói đến đây, nhân ngư đó thân thể run rẩy giọng nói mang theo nỗi uất hận: “Nếu không phải ta nửa đêm không ngủ được thấy nàng ra tay giết chết một tiểu ngư… ta sẽ không biết mình bị cô nương ấy lừa! Nàng căn bản không phải muốn bảo vệ chúng ta mà là muốn giết chúng ta hết!”“Ta không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy! Rõ ràng nàng cũng là một nhân ngư!”“……”Sau khi nghe xong Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch cùng thần sắc nghiêm trọng, ngón tay nắm chặt lại trên bội kiếm.Những lời mô tả của nàng về việc nhân ngư bị chộp vào và bị giết chết không nghi ngờ gì chính là cảnh tượng họ đã chứng kiến khi từ Thủy Hành Uyên trở về với Tiểu Cung. Chuyện này chắc chắn không phải là do lòng tham bất chợt nảy sinh mà là một âm mưu đã được hoạch định từ lâu. Thật khó để hình dung nàng xuất phát từ động cơ gì mà lại làm như vậy và trong thời gian này đã hại bao nhiêu nhân ngư. Mà Tiểu Cung vì sao lại xuất hiện ở Thủy Hành Uyên, lại còn phân hóa vào ngày hôm đó, thật không dễ giải thích — nhân ngư phân hóa thường xảy ra khi thân thể hư nhược, mà thủy vực với mạch nước ngầm hung hiểm, hạ lưu lại là Thủy Hành Uyên, biết bơi giỏi cũng khó tránh khỏi việc trượt chân. Điều khiến họ không nghĩ tới chính là, những người được cứu trở về lại dùng oán trả ơn, cướp đi Ngụy Vô Tiện còn bắt hắn vào thủy lao kia.Hiện tại dưới nước, nơi đang đứng nghiêng trời lệch đất rung chuyển chắc chắn đã xảy ra điều gì đó nghiêm trọng khiến thủy lao sụp xuống làm không ít nhân ngư đã chạy ra.Nhưng Ngụy Vô Tiện đâu? Hắn cũng ở bên trong sao? Nếu có tại sao không cùng nhau ra ngoài?Gió hồ thổi qua, những ngọn cỏ nhẹ nhàng cọ vào gương mặt, cảm giác tê ngứa như một chiếc lông tơ dài khiến lòng người thêm phần phiền muộn.Lam Hi Thần nhìn sắc mặt bình tĩnh của đệ đệ mình, trong lòng chắc hẳn đã nhăn thành một đoàn giấy. Nhưng càng trong lúc nguy cấp họ càng phải giữ bình tĩnh, để cảm xúc chi phối sẽ không thể giải quyết vấn đề.Hắn đè tay lên vai Lam Vong Cơ, quay đầu hỏi: “Dưới nước còn có nhân ngư không? Số lượng nhiều hay ít?”Nhân ngư suy nghĩ một hồi, cảm thấy số lượng này nàng không thể tính rõ lắm liền mơ hồ nói: “Còn có không ít.”Lam Vong Cơ lập tức hỏi: “Có từng gặp một cái nhân ngư có đuôi màu hồng, đuôi tiêm là màu đen không?”“……”Đuôi nhân ngư màu hồng không phải là điều thường thấy mà đuôi tiêm có màu đen thì càng hiếm gặp. Đến nỗi Lam Vong Cơ vì sao biết được, khi thấy nhiều loại cá muôn hình muôn vẻ hắn vẫn có thể nhận ra Ngụy Vô Tiện với cái đuôi cá độc nhất vô nhị và xinh đẹp.Nhưng khi nhân ngư nghe thấy những lời này, sắc mặt nàng đột nhiên trở nên cổ quái cẩn thận nhìn một chút về phía hắn, rồi làm bộ như bừng tỉnh sau đó nhỏ giọng khóc nức nở: “Ngươi… Ngươi nói chính là Ngụy công tử?”Lam Vong Cơ thấy vậy trong lòng bốc cháy lên hy vọng, đáp: “Đúng! Ngươi cũng biết Ngụy Anh ở đâu không?”Nhân ngư nâng một bàn tay điên cuồng gạt nước mắt, khóc bằng một giọng chân tình: “Ô ô ô ô, tiên quân, cầu xin ngươi mau đi cứu Ngụy công tử đi… Hắn… Hắn sợ là…”Lam Vong Cơ nhíu mày hỏi: “Hắn làm sao vậy?”Nhân ngư khóc lớn hơn nữa: “Thủy lao lún, hắn vì giúp chúng ta ra ngoài mà bị nhốt dưới nước!”“……”Lam Vong Cơ hít thở dồn dập cuối cùng không còn chờ đợi được nữa. Y rút kiếm khỏi vỏ vung lên tạo thành một đạo tinh quang, treo lơ lửng giữa không trung. Lưỡi kiếm ngân bạch lấp lánh dưới ánh sáng buổi sáng tạo nên một lớp lạnh lẽo, khí thế bức người.“Ngụy Anh ở đâu?”Nhân ngư một bên khóc lóc, một bên chỉ về hướng kia: “Khi ta ra ngoài ước chừng là nơi đó.”Khi đã xác định được vị trí, Lam Vong Cơ muốn động thủ thì Lam Hi Thần lại giữ chặt y lại nói: “Vong Cơ! Dưới nước tình huống còn chưa rõ, trước đừng xúc động. Ngươi ở đây chờ ta đi tìm các trưởng bối đến.”Lam Vong Cơ sắc mặt bình tĩnh nhưng giữa mày lại hơi nhăn lại, thế nhưng đôi mắt cắt thủy của hắn lại chứa đầy sự vội vàng, phảng phất như một nồi kiến con đang xô đẩy trong chảo nóng, ngữ khí cũng cao lên vài phần“Huynh trưởng, Ngụy Anh dưới nước sinh tử khó liệu. Nếu chậm một bước hậu quả không dám tưởng tượng.”Lam Hi Thần nói: “Ngụy công tử sinh tử khó biết, ngươi cũng muốn đi xuống làm hắn lo lắng sao?”“Ta…”Nhân ngư nhìn hai người dường như muốn nói điều gì nhưng lại không xuống nước, nuốt một ngụm nước bọt nhỏ giọng nói: “Kỳ thật… dưới nước cũng không có xảy ra cái gì…”Hai người thoáng chốc im lặng quay đầu nhìn nàng với vẻ không rõ nguyên do.“Ngụy công tử và mọi người hẳn chỉ bị sụp xuống rồi vướng trong những thủy lộ phức tạp. Nếu có người cứu giúp thực ra rất nhanh sẽ có thể lên đây.”Lam Vong Cơ: “……”Lam Hi Thần: “……”Nhân ngư: “…… Ừ.”Lam Vong Cơ khó hiểu hỏi: “Nếu không có việc gì, vậy ngươi sao lại phải khóc?”Còn khóc thảm như vậy khiến người ta cảm thấy như mình đang sống trong sự thống khổ, rơi lệ khiến người khác thương xót.“Ta chỉ nghe Ngụy công tử cứu chúng ta lúc đó trong miệng vẫn luôn nhắc đến Lam thị nhị công tử, muốn nhìn ngươi một chút xem có thật sự giống hắn nói hay không… Ách ách ách, đừng đánh ta! Ta đi ngay đây!” Nhân ngư nói chuyện với giọng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thì co đầu rụt cổ lại xoắn đuôi bỏ chạy.Lam Vong Cơ: “……”Y âm thầm nhẹ nhõm một hơi rồi giơ tay hướng Tị Trần rót linh lực vào, nói:“Huynh trưởng, dùng kiếm pháp phá thủy.”Lam Hi Thần lập tức hiểu ý, triệu hồi Sóc Nguyệt cùng Tị Trần tụ lại một chỗ. Sóc Nguyệt tuy kiếm phong không lạnh lẽo bức người như Tị Trần nhưng cũng lộ ra một cổ khí lạnh. Màu lam linh quang hội tụ quanh thân kiếm ngày một sáng, hai thanh linh kiếm đồng loạt phóng xuống dưới nước.Song kiếm vừa chạm vào tầng nước, mặt hồ liền vỡ ra thành một luồng sóng mạnh dữ dội, nước bắn tung tóe như một trận mưa lớn rào rào đổ xuống, bọt nước tung mù mịt làm ướt cả vạt áo của hai người.Thân kiếm tỏa ra ánh sáng u lam, giữa hồ bị hai thanh kiếm phá mở sâu đến mấy chục trượng. Bên dưới vốn âm u không thấy ánh trời nay lại bị luồng sáng mạnh từ pháp lực xé rách màn tối, khiến ánh mặt trời chiếu rọi xuống tận đáy hồ. Cảnh tượng hiện ra trước mắt họ là một thủy lao khổng lồ, nói là thủy lao nhưng nó càng giống như một cung điện lớn bỏ hoang nhiều năm không ai tu sửa, bị dòng nước bào mòn dần mà thành. Bốn phía đã sụp đổ, rong rêu và thủy thảo đan xen phủ kín khắp nơi, gạch ngói vụn cùng những mảnh tường vỡ đang xoáy tròn trong nước. Lam Vong Cơ khẽ niệm tâm quyết, gia tăng sức mạnh như muốn một hơi đánh sập toàn bộ thủy lao ấy. Y chăm chú quan sát, điều khiển Tị Trần lướt quanh tìm kiếm tung tích Ngụy Vô Tiện. Cuối cùng y cũng thấy trong làn nước xoáy có một chiếc đuôi cá màu đỏ bị sóng đánh qua đánh lại, theo đó là một giọng quen thuộc vọng lên xuyên qua lớp bọt nước:“Lam Trạm!! Trạch Vu Quân! Mau dừng tay!! Ta sắp bị nước đập cho ngất luôn rồi!!”