[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 13 (H)
Lam Vong Cơ biết rằng Ngụy Vô Tiện đã phân hóa thành nhân ngư, tình lũ cũng đã đến, nhưng hắn còn chưa kịp hướng Vân Mộng Giang thị cầu hôn thì mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh. Tình lũ của nhân ngư từ trước đến nay luôn đột ngột và dữ dội. Nếu lần đầu tiên phát tình mà không có người phù hợp giúp thư giải, rất dễ để lại nhiều di chứng lớn nhỏ. Hắn siết chặt lòng bàn tay, nhanh chóng lần theo hướng phát ra âm thanh. Mùi hương ngọc lan trong không khí càng lúc càng nồng đậm. Tiếng lá cây xào xạc kèm theo những âm thanh nức nở khe khẽ hòa cùng hơi thở gấp gáp, nghe tựa như một con thú nhỏ bị thương đang cố gắng chịu đựng. Chiếc đuôi cá màu đỏ đậm xinh đẹp ấy ẩn mình giữa những tán cây, dưới ánh sáng mờ ảo, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh. Đầu đuôi nhọn mang sắc đen thuần khiết, từ đó loang dần ra đến phần đỏ thẫm rực rỡ. Nhân ngư vốn không dễ dàng để lộ đuôi trước mặt người khác, nếu không phải vì không thể kiềm chế, thì người thường cũng sẽ chẳng bao giờ tùy tiện cho ai thấy phần cơ thể quan trọng ấy. Lam Vong Cơ cảm thấy đuôi cá của Ngụy Vô Tiện đẹp đến mức độc nhất vô nhị. Không phải thứ nhan sắc rực rỡ tầm thường, mà là vẻ đẹp càng nhìn càng say đắm, không hề gây nhàm chán. Chiếc đuôi này y đã từng được thấy vài lần, nhưng về sau sẽ chỉ có mình y được chiêm ngưỡng nó. Lúc này, trên chiếc đuôi ấy phủ một tầng nước mỏng, lấp lánh dưới ánh sáng. Phần đuôi nhọn khẽ vẫy trên mặt đất hai lần, như thể không thể kìm được. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hắn đến, giọng nói ngày thường luôn đầy sức sống giờ đây lại trở nên mềm mại, mang theo chút nũng nịu, khẽ gọi y: "Lam Trạm... Lam Trạm..." Tiếng khóc khàn khàn, nức nở của đồ tế nhuyễn vang vọng khắp tai, như những tia nhỏ cào xé vào lòng, khiến Lam Vong Cơ không nhịn được cảm xúc. Ngay lập tức ngồi xổm xuống, vội vàng bế lên Ngụy Vô Tiện hấp tấp hỏi: "Ngụy Anh, ngươi còn ổn chứ?" Ngụy Vô Tiện cố gắng mở mắt, khuôn mặt do nhiệt triều nhuốm những đám mây đỏ, giữa trán cũng ướt đẫm hãn nước, sợi tóc tản ra với sắc đỏ đậm của dây cột tóc chẳng còn hay biết đã bị cọ xát tới đâu. "Ta......" Lam Vong Cơ đưa tay vén những tán lá rậm rạp ra, khung cảnh trước mắt càng trở nên rõ ràng hơn. Ngụy Vô Tiện dựa hờ hững vào thân cây, vòng eo thon lỏng lẻo, tà áo tuột xuống, vương lại nơi khuỷu tay, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai trắng mịn như ngọc. Khung cảnh trước mắt quá mức mê hoặc, khiến yết hầu Lam Vong Cơ khẽ chuyển động. Nhưng ngay sau đó, một tia tức giận cũng dâng lên trong lòng y. Lần trước cũng như vậy. Không chút phòng bị mà ngâm mình trong suối nước lạnh, để lộ chiếc đuôi xinh đẹp cùng thân hình quyến rũ. Nếu không phải lần nào cũng đúng lúc có y ở bên cạnh, thì lỡ như bị kẻ khác có ý đồ xấu nhìn thấy… Hậu quả đó, y không dám tưởng tượng. Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, gương mặt tuấn mỹ không tì vết phản chiếu trong đôi mắt hắn. Hương đàn hương vốn thanh lãnh, cấm dục trên người Lam Vong Cơ giờ phút này lại như thứ dược mê hoặc lòng người, khiến hắn càng đến gần, dịch thể ấm nóng bên dưới lớp vảy cũng theo đó mà tràn ra nhiều hơn. Ngụy Vô Tiện khẽ vặn vẹo thân mình, khó chịu vô cùng. "Lam Trạm... Ta... thật sự rất khó chịu... Ưm..." Ngụy Vô Tiện níu lấy vạt áo trước ngực Lam Vong Cơ, chống khuỷu tay đứng dậy rồi cúi xuống hôn lên môi y. Người trước mắt khựng lại trong thoáng chốc, nhưng không hề phản kháng, thậm chí còn đỡ lấy eo hắn. Hai cánh môi mềm mại, lành lạnh, tựa như hơi thở của y cũng mang theo sự thanh khiết, dịu mát. Hắn dán sát vào y, cơ thể mềm mại như thể không có xương, tựa như một mảnh ngọc lạnh mang theo cảm xúc dâng trào. Ngụy Vô Tiện khẽ cắn môi y, hơi thở hai người hòa vào nhau. Hắn thấp giọng nỉ non: "Lam Trạm, chỗ đó… ngươi giúp ta được không… Ta thật sự rất khó chịu…" Chiếc đuôi cá xinh đẹp dần dần trườn lên, quấn lấy chân y, giữ chặt không buông. Ngụy Vô Tiện cong người, cọ sát trong lòng y, cơ thể vô thức vặn vẹo. Trong không khí lan tỏa mùi hương ngọc lan thanh nhã, trước mắt hắn như hiện ra một vườn hoa trải dài vô tận, nơi đó yến hót oanh ca, từng cánh ngọc lan trắng như tuyết rơi xuống, tựa khói sương bảng lảng. Lam Vong Cơ siết chặt eo hắn, bàn tay không tiếng động mà gia tăng lực, gân xanh trên vầng trán trắng như tuyết khẽ nổi lên. Y trầm giọng hỏi: "Ngụy Anh, ngươi xác định muốn như vậy?" Cảm giác mãnh liệt như một cơn sóng nhấn chìm hắn vào tận sâu, khiến hắn có cảm giác mình như bị đặt lên một chiếc chảo, ngọn lửa bên dưới thiêu đốt từng tấc da thịt, hun nấu đến mức từng giọt máu đều sôi trào. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn dựa theo bản năng, không ngừng mổ nhẹ lên khóe môi y, đầu lưỡi khẽ lướt qua, để lại một tầng nước óng ánh trên đôi môi mỏng. Cử chỉ của hắn vừa thân mật vừa lấy lòng, như thể cực kỳ khát cầu. "Cầu xin ngươi... giúp ta đi, Nhị ca ca..." Lam Vong Cơ hít sâu, hơi thở có phần gấp gáp. Y hiểu rằng khi nhân ngư rơi vào tình lũ, ngoài cách này ra, không còn phương pháp nào khác để giúp hắn xoa dịu. Vì vậy, y đáp lại từng nụ hôn quấn quýt của hắn, ôn nhu mà dây dưa, đồng thời cởi chiếc áo ngoài trắng ngọc, trải xuống lớp cỏ mềm dưới thân hắn. Một tay vươn ra, nhẹ nhàng cởi bỏ huyền sam của Ngụy Vô Tiện, rồi cúi người áp sát xuống. "Ngụy Anh." Ngụy Vô Tiện ngước đôi mắt mơ màng nhìn y, trong giọng nói mang theo chút ngây ngẩn: "...... Ân?" Lam Vong Cơ đưa tay phủ lên đôi mắt hắn. Ánh sáng vốn đã mờ nhạt, giờ đây lại càng bị che khuất sau lòng bàn tay y. Nhưng giọng nói trầm thấp bên tai lại khiến hắn an tâm lạ thường. "Đợi lát nữa, đừng sợ." "...... A!" Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy hạ thân bỗng nhiên đau nhói. Lớp vảy cứng cáp bị hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng tách ra, thâm nhập vào nơi ấm nóng ướt át. .Chỗ ấy mềm mại như mật ngọt, theo từng động tác xoa ấn của đầu ngón tay mà dần dần tràn ra thứ dịch thể trong suốt, óng ánh. Lam Vong Cơ cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, trong đầu mơ hồ nhớ lại những ghi chép trong thư tịch của Tàng Thư Các. Động tác trên tay vẫn tiếp tục thăm dò, nhưng khi thấy Ngụy Vô Tiện cắn chặt khớp hàm, vẻ mặt có chút thống khổ, y liền dừng lại, thoáng hoang mang mà hỏi: "Ngụy Anh, ngươi… thế nào?" Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy nơi ấy lần đầu tiên bị một vật không thuộc về mình xâm nhập, cảm giác vừa lạ lẫm vừa kỳ dị. Động tác của Lam Vong Cơ rất nhẹ nhàng, chậm rãi, không thể nói là đau, nhưng cảm giác căng thẳng lại chiếm thế thượng phong. Hắn dần thả lỏng hàm răng, khẽ nói: "Nhưng… có thể. Lam Trạm, ngươi tiếp tục đi… A!" Lời vừa dứt, cả người hắn bỗng nhiên run lên, như thể bị một dòng điện chạy dọc từ vành tai xuống tận lòng bàn chân. Hắn không nhịn được mà kêu lên một tiếng, Lam Vong Cơ lập tức dừng tay. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, giọng nói đứt quãng: "Lam Trạm, vừa rồi chỗ đó… hình như rất thoải mái… Ngươi ấn lại một lần được không?" Lam Vong Cơ hơi do dự, nhưng vẫn cẩn thận đưa ngón tay vào lần nữa. Quả nhiên, bên trong có một chỗ hơi nhô lên, khác biệt so với những nơi khác. Khi đầu ngón tay y chạm đến, cảm giác mềm mại hơn hẳn. Theo ký ức, y nhẹ nhàng ấn xuống lần nữa.
Khoảnh khắc đó, cả người Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, chiếc đuôi cá quấn chặt lấy y hơn, cơ thể vô thức căng ra như một cây cung giương sẵn. Hắn bật ra một tiếng rên khẽ: "Còn muốn…" Lam Vong Cơ xác nhận phản ứng này là do thoải mái chứ không phải vì khó chịu. Y lại đưa thêm vài ngón tay vào, nhẫn nại tìm kiếm điểm mẫn cảm kia, nhẹ nhàng trêu chọc. Từng đợt khoái cảm dâng lên, khiến Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà rên rỉ từng tiếng. Đuôi cá căng cứng, đầu ngón tay siết chặt lấy vạt áo trước ngực y, lớp vải mịn bị nhăn nhúm đến mức gần như vò thành hoa. Đôi mắt Ngụy Vô Tiện đong đầy nước, trong chớp mắt đã rơi xuống mấy giọt. "Nhị ca ca, đừng trêu ta...... Ta muốn ngươi, mau vào đi." Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, dùng đôi môi chặn lại những lời ấy. Huyệt khẩu phía dưới như thiêu thân chậm rãi chà xát để mở ra, sau đó như thế chẻ tre mà đâm thẳng vào nội bộ. Vật kia của Lam Vong Cơ kích cỡ thật làm người khác nhìn mà sợ hãi, cuối cùng lại một đường mạnh mẽ đâm vào, gần như khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy đau đớn, nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống, huyệt khẩu chật hẹp, cảm giác không thể chịu đựng được, như thể bị áp lực quá lớn, hắn nghe thấy Lam Vong Cơ nói: 'Ngụy Anh, ngươi... thả lỏng'" Hắn nghe vậy hít sâu một hơi. Dù đã xem qua không ít cảnh trong đông cung, nhưng việc trực tiếp trải nghiệm lại là một chuyện khác. Hắn bình tĩnh lại phần nào lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng đạp chân lên người Lam Vong Cơ, một bên muốn y thân mật với mình, một bên nói: "Nhị ca ca, ta có thể... ngươi chỉ cần động một chút." Màu đen như mực từng tấc lan tỏa từ chân trời, tạo thành một vòng nguyệt quế bạc. Ánh trăng bị lá cây cắt nát, ánh sáng ấy lại bị Lam Vong Cơ chặn lại, khiến hắn bị ôm chặt trong ngực. Không có cảm giác vui thích nào mà lại không ngừng cảm nhận sự xâm nhập của vật cứng. Trong bóng đêm, mọi cảm quan bị phóng đại, từng đợt khoái cảm lan tỏa khiến hắn cảm thấy tê dại, như thể bị hương vị đè nén tâm trí, khiến ngón tay hắn run rẩy, gần như không còn sức lực để nâng lên. Thân thể của tiểu nhân ngư trở nên càng ướt át và quyến rũ, chỗ đó tựa như một dòng suối nước chảy róc rách, ướt đẫm lớp vảy và quần áo dưới thân. Âm thanh của tiểu nhân ngư so với âm thanh lạnh lẽo của nhạc cụ còn thanh thuần dễ nghe hơn, mang theo một chút hơi thở trong trẻo của thiếu niên, lại hòa quyện với mùi vị của tình dục. Lần đầu trải nghiệm chuyện tình cảm, thiếu niên vẫn còn nhiễm chút ngây ngô chỉ biết nhận hoan ái cùng hưởng thụ, mặc cho cơn sóng tình cuốn lấy hoàn toàn bị nuốt chửng bản thân, mặc kệ bản thân mình chìm đắm trong cơn sóng dục vọng. Vật cứng kia không tiết chế liên tục đâm vào rút ra, đem da thịt mẫn cảm kia liên tục nghiền nát. Cảm giác khoái cảm mạnh mẽ bao trùm lấy hắn khiến cho tiểu nhân ngư run rẩy, sắp sửa tan chảy thành một bãi nước. Hắn cảm thấy nước mắt sắp không kiềm chế được nữa, những tiếng rên rỉ mềm mại, tha thiết vang lên không ngừng, nhưng chỉ nhận lại những cú va chạm mạnh mẽ. Đuôi cá của hắn yếu ớt quấn quanh người đối phương, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ như đang xâm nhập vào những nơi sâu thẳm trong cơ thể hắn, như thể sắp sửa xuyên qua người hắn vậy. Cho đến khi ý thức hắn dần chìm vào trong cảm giác mềm mại, mơ hồ cảm nhận được sự ngọt ngào ấm áp đang tràn đầy, trước mắt cuối cùng cũng không còn bắn ra được thứ gì. Chỉ đến khi cơn cuồng loạn cuối cùng cũng buông tha cho hắn. Lam Vong Cơ hô hấp có phần hơi rối loạn, ánh mắt hắn dõi theo hạ thân của tiểu nhân ngư, hạ thân ẩm ướt hiện lên rõ nét, xen lẫn với phần trung mắt và đuôi đỏ bừng vẫn chưa nguội, tạo nên một bức tranh thần thái trọn vẹn. Bộ quần áo của tiểu nhân ngư dính bẩn, nhăn nheo, chỉ khiến người đối diện phải miễn cưỡng ngắm nhìn, như một dấu ấn của những cơn hôn mê xưa cũ. Hắn bị bế lên, mang về để tĩnh thất và được rửa sạch một cách cẩn thận. Không ngờ rằng, ngày thứ hai Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh dậy, Lam Vong Cơ lại bị Lam Hi Thần với thần sắc phức tạp gọi đi lan thất. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đắp lại chăn cho tiểu nhân ngư đang say giấc, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, rồi mới nhích người rời đi. Biểu cảm của Lam Hi Thần khiến lòng hắn bất giác dâng lên sự lo lắng không rõ nguyên do. Hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của vị huynh trưởng thường ngày như cơn gió xuân ấm áp.
Khoảnh khắc đó, cả người Ngụy Vô Tiện khẽ run lên, chiếc đuôi cá quấn chặt lấy y hơn, cơ thể vô thức căng ra như một cây cung giương sẵn. Hắn bật ra một tiếng rên khẽ: "Còn muốn…" Lam Vong Cơ xác nhận phản ứng này là do thoải mái chứ không phải vì khó chịu. Y lại đưa thêm vài ngón tay vào, nhẫn nại tìm kiếm điểm mẫn cảm kia, nhẹ nhàng trêu chọc. Từng đợt khoái cảm dâng lên, khiến Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà rên rỉ từng tiếng. Đuôi cá căng cứng, đầu ngón tay siết chặt lấy vạt áo trước ngực y, lớp vải mịn bị nhăn nhúm đến mức gần như vò thành hoa. Đôi mắt Ngụy Vô Tiện đong đầy nước, trong chớp mắt đã rơi xuống mấy giọt. "Nhị ca ca, đừng trêu ta...... Ta muốn ngươi, mau vào đi." Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, dùng đôi môi chặn lại những lời ấy. Huyệt khẩu phía dưới như thiêu thân chậm rãi chà xát để mở ra, sau đó như thế chẻ tre mà đâm thẳng vào nội bộ. Vật kia của Lam Vong Cơ kích cỡ thật làm người khác nhìn mà sợ hãi, cuối cùng lại một đường mạnh mẽ đâm vào, gần như khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy đau đớn, nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống, huyệt khẩu chật hẹp, cảm giác không thể chịu đựng được, như thể bị áp lực quá lớn, hắn nghe thấy Lam Vong Cơ nói: 'Ngụy Anh, ngươi... thả lỏng'" Hắn nghe vậy hít sâu một hơi. Dù đã xem qua không ít cảnh trong đông cung, nhưng việc trực tiếp trải nghiệm lại là một chuyện khác. Hắn bình tĩnh lại phần nào lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng đạp chân lên người Lam Vong Cơ, một bên muốn y thân mật với mình, một bên nói: "Nhị ca ca, ta có thể... ngươi chỉ cần động một chút." Màu đen như mực từng tấc lan tỏa từ chân trời, tạo thành một vòng nguyệt quế bạc. Ánh trăng bị lá cây cắt nát, ánh sáng ấy lại bị Lam Vong Cơ chặn lại, khiến hắn bị ôm chặt trong ngực. Không có cảm giác vui thích nào mà lại không ngừng cảm nhận sự xâm nhập của vật cứng. Trong bóng đêm, mọi cảm quan bị phóng đại, từng đợt khoái cảm lan tỏa khiến hắn cảm thấy tê dại, như thể bị hương vị đè nén tâm trí, khiến ngón tay hắn run rẩy, gần như không còn sức lực để nâng lên. Thân thể của tiểu nhân ngư trở nên càng ướt át và quyến rũ, chỗ đó tựa như một dòng suối nước chảy róc rách, ướt đẫm lớp vảy và quần áo dưới thân. Âm thanh của tiểu nhân ngư so với âm thanh lạnh lẽo của nhạc cụ còn thanh thuần dễ nghe hơn, mang theo một chút hơi thở trong trẻo của thiếu niên, lại hòa quyện với mùi vị của tình dục. Lần đầu trải nghiệm chuyện tình cảm, thiếu niên vẫn còn nhiễm chút ngây ngô chỉ biết nhận hoan ái cùng hưởng thụ, mặc cho cơn sóng tình cuốn lấy hoàn toàn bị nuốt chửng bản thân, mặc kệ bản thân mình chìm đắm trong cơn sóng dục vọng. Vật cứng kia không tiết chế liên tục đâm vào rút ra, đem da thịt mẫn cảm kia liên tục nghiền nát. Cảm giác khoái cảm mạnh mẽ bao trùm lấy hắn khiến cho tiểu nhân ngư run rẩy, sắp sửa tan chảy thành một bãi nước. Hắn cảm thấy nước mắt sắp không kiềm chế được nữa, những tiếng rên rỉ mềm mại, tha thiết vang lên không ngừng, nhưng chỉ nhận lại những cú va chạm mạnh mẽ. Đuôi cá của hắn yếu ớt quấn quanh người đối phương, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ như đang xâm nhập vào những nơi sâu thẳm trong cơ thể hắn, như thể sắp sửa xuyên qua người hắn vậy. Cho đến khi ý thức hắn dần chìm vào trong cảm giác mềm mại, mơ hồ cảm nhận được sự ngọt ngào ấm áp đang tràn đầy, trước mắt cuối cùng cũng không còn bắn ra được thứ gì. Chỉ đến khi cơn cuồng loạn cuối cùng cũng buông tha cho hắn. Lam Vong Cơ hô hấp có phần hơi rối loạn, ánh mắt hắn dõi theo hạ thân của tiểu nhân ngư, hạ thân ẩm ướt hiện lên rõ nét, xen lẫn với phần trung mắt và đuôi đỏ bừng vẫn chưa nguội, tạo nên một bức tranh thần thái trọn vẹn. Bộ quần áo của tiểu nhân ngư dính bẩn, nhăn nheo, chỉ khiến người đối diện phải miễn cưỡng ngắm nhìn, như một dấu ấn của những cơn hôn mê xưa cũ. Hắn bị bế lên, mang về để tĩnh thất và được rửa sạch một cách cẩn thận. Không ngờ rằng, ngày thứ hai Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh dậy, Lam Vong Cơ lại bị Lam Hi Thần với thần sắc phức tạp gọi đi lan thất. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đắp lại chăn cho tiểu nhân ngư đang say giấc, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, rồi mới nhích người rời đi. Biểu cảm của Lam Hi Thần khiến lòng hắn bất giác dâng lên sự lo lắng không rõ nguyên do. Hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của vị huynh trưởng thường ngày như cơn gió xuân ấm áp.