[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?

Chương 12



Thiếu nữ kia tên là Tiểu Cung, được bọn họ cứu ra từ Thủy Hành Uyên.

Những năm gần đây, mạch nước ngầm trong Thủy Hành Uyên ngày càng xiết và nguy hiểm hơn, rong rêu chằng chịt, lại thêm thủy túy tác oai tác quái. Những ai rơi xuống nơi này phần lớn đều không thể trở về, vì thế ngoài một số danh môn thế gia, người thường gần như không ai dám bén mảng đến.

Khi cứu Tiểu Cung ra, nàng đang bị mắc kẹt trong dòng nước xiết của Thủy Hành Uyên, toàn thân bị rong rêu quấn chặt. Sau một hồi giãy giụa dưới đáy nước, nàng đã gần như cạn kiệt hơi thở, chỉ còn cách cái chết trong gang tấc.

Đúng lúc ấy, Ngụy Vô Tiện nhanh tay vận khởi Tùy Tiện, vầng linh quang đỏ rực lóe lên, một nhát kiếm sắc bén chém đứt đám rong rêu. Ngay sau đó, Lam Vong Cơ, người vẫn luôn chờ thời cơ, lập tức kéo nàng lên khỏi mặt nước một cách vững vàng.

Lúc đó, cứu người là quan trọng nhất, không ai nghĩ nhiều về những điều bất thường. Nhưng khi hồi tưởng lại, Lam Vong Cơ cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như sự xuất hiện của thủy túy trong Thủy Hành Uyên, và cả việc Tiểu Cung đột nhiên rơi xuống nước ở nơi đó.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống Vân Thâm Bất Tri Xứ, sắc trời như từng lớp thủy triều lan nhẹ trên bức tường trắng, lặng lẽ tràn vào khách phòng. Trong phòng, lò hương vẫn cháy, tỏa ra làn khói trắng lượn lờ, quẩn quanh rồi chậm rãi tan biến.

Lam Vong Cơ đứng trước cửa, khẽ liếc Lam Hi Thần, ánh mắt thoáng qua tấm bình phong sau lưng y

"Cung cô nương thế nào rồi?"

Lam Hi Thần lắc đầu "Tâm trạng có vẻ không ổn định, từ lúc đến đây ngoài nói ra tên mình thì chưa hề nhắc đến điều gì khác."

Lam Vong Cơ hỏi "Y sư nói sao?"

Lam Hi Thần đáp "Không có thương tích gì nghiêm trọng, chỉ là bị hoảng sợ, cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu "Nơi này là chỗ ở của nam tu, để cung cô nương ở lại e là không tiện."

Lam Hi Thần hiểu ý, khóe môi khẽ cong "Ta sẽ gọi nữ tu đến đưa nàng sang chỗ khác, Vong Cơ cứ về trước đi."

Lam Vong Cơ thoáng chần chừ, định nói gì đó nhưng lại mím môi, vốn muốn thảo luận thêm về chuyện ở Thủy Hành Uyên, nhưng Lam Hi Thần dường như đã nhìn thấu tâm tư của y, liền cười nói

"Sắc trời đã tối, nghỉ sớm vẫn hơn. vong cơ không phải rất thích sơn trà mà Ngụy công tử mua sao? Nơi này cứ để ta lo liệu, không cần bận tâm."

Lúc này Lam Vong Cơ mới khẽ gật đầu, nhớ đến Ngụy Vô Tiện vẫn đang chờ mình, trong lòng dâng lên một chút mong đợi
"...... Vâng."

Lam Hi Thần nhìn theo bóng lưng y rời đi, khóe môi mang theo ý cười. Không biết từ bao giờ, đệ đệ của hắn đã thay đổi. Dù không dễ dàng thể hiện ra ngoài, nhưng ít nhất đã không còn cố chấp che giấu hay kháng cự việc bày tỏ những suy nghĩ trong lòng.

Có thể nhìn ra được, vị Ngụy công tử kia thực sự rất muốn ăn sơn trà.

Lam Vong Cơ không lập tức quay về tĩnh thất tìm Ngụy Vô Tiện, mà trước tiên rẽ vào dược viên. Mỗi ngày, lam linh thảo và chung nhũ thủy mà Ngụy Vô Tiện cần đều phải được hái tươi, nước thuốc cũng phải pha ngay lúc dùng. Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng nếu là vì hắn, Lam Vong Cơ lại cảm thấy chẳng có gì đáng kể. Sau khi hái xong dược liệu, Lam Vong Cơ chuẩn bị quay về thì một đệ tử Lam thị hốt hoảng lao vào dược viên. Lam Vong Cơ vừa định mở miệng nhắc nhở không được chạy nhanh, nhưng còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng người kia dồn dập

"Nhị công tử! không hay rồi!"

Lam Vong Cơ cau mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người đệ tử thở hổn hển, vội vã đáp: "Có người... có người phân hóa thành nhân ngư!"

Lam Vong Cơ nghe vậy sững người, lập tức hít sâu một hơi. Một cảm giác căng thẳng chợt siết chặt lấy trái tim y tựa như có một sợi dây vô hình quấn chặt, đến mức ngón tay đang cầm dược liệu cũng bất giác siết lại.

Ngụy Anh bị phát hiện đã phân hóa thành nhân ngư?! Nhưng làm sao lại bị phát hiện?

Tu chân giới đều biết nhân ngư quý giá nhường nào, đồng thời cũng mong manh đến mức nào. Không ai là không khao khát có được một nhân ngư, thậm chí không ít kẻ sẵn sàng tranh đoạt, chỉ vì một sinh vật hiếm có như vậy. Nếu tin tức Ngụy Vô Tiện hóa thành nhân ngư ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị lộ ra ngoài, trước khi hắn có thể bảo vệ chính mình thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu thế gia công tử thèm khát mà nhắm đến. Từng có kẻ cực đoan không từ thủ đoạn dùng dược tề dụ phát tình lũ cưỡng chế nhân ngư động dục. Khi đó bất kể ngươi là người của thế gia nào, chỉ cần một lần nhìn thấy đuôi cá xinh đẹp kia rất có thể sẽ không ngần ngại ra tay, thậm chí bắt cóc mang về cầm tù.

Lam Vong Cơ tin rằng Ngụy Vô Tiện đủ khả năng phản kích những kẻ mang ý đồ xấu, nhưng kết cấu sinh lý của nhân ngư vốn là một ràng buộc trời sinh. Khi tình lũ đến gần, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn có những khoảnh khắc yếu ớt hơn người khác một bậc.

Nếu như trong lúc hắn không có mặt mà Ngụy Vô Tiện gặp chuyện. Lam Vong Cơ thậm chí không dám nghĩ tiếp.

Ngón tay hắn khẽ run lên, gần như không thể nhận ra. Hắn đưa dược liệu cho môn sinh, giọng nói có phần gấp gáp

"Đem những thứ này đưa đến tĩnh thất. Ta sẽ đến ngay."

Môn sinh đáp "Vâng."

Khi ánh sáng cuối cùng trên chân trời hoàn toàn khuất bóng, từng ngọn đèn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ lần lượt sáng lên, nhưng trái tim hắn lại bị siết chặt từng chút một.

Ngụy Anh.

Ngụy Anh.

Trong lòng không ngừng gọi tên người kia, hắn đã quên hết mọi gia quy cấm chạy nhanh trong tông môn. Giờ phút này, hắn chỉ hy vọng Ngụy Anh không có chuyện gì.
Bỗng nhiên, có tiếng người khe khẽ vang lên.

"Nghe nói cô nương được cứu từ Thủy Hành Uyên thật sự đã phân hóa thành nhân ngư sao?"

Bước chân Lam Vong Cơ khựng lại.

Một giọng khác tiếp lời "Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy. Nhị công tử vừa đi khỏi thì nàng liền phân hóa. Tin tức tố tràn ngập cả căn phòng, may mà đại công tử đã kịp thời cho người giải tán, nếu không chẳng biết sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu người."

"Đại công tử quả thực ngày càng có phong thái của gia chủ."

"Ai mà nói không phải! Nhưng đúng là nhân ngư hiếm có rất xinh đẹp, đuôi cá của nàng quả thực rực rỡ. Chỉ tiếc không biết cuối cùng nàng sẽ bị hải triều gian hôn phối với ai."

"Đúng vậy, nếu được gả cho một nơi tốt thì còn may, chỉ sợ..."

"Thôi ngay, đừng nói bậy. Ngươi quên gia quy cấm bàn tán chuyện thị phi sau lưng sao? Nếu bị nghe thấy, cẩn thận bị phạt chép gia quy!"

"......"

Nghe hết cuộc trò chuyện, trái tim treo lơ lửng của Lam Vong Cơ cuối cùng cũng buông xuống.

Hóa ra không phải Ngụy Anh.

May mắn, không phải Ngụy Anh.

T vốn không phải người dễ dàng dao động cảm xúc, nhưng chỉ cần dính dáng đến Ngụy Vô Tiện, y lại dễ dàng bị cuốn vào những cơn sóng thất tình lục dục. Không biết từ khi nào, khi đã biết trong lòng có một người như vậy, y mới cảm thấy cuộc sống của mình so với trước kia chân thật hơn rất nhiều.

Biết hắn không có chuyện gì, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng yên tâm, xoay người đi về.
Chưa đi được mấy bước, hắn chợt nghe thấy từng tiếng rên rỉ mỏng manh vang lên, như một làn sóng nhẹ nhàng lướt qua màng nhĩ.

Theo cơn gió thoảng qua, một mùi hương nhàn nhạt cuốn lấy chóp mũi y.

Mùi hương ấy giống như hương ngọc lan trước cửa Tàng Thư Các - thứ hương thơm dịu nhẹ, như cơn mưa xuân thấm đẫm vạn vật, phủ lên những nụ hoa mềm mại một tầng hơi nước trong trẻo. Không quá nồng nàn quyến rũ, mà thuần khiết đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.

Nhưng bây giờ, không phải là mùa ngọc lan nở hoa. Mùi hương này xuất hiện quá đỗi kỳ lạ, khiến hàng mày Lam Vong Cơ càng thêm siết chặt. Bởi vì, y quá quen thuộc với âm thanh rên rỉ khẽ khàng ấy.

Đó là giọng của Ngụy Vô Tiện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...