[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 14
Một nén nhang đã cháy hết một nửa, dưới đáy bồn tro hương đã phủ đầy một lớp mỏng.Hôm nay, Lan Thất phá lệ náo nhiệt, trong phòng tràn ngập tiếng tranh luận không dứt, không chỉ chưa đi đến kết luận mà tình hình dường như ngày càng căng thẳng."Không ngờ Cô Tô Lam thị, một gia tộc luôn giữ nghiêm gia quy lễ giáo vậy mà ngay cả hôn ước cũng không có, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của làm ra chuyện cẩu thả như vậy! Hôm nay nếu không cho Vân Mộng Giang thị chúng ta một lời giải thích việc này quyết không thể bỏ qua!"Lam Vong Cơ vừa bước vào Lan Thất đã nghe thấy một tràng lời lẽ sắc bén như vậy.Người lên tiếng là một nữ tử vận áo tím trang trọng, nét mặt đầy khí thế dường như vừa trải qua một hồi đấu khẩu căng thẳng.Bầu không khí thoáng chốc chìm vào im lặng. Lam Vong Cơ rũ mắt, ngón tay bên người hơi cuộn lại, trong lòng nhớ tới những lời Lam Hi Thần đã nói trên đường, đại khái cũng đã hiểu rõ tình hình hiện tại."Đêm qua, Cung cô nương tâm trạng bất ổn, nhớ rằng ngươi từng đọc qua sách về dược dùng cho nhân ngư, nên đã tìm đến ngươi..."Lam Hi Thần dừng lại một chút, ánh mắt dừng trên người đệ đệ mình. Trong đôi mắt trong trẻo kia phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn, khóe môi mím chặt, ngay cả gương mặt cũng căng thẳng hơn bình thường."Nhưng lại không ngờ... nàng đã thấy được một số chuyện."Lam Vong Cơ nghe vậy, hơi thở lập tức trở nên dồn dập, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng hốt"Huynh trưởng"Chỉ cần nhìn sắc mặt của Lam Hi Thần, y liền hiểu — huynh trưởng của y đã biết hết mọi chuyện.Lam Vong Cơ vốn tưởng rằng có thể chờ thêm hai ngày nữa mới bẩm báo chuyện này với huynh trưởng và thúc phụ. Nhưng không ngờ, đêm qua trong lúc động tình sâu sắc, y lại sơ suất để lộ sơ hở trong cấm chế. Dù nơi đó vốn hẻo lánh, nhưng không có nghĩa là sẽ không có người tới. Y cắn chặt răng, giọng nói có chút căng thẳng"Việc này thúc phụ bọn họ..."Lam Hi Thần khẽ thở dài, chậm rãi đáp"Đã biết rồi.""......""Là thúc phụ nhìn thấy ngươi đưa Ngụy công tử - người vừa mới phân hóa thành nhân ngư về tĩnh thất. Lúc đó ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng thúc phụ lập tức nghi ngờ, vừa hỏi vài câu liền đoán ra toàn bộ sự việc."Rồi hắn bổ sung thêm"Thúc phụ thực sự rất tức giận.""......"Lam Vong Cơ đứng sững tại chỗ, hàng mi dài hơi rung động, ánh mắt cụp xuống"Vong Cơ tự biết sai."Lam Hi Thần nhìn đệ đệ mình, ánh nắng nhạt chiếu xuống, phủ lên gương mặt xưa nay lạnh nhạt của y một tầng sáng mềm mại, nhưng lại không thể xua đi nét trầm tĩnh cùng áy náy trong đáy mắt.Nhưng khi nói ra những lời này, y không hề có chút hối hận nào. Y cũng hiểu rằng, trong tình huống chưa được mai mối mà phát sinh quan hệ rồi bị bắt gặp sẽ dẫn đến hậu quả gì. Nhưng mũi tên đã rời cung, không thể quay lại. Ngụy Vô Tiện dành cho y một tình yêu không chút giữ lại, và y cũng vậy. Ngụy Anh, là của y.Lam Hi Thần hỏi: "Ngụy công tử phân hóa thành nhân ngư từ khi nào?"Lam Vong Cơ đáp: "Khoảng nửa tháng trước."Quả nhiên là vậy.Lam Hi Thần khẽ thở dài. Nhiều năm như vậy hắn đã luôn ở bên cạnh đệ đệ, chăm sóc từng chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Một chút thay đổi trong cảm xúc của y hắn sao có thể không nhận ra? Đây không phải là một sự biến đổi đột ngột mà là kết quả của bao tháng ngày lặng lẽ tích lũy. Nghĩ lại mọi chuyện trước đây từng dấu hiệu đều trở nên hợp lý. Hắn hỏi: "Cho nên mấy ngày nay ngươi hái thuốc cũng là vì Ngụy công tử?"Lam Vong Cơ không hề do dự gật đầu: "Đúng vậy."Lam Hi Thần hơi bất đắc dĩ: "Hai người các ngươi giấu giếm thật khéo.""Hôm nay, các trưởng bối của Vân Mộng Giang thị đã lên đường không rõ tung tích. Thúc phụ bảo ta gọi ngươi đến Lan thất cũng là vì chuyện này. Nhân ngư khi động tình luôn yếu ớt một khi bị tình nhiệt chi phối thì rất khó giữ được ý thức thanh tỉnh. Nhưng Vong Cơ, ngươi có từng nghĩ có lẽ Ngụy công tử khi đó không hề tỉnh táo?"Biểu cảm của Lam Hi Thần dần trở nên nghiêm trọng."Ngươi làm vậy, chẳng lẽ chỉ vì nhất thời xúc động...""Không phải!"Một câu phản bác dứt khoát phá tan bầu không khí căng thẳng. Các trưởng bối đồng loạt quay sang, ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ thoáng hiện lên vài phần kinh ngạc."Ta và Ngụy Anh là hai lòng cùng hướng, tâm ý tương thông. Hắn là người ta yêu, là mệnh định chi nhân của ta."Lam Vong Cơ trầm giọng, từng chữ từng câu rành rọt, mạnh mẽ như tiếng trống vang vọng khắp Lan Thất"Vong Cơ, nguyện ý chiếu cố hắn cả đời."Lời nói dõng dạc, vang dội như tiếng búa giáng xuống, kiên định không gì lay chuyển. Ngoài cửa sổ, một con sơn ca đột nhiên hoảng hốt vỗ cánh bay khỏi tán cây quế. Những chiếc lá vàng rơi lả tả trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.Không khí oi bức phút chốc trở nên tĩnh lặng. Các trưởng bối ngồi trên bậc cao đưa mắt nhìn nhau như thể đang trao đổi suy nghĩ. Lam Khải Nhân định lên tiếng, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị một làn khói tím từ lư hương cuốn đi, tan biến trong không trung."Ngươi nói Ngụy Vô Tiện và ngươi hai lòng cùng hướng, vậy làm sao biết đó không phải chỉ là lời nói từ một phía ngươi?""Vân Mộng Giang thị chúng ta cũng không phải gia tộc tầm thường. Dù Ngụy Vô Tiện có thế nào đi nữa, người muốn cầu hôn hắn cũng nhiều không kể xiết, chẳng lẽ nhất định phải gả vào nhà ngươi mới được?""Nhân ngư trên đời này quý giá đến nhường nào, có kẻ thậm chí không tiếc thủ đoạn để có được một nhân ngư trong tay. Làm sao biết nhị công tử nhà các ngươi không phải vì mục đích khác mà lừa gạt Ngụy Vô Tiện?"Trên đời này, dục vọng không phải lúc nào cũng là đau khổ. Có những người lại xem việc thỏa mãn dục vọng là hạnh phúc. Nhưng kẻ đem dục vọng của mình áp đặt lên người khác thì chẳng thiếu gì. Ngu phu nhân lời lẽ sắc bén chất vấn thẳng thừn nhưng đạo lý lại không sai. Người trong tộc của mình bị uất ức đương nhiên phải đứng ra đòi lại công bằng. Huống hồ Ngu phu nhân xưa nay vốn là kẻ nói năng chẳng bao giờ chịu nhường nhịn chuyện này làm sao có thể nuốt trôi cơn giận được?Ở bên ngoài chịu uất ức, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào người thân của chính mình.Lam Vong Cơ ngước mắt lên, ánh nhìn dịu đi, giọng nói chậm rãi, từng chữ đều chứa đựng sự trân trọng và tha thiết"Vong Cơ từ lần đầu tiên gặp Ngụy Anh đã đem lòng ngưỡng mộ, sau này học cùng hắn lại càng thêm sâu đậm. Đời này, ngoài hắn ra, ta không thể yêu ai khác.""Gia quy Lam thị có viết, người nhà họ Lam không thể nói dối. Từng câu từng chữ của ta đều là sự thật."Nói đến đây, y nhớ lại đêm hôm đó, ánh trăng bạc phủ trên bức tường trắng, bóng đêm đen tựa tơ lụa, dưới ánh trăng là một thiếu niên tiêu sái, tùy ý mà tự do. Rượu chảy xuống từ khóe môi mang theo nụ cười ẩn ý sạch sẽ không tỳ vết. Chỉ trong một khoảnh khắc chớp mắt, nụ cười ấy đã in sâu vào đáy mắt y gieo xuống vô số sợi tình tơ vấn vít.Lam Khải Nhân từ nãy đến giờ vẫn nhẫn nhịn cơn giận nghe xong những lời này cuối cùng cảm thấy tranh cãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng giải quyết thẳng thắn"Cô Tô Lam thị chúng ta chưa bao giờ là kẻ trốn tránh trách nhiệm. Nếu Vong Cơ đã nói hắn và Ngụy Anh hai lòng cùng hướng, vậy thật giả thế nào, cứ gọi người đến giáp mặt xác nhận. Nếu đúng như lời hắn nói, chúng ta sẽ bàn tiếp."Ngụy phu nhân nghe vậy thì vung tay áo, hừ một tiếng. Thực ra bà cũng không phải người hoàn toàn ngang ngược, tuy gia tộc mình chịu thiệt nhưng những lời này lại khiến bà nguôi giận phần nào."Ngụy Anh hiện tại ở đâu?""Ở tĩnh thất."Lam Khải Nhân nghe xong, khóe mắt giật giật, nói: "Đi gọi hắn đến Lan thất ngay."Lam Vong Cơ cúi người hành lễ, đáp "Vâng, thúc phụ" Sau đó, xoay người rời khỏi Lan thất bước về phía tĩnh thất. Không cần biết kết quả, dù sao chuyện này đã xảy ra rồi. Tiếp tới y muốn cùng Ngụy Vô Tiện đối mặt với chất vấn và thử thách từ trưởng bối, chỉ cần hai người đồng lòng, không gì là không thể vượt qua.Giờ này chắc hẳn Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh. Lam Vong Cơ tiện tay múc một chậu nước ấm ngoài sân rồi mang vào Tĩnh thất nhưng không ngờ vừa đẩy cửa ra, đón chờ y lại là một căn phòng trống không.Trong phòng hơi lộn xộn, nhưng đồ đạc vẫn nguyên vẹn. Chỉ có điều trên giường, người đã không còn thấy đâu.