Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 25



"Tớ lên nhà đây, cậu lái xe cẩn thận." Trên tay Thư Hân cầm một đống đồ đạc, ngồi trong chiếc xe màu hồng, cười cười nói với Tuyết Nhi.

"Tớ biết rồi, ngày mai nhớ ăn mặc cẩn thận, tớ cũng sẽ đến, nếu ai không quản được cái miệng của mình, hai chúng ta cùng nhau xử lý nó!" Tuyết Nhi nghĩ đến một số bạn học thời đại học luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nhíu mày. "Ngày mai Tiểu Đường cũng đi chứ?"

Thư Hân gật đầu. "Em ấy nói sẽ đi cùng tớ."

"Vậy không sao rồi, có đại thần trấn giữ, làm gì có ai dám tìm cậu gây phiền phức, tớ về đây, bye bye." Nhấn ga, Tuyết Nhi phóng xe vút đi.

Thư Hân thở dài, trong cảm nhận của Tuyết Nhi, Tiểu Đường vẫn còn là một đại thần không ai với tới được, đây có được gọi là khoảng cách tạo ra nét đẹp không nhỉ?

Con gái có thể sâu lắng, có thể nông cạn, có thể dửng dưng, cũng có thể rất soi mói. Đối mặt với chuyện bạn trai cũ đính hôn mà vị hôn thê không phải là mình, hơn nữa tên đó còn cố ý mời mình tham gia, những lúc thế này, người con gái có ba sự lựa chọn. Thứ nhất là không để ý tới lời mời, thứ hai là lẳng lặng tham gia, thứ ba là ăn mặc thật đẹp tới tham dự, tỏ vẻ mình không còn tha thiết gì với người đàn ông kia nữa.

Với tính cách Thư Hân mà nói, nàng sẽ trang điểm nhẹ nhàng, lẳng lặng tham dự, nhưng sau khi biết Tiểu Đường muốn đi cùng mình, nàng đã biết hai từ lẳng lặng này đã xa vời như mây bay, sau đó chấp nhận số phận cùng Tuyết Nhi đảo qua tất cả các cửa hàng lớn, tuy nhiên, nàng hoài nghi Tuyết Nhi mượn danh nghĩa mua quần áo đẹp tham dự lễ đính hôn để ép nàng đi dạo phố với cô nàng.

Sau khi bê được một đống đồ đạc về nhà, Thư Hân thở dài một hơi thật sâu.

Hai ngày trước, khi nàng và Tiểu Đường cùng ăn cơm tối, Tiểu Đường chủ động đề nghị đưa nàng tới lễ đính hôn của Vĩ Thành. Trong lòng nàng hiểu rõ, Tiểu Đường và Vĩ Thành không có nhiều chuyện làm ăn qua lại với nhau, càng không có bao nhiêu quan hệ cá nhân, cô ấy đi cùng nàng chỉ vì muốn tránh cho nàng phải xấu hổ.

Khi nàng và Vĩ Thành hẹn hò, một số nữ sinh trong trường từng nói nàng là chim sẻ bay lên thành phượng hoàng, nàng và Vĩ Thành chia tay, người hả hê xem kịch vui nhất định không ít, hiện giờ Vĩ Thành kết hôn với một phú nhị đại, không biết lại có bao nhiêu người chế giễu nàng. Thậm chí nàng còn có thể đoán ra đại khái những người này sẽ cười nhạo nàng thế nào, loại hứng thú cười trên nỗi đau của người khác này đúng là quá mức tầm thường.

Thư Hân tự nhận mình là một người bình thường, vì vậy, cái nên tránh nàng sẽ tránh, cho nên nàng cũng hiểu được vì sao Tuyết Nhi nhắc nhở nàng ngày mai phải ăn mặc cẩn thận, tính cách Tuyết Nhi tuy nóng nảy nhưng vô cùng quan tâm tới nàng, hành động cũng có chừng mực, ít nhất hồi đại học, chưa từng có ai dám nói ra nói vào điều gì trước mặt Tuyết Nhi.

Quần áo váy vóc trên giường tốn của Thư Hân không ít tiền, nàng đau lòng nghĩ, nếu tháng nào cũng phải khổ sở như thế, nói không chừng vài ngày nữa nàng sẽ ngủ ngoài đường mất, nàng cũng biết chút ít tài sản này của mình không thể so bì được với những người có chỗ dựa như đại thụ kia được, cái suy nghĩ hư vinh chết tiệt này!

Khi người ta không còn yêu nhau nữa thì chuyện này thật sự có thể trở thành một lý do, lấy cớ rằng người kia quá hư vinh, mặt khác, bọn họ lại muốn người yêu ăn mặc đẹp vì họ, tăng sĩ diện cho bọn họ, vậy mới nói con người luôn luôn mâu thuẫn.

Thích chưng diện là bản tính trời sinh của phái nữ, Thư Hân cũng không phải một ngoại lệ. Nếu nàng có thể ăn mặc đẹp xuất hiện trong lễ đính hôn của Vĩ Thành thì cần gì phải lén lén lút lút, tư tưởng của nàng còn chưa thảm hại đến mức này.

Đưa tay sờ một chiếc váy, Thư Hân lắc đầu, quả nhiên kiếp này nàng chỉ có thể là một người bình thường, không có chiều sâu, không có vẻ đẹp tâm hồn.

Trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười, một người đẹp bảy phần trang điểm xong sẽ biến thành đẹp mười phần, vì vậy, sáng sớm hôm sau, Thư Hân bắt đầu lục tung hộp đựng đồ trang điểm của mình lên.

Tiểu Đường dừng xe dưới lầu, đoán rằng hôm nay Thư Hân nhất định sẽ trang điểm, cô có thể hiểu được, cô ấy nhất định sẽ không xuề xòa đến dự lễ đính hôn của Vĩ Thành, mà sẽ ăn mặc thật đẹp, cô thích suy nghĩ hư vinh nho nhỏ này của Thư Hân, sự hiếu thắng ấy rất đáng yêu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiểu Đường, Thư Hân xuất hiện trong trang phục rất xinh đẹp, nhưng cũng không có ý muốn che lấp chủ nhân bữa tiệc, mà chỉ lộ vẻ thanh nhã, cô xuống xe giúp Thư Hân mở cửa.

"Hôm nay chị rất đẹp."

"Hôm nay em cũng rất xinh đẹp." Thư Hân cười nhìn vẻ ngoài rất ra dáng doanh nhân thành đạt của Tiểu Đường, nhấc giày cao gót ngồi vào trong xe, chỉnh lại những lọn tóc xoăn buông trên đầu vai.

"Hiếm khi nào chị được làm thục nữ thế này, đương nhiên phải xứng đôi với Triệu đại thần được toàn bộ bạn học công nhận chứ."

"Đây là vinh dự của em." Tiểu Đường không che giấu vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt, cô thích nhìn thấy những mặt khác nhau của Thư Hân.

Thư Hân khẽ nâng cằm ra vẻ nữ hoàng. "Đây là đương nhiên." Nàng ngày càng phát hiện nhiều điểm mới mẻ từ Tiểu Đường, nghiêng đầu nhìn người nào đó đang mỉm cười lái xe, dường như nàng còn nhìn thấy đôi tai của một loài vật trung thành nào đó trên đầu cô ấy, nàng bỗng cảm thấy run lên.

"Hôm nay sẽ có rất nhiều người tham dự phải không?" Dọc đường, Tiểu Đường không thấy Thư Hân có vẻ không vui nên bắt đầu nói tới trọng tâm câu chuyện. "Nghe nói hai nhà Trương và Từ còn mời không ít người trong giới doanh nhân."

"Không phải còn có em ở đó sao, nếu có chỗ nào không đúng, em nhớ nhắc chị." Thực ra Thư Hân cũng không hiểu rõ giới doanh nhân này, nhưng trước giờ nàng biết cách nhìn hoàn cảnh để hành động, hẳn là sẽ không phạm phải lỗi gì quá ngớ ngẩn.

"Được, vậy chị phải đứng bên cạnh em nhé. Sau này chúng ta kết hôn, chị không cần lo lắng đến những người này, dù sao người trong giới làm ăn qua lại cũng chỉ vì lợi ích."

Chủ đề này có phải đã đi xa quá rồi không? Thư Hân nghe đến hai chữ "kết hôn", hai gò má ửng hồng, trong đầu hiện ra hình ảnh hai ngày trước cô nghỉ ngơi trong nhà Tiểu Đường, dáng vẻ cô ấy xắn tay áo nấu cơm, thật là muốn chết. Người gì đâu mà làm gì đẹp như vậy.

"Kết... Kết hôn cái gì. Em... Em suy nghĩ quá nhiều rồi đấy."

Đến mức nói cũng lắp bắp sao? Tiểu Đường quay tay lái, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết.

-----

Bãi cỏ xanh, khách khứa, yến tiệc, dàn nhạc, rượu ngon các màu, lễ đính hôn của Vĩ Thành đúng là vô cùng xa hoa, nhiều người đã tới, tiếng nói chuyện, tiếng nhạc làm cho không khí lễ đính hôn rất vui vẻ, náo nhiệt.

Bạn học cũ gặp nhau khó tránh khỏi nói nhiều, mấy bạn học cùng thành phố tụ tập lại một chỗ, trò chuyện công việc mấy năm gần đây, tiền lương bao nhiêu, phát triển thế nào, đương nhiên sẽ so bì ai hơn ai, giống như không phải đang ôn chuyện mà đang so sánh thiệt hơn.

"Hình như hôm nay Thư Hân không đến." Từ khi tới nơi đến giờ, Cát Minh vẫn để ý trong bữa tiệc, đã nửa tiếng rồi, lễ đính hôn cũng sắp bắt đầu, vậy mà Thư Hân còn chưa tới, cô nghĩ có chút hả hê, có lẽ Thư Hân sẽ không tới.

"Tới hay không là chuyện của người ta." Tâm Trang không thích giọng điệu hả hê này của Cát Minh, đều là bạn học, có cần bỏ đá xuống giếng thế không?

Cát Minh liếc mắt nhìn Tâm Trang. "Tôi nói một câu thì có sao, hai ngày trước không phải cô ta còn khí thế lắm à?"

Một bạn học nữ cũng hạ giọng góp chuyện: "Ngày đó chúng ta còn tưởng cô ta chim sẻ biến thành phượng hoàng, kết quả là hoàng tử lấy công chúa, không có phần cho cô ta."

Từ Tử Nhân vừa đi đến nơi nghe thấy như vậy liền nhíu mày. Trong hội bạn học mấy tháng trước, cô đã biết có một số bạn học nữ thích bỏ đá xuống giếng, hiện giờ mấy tháng đã qua, tật xấu của những người này không những không thay đổi mà còn nghiêm trọng hơn.

"Trương Vĩ Thành mà cũng được coi là hoàng tử à, Thư Hân cũng không phải chim sẻ, đừng có bày bản mặt ghen tức của mấy người ra, xấu xí, khó coi lắm."

"Chúng tôi ghen tức cô ta bị Vĩ Thành đá chắc?" Cát Minh nghe có người nói là Từ Tử Nhân trước giờ không biết nói chuyện khách khí, nhớ tới lần trước trong hội bạn học, Từ Tử Nhân cũng nói Hạ Kỳ Như, bạn gái lúc đó của Vĩ Thành không ra gì, cô đành nhịn xuống, không tiếp tục nói nữa. Vả lại, Tử Nhân cũng là cháu của chủ tịch một công ty giải trí lớn, gây phiền phức cũng khó mà giải quyết.

Bạn học nữ thích nói xấu sau lưng kia cũng ngậm miệng.

"Đó chẳng phải Hạ Kỳ Như sao, cô ta tới đây làm gì?" Một người thấp giọng nói khiến cho bầu không khí xấu hổ tiêu tan không còn bóng dáng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía bàn đăng kí tên khách.

Người kia đúng là Kỳ Như, hiện giờ cô ta khác nhiều so với hồi gặp ở hội bạn học, mặc một chiếc váy dài tối màu, có vẻ gầy đi trông thấy. Mấy người bọn họ đều biết, Kỳ Như là kẻ thứ ba giữa Thư Hân và Vĩ Thành nay thấy cô ta như vậy, có kẻ hả hê, có người thông cảm.

"Nghe nói cô ta đang làm nhân viên phục vụ trong một khu nghỉ dưỡng." Một bạn học nữ nói, trong giọng nói có chút trào phúng.

Từ Tử Nhân nghe những lời này, không lên tiếng. Cách làm của Kỳ Như đã định trước cô ta sẽ không có kết quả tốt, nhà họ Trương sẽ không nhận một người không biết thức thời làm con dâu, Kỳ Như lại không hiểu được điểm này.

Trò khôi hài trong tiệc rượu mấy tháng trước cô cũng có nghe nói, cuối cùng không còn nghe thấy tin tức của Kỳ Như nữa, không ngờ cô ta lại trở nên thế này, đây cũng coi như một bài học cho cô ta.

Một chiếc xe thể thao màu hồng kiêu ngạo dừng trên bãi đỗ xe bên ngoài bãi cỏ, mấy người đang bàn luận chuyện Thư Hân giật giật khóe miệng, bởi vì bọn họ nhận ra chủ nhân chiếc xe kia còn hung dữ hơn cả Từ Tử Nhân, Khổng Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi mặc một bộ váy hồng lạnh lùng bước xuống xe, sập cửa xe rồi lập tức giẫm giày cao gót bước vào trong hội trường, ung dung đi đến bàn đăng ký viết tên, nhìn thoáng qua xung quanh, không thấy bóng dáng Thư Hân và Tiểu Đường.

Quả nhiên đại thần luôn phải xuất hiện trên sân khấu vào thời điểm cuối cùng, đúng không? Cô sờ sờ cằm, xem ra Thư Hân cùng Tiểu Đường miệng thì nói muốn âm thầm tới nhưng thật ra là đã dùng cách rất thu hút sự chú ý rồi.

Liếc mắt nhìn Vĩ Thành trong bộ Âu phục màu trắng như hoàng tử bạch mã, Tuyết Nhi cười nhạt, hiện giờ không biết trong lòng gã đàn ông này đã hối hận đến mức nào.

Cách hội trường náo nhiệt không xa, một chiếc xe màu đen đang hướng về phía này, một số khách khứa tinh mắt đã nhận ra, đó là chiếc xe yêu quý của Triệu Tiểu Đường, tổng giám đốc Triệu Thị, một trong những công ty có tiềm năng nhất hiện nay.

"Đó là xe của Triệu đại thần đúng không?!" Một bạn học hơi cao giọng nói, khiến cho những bạn học khác không nhịn được mà nhìn về phía chiếc siêu xe màu đen đang dừng lại bên ngoài hội trường.

Xe xịn, người đẹp, chỉ cần một trong số hai điều này đã làm cho người ta đặc biệt quan tâm. Vì vậy, khi Tiểu Đường dừng xe lại đã có không ít ánh mắt nhìn về phía đó.

"Đúng là khí thế của đại thần trong truyền thuyết." Tuyết Nhi đi tới bên cạnh Từ Tử Nhân, nghe thấy Từ Tử Nhân nói vậy, cười vô cùng bí hiểm.

"Lát nữa sẽ để cậu nhìn thấy khí thế của nữ vương."

"Nữ vương nào cơ..." Từ Tử Nhân đột nhiên trợn tròn hai mắt, không dám tin, nhìn Tiểu Đường sau khi xuống xe còn khom lưng mở cửa xe phía bên kia, trên ghế phụ lái có một người! Còn là một cô gái!

Mọi người nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đặt vào lòng bàn tay Tiểu Đường, sau đó là một chiếc chân nhỏ dài từ trên xe bước xuống, tiếp đó lại một chiếc chân khác, đôi chân này rất đẹp, những khách nam ở đây bắt đầu suy đoán cô gái này có phải bạn gái Tiểu Đường hay không.

"Ngu Thư Hân?!" Từ Tử Nhân ngạc nhiên nhìn thấy người được Tiểu Đường đỡ xuống xe chính là Thư Hân. Đứng trước mặt Tiểu Đường, Thư Hân không bị làm nền, mà chói mắt đến mức đủ để người ta phải công nhận HAI MỸ NHÂN NÀY LÀ TRỜI SINH ĐẤT TẠO, cô vô thức nhìn về phía Vĩ Thành, quả nhiên anh ta đang nhìn Tiểu Đường và Thư Hân, sắc mặt không thể nào coi là dễ nhìn được.

Từ Tử Nhân sờ sờ cằm rồi lại nhìn mấy người vừa rồi bàn tán về Thư Hân, quả nhiên nét mặt cũng thật đặc sắc, đời người như một vở kịch, vở kịch như một đời người, vở kịch này đúng là quá mức đặc sắc.

Da Thư Hân rất trắng, mái tóc nâu dài, chiếc váy dài bó ở thắt lưng rất hợp với dáng người của nàng.

Tiểu Đường giơ tay nhấc chân đều có vẻ phối hợp với động tác của Thư Hân, Thư Hân đi nhanh Tiểu Đường liền bước nhanh hơn một chút, Thư Hân đi chậm Tiểu Đường liền cười mà bước chậm lại, giống như trong buổi tiệc đính hôn này, Thư Hân mới là người duy nhất Tiểu Đường quan tâm đến, những thứ khác đều không quan trọng.

"Thư Hân, sao có thể ở bên Triệu đại thần được?" Cát Minh không dám tin nhìn đôi nữ nữ rất thu hút ánh mắt cách đó không xa. Rất nhiều nữ sinh nam sinh trong trường từng thích Tiểu Đường, nhưng không ai dám thật sự bày tỏ, trong lòng bọn họ, Tiểu Đường, là nữ thần, là người chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.

Một người xuất sắc như vậy mà lại dùng ánh mắt dịu dàng thế kia để nhìn Thư Hân?

Thì ra đại thần cũng sẽ giống những nười bình thường, vì làm đẹp lòng bạn gái mà săn sóc vô cùng cẩn thận, đúng không?

Một số người trong giới doanh nhân đều hạ giọng bàn luận về Thư Hân, có lẽ không ai nhận ra đây là thiên kim của nhà nào, nhưng khí chất kia phối hợp với người có tài có sắc như Tiểu Đường cũng không thấy một thua kém chút nào.

Với địa vị hiện tại của Tiểu Đường và gia thế của nhà họ Triệu, Tiểu Đường không đến mức phải đặc biệt tới dự lễ đính hôn của một kẻ buôn bán nửa vời như Vĩ Thành, chẳng lẽ Triệu tổng có quan hệ với nhà họ Từ, nhưng dường như chưa nghe nói nhà họ Từ từng hợp tác với công ty của Triệu tổng.

Những người có lỗ tai linh hoạt rất nhanh đã biết lý do, thì ra người bạn gái này của Tiểu Đường là bạn học đại học của con trai nhà họ Trương, xem ra lần này Tiểu Đường đặc biệt đi cùng bạn gái nên mới tới đây.

Một số tiền bối sau khi hiểu ra đều cười lớn, một người tài giỏi, lý trí đến đâu cũng sẽ vô cùng ngoan ngoãn trước mặt người trong lòng.

Vị hôn thê của Vĩ Thành, Từ Đan Ngân, cũng không ngờ Tiểu Đường sẽ tới, cô hơi ngạc nhiên đi đến, ánh mắt hướng về phía cô gái đi bên cạnh Tiểu Đường.

"Cô ấy là bạn Triệu tổng à?"

Vĩ Thành cố gắng duy trì nụ cười khách sáo, dời ánh mắt khỏi Thư Hân.

"Cô ấy là bạn học đại học của anh."

Từ Đan Ngân thật sự bất ngờ, thì ra Tiểu Đường cũng sẽ để ý một cô gái như thế, thật sự làm cho người ta không tưởng tượng được, cô luôn cho rằng một người như vậy sẽ không tin vào những thứ xa xỉ như tình yêu.

"Chị cảm thấy rất nhiều người ở đây đang dùng ánh mắt lăng trì chị." Thư Hân kéo tay Tiểu Đường, cười cười hạ giọng nói: "Em nói xem số đào hoa của em rốt cuộc phát đến lúc nào mới hết?"

"Ghen à?" Tiểu Đường cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Thư Hân, "Em thấy ở đây cũng không ít đàn ông đang nhìn chị, thế mà em có oán trách gì đâu."

"Chẳng phải bọn họ muốn nhìn xem bạn gái của tổng giám đốc Triệu Thị có dáng vẻ gì à?" Thư Hân nhíu mày, thuận tiện lặng lẽ cấu lên tay Tiểu Đường. "Chị đã nói là hẹn hò với em rất thiệt thòi mà."

Dưới sự dạy dỗ đầy tình yêu, Tiểu Đường cười vô cùng phong độ. "Ừ, sau này nhất định em sẽ bồi thường cho chị xứng đáng." Kết quả, bài học tình yêu này lại nặng hơn một chút.

"Hai người đang đả kích mấy người độc thân như tôi đúng không?" Tuyết Nhi soi mói nhìn Thư Hân và Tiểu Đường vừa đi còn vừa thì thầm thân mật. "Đúng là muốn làm mù mắt tôi rồi." Nhưng cô thấy trang phục hôm nay của Thư Hân rất đẹp, Tiểu Đường có vẻ cũng xinh đẹp hơn mọi ngày, là cố gắng phối hợp với Thư Hân, hoặc chứng tỏ với Vĩ Thành lập trường của mình.

Người vì tình yêu mà hành động nghiêm túc, quả nhiên nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Thân phận của Tiểu Đường đương nhiên không thể do một người chủ trì xa lạ tiếp đón mà phải do Vĩ Thành và Đan Ngân cùng nhau tới chào hỏi.

"Chúc mừng hai người, hy vọng hai người sớm thành người một nhà." Tiểu Đường chúc phúc, nét mặt có vẻ vô cùng chân thành.

"Chúc mừng." Thư Hân gật đầu với hai người, ánh mắt hướng về phía Đan Ngân, vẻ ngoài không tệ, lễ phục trên người cũng rất hợp với màu da của cô ấy, nhưng nhìn nụ cười hài lòng trên mặt Đan Ngân, Thư Hân đoán có lẽ Đan Ngân cũng có chút để ý tới Vĩ Thành.

"Triệu tổng giới thiệu cho chúng tôi vị tiểu thư xinh đẹp này đi?" Đan Ngân cũng tỉ mỉ quan sát Thư Hân, nhìn gần cô gái được Tiểu Đường đặc biệt quan tâm này, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, mang vẻ băng lãnh của một nữ vương, nhưng khí chất trên người lại nhu hòa lạnh và nóng khiến người ta yêu thích, chỉ là, cô phát hiện ra dường như Vĩ Thành ở bên cạnh biết cô gái này, cô kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng, cười vô cùng khéo léo.

"Cô ấy là người yêu của tôi, Ngu Thư Hân, Hân Hân, vị này là thiên kim nhà họ Từ, Từ Đan Ngân." Tiểu Đường biết vị tiểu thư nhà họ Từ này nhìn có vẻ dịu dàng yếu đuối, thật ra lại là một người rất có thủ đoạn trên thương trường. "Cô Từ đây là một cô gái thành công trong giới doanh nhân."

"Đâu có, Triệu tổng khen nhầm rồi." Đan Ngân hơi buông lỏng sự đề phòng đối với Thư Hân, nếu đã là người yêu của Tiểu Đường thì dù trước đây Vĩ Thành có ý định gì cũng không còn khả năng.

"Triệu tổng khen ngợi tôi như vậy, cẩn thận cô Ngu sẽ hiểu lầm, sau này sẽ không để ý tới Triệu tổng nữa."

"Sao có thể, Tiểu Đường chỉ nói thật, tôi có muốn giận cũng không tìm được lý do." Thư Hân nghe ra ý nhắc nhở trong lời nói của Tiểu Đường, xem ra cô gái này cũng có chút ít mưu mẹo, hiển nhiên vừa mở miệng đã chứng tỏ như vậy. Nếu cô ta biết chuyện trước kia của mình và Vĩ Thành, không biết sẽ làm gì, nàng cũng không muốn tự rước phiền toái vào mình.

Đan Ngân nghe xong lời này quả nhiên vui vẻ nở nụ cười, lấy hai ly rượu từ trong khay của bồi bàn đưa cho Tiểu Đường và Thư Hân.

"Triệu tổng và Ngu tiểu thư đều khen ngợi tôi như thế thì chúng ta nhất định phải chạm với nhau ly này, ngày mai tôi nhất định phải khoe với bạn, có thể được hai người khen ngợi, không khoe khoang một chút thì thật lãng phí."

Thật là một cô gái thông minh, Thư Hân than thầm trong lòng, ngay câu nói đầu tiên đã đề cao địa vị của Tiểu Đường và nàng, ngay cả nàng là ai Đan Ngân cũng không rõ ràng lắm, nhưng câu trước câu sau đều đặt nàng ở vị trí ngang hàng với Tiểu Đường, khó trách ngay cả Tiểu Đường cũng khen ngợi cô ta.

"Cảm ơn hai người hôm nay có thể tới tham dự lễ đính hôn của tôi và Đan Ngân." Vĩ Thành miễn cưỡng nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt không nhịn được mà lại hướng vào những động tác thân mật của hai người. "Lễ đính hôn sắp bắt đầu, xin lỗi vì không thể tiếp đãi hai vị."

"Xin cứ tự nhiên." Tiểu Đường mỉm cười, "Tôi và Thư Hân tìm một vài bạn học cũ trò chuyện."

Đan Ngân nhìn Vĩ Thành, rồi lại nhìn Thư Hân, gật đầu cười, sau đó khoác tay Vĩ Thành, xoay người rời đi.

Cái gọi là lễ đính hôn cũng chỉ là chuyện hai nhà nóng lòng hợp tác, nhưng lại không tin tưởng lẫn nhau nên đành ghép hậu bối hai nhà lại một chỗ để duy trì thế cân bằng, có bao nhiêu tình cảm cũng không biết, nhưng nếu hai người thật lòng yêu nhau đã không tổ chức một lễ đính hôn lớn như vậy mà sẽ dành tất cả cho hôn lễ.

Trao đổi nhẫn đính hôn, cô dâu chú rể cùng nhau cắt bánh, sau đó là những nụ cười dối trá, thứ hạnh phúc hư vô, Thư Hân đứng phía dưới nhìn đôi nam nữ trên sân khấu, tâm trạng thật kỳ quái, không có một chút rung động.

Người đàn ông đang trao nhẫn cho một cô gái khác mấy tháng trước vẫn còn là bạn trai của nàng, nàng dùng hai năm của tuổi thanh xuân để ở bên anh ta, cũng đã từng nghĩ tới chuyện kết hôn, sinh con, sau đó đi cùng nhau đến già. Nhưng số phận chính là kỳ quái như thế, khi bạn cho rằng bước tiếp theo là hạnh phúc thì nó lại là một bước ngoặt.

Hiện giờ, đôi nam nữ trên sân khấu đang hôn môi, bốn phía là tiếng vỗ tay, nàng vươn tay, cũng làm theo động tác của mọi người, trong lòng lại không một chút cảm xúc.

Không yêu, cũng không hận.

"Choang!"

Là tiếng ly rượu đổ vỡ, Thư Hân nghiêng đầu nhìn lại, thấy dưới chân bồi bàn là một vài chiếc ly vỡ nát, rượu vang thấm ướt làn váy của Kỳ Như. Liếc mắt là có thể nhận ra Kỳ Như đã đụng phải bồi bàn đang bê rượu.

Trong những hoàn cảnh vui mừng này kỵ nhất là đổ vỡ, những bồi bàn này đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không phạm phải loại sai lầm này.

Sắc mặt người lớn nhà họ Từ và nhà họ Trương đều rất khó coi, nhưng người tới là khách, bọn họ không tiện nói gì, chỉ bảo người quét dọn rồi cười gượng.

"Rơi xuống đất hoa nở, đại cát đại lợi."

Nụ cười trên mặt Đan Ngân cũng trở nên mất tự nhiên, cô ta đến gần Kỳ Như, cười nói một cách giả dối.

"Vị tiểu thư này không cần để ý, quét dọn một chút là được." Khi đối phương ngẩng đầu lên, sắc mặt cô thoáng thay đổi.

Cô đã từng gặp Kỳ Như, bạn gái cũ của Vĩ Thành, hôm nay thấy đối phương có vẻ thảm hại, cô ngoài cười nhưng trong không cười. "Thì ra là Kỳ Như, tôi sẽ bảo người mang quần áo tới để cô thay nhé."

"Không cần." Kỳ Như dùng tay vỗ vỗ làn váy, mắt nhìn Vĩ Thành đang đi tới phía sau Đan Ngân cô nhìn thấy rõ ràng vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Vĩ Thành.

"Trương Vĩ Thành, thật ra anh còn đáng thương hơn tôi."

Đan Ngân nhíu mày. "Hạ Kỳ Như, nếu cô còn tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ phải mời cô ra ngoài."

"Không cần cô mời, tự tôi sẽ đi, tôi chỉ đến xem gã đàn ông khiến người ta chán ghét này diễn kịch thế nào thôi." Kỳ Như cười nhạt, vừa đúng lúc một bồi bàn bê đồ uống đi qua, cô ta đưa tay chặn lấy một cốc nước chanh, hất thẳng lên mặt Vĩ Thành, trên lễ phục màu trắng của Vĩ Thành nhuộm một mảng lớn màu vàng nhạt.

"Đối nhân xử thế buồn nôn như thế, còn giả vờ làm hoàng tử bạch mã cái gì." Kỳ Như lại liếc mắt nhìn Đan Ngân, "Lần trước cô Từ đây đã dùng tiền uy hiếp tôi một lần, hôm nay coi như ở trước mặt mọi người nói cho cô biết, gã đàn ông tên Trương Vĩ Thành này chỉ có cô thèm muốn, ngày mai tôi đi rồi, không khiến cô dùng thế lực của nhà họ Từ các người để uy hiếp tôi!"

Kỳ Như nói xong những lời này, sau đó xoay người nhìn Thư Hân đứng trong đám người, sau đó không quay đầu lại, rời khỏi hội trường.

Đan Ngân tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, cô thật sự không ngờ người phụ nữ này lại làm ra chuyện mất mặt như thế, cô nhìn khách khứa xung quanh, lại nhìn nước chanh bắn lên váy, cố gắng nói mấy câu: "Thật ngại quá, chúng tôi xin lỗi không tiếp đãi được một lúc."

Thì ra Kỳ Như cũng có một mặt như vậy, không hiểu sao Thư Hân cảm thấy thích Kỳ Như hơn vài phần, hất nước chanh vào mặt Vĩ Thành thế này, nàng cũng muốn làm, đáng tiếc chưa có cơ hội, không ngờ Kỳ Như đã hoàn thành suy nghĩ của nàng. Chỉ là, Đan Ngân này vì sao lại tìm Kỳ Như gây phiền phức, chiêu này đúng là làm người ta choáng váng.

Cô ta sẽ không tìm bạn gái cũ của cũ của anh ta để gây phiền phức chứ?

"Đột nhiên tớ cảm thấy nhìn Kỳ Như thuận mắt hơn nhiều." Tuyết Nhi đứng trong một góc nhìn trò khôi hài này, "Đối phó với loại đàn ông không biết xấu hổ như Vĩ Thành thì không cần khách khí làm gì."

Từ Tử Nhân gật đầu đồng ý.

Hai nhà họ Từ và họ Trương lần này đã quá mất mặt, cũng may khách mời đều là những người thông minh, rất nhanh đã rộ lên cười đùa, chỉ là, trong mắt vẫn còn chút ít hưng phấn vì đã được xem kịch hay.

Quả nhiên phần lớn mọi người đã thích xem náo nhiệt còn có chút hả hê, Thư Hân liếc nhìn khách khứa đang bắt chuyện với nhau ở bốn phía, nàng dám khẳng định, ngày mai, tất cả các công ty đều sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, đây chính là chân lý.

"Thật ra, em nghĩ hất rượu vang đỏ hiệu quả chắc sẽ tốt hơn." Tiểu Đường nhẹ giọng nói bên tai Thư Hân, "Như vậy lại càng hả giận."

"..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...