Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 26



Các bạn học trường Đại học Bắc Kinh nhìn thấy Tiểu Đường và Thư Hân đi về hướng họ, những người tư thế vốn uể oải lập tức trở nên nghiêm túc, khiến cho Thư Hân phải cảm thán về sức hấp dẫn của Tiểu Đường một lần nữa, chỉ tiếc là bọn họ đều đã bị biểu hiện bên ngoài của người này lừa dối.

"Tuyết Nhi, đã lâu không gặp." Tiểu Đường nhìn thấy Tuyết Nhi liền chủ động bắt chuyện.

"Đã lâu không gặp." Mấy tháng trước, Tiểu Đường còn không biết cô là ai, nay đã chủ động chào hỏi, đây có được tính là lợi ích khi là bạn tốt của Thư Hân không? Cô liếc mắt nhìn Thư Hân, người tốt tốt đấy, đừng có để ai cuỗm mất.

Thư Hân ngẩng đầu nhìn mây trên trời.

Tuyết Nhi trợn mắt, đồ không có tiền đồ này!!

"Tiểu Đường." Cả trai lẫn gái bắt đầu bắt chuyện với Tiểu Đường, có người nhận ra Thư Hân cũng mở lời chào hỏi.

"Chào mọi người." Tiểu Đường đơn giản gật đầu chào hỏi, cô đưa Thư Hân đến đây chỉ muốn các bạn đại học biết rằng Thư Hân là người yêu của cô, chứ không phải là cô gái bị Vĩ Thành vứt bỏ.

Có một số lời cô không cần nghe đến nhưng có thể nghĩ đến, vì vậy, cô không muốn Thư Hân chịu uất ức, càng không muốn những người này còn có bất cứ liên tưởng gì giữa Thư Hân và Vĩ Thành.

Tiểu Đường vừa xuất hiện, còn ai dám tranh lời. Thư Hân nhìn những ánh mắt nhìn Tiểu Đường như nhìn thần tượng, nhất thời cảm thấy mình đã uổng phí tâm trí cho trang phục ngày hôm nay, chỉ cần cái danh là người yêu của Tiểu Đường, cho dù nàng có mặc bao bố tới đây cũng đã nổi danh như cồn rồi.

Một trong những doanh nghiệp trẻ có tiềm năng nhất, còn có gia cảnh vững chắc, mặt mũi xinh đẹp, được những doanh nghiệp đi trước khen ngợi, những doanh nghiệp đi sau khâm phục, một người như thế này, nói không chừng Tiểu Đường nuôi một con chó giữ nhà, người ta cũng khen một câu huyết thống thuần chủng, có bản lĩnh giữ nhà cũng nên.

Cát Minh vừa nói xấu Thư Hân nhìn thấy một màn này, sắc mặt thật khó coi, chán nản bỏ đi.

Tuyết Nhi châm biếm liếc mắt nhìn Cát Minh, cứ nghĩ rằng được xem trò cười của người khác, cuối cùng chính mình biến thành trò cười cho người ta bàn tán.

"Cậu thái độ gì vậy?" Thư Hân thấy nét mặt Cát Minh khó coi, tiến đến bên cạnh Tuyết Nhi thấp giọng hỏi: "Cô ấy nợ tiền cậu không trả hay là đào góc tường của cậu?"

"Vừa rồi cô ta còn đàm tiếu chuyện của cậu đấy." Tuyết Nhi hơi bất mãn, hạ giọng oán trách. "Cô ta nghĩ cậu là loại phụ nữ sống dựa vào người khác, đừng nói là Vĩ Thành, ngay cả khi không có Tiểu Đường cậu cũng sống tốt hơn cô ta nhiều, không biết đầu óc cấu tạo từ cái gì, lúc nào cũng mong người khác sống không tốt."

"Tớ còn tưởng cậu đang giận dỗi cái gì chứ." Thư Hân nhìn Tiểu Đường đang nói chuyện với mấy chàng trai cô gái trẻ tuổi, thấy cô ấy không chú ý tới bên này, lại nói: "Trước đây, khi còn ở trong trường, quan hệ giữa tớ và Cát Minh vẫn thế, mặc kệ người ta nói thế nào, cuộc sống của tớ vẫn thế. Không cần tranh cãi với loại người như cô ta, chỉ cần sống tốt hơn cô ta là được."

"Vậy hiện giờ cậu thấy Vĩ Thành thế này nhất định là rất yên tâm." Trên mặt Tuyết Nhi nở một nụ cười chế giễu rất rõ ràng.

"Tớ yên tâm cái gì?" Thư Hân có chút không hiểu.

"Bởi vì hắn ta sống không hạnh phúc."

"..."

Lúc này, Tiểu Đường đã đi tới, nắm tay Thư Hân. "Bên kia có mấy người bạn làm ăn với em, chị cứ tâm sự với bạn đi nhé."

Thư Hân biết Tiểu Đường muốn cho nàng và Thư Hân có thời gian trò chuyện, nàng gật đầu. "Em cứ đi đi."

Tuyết Nhi liếc mắt khinh thường, con nhóc này vô tâm quá rồi.

-----

Đan Ngân không ngờ mình sẽ mất mặt như vậy trong thời điểm quan trọng của cuộc đời, còn bởi vì một người phụ nữ cô vốn khinh thường, cô đổi trang phục xong, đi tới bên cạnh Vĩ Thành đang chờ ngoài cửa.

"Sao anh lại mời cô ta tới đây?"

"Anh không mời cô ấy." Sắc mặt Vĩ Thành cũng không tốt, bất kể ai bị một người phụ nữ hất đồ uống trước mặt một đống khách mời, tâm trạng đều sẽ không tốt.

Đan Ngân nhìn anh một cái, không chờ anh đi cùng, xoay người ra khỏi phòng thay đồ.

Vĩ Thành vẻ mặt dửng dưng đứng tại chỗ, không đi tới.

"Làm thế nào Thư Hân lại ở bên Triệu đại thần được, tớ thật sự không tin là Triệu đại thần sẽ thích người như Thư Hân."

"Lắm thủ đoạn, còn cái gì khác được nữa? Năm đó, khi còn trong trường, lúc Vĩ Thành theo đuổi cô ta chẳng phải cũng rầm rộ lắm sao, ngày đó ai cũng nói Vĩ Thành rất yêu Thư Hân, sau này cũng chân trong chân ngoài đấy thôi? Hiện giờ Triệu đại thần ở bên cô ta, cũng không có nghĩa là sau này hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau."

"Chuyện tình giữa Vĩ Thành và Thư Hân năm đó đủ để quay thành một bộ phim truyền hình, nam chính có tiền lại si tình, nữ chính gia cảnh bình thường, tiếc là hiện thực và chuyện cổ tích khác nhau, cuối cùng Thư Hân cũng coi như thua thảm bại dưới tay Kỳ Như."

"Thật ra... có kết quả như bây giờ đều là tự Kỳ Như gây nên, khi đó cô ta làm kẻ thứ ba cũng nên nghĩ tới một ngày cô ta sẽ phải đối mặt với chuyện tương tự. Hơn nữa, tớ thấy Vĩ Thành đối với Thư Hân không giống như thế, anh ta chỉ coi Kỳ Như như một món đồ chơi, còn đối với Thư Hân là từng có tình cảm thật sự."

"Có tình cảm thật sự hay không chỉ mình Vĩ Thành biết, ít nhất hiện giờ Vĩ Thành đã đính hôn với người phụ nữ khác, còn Thư Hân xoay người lập tức đáp ngay lên được con thuyền tốt nhất là Triệu đại thần."

Đan Ngân đứng ở chỗ rẽ, nghe hai người bạn đại học của Vĩ Thành nói tán dóc, cô thật sự không ngờ người yêu của Tiểu Đường lại từng có một đoạn tình cảm với Vĩ Thành, hơn nữa, nghe hai người kia nói chuyện, quá khứ này có vẻ còn rất đặc sắc.

Ánh mắt Vĩ Thành nhìn Thư Hân quả thật không giống với ánh mắt nhìn Kỳ Như kia, ánh mắt anh nhìn Kỳ Như có hối hận cũng có mất kiên nhẫn, còn khi nhìn Thư Hân, ánh mắt vừa có hối hận, vừa có sự phức tạp không nói nên lời. Cô đột nhiên hiểu ra, sự hối hận của Vĩ Thành đối với Kỳ Như là hối hận ngày đó đã đến với cô ta, còn đối với Thư Hân là hối hận ngày đó đã phản bội.

Thì ra trong lòng vị hôn phu của Đan Ngân cô đã có một người phụ nữ khác. Cô liếc mắt nhìn hành lang phía sau, xoay người quay lại, Vĩ Thành còn đứng phía xa.

"Ngu Thư Hân có quan hệ gì với anh?" Đan Ngân nhìn Vĩ Thành, muốn từ trên người anh tìm được một đáp án.

Vĩ Thành đối mặt với cô, một lát sau mới nói: "Anh và cô ấy hiện giờ chỉ là bạn học cũ."

"Là người ta chỉ coi anh là bạn học, hay anh chỉ có thể coi cô ta là bạn học cũ?" Đan Ngân hít sâu một hơi, "Trương Vĩ Thành, anh nghe đây, em mặc kệ trước đây anh có quan hệ thế nào với những người phụ nữ khác, nhưng em muốn từ giờ trở đi, anh đừng có nhớ thương bất cứ ai khác nữa."

Vĩ Thành thản nhiên nói: "Anh và em đã đính hôn rồi."

Đan Ngân nghe điệu bộ không mặn không nhạt này của anh ta, trong lòng thoáng nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Bên ngoài còn nhiều khách khứa, chúng ta ra ngoài trước đã." Có một số chuyện có thể từ từ xử lý.

Sau khi ra ngoài, Đan Ngân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thư Hân đang mỉm cười nói chuyện với người khác, đứng cùng cô ta là thiên kim Khổng Tuyết Nhi. Cách đó không xa, Tiểu Đường đang đi về phía Thư Hân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cô nghiêng đầu cười thầm nói với Vĩ Thành: "Hai người bọn họ nghe chừng rất tình cảm."

Vĩ Thành nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ xoay người đi nói chuyện với những người khách khác, để lại Đan Ngân đứng một mình ở đó...

"Em tự mình lấy đồ uống cho chị, thật quá vinh dự rồi." Tuyết Nhi hưởng sái vinh quang của Thư Hân, nhận lấy một ly nước chanh từ tay Tiểu Đường, ly còn lại đương nhiên là tới tay Thư Hân.

"Không cần khách sáo, bạn của Thư Hân cũng là bạn của em." Tiểu Đường quang minh chính đại lôi kéo làm quen với bạn của Thư Hân, khiến cho Thư Hân liếc mắt nhìn một cái khinh thường.

"Thì ra cô Ngu thích uống nước chanh." Đan Ngân cười cười đi tới, bắt chuyện với Thư Hân, rồi lại bắt đầu nói một loạt những lời khách sáo. Trong lúc đó, cô nhìn thấy Tiểu Đường giúp Thư Hân để cái ly không sang một bên, lại từ trên người rút ra một chiếc khăn tay trắng bóc đưa cho Thư Hân lau tay.

Thư Hân cũng vô cùng tự nhiên đối với sự ân cần của Tiểu Đường, giữa hai người có một cảm giác ăn ý không nói thành lời.

Đan Ngân vừa nhìn liền hiểu, đối với Vĩ Thành, Thư Hân có thể là người anh thích, nhưng đối với Thư Hân, Vĩ Thành chỉ là một người từng phản bội tình cảm của nàng, hôm nay cũng chỉ là một bạn học không có chút tình cảm nào mà thôi.

Nhận được đáp án, Đan Ngân bỏ đi, Thư Hân hơi nghi hoặc nghĩ, vừa rồi ánh mắt Đan Ngân nhìn nàng hình như có một chút bất hảo, hay đó chỉ là ảo giác của nàng thôi?

-----

Trong nhà Tuyết Nhi, Thư Hân ngồi trên sô pha, vừa gặm táo vừa thờ ơ cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

"Tiểu Đường thật tốt với cậu, cách thức lên sân khấu của các cậu trong lễ đính hôn của Vĩ Thành đúng là tuyệt đỉnh." Tuyết Nhi ngồi xuống bên cạnh Thư Hân, trên mặt đắp một lớp mặt nạ hỗn hợp gì đó, nhìn thấy thứ chất dính màu đen kia, Thư Hân ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

"Ánh mắt gì đấy." Tuyết Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Thư Hân, trợn trừng mắt, "Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, có biết không hả."

"Ừ, nghe thấy rồi, cách thức lên sân khấu của tớ và Tiểu Đường rất đỉnh, rồi sao nữa?" Thư Hân gật đầu, chuyển kênh ti vi về kênh tổng hợp, tiếp tục răng rắc gặm táo.

"Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy?" Tuyết Nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc vào trán Thư Hân. "Người ta vì cậu mới làm như vậy, cậu đừng có vô tâm thế được không?"

Thư Hân bị chọc đến mức đầu ngửa ra sau, toàn thân nằm thẳng lên ghế sô pha. "Ai bảo tớ vô tâm?" Nàng thoáng ngừng lại, dường như đang nghĩ đến một số chuyện làm người ta không hài lòng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại thái độ bình thường.

Tuyết Nhi không phát hiện ra sự thay đổi trong nháy mắt đó, tiếp tục lảm nhảm với Thư Hân rằng người tốt như vậy khó tìm thế nào, chung thủy lại biết cách chăm sóc hết mình thì sắp thành sinh vật trong sách đỏ.

Khi Tuyết Nhi đang thao thao bất tuyệt, điện thoại của Thư Hân đặt trên bàn uống nước vang lên, Tuyết Nhi rất tự giác ngậm miệng lại, đứng dậy đi vào trong phòng.

"Tiểu Đường, chuyện gì vậy?"

Trước khi đóng cửa lại, Tuyết Nhi nghe được một câu như vậy, cô lập tức cười cười, không phải người nào cũng giống Vĩ Thành, Thư Hân hẳn sẽ lựa chọn tin tưởng một lần nữa.

Nửa giờ sau, Tuyết Nhi từ trong phòng đi ra, thấy Thư Hân ôm một cái gối, ngồi xem tivi, cô không nhịn được mà pha trò.

"Mới nửa ngày không gặp mà Tiểu Đường đã nhớ cậu rồi à?"

"Nói bậy bạ gì đấy." Thư Hân mặt mày rạng rỡ, nhưng khi nhớ tới Tiểu Đường nói cuối tuần này hai người cùng đi gặp bố mẹ cô ấy là trong lòng lại có chút căng thẳng.

"Cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì tốt à?" Tuyết Nhi hỏi.

"Cô ấy bảo tớ cuối tuần này cùng cô ấy về nhà." Thư Hân vặn vẹo cái gối ôm, "Cảm giác hơi là lạ."

"Đã đến mức con dâu xấu xa gặp bố mẹ chồng rồi á?" Tuyết Nhi cảm thán, không hổ là đại thần, tác phong làm việc đúng là rất quyết liệt.

Thư Hân liếc mắt khinh thường, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng nồi canh đã hầm xong ra.

"Này, tiểu thư, tôi làm cho ngài canh vịt hầm đây."

"Cảm ơn, bạn yêu của tớ." Tuyết Nhi dùng vải lót nhấc vung nồi lên, một mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt, múc một thìa nếm thử, mùi vị không tệ.

"Thường ngày làm việc phải chú ý nghỉ ngơi." Thư Hân thấy cô nàng uống rất vui vẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ. "Tớ cũng phải về đây, ngày mai còn phải đi làm."

"Để tớ lấy xe đưa cậu về." Tuyết Nhi cũng không níu giữ, đặt cái thìa xuống định đi lấy chìa khóa xe.

"Không cần, cậu vừa ốm dậy, đừng đi lại nhiều." Thư Hân ngăn Tuyết Nhi lại. "Đúng lúc Tiểu Đường bàn chuyện làm ăn ở gần đây, tớ bảo cô ấy tiện đường tới đón."

Nhìn dáng vẻ ân cần của Tiểu Đường, có khi từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố nhất định cũng được coi là tiện đường. Tuyết Nhi không nói gì nữa, dùng ánh mắt tiễn Thư Hân tới cửa, sau đó nghe cạch một tiếng, cửa được đóng lại. Cô đi tới bên cửa sổ vén rèm lên, một hai phút sau, ngay khi Thư Hân vừa xuất hiện dưới lầu, một chiếc xe màu đen đã ngừng lại ngay trước mặt Thư Hân.

Người trên xe bước xuống, giúp Thư Hân mở cửa rồi mới trở lại vào trong xe, không bao lâu sau, xe lại ra khỏi tiểu khu.

Tuyết Nhi nhìn chiếc xe càng ngày càng xa, cười cười, ngồi lại sô pha, tiếp tục uống canh vịt.

Trong xe, Thư Hân có chút lo lắng liếc nhìn Tiểu Đường.

"Cuối tuần này thật sự phải đi gặp bác trai bác gái à?"

Xe dừng lại trước vạch đèn đỏ, Tiểu Đường nhìn vẻ mặt lo lắng của Thư Hân, cười vô cùng bao dung.

"Nếu chị không ngại, chúng ta có thể trở về ngay hôm nay."

Thư Hân vội ho một tiếng, dời ánh mắt khỏi Tiểu Đường. "Đèn xanh rồi, em mau lái xe đi!"

Đối với hành động giận dỗi của Thư Hân, Tiểu Đường rất nể tình mà không cười ra tiếng.

Kiểu muốn cười mà không cười này của Tiểu Đường rất thành công khiến cho Thư Hân liếc mắt lườm một cái.

"Chị đừng lo lắng, bố mẹ em đều là người rất dễ gần, lần trước bọn họ cũng gặp chị rồi, đều rất thích chị." Tiểu Đường tốt bụng trấn an. "Gần đây em gọi điện cho bọn họ, bọn họ cũng thường hỏi về chị, còn nói đem con dâu của bọn họ về sớm một chút."

"Ai là con dâu của nhà em?!" Thư Hân cảm thấy hai gò má mình nóng lên, quay đầu sang hướng khác, tim đập nhanh hơn một chút, con dâu gì chứ...

-----

Ban đêm, Thư Hân ngủ mơ, đột nhiên một củ khoai tây mọc ra hai chiếc răng nanh kêu nàng là con dâu, khiến nàng sợ đến mức giật mình tỉnh lại, trùm chăn kín đầu, đều tại tên Triệu Tiểu Đường kia nói bậy bạ con dâu gì đấy làm nàng nửa đêm gặp ác mộng, thật kinh khủng.

Sáng sớm tỉnh lại, viền mắt có hai vết thâm quầng mờ mờ, Thư Hân soi gương, thở dài, xuống lầu, đi nhờ xe Tiểu Đường để đi làm. Hiện giờ rất nhiều người trong công ty đã biết quan hệ của nàng và Tiểu Đường, những đồng nghiệp nam tận tình giúp đỡ nàng trước đây đột nhiên dè dặt hơn nhiều, còn những đồng nghiệp nữ lại không có thay đổi gì lớn, chỉ thỉnh thoảng sẽ có một vài ánh mắt ao ước hướng về phía nàng.

Thư Hân không có tâm trí đâu để đoán biết suy nghĩ của mọi người, nàng vẫn làm việc như trước, giao lưu với đồng nghiệp như trước. Buổi chiều, khi nàng giao một tập văn kiện cho Yến Ni thì bị chị gọi lại.

"Thư Hân, có một khách hàng của công ty chúng ta nói muốn gặp em." Yến Ni có vẻ bận rộn, vừa thu dọn tài liệu, vừa không ngừng gõ cái gì đó trên máy tính.

"Khách hàng ạ?" Thư Hân có chút bất ngờ, nàng chỉ là một trợ lý giám đốc, hẳn là không cần chịu trách nhiệm về công việc này chứ.

Yến Ni thấy vẻ mặt Thư Hân khó hiểu liền giải thích: "Người này là thiên kim của một công ty thực phẩm, tên Từ Đan Ngân, em có biết cô ấy không?"

Thư Hân càng thêm khó hiểu, nàng chỉ nói mấy câu với cô ta trong lễ đính hôn của Tiểu Đường thôi, còn chưa quen biết đến mức một mình ra ngoài nói chuyện phiếm thế này.

"Vì sao cô ấy lại muốn gặp em ạ?"

"Nếu em không muốn thì đừng đi." Yến Ni thấy vẻ mặt Thư Hân khác thường nên nói. "Chị chưa trực tiếp trả lời cô ấy, chỉ nói sẽ chuyển lời với em thôi, đây là danh thiếp của cô ấy."

"Em cảm ơn chị." Thư Hân thật sự cảm ơn sự quan tâm của Yến Ni, nếu là cấp trên khác, có lẽ đã chẳng nghĩ đến cảm nhận của nàng, nhất định sẽ bị ép đi gặp người ta.

"Vậy đi, chuyện này tự em sắp xếp nhé." Yến Ni gật đầu, không nói gì nữa.

Thư Hân cầm trong tay tấm danh thiếp mang theo mùi nước hoa thoang thoảng, đầu óc mù mờ ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, sau khi trở lại phòng trợ lý của mình, nàng nhíu mày nhìn tấm danh thiếp này, rốt cuộc cô Từ này muốn cái gì?

Nếu là trước đây, nàng sẽ không suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao nàng cũng chẳng có gì để đối phương tính toán, nhưng hiện giờ nàng còn có một thân phận là bạn gái của tổng giám đốc Triệu Thị, đối phương có thể không để ý tới nàng, không có nghĩa sẽ không để ý tới Tiểu Đường, hơn nữa đây còn là một cô gái được Tiểu Đường khen là không đơn giản.

Trong lễ đính hôn, nàng không có chỗ nào đắc tội với cô gái này, nếu cô ta muốn hợp tác với Triệu Thị hoặc Wendy, vậy cũng không cần tìm nàng, nói về tình cảm, giữa bọn họ chưa có gì đáng để nhắc tới.

Chẳng lẽ cô ta chỉ nhàn rỗi tìm người nói chuyện thôi?

Suy nghĩ một lát không có kết quả, Thư Hân đặt danh thiếp sang một bên, tiếp tục làm việc của mình, về phần Đan Ngân không có tầm quan trọng nào đáng nói này, thoáng một cái đã bị nàng lãng quên.

Ai ngờ khi tan tầm, nàng lại nhận được điện thoại của cô Từ này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...