Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường
Chương 24
Động cơ ban đầu khi viết tiểu thuyết của Thư Hân không phải vì sở thích, cũng không phải vì tiền bạc hay danh tiếng, mà vì bị một quyển tiểu thuyết kích thích, vài năm đã qua, nàng không còn nhớ rõ tên quyển tiểu thuyết đó nữa, nhưng vẫn nhớ rõ ràng phần lớn nội dung của nó.Trong suốt câu chuyện, nhân vật chính chỉ có hai ưu điểm, một là đẹp, hai là có tiền, khuyết điểm thì nhiều không kể hết, hành vi của hắn, hoa mỹ thì gọi là lạnh lùng, thực ra phải gọi là bất hiếu; ba ngày cặp kè với hai cô gái, không có trái tim, tam quan bất chính, ngũ độc câu toàn*, vậy mà nữ chính lại có thể yêu gã đàn ông này một cách kỳ tích, sau đó bị nam chính tổn thương, đả kích đủ kiểu, cuối cùng còn vì nam chính mà đòi sống đòi chết.*"Tam quan" bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Ngũ độc câu toàn có 5 tật xấu: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.Thư Hân cảm thấy câu chuyện này quá ngột ngạt, vì vậy, trong lúc giận dữ, viết ra một quyển tiểu thuyết có nữ chính độc lập, nam chính kiên định, sau đó viết thành thói quen, kiên trì tới tận bây giờ, một số thành công đạt được đều là ngoài dự đoán.Một tầng trên giá sách của Tiểu Đường bày những cuốn sách đã xuất bản của nàng, lần trước khi tới phòng đọc sách nàng đã phát hiện ra, nhưng lúc đó không nhìn kỹ, nay mới phát hiện, những quyển sách này đều rất mới.Nàng lấy một quyển sách, mở trang bìa ra, trên trang phụ lục còn có chữ ký của nàng. Nàng sờ cằm nhớ lại cẩn thận, quyển sách này xuất bản năm ngoái, lúc đó nàng có tham gia buổi ký tên một lần, khi đó cũng có hai cô gái khá đặc biệt đến mua sách, nhưng cơ bản đều đến mua giúp người yêu, buổi tổ chức ký tên hôm đó không chỉ có một mình nàng là tác giả, lộn xộn nên nàng cũng không để ý ai đã đến mua sách, nhưng trong số đó hẳn là không có Tiểu Đường chứ?Mặc dù nàng không háo sắc, nhưng nhìn thấy người đẹp cũng sẽ liếc nhìn một cái, không đến mức một chút ấn tượng cũng không có. Có lẽ Tiểu Đường nhờ người khác mua giúp, nhưng Tiểu Đường có biết nàng là tác giả này hay không?Một người bạn trong giới tiểu thuyết đã đọc sách của nàng rồi nói, nếu có người nào thích nàng, đọc tiểu thuyết của nàng xong nhất định sẽ sợ đến mức thoái lui, không có người nào lại thích người mình yêu mạnh mẽ, họ đều thích ra vẻ mạnh mẽ trước mặt người mình yêu, họ thích những người vừa đẹp lại vừa yếu đuối, người quá mạnh mẽ sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của bọn họ.Tuy Thư Hân cảm thấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì, nhưng những lời này của người bạn đó rất có lý, chính vì vậy, Trương Vĩ Thành, người năm đó luôn miệng nói yêu nàng đã vì lý do này mà đi tìm một người khác.Còn Tiểu Đường thì sao?Để quyển sách lại chỗ cũ, Thư Hân ngồi lên ghế cạnh máy vi tính, nghiêm túc nghĩ về đoạn tình cảm này, trước giờ vẫn là Tiểu Đường chủ động tới gần, còn nàng bị động tiếp nhận. Có người nói, khi theo đuổi con gái, người con gái đó chính là bảo bối trong tay; khi nắm được trong tay rồi, mới thấy bảo bối đó cũng chẳng tốt tới mức đó. Nàng có phải lo lắng về phương diện này hay không?Đang miên man suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Tiểu Đường."Chị ngủ ngon không?" Giọng nói của Tiểu Đường rất êm tai, giống như trong đó tràn đầy tình cảm."Ừm." Thư Hân vội ho một tiếng, cảm thấy chính mình vừa mắc phải tật xấu mà những người chìm đắm trong tình yêu hay gặp, chứng bất an, nàng nghe giọng nói như ma âm truyền đến từ trong điện thoại, quả nhiên nàng đã giẫm một chân vào trong cái hồ hoa đào rồi."Cuộc họp hôm nay có lẽ sẽ dài một chút, chắc phải một giờ chiều em mới tới đón chị được, trong tủ lạnh có một chút hoa quả và đồ ăn vặt, chị đói thì nhớ ăn trước nhé." Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Đường vừa ký tên lên tập văn kiện, vừa mỉm cười nghe giọng nói của Thư Hân trong điện thoại."Không sao, nếu em bận, buổi trưa chị tự ra ngoài ăn là được." Thư Hân xoay cái ghế một trăm tám mươi độ, đối mặt với máy tính, vừa mở máy tính vừa nói "Đừng để chị quấy rầy công việc của em.""Không sao, buổi chiều em cũng không có việc gì, buổi trưa em tới dưới lầu sẽ gọi cho chị.""Vậy được." Đối phương chọn cách không quan tâm tới đề nghị của mình thì Thư Hân cũng không cố chấp làm gì. "Chị ngắt máy đây, em đi làm đừng có mất tập trung.""Được, nghe lời chị."Thư Hân nghe thấy đầu bên kia có một tiếng cười trầm thấp, cúp máy điện thoại lại, tiếng cười này đúng là yêu nghiệt quá mức, còn nói cái gì mà nghe lời nàng, tên này ngoan vậy sao!Nghe điện thoại truyền tới tiếng tút tút, Tiểu Đường cảm thấy tâm trạng rất tốt, để điện thoại vào ngăn kéo, nghĩ rằng cuối tuần này nhất định phải đưa Thư Hân về nhà gặp bố mẹ mình. Ấn tượng của bố mẹ cô đối với Thư Hân dường như rất tốt, gần đây mỗi lần gọi điện cho cô đều cố tình nhắc tới Thư Hân.Gặp người lớn, đây là chuyện tốt. Bây giờ thì phải làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền, để tương lai vợ sống thật thoải mái mới là chuyện hàng đầu.Bên này ý chí chiến đấu dạt dào, bên kia Thư Hân đăng nhập vào một công cụ trò chuyện, nói chuyện phiếm với bạn bè trên diễn đàn rất vui vẻ, nơi ăn ngon, nơi bán mỹ phẩm, sách nhà ai sắp xuất bản, ai lại vừa ngâm dấm bản thảo.Thấy diễn đàn bạn cùng trường đại học trước đây có cả trăm tin tức mới, Thư Hân mở lịch sử trò chuyện của diễn đàn ra, xem xong, nàng ngẩn người.Vĩ Thành đính hôn với người phụ nữ khác? Tin tức này khiến nàng cảm giác hơi khó tiêu hóa, nhớ tới chuyện lần trước Vĩ Thành xem mặt ở phòng trà, nàng dần dần hiểu ra, có lẽ đây chính là rồng xứng rồng, phượng xứng phượng, nàng và Vĩ Thành qua lại nhiều năm như vậy, cuối cũng cũng chỉ tới bước này.Cát Minh 09:35:23
Đúng rồi, mọi người nói xem Thư Hân đã biết chuyện này chưa?Ngọc Tuyển 09:35:25
Chắc cô ấy không biết a~...Cát Minh 09:36:23
Tôi đoán hiện giờ cô ấy vẫn chưa biết.Tâm Trang 09:38:13
Thư Hân người ta đã chia tay với Vĩ Thành rồi, Thư Hân có biết hay không thì có liên quan gì?Thư Hân nhìn mấy câu nói tiếp theo, thở dài, nàng và Cát Minh này quan hệ không tốt, nhưng khi học đại học, hai người không ở cùng một ký túc xá, bình thường không hay gặp nhau, vì sao trong mỗi câu nói của người này đều có một chút hả hê. Ngón tay nàng chạm vào bàn phím, bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ thế nào, tuy trạng thái của nàng đang ở màu xám nhưng cũng không chứng tỏ nàng thực sự không đăng nhập nha, vị bạn học này đã quá coi thường nàng rồi, điều này khiến cho cô cảm thấy bực bội.Cát Minh 09:38:20
Hỏi một câu cũng không được sao, cô ta cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì không được phép nhắc đến.Thư Hân 09:39:07
...Vô cùng cảm ơn sự quan tâm của cô đối với tôi, tôi vốn không biết, giờ thì biết rồi.Những bạn học trên diễn đàn không ngờ Thư Hân cũng đang đăng nhập, bởi vì thời gian gần đây không hề thấy Thư Hân trò truyện trên diễn đàn này, nhất thời bọn họ đều cảm thấy xấu hổ mà im lặng.Diễn đàn yên tĩnh khoảng nửa phút rồi Cát Minh lại gửi một tin nhắn nữa.Cát Minh 09:39:53
Vậy tiệc đính hôn ba ngày nữa của Vĩ Thành cô có đi không? Những bạn học phố đều sẽ đi.Bạn học, bạn không làm cho tôi tức chết thì không sống được sao? Thư Hân không muốn tính toán với một người chẳng có mấy quan hệ với mình, vì vậy trả lời một câu rất nhanh.Thư Hân 09:40:49
Cảm ơn cô quan tâm, đây là chuyện của riêng tôi.Tâm Trang 09:41:28
Cát Minh, cô quá nhàn rỗi thì đi uống nhiều nước một chút đi. Quan tâm người khác nhiều làm gì.Đóng cửa sổ diễn đàn lại, khóe miệng Thư Hân giật giật, nàng thật sự không nên tiện tay mở diễn đàn này lên.Đứng dậy xuống lầu rửa sạch một quả táo, ôm hai túi đồ ăn vặt lên lầu, Thư Hân nhàn nhã dựa vào ghế, vừa chơi trò chơi vừa gặm táo, thoải mái không nói nên lời.Về chuyện Vĩ Thành đính hôn... có liên quan gì tới nàng đâu?Tiểu Đường họp xong trở lại phòng làm việc đã thấy Tinh Kiệt cười ranh mãnh gõ cửa bước vào, liếc nhìn thiếp mời trong tay Tinh Kiệt, cô không nói lời nào."Tiểu Đường, em đoán xem trên thiếp mời này viết cái gì?" Vẫy vẫy cái thiếp mời trong tay, Tinh Kiệt cười vô cùng rực rỡ."Nếu anh buồn chán thì đi quét dọn nhà vệ sinh đi." Tiểu Đường mặc kệ anh chàng trợ lý thỉnh thoảng lại lên cơn này, tầm nhìn hướng vào màn hình tivi."Thời buổi này tìm việc khó khăn, anh vẫn còn phúc hậu, không đi tranh công việc của nhân viên phòng hậu cần, nếu không ngày mai thím dọn vệ sinh sẽ nguyền rủa anh." Tinh Kiệt đặt thiệp mời xuống trước mặt Tiểu Đường. "Đây là thiệp mời nhà họ Trương vừa sai người đưa tới, anh không cẩn thận làm rơi xuống đất mới nhìn thấy nội dung bên trong.""Nhà họ Trương?" Tiểu Đường nhướng mày liếc mắt nhìn thiếp mời, có chút không thoải mái.Quả nhiên, phụ nữ dù bình tĩnh đến đâu nhưng đứng trước mặt tình địch, sự bình tĩnh vẫn là mây bay."Em không xem nội dung là gì à?"Tiểu Đường đưa tay mở thiệp mời ra, có chút bất ngờ. "Vĩ Thành sẽ đính hôn với người nhà họ Từ?""Đây cũng là chuyện dễ hiểu, nền móng nhà họ Trương vốn không ổn, thời gian trước lại khủng hoảng kinh tế, nhà họ Trương đã bị ảnh hưởng khá lớn, hiện giờ vòng tuần hoàn kinh tế thay đổi khá phức tạp, lấy bản lĩnh của Vĩ Thành, không làm đám cưới này không biết có phá sản hay không." Cái nhìn của Tinh Kiệt đối với Vĩ Thành không tốt lắm."Coi thường người khác cũng là không tốt." Tiểu Đường không nhanh không chậm nói một câu như thế, chỉ là, ngữ khí cũng không có ý trách cứ, ngắm nghía chiếc thiệp mời trong tay, vẻ mặt trào phúng."Nên tôn trọng đối thủ đáng tôn trọng." Tinh Kiệt nhún vai. "Thư Hân biết chuyện này chưa?"Tiểu Đường lắc đầu. "Không thấy cô ấy nhắc đến."Tinh Kiệt thấy nét mặt Tiểu Đường không có vẻ mất hứng rồi mới nói: "Anh ra ngoài trước đây."Tiểu Đường gật đầu, nghĩ đến chuyện có lẽ Thư Hân đã nhận được tin tức, không khỏi lo lắng làm tâm trạng cô không vui.Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, Tiểu Đường cũng không còn tâm trạng tiếp tục xử lý công việc, nói với Tinh Kiệt đã đi tới cửa."Lùi hội nghị tới ba giờ chiều nay, tôi đi trước, anh sắp xếp đi." Nói xong, cô cầm áo khoác lên, ra khỏi phòng làm việc.Tinh Kiệt nhìn bóng lưng vội vã của Tiểu Đường. "Đã biết em sẽ không ngồi yên được mà."Gặp phải đèn đỏ, phía trước không ít xe đang dừng lại, Tiểu Đường ngồi ở trong xe suy đoán tâm trạng của Thư Hân sau khi biết chuyện Vĩ Thành đính hôn. Cô biết rõ Thư Hân từng thích Vĩ Thành, nhưng lại không biết Thư Hân đã thích mình hay chưa.Cô dùng mọi biện pháp để tới gần Thư Hân, cũng không dám thật sự suy đoán Thư Hân vì cảm kích hay vì cái gì khác mà đồng ý qua lại với mình, mặc dù cô là một người thành công nhưng cũng không dám dùng những thứ này để đánh giá tình yêu.Sau khi Thư Hân biết chuyện này, cô ấy sẽ đau khổ, hay tức giận, hay là một trạng thái gì khác? Cô không nắm chắc, dù sao Vĩ Thành đã ở bên cô ấy hơn hai năm, còn cô mới đến với Thư Hân chỉ mấy tháng.Thì ra, người như cô cũng có lúc không tự tin.Những chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động, Tiểu Đường đi theo phía sau, mặc kệ thế nào, lần này cô sẽ không bỏ lỡ nữa."Tâm trạng em dường như không được tốt." Thư Hân vừa mới xuống lầu đã nhận thấy Tiểu Đường có chuyện gì đó không ổn, nàng vuốt cằm, cẩn thận hỏi: "Lẽ nào em... phá sản rồi?"Thấy tâm trạng Thư Hân vẫn giống như lúc sáng, Tiểu Đường thở phào một hơi. "Đúng vậy, đúng vậy, em phá sản rồi, hiện giờ không một xu dính túi.""Không sao, chẳng phải em còn một chiếc xe và một căn biệt thự sao, nếu không chị sẽ nuôi em. Người thành công thích nuôi tình nhân, để được coi là người phụ nữ thành công, chị không ngại bao nuôi em."Tiểu Đường cảm thấy địa vị của mình cứ rớt một bậc lại một bậc, hiện giờ đã lưu lạc đến địa vị của người bị bao nuôi, không khỏi thở dài một tiếng. "Vậy thưa chủ nhân, hiện giờ phải đi ăn trưa ở đâu?""Chuyện nhỏ như vậy còn phải hỏi chủ nhân à, không phải em nên chuẩn bị tốt rồi sao?" Thư Hân hất cằm, rất thỏa mãn với thái độ phối hợp này của Tiểu Đường."Hôm qua mới ăn lẩu, hôm nay đi ăn món hầm cho dễ tiêu." Tiểu Đường thấy tâm trạng Thư Hân rất tốt, cũng không ngại chính mình bị đùa là "bị bao nuôi", dù sao phần lớn người ở trước mặt người yêu, chẳng có biệt danh gì là không có, hơn nữa phụ nữ bị "bao" cũng không có trở ngại về mặt ngoại hình, điều này còn chứng tỏ Thư Hân để ý đến gương mặt mình, với lại, tốt xấu gì người bị bao vẫn đứng trong đội ngũ loài người, còn tốt hơn nhiều so với những người bị người khác gọi là heo, như thế này là cô thỏa mãn rồi."Nếu muốn bắt được trái tim của người con gái, đầu tiên phải chinh phục được dạ dày của nàng." Đây là một chân lý, vì vậy Tiểu Đường không chỉ có tay nghề nấu ăn không tệ mà còn hỏi thăm những quán ăn ngon khắp nơi, hiện giờ đừng nói là nhà hàng nào ngon, ngay cả thịt dê xiên nướng của ngõ nhỏ nào ngon cô cũng biết.Món hầm của nhà hàng này quả nhiên không tệ, Thư Hân cắn miếng thịt mềm, lặng lẽ sờ sờ vòng eo đã mềm hơn rất nhiều của mình, gần đây hình như nàng béo lên không ít, quả nhiên đồ ăn ngon là thiên địch của những cô gái muốn duy trì vóc dáng, cảm thán xong, Thư Hân lại ăn một miếng thịt bò."Chị ăn xong lại về chỗ em nhé, buổi tối chúng ta cùng đi ăn được không?" Tiểu Đường gắp một miếng sườn vào trong bát Thư Hân, giọng nói mang một chút buồn rầu. "Ăn một mình thật không có gì thú vị."Thư Hân phát hiện Tiểu Đường làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, ngoại trừ đi xã giao, rất ít khi làm ẩu bên ngoài, làm việc rất chín chắn, không đi chơi suốt đêm, những chuyện như chơi trò tình một đêm lại càng không. Ngay cả khi Vĩ Thành và nàng hẹn hò, đôi khi anh ta cũng chơi cùng bạn bè đến mức không biết đường về. Tiểu Đường có tiền hơn Vĩ Thành, cũng có địa vị hơn Vĩ Thành, vậy mà không hề mắc phải những tật xấu này.Người như vậy thật tốt, Thư Hân cắn lên miếng sườn, người tốt như vậy là của nàng, Thư Hân xé miếng thịt ra khỏi xương, tâm tình không hiểu sao lại tốt hơn nhiều."Ừm." Thư Hân gật đầu. "Máy tính của em dùng thích hơn máy tính của chị nhiều, chơi trò chơi nhiều cũng không sợ bị dừng hình.""Chị thích chơi trò chơi trực tuyến à?" Tiểu Đường cảm thấy hứng thú nên hỏi: "Chơi cái gì vậy?""Là một trò chơi cải biên từ tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng chị mới chơi thôi, không hứng thú lắm." Thư Hân múc hai viên thịt vào trong bát của Tiểu Đường. "Món hầm mà nguội rồi ăn sẽ không ngon, em còn chưa ăn được mấy đũa đâu.""Ừ." Thật ra Tiểu Đường không quá thích ăn thịt viên, nhưng thấy Jennie bất giác quan tâm đến mình như vậy, cô vẫn vô cùng hưởng thụ, về phần viên thịt bị ghét bỏ kia, cũng không đến mức khó ăn.Cơm nước xong, Thư Hân đã lười biếng đến mức không muốn chuyển động nữa, căng da bụng trùng da mắt, nàng bò lên xe Tiểu Đường, để cô ấy đưa về biệt thự rồi dưới gương mặt tươi cười của Tiểu Đường, quay về phòng khách, đóng cửa, ngủ.Tiểu Đường trở lại công ty, khi đi vào cửa đã thấy Vĩ Thành đứng bên cạnh một chậu hoa, cô khẽ nhíu mày, xoay người định đi vào thang máy, lại thấy Vĩ Thành đi về phía mình."Triệu tổng." Vĩ Thành nhìn có vẻ gầy hơn lần cuối cùng gặp nhau rất nhiều, Tiểu Đường yên lặng đứng cách khỏi thang máy một bước. "Có việc gì sao?""Cái này tôi muốn nhờ cô chuyển tới tay Thư Hân, hôm nay cô ấy không đi làm, tôi lại không gọi cho cô ấy được." Vĩ Thành đưa một tấm thiệp mời ra trước mặt Tiểu Đường, sắc mặt hơi ảm đạm. "Thời gian là ba ngày sau."Tiểu Đường nhìn tấm thiệp mời kia, không đưa tay ra nhận. "Anh có thể bỏ thiệp mời vào trong hòm thư nhà Thư Hân.""Triệu tổng không dám nhận? Hay là, Triệu tổng sợ cái thiệp mời này khiến Thư Hân không vui, sợ cô ấy đổ hết bất mãn lên đầu Triệu tổng?""Anh nói đúng, tôi không dám. Tôi quan tâm tới Thư Hân, vì vậy tôi không muốn dùng bất cứ chuyện gì để đùa cợt với tình cảm này, là một người phụ nữ, không phải nên cẩn thận chăm sóc người mình yêu, không muốn khiến cô ấy khổ sở sao?""Cô dựa vào cái miệng này để lừa gạt tình cảm của Thư Hân phải không?" Vĩ Thành nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Tiểu Đường. "Nói đến tài ăn nói, quả thật chẳng có mấy ai thắng được Triệu tổng.""Tôi biết nói cũng không bằng anh biết làm, nếu không nhờ có anh làm chuyện như vậy, sao tôi có cơ hội có được Thư Hân, nói mới nhớ tôi cần phải cảm ơn anh." Tiểu Đường nói một câu lại tàn nhẫn hơn một câu. "Đương nhiên, hành động của anh rất có vấn đề về đạo đức, tôi rất mừng vì đóa hoa tươi như Thư Hân không bị cắm nhầm chỗ.""Dù cô có nói ngon nói ngọt thì thế nào." Vĩ Thành nhét thiệp mời vào lại túi áo. "Thư Hân không phải cô gái tầm thường, dao động vì dăm ba câu nói xạo, tôi không chiếm được Thư Hân, cô cũng chưa chắc đã là người cười sau cùng.""Có thể cười sau cùng hay không không phải do tôi quyết định, mà do Thư Hân quyết định, tôi đang theo đuổi cô ấy, không phải cướp giật." Tiểu Đường nhíu mày, không muốn nói thêm gì nữa. "Thời gian của tôi rất ít, lần sau nếu anh có việc nên gọi điện để hẹn trước."Cho tới khi bước vào thang máy, Tiểu Đường mới thu lại nụ cười trên khóe môi.-----Vừa mới vào tới Truyền Tống môn, nhân vật Thư Hân đang điều khiển đã bị Vô Liêu nhân sĩ canh giữ Truyền Tống môn sát hại, nàng thở dài trực tiếp đóng trò chơi lại, mở WORD lên viết tiểu thuyết.Vừa mới ngủ trưa một lát nên nàng không còn buồn ngủ nữa, chỉ là, nhìn thấy tin nhắn thúc giục chương mới của biên tập, nàng không dám đăng nhập công cụ trò chuyện nữa, đành phải lướt qua diễn đàn, chơi trò chơi.Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Thư Hân đang gõ chữ như bay, thuận tay cầm lấy điện thoại, mở ra. "A lô, xin chào."Sau một lát yên tĩnh, Thư Hân nhàm chán mở miệng. "Được, chờ tôi."Vĩ Thành ngồi trong quán cà phê, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Thư Hân đang bước xuống xe taxi, một thời gian không gặp, vẻ mặt Thư Hân dường như tốt hơn rất nhiều, trang phục đơn giản cộng với tinh thần phấn chấn, có chút rực rỡ chói mắt.Sau đó, nàng đẩy cửa kính của quán cà phê, bước vào, không nhanh không chậm đi về phía anh, trên mặt không có tức giận hay khổ sở mà anh đã tưởng tượng, chỉ có hờ hững.Anh uống một ngụm cà phê, cảm thấy đắng ngắt."Một cốc americano, cảm ơn." Thư Hân gọi một cốc cà phê, ngồi xuống đối diện Vĩ Thành, trên mặt mang theo một nụ cười khách sáo. "Chúc mừng." Nếu đối phương đã gửi thiệp mời cho mình thì nàng cũng nên có phong độ mà nói một câu chúc mừng, còn nếu Vĩ Thành tưởng nàng sẽ khóc lóc như nữ chính trong tiểu thuyết thì anh ta phải thất vọng rồi."Cảm ơn." Đầu lưỡi hơi tê tê, Vĩ Thành cảm thấy hai chữ này như dính vào nhau, mơ hồ không rõ: "Anh cứ nghĩ em sẽ không đến.""Tôi ngủ trưa rất ngon, hôm nay lại không đi làm, ra ngoài một chút cũng không sao." Thư Hân cười cười nhưng chẳng có mấy vui vẻ.Vĩ Thành nhìn Thư Hân ở trước mặt, hai gò má hồng hào, cử chỉ tự nhiên, không có một chút ngại ngùng, giống như hai người chưa bao giờ là người yêu của nhau, trong lòng anh có chút khổ sở, không nhịn được mà mở miệng: "Thư Hân, em thật sự không thèm để ý chút nào sao?""Để ý cái gì?" Thư Hân nhếch khóe miệng "Trương Vĩ Thành, ba ngày sau anh sẽ đính hôn, đừng làm ra vẻ không được như ý, cuộc sống không phải một bộ phim truyền hình, sẽ không có nhiều người phụ nữ ngu ngốc bằng lòng diễn kịch với anh, dáng vẻ này là có lỗi với vợ tương lai của anh, cũng làm tôi rất chán ghét, đừng coi phụ nữ là con mèo nhỏ, dùng hai ba câu nói là có thể dụ tới dụ đi, anh làm như vậy tôi sẽ nghi ngờ mắt mình trước đây có vấn đề.""Em nhất định phải nói trắng ra như vậy sao?" Sắc mặt Vĩ Thành rất khó coi, nụ cười cũng không duy trì được nữa. "Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức hủy lễ đính hôn."Thư Hân chưa bao giờ biết thì ra Vĩ Thành lại thích đóng phim như vậy, loại lời thoại như thế này anh ta cũng có mặt mũi để nói ra. Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới, nàng uống một ngụm xong mới cảm thấy tỉnh táo lại. "Anh đính hôn hay không có liên quan gì tới tôi?"Sắc mặt Vĩ Thành hoàn toàn biến thành màu tro xám, anh cúi đầu cười đau khổ. "Anh đã biết dù thế nào em cũng sẽ không tha thứ cho anh, hôm nay tại anh thất lễ."Thư Hân im lặng không nói gì, trước mặt Vĩ Thành, nàng đã không còn gì để nói nữa."Ngày đó, sau khi em đi, anh đã biết là hết rồi, em là một người đầy kiêu ngạo, anh không kiên định được như Tiểu Đường, cũng không thể tìm được vị trí chính xác của em khi em cần đến anh, vì vậy, những người cùng trường gọi Tiểu Đường là đại thần có lẽ cũng có lý do, ít hất cô ta tự tin hơn anh, cũng biết làm thế nào để có thể ở cùng em hơn anh." Vĩ Thành đưa thiệp mời tới trước mặt Thư Hân. "Hôm nay anh đã gặp Tiểu Đường."Thư Hân ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe môi giật giật.Thấy phản ứng này của Thư Hân, anh lập tức biết, Thư Hân quan tâm tới Tiểu Đường, trong lòng càng thêm khó chịu. "Anh ghen tị với cô ta, chỉ là, em ở bên cô ta, quả thật sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh, Thư Hân, anh thiếu em một câu thật xin lỗi."Bàn tay cầm cốc cà phê của Thư Hân khẽ run lên, cà phê trong cốc hơi lay động, lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên có vẻ vô cùng chói tai, nàng nhận điện thoại."Tiểu Đường gọi tới à?" Vĩ Thành đã biết còn cố hỏi."Ừ, cô ấy tới đón tôi đi ăn cơm." Thư Hân uống một ngụm cà phê, đúng là nàng không thích mùi vị của cà phê.Vĩ Thành cười khổ một lần nữa, lại không biết còn gì có thể nói, xem ra anh không có cơ hội mời Thư Hân một bữa cơm rồi.Không lâu sau, anh thấy Tiểu Đường dừng xe bên ngoài quán cà phê, sau đó tao nhã bước vào cửa, không ít cô gái chàng trai bắt đầu lén nhìn cô ta. Người này dường như luôn là tiêu điểm của đám đông, trước đây là như vậy, bây giờ cũng vậy, hôm nay Thư Hân đã ở bên cô ta, anh còn gì để nói nữa."Anh Trương, lại gặp mặt rồi." Tiểu Đường gật đầu với Vĩ Thành, sau đó quay đầu nói với Thư Hân "Xe dừng ở bên ngoài, chúng ta đi thôi."Thư Hân đặt cốc cà phê uống chưa được bao nhiêu xuống, cầm lấy thiệp mời trên bàn đưa cho Tiểu Đường. "Nhận giúp chị với."Nàng đứng dậy định đi, khi đang xoay người đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Vĩ Thành. "Ba ngày nữa tôi sẽ đến, mặt khác, ba chữ kia, tôi nhận." Nói xong, nàng cùng Tiểu Đường ra khỏi quán cà phê.Sau khi lên xe, Tiểu Đường thầm nghĩ, "tôi yêu em" và "thật xin lỗi" đều là ba chữ, không biết Thư Hân đã nhận câu nào? Lén nhìn Thư Hân ngồi ở ghế phó lái, Tiểu Đường bất mãn nghĩ trong lòng, tên Vĩ Thành này không phải sắp đính hôn rồi sao, còn không chịu ngồi yên đi!Ngoài cửa quán cà phê, Vĩ Thành nhìn xe của Tiểu Đường đi xa dần, cuối cùng vẫn mắc phải một chứng bệnh tinh thần không có thuốc chữa, đó là hối hận.Chính tay anh đã chôn vùi tình cảm này, mùi vị của sự hối hận, cuối cùng đã phải nếm trải.
Ngũ độc câu toàn có 5 tật xấu: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.Thư Hân cảm thấy câu chuyện này quá ngột ngạt, vì vậy, trong lúc giận dữ, viết ra một quyển tiểu thuyết có nữ chính độc lập, nam chính kiên định, sau đó viết thành thói quen, kiên trì tới tận bây giờ, một số thành công đạt được đều là ngoài dự đoán.Một tầng trên giá sách của Tiểu Đường bày những cuốn sách đã xuất bản của nàng, lần trước khi tới phòng đọc sách nàng đã phát hiện ra, nhưng lúc đó không nhìn kỹ, nay mới phát hiện, những quyển sách này đều rất mới.Nàng lấy một quyển sách, mở trang bìa ra, trên trang phụ lục còn có chữ ký của nàng. Nàng sờ cằm nhớ lại cẩn thận, quyển sách này xuất bản năm ngoái, lúc đó nàng có tham gia buổi ký tên một lần, khi đó cũng có hai cô gái khá đặc biệt đến mua sách, nhưng cơ bản đều đến mua giúp người yêu, buổi tổ chức ký tên hôm đó không chỉ có một mình nàng là tác giả, lộn xộn nên nàng cũng không để ý ai đã đến mua sách, nhưng trong số đó hẳn là không có Tiểu Đường chứ?Mặc dù nàng không háo sắc, nhưng nhìn thấy người đẹp cũng sẽ liếc nhìn một cái, không đến mức một chút ấn tượng cũng không có. Có lẽ Tiểu Đường nhờ người khác mua giúp, nhưng Tiểu Đường có biết nàng là tác giả này hay không?Một người bạn trong giới tiểu thuyết đã đọc sách của nàng rồi nói, nếu có người nào thích nàng, đọc tiểu thuyết của nàng xong nhất định sẽ sợ đến mức thoái lui, không có người nào lại thích người mình yêu mạnh mẽ, họ đều thích ra vẻ mạnh mẽ trước mặt người mình yêu, họ thích những người vừa đẹp lại vừa yếu đuối, người quá mạnh mẽ sẽ làm tổn thương tới lòng tự trọng của bọn họ.Tuy Thư Hân cảm thấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì, nhưng những lời này của người bạn đó rất có lý, chính vì vậy, Trương Vĩ Thành, người năm đó luôn miệng nói yêu nàng đã vì lý do này mà đi tìm một người khác.Còn Tiểu Đường thì sao?Để quyển sách lại chỗ cũ, Thư Hân ngồi lên ghế cạnh máy vi tính, nghiêm túc nghĩ về đoạn tình cảm này, trước giờ vẫn là Tiểu Đường chủ động tới gần, còn nàng bị động tiếp nhận. Có người nói, khi theo đuổi con gái, người con gái đó chính là bảo bối trong tay; khi nắm được trong tay rồi, mới thấy bảo bối đó cũng chẳng tốt tới mức đó. Nàng có phải lo lắng về phương diện này hay không?Đang miên man suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Tiểu Đường."Chị ngủ ngon không?" Giọng nói của Tiểu Đường rất êm tai, giống như trong đó tràn đầy tình cảm."Ừm." Thư Hân vội ho một tiếng, cảm thấy chính mình vừa mắc phải tật xấu mà những người chìm đắm trong tình yêu hay gặp, chứng bất an, nàng nghe giọng nói như ma âm truyền đến từ trong điện thoại, quả nhiên nàng đã giẫm một chân vào trong cái hồ hoa đào rồi."Cuộc họp hôm nay có lẽ sẽ dài một chút, chắc phải một giờ chiều em mới tới đón chị được, trong tủ lạnh có một chút hoa quả và đồ ăn vặt, chị đói thì nhớ ăn trước nhé." Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Đường vừa ký tên lên tập văn kiện, vừa mỉm cười nghe giọng nói của Thư Hân trong điện thoại."Không sao, nếu em bận, buổi trưa chị tự ra ngoài ăn là được." Thư Hân xoay cái ghế một trăm tám mươi độ, đối mặt với máy tính, vừa mở máy tính vừa nói "Đừng để chị quấy rầy công việc của em.""Không sao, buổi chiều em cũng không có việc gì, buổi trưa em tới dưới lầu sẽ gọi cho chị.""Vậy được." Đối phương chọn cách không quan tâm tới đề nghị của mình thì Thư Hân cũng không cố chấp làm gì. "Chị ngắt máy đây, em đi làm đừng có mất tập trung.""Được, nghe lời chị."Thư Hân nghe thấy đầu bên kia có một tiếng cười trầm thấp, cúp máy điện thoại lại, tiếng cười này đúng là yêu nghiệt quá mức, còn nói cái gì mà nghe lời nàng, tên này ngoan vậy sao!Nghe điện thoại truyền tới tiếng tút tút, Tiểu Đường cảm thấy tâm trạng rất tốt, để điện thoại vào ngăn kéo, nghĩ rằng cuối tuần này nhất định phải đưa Thư Hân về nhà gặp bố mẹ mình. Ấn tượng của bố mẹ cô đối với Thư Hân dường như rất tốt, gần đây mỗi lần gọi điện cho cô đều cố tình nhắc tới Thư Hân.Gặp người lớn, đây là chuyện tốt. Bây giờ thì phải làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền, để tương lai vợ sống thật thoải mái mới là chuyện hàng đầu.Bên này ý chí chiến đấu dạt dào, bên kia Thư Hân đăng nhập vào một công cụ trò chuyện, nói chuyện phiếm với bạn bè trên diễn đàn rất vui vẻ, nơi ăn ngon, nơi bán mỹ phẩm, sách nhà ai sắp xuất bản, ai lại vừa ngâm dấm bản thảo.Thấy diễn đàn bạn cùng trường đại học trước đây có cả trăm tin tức mới, Thư Hân mở lịch sử trò chuyện của diễn đàn ra, xem xong, nàng ngẩn người.Vĩ Thành đính hôn với người phụ nữ khác? Tin tức này khiến nàng cảm giác hơi khó tiêu hóa, nhớ tới chuyện lần trước Vĩ Thành xem mặt ở phòng trà, nàng dần dần hiểu ra, có lẽ đây chính là rồng xứng rồng, phượng xứng phượng, nàng và Vĩ Thành qua lại nhiều năm như vậy, cuối cũng cũng chỉ tới bước này.Cát Minh 09:35:23
Đúng rồi, mọi người nói xem Thư Hân đã biết chuyện này chưa?Ngọc Tuyển 09:35:25
Chắc cô ấy không biết a~...Cát Minh 09:36:23
Tôi đoán hiện giờ cô ấy vẫn chưa biết.Tâm Trang 09:38:13
Thư Hân người ta đã chia tay với Vĩ Thành rồi, Thư Hân có biết hay không thì có liên quan gì?Thư Hân nhìn mấy câu nói tiếp theo, thở dài, nàng và Cát Minh này quan hệ không tốt, nhưng khi học đại học, hai người không ở cùng một ký túc xá, bình thường không hay gặp nhau, vì sao trong mỗi câu nói của người này đều có một chút hả hê. Ngón tay nàng chạm vào bàn phím, bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ thế nào, tuy trạng thái của nàng đang ở màu xám nhưng cũng không chứng tỏ nàng thực sự không đăng nhập nha, vị bạn học này đã quá coi thường nàng rồi, điều này khiến cho cô cảm thấy bực bội.Cát Minh 09:38:20
Hỏi một câu cũng không được sao, cô ta cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì không được phép nhắc đến.Thư Hân 09:39:07
...Vô cùng cảm ơn sự quan tâm của cô đối với tôi, tôi vốn không biết, giờ thì biết rồi.Những bạn học trên diễn đàn không ngờ Thư Hân cũng đang đăng nhập, bởi vì thời gian gần đây không hề thấy Thư Hân trò truyện trên diễn đàn này, nhất thời bọn họ đều cảm thấy xấu hổ mà im lặng.Diễn đàn yên tĩnh khoảng nửa phút rồi Cát Minh lại gửi một tin nhắn nữa.Cát Minh 09:39:53
Vậy tiệc đính hôn ba ngày nữa của Vĩ Thành cô có đi không? Những bạn học phố đều sẽ đi.Bạn học, bạn không làm cho tôi tức chết thì không sống được sao? Thư Hân không muốn tính toán với một người chẳng có mấy quan hệ với mình, vì vậy trả lời một câu rất nhanh.Thư Hân 09:40:49
Cảm ơn cô quan tâm, đây là chuyện của riêng tôi.Tâm Trang 09:41:28
Cát Minh, cô quá nhàn rỗi thì đi uống nhiều nước một chút đi. Quan tâm người khác nhiều làm gì.Đóng cửa sổ diễn đàn lại, khóe miệng Thư Hân giật giật, nàng thật sự không nên tiện tay mở diễn đàn này lên.Đứng dậy xuống lầu rửa sạch một quả táo, ôm hai túi đồ ăn vặt lên lầu, Thư Hân nhàn nhã dựa vào ghế, vừa chơi trò chơi vừa gặm táo, thoải mái không nói nên lời.Về chuyện Vĩ Thành đính hôn... có liên quan gì tới nàng đâu?Tiểu Đường họp xong trở lại phòng làm việc đã thấy Tinh Kiệt cười ranh mãnh gõ cửa bước vào, liếc nhìn thiếp mời trong tay Tinh Kiệt, cô không nói lời nào."Tiểu Đường, em đoán xem trên thiếp mời này viết cái gì?" Vẫy vẫy cái thiếp mời trong tay, Tinh Kiệt cười vô cùng rực rỡ."Nếu anh buồn chán thì đi quét dọn nhà vệ sinh đi." Tiểu Đường mặc kệ anh chàng trợ lý thỉnh thoảng lại lên cơn này, tầm nhìn hướng vào màn hình tivi."Thời buổi này tìm việc khó khăn, anh vẫn còn phúc hậu, không đi tranh công việc của nhân viên phòng hậu cần, nếu không ngày mai thím dọn vệ sinh sẽ nguyền rủa anh." Tinh Kiệt đặt thiệp mời xuống trước mặt Tiểu Đường. "Đây là thiệp mời nhà họ Trương vừa sai người đưa tới, anh không cẩn thận làm rơi xuống đất mới nhìn thấy nội dung bên trong.""Nhà họ Trương?" Tiểu Đường nhướng mày liếc mắt nhìn thiếp mời, có chút không thoải mái.Quả nhiên, phụ nữ dù bình tĩnh đến đâu nhưng đứng trước mặt tình địch, sự bình tĩnh vẫn là mây bay."Em không xem nội dung là gì à?"Tiểu Đường đưa tay mở thiệp mời ra, có chút bất ngờ. "Vĩ Thành sẽ đính hôn với người nhà họ Từ?""Đây cũng là chuyện dễ hiểu, nền móng nhà họ Trương vốn không ổn, thời gian trước lại khủng hoảng kinh tế, nhà họ Trương đã bị ảnh hưởng khá lớn, hiện giờ vòng tuần hoàn kinh tế thay đổi khá phức tạp, lấy bản lĩnh của Vĩ Thành, không làm đám cưới này không biết có phá sản hay không." Cái nhìn của Tinh Kiệt đối với Vĩ Thành không tốt lắm."Coi thường người khác cũng là không tốt." Tiểu Đường không nhanh không chậm nói một câu như thế, chỉ là, ngữ khí cũng không có ý trách cứ, ngắm nghía chiếc thiệp mời trong tay, vẻ mặt trào phúng."Nên tôn trọng đối thủ đáng tôn trọng." Tinh Kiệt nhún vai. "Thư Hân biết chuyện này chưa?"Tiểu Đường lắc đầu. "Không thấy cô ấy nhắc đến."Tinh Kiệt thấy nét mặt Tiểu Đường không có vẻ mất hứng rồi mới nói: "Anh ra ngoài trước đây."Tiểu Đường gật đầu, nghĩ đến chuyện có lẽ Thư Hân đã nhận được tin tức, không khỏi lo lắng làm tâm trạng cô không vui.Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, Tiểu Đường cũng không còn tâm trạng tiếp tục xử lý công việc, nói với Tinh Kiệt đã đi tới cửa."Lùi hội nghị tới ba giờ chiều nay, tôi đi trước, anh sắp xếp đi." Nói xong, cô cầm áo khoác lên, ra khỏi phòng làm việc.Tinh Kiệt nhìn bóng lưng vội vã của Tiểu Đường. "Đã biết em sẽ không ngồi yên được mà."Gặp phải đèn đỏ, phía trước không ít xe đang dừng lại, Tiểu Đường ngồi ở trong xe suy đoán tâm trạng của Thư Hân sau khi biết chuyện Vĩ Thành đính hôn. Cô biết rõ Thư Hân từng thích Vĩ Thành, nhưng lại không biết Thư Hân đã thích mình hay chưa.Cô dùng mọi biện pháp để tới gần Thư Hân, cũng không dám thật sự suy đoán Thư Hân vì cảm kích hay vì cái gì khác mà đồng ý qua lại với mình, mặc dù cô là một người thành công nhưng cũng không dám dùng những thứ này để đánh giá tình yêu.Sau khi Thư Hân biết chuyện này, cô ấy sẽ đau khổ, hay tức giận, hay là một trạng thái gì khác? Cô không nắm chắc, dù sao Vĩ Thành đã ở bên cô ấy hơn hai năm, còn cô mới đến với Thư Hân chỉ mấy tháng.Thì ra, người như cô cũng có lúc không tự tin.Những chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động, Tiểu Đường đi theo phía sau, mặc kệ thế nào, lần này cô sẽ không bỏ lỡ nữa."Tâm trạng em dường như không được tốt." Thư Hân vừa mới xuống lầu đã nhận thấy Tiểu Đường có chuyện gì đó không ổn, nàng vuốt cằm, cẩn thận hỏi: "Lẽ nào em... phá sản rồi?"Thấy tâm trạng Thư Hân vẫn giống như lúc sáng, Tiểu Đường thở phào một hơi. "Đúng vậy, đúng vậy, em phá sản rồi, hiện giờ không một xu dính túi.""Không sao, chẳng phải em còn một chiếc xe và một căn biệt thự sao, nếu không chị sẽ nuôi em. Người thành công thích nuôi tình nhân, để được coi là người phụ nữ thành công, chị không ngại bao nuôi em."Tiểu Đường cảm thấy địa vị của mình cứ rớt một bậc lại một bậc, hiện giờ đã lưu lạc đến địa vị của người bị bao nuôi, không khỏi thở dài một tiếng. "Vậy thưa chủ nhân, hiện giờ phải đi ăn trưa ở đâu?""Chuyện nhỏ như vậy còn phải hỏi chủ nhân à, không phải em nên chuẩn bị tốt rồi sao?" Thư Hân hất cằm, rất thỏa mãn với thái độ phối hợp này của Tiểu Đường."Hôm qua mới ăn lẩu, hôm nay đi ăn món hầm cho dễ tiêu." Tiểu Đường thấy tâm trạng Thư Hân rất tốt, cũng không ngại chính mình bị đùa là "bị bao nuôi", dù sao phần lớn người ở trước mặt người yêu, chẳng có biệt danh gì là không có, hơn nữa phụ nữ bị "bao" cũng không có trở ngại về mặt ngoại hình, điều này còn chứng tỏ Thư Hân để ý đến gương mặt mình, với lại, tốt xấu gì người bị bao vẫn đứng trong đội ngũ loài người, còn tốt hơn nhiều so với những người bị người khác gọi là heo, như thế này là cô thỏa mãn rồi."Nếu muốn bắt được trái tim của người con gái, đầu tiên phải chinh phục được dạ dày của nàng." Đây là một chân lý, vì vậy Tiểu Đường không chỉ có tay nghề nấu ăn không tệ mà còn hỏi thăm những quán ăn ngon khắp nơi, hiện giờ đừng nói là nhà hàng nào ngon, ngay cả thịt dê xiên nướng của ngõ nhỏ nào ngon cô cũng biết.Món hầm của nhà hàng này quả nhiên không tệ, Thư Hân cắn miếng thịt mềm, lặng lẽ sờ sờ vòng eo đã mềm hơn rất nhiều của mình, gần đây hình như nàng béo lên không ít, quả nhiên đồ ăn ngon là thiên địch của những cô gái muốn duy trì vóc dáng, cảm thán xong, Thư Hân lại ăn một miếng thịt bò."Chị ăn xong lại về chỗ em nhé, buổi tối chúng ta cùng đi ăn được không?" Tiểu Đường gắp một miếng sườn vào trong bát Thư Hân, giọng nói mang một chút buồn rầu. "Ăn một mình thật không có gì thú vị."Thư Hân phát hiện Tiểu Đường làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, ngoại trừ đi xã giao, rất ít khi làm ẩu bên ngoài, làm việc rất chín chắn, không đi chơi suốt đêm, những chuyện như chơi trò tình một đêm lại càng không. Ngay cả khi Vĩ Thành và nàng hẹn hò, đôi khi anh ta cũng chơi cùng bạn bè đến mức không biết đường về. Tiểu Đường có tiền hơn Vĩ Thành, cũng có địa vị hơn Vĩ Thành, vậy mà không hề mắc phải những tật xấu này.Người như vậy thật tốt, Thư Hân cắn lên miếng sườn, người tốt như vậy là của nàng, Thư Hân xé miếng thịt ra khỏi xương, tâm tình không hiểu sao lại tốt hơn nhiều."Ừm." Thư Hân gật đầu. "Máy tính của em dùng thích hơn máy tính của chị nhiều, chơi trò chơi nhiều cũng không sợ bị dừng hình.""Chị thích chơi trò chơi trực tuyến à?" Tiểu Đường cảm thấy hứng thú nên hỏi: "Chơi cái gì vậy?""Là một trò chơi cải biên từ tiểu thuyết võ hiệp, thỉnh thoảng chị mới chơi thôi, không hứng thú lắm." Thư Hân múc hai viên thịt vào trong bát của Tiểu Đường. "Món hầm mà nguội rồi ăn sẽ không ngon, em còn chưa ăn được mấy đũa đâu.""Ừ." Thật ra Tiểu Đường không quá thích ăn thịt viên, nhưng thấy Jennie bất giác quan tâm đến mình như vậy, cô vẫn vô cùng hưởng thụ, về phần viên thịt bị ghét bỏ kia, cũng không đến mức khó ăn.Cơm nước xong, Thư Hân đã lười biếng đến mức không muốn chuyển động nữa, căng da bụng trùng da mắt, nàng bò lên xe Tiểu Đường, để cô ấy đưa về biệt thự rồi dưới gương mặt tươi cười của Tiểu Đường, quay về phòng khách, đóng cửa, ngủ.Tiểu Đường trở lại công ty, khi đi vào cửa đã thấy Vĩ Thành đứng bên cạnh một chậu hoa, cô khẽ nhíu mày, xoay người định đi vào thang máy, lại thấy Vĩ Thành đi về phía mình."Triệu tổng." Vĩ Thành nhìn có vẻ gầy hơn lần cuối cùng gặp nhau rất nhiều, Tiểu Đường yên lặng đứng cách khỏi thang máy một bước. "Có việc gì sao?""Cái này tôi muốn nhờ cô chuyển tới tay Thư Hân, hôm nay cô ấy không đi làm, tôi lại không gọi cho cô ấy được." Vĩ Thành đưa một tấm thiệp mời ra trước mặt Tiểu Đường, sắc mặt hơi ảm đạm. "Thời gian là ba ngày sau."Tiểu Đường nhìn tấm thiệp mời kia, không đưa tay ra nhận. "Anh có thể bỏ thiệp mời vào trong hòm thư nhà Thư Hân.""Triệu tổng không dám nhận? Hay là, Triệu tổng sợ cái thiệp mời này khiến Thư Hân không vui, sợ cô ấy đổ hết bất mãn lên đầu Triệu tổng?""Anh nói đúng, tôi không dám. Tôi quan tâm tới Thư Hân, vì vậy tôi không muốn dùng bất cứ chuyện gì để đùa cợt với tình cảm này, là một người phụ nữ, không phải nên cẩn thận chăm sóc người mình yêu, không muốn khiến cô ấy khổ sở sao?""Cô dựa vào cái miệng này để lừa gạt tình cảm của Thư Hân phải không?" Vĩ Thành nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Tiểu Đường. "Nói đến tài ăn nói, quả thật chẳng có mấy ai thắng được Triệu tổng.""Tôi biết nói cũng không bằng anh biết làm, nếu không nhờ có anh làm chuyện như vậy, sao tôi có cơ hội có được Thư Hân, nói mới nhớ tôi cần phải cảm ơn anh." Tiểu Đường nói một câu lại tàn nhẫn hơn một câu. "Đương nhiên, hành động của anh rất có vấn đề về đạo đức, tôi rất mừng vì đóa hoa tươi như Thư Hân không bị cắm nhầm chỗ.""Dù cô có nói ngon nói ngọt thì thế nào." Vĩ Thành nhét thiệp mời vào lại túi áo. "Thư Hân không phải cô gái tầm thường, dao động vì dăm ba câu nói xạo, tôi không chiếm được Thư Hân, cô cũng chưa chắc đã là người cười sau cùng.""Có thể cười sau cùng hay không không phải do tôi quyết định, mà do Thư Hân quyết định, tôi đang theo đuổi cô ấy, không phải cướp giật." Tiểu Đường nhíu mày, không muốn nói thêm gì nữa. "Thời gian của tôi rất ít, lần sau nếu anh có việc nên gọi điện để hẹn trước."Cho tới khi bước vào thang máy, Tiểu Đường mới thu lại nụ cười trên khóe môi.-----Vừa mới vào tới Truyền Tống môn, nhân vật Thư Hân đang điều khiển đã bị Vô Liêu nhân sĩ canh giữ Truyền Tống môn sát hại, nàng thở dài trực tiếp đóng trò chơi lại, mở WORD lên viết tiểu thuyết.Vừa mới ngủ trưa một lát nên nàng không còn buồn ngủ nữa, chỉ là, nhìn thấy tin nhắn thúc giục chương mới của biên tập, nàng không dám đăng nhập công cụ trò chuyện nữa, đành phải lướt qua diễn đàn, chơi trò chơi.Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Thư Hân đang gõ chữ như bay, thuận tay cầm lấy điện thoại, mở ra. "A lô, xin chào."Sau một lát yên tĩnh, Thư Hân nhàm chán mở miệng. "Được, chờ tôi."Vĩ Thành ngồi trong quán cà phê, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Thư Hân đang bước xuống xe taxi, một thời gian không gặp, vẻ mặt Thư Hân dường như tốt hơn rất nhiều, trang phục đơn giản cộng với tinh thần phấn chấn, có chút rực rỡ chói mắt.Sau đó, nàng đẩy cửa kính của quán cà phê, bước vào, không nhanh không chậm đi về phía anh, trên mặt không có tức giận hay khổ sở mà anh đã tưởng tượng, chỉ có hờ hững.Anh uống một ngụm cà phê, cảm thấy đắng ngắt."Một cốc americano, cảm ơn." Thư Hân gọi một cốc cà phê, ngồi xuống đối diện Vĩ Thành, trên mặt mang theo một nụ cười khách sáo. "Chúc mừng." Nếu đối phương đã gửi thiệp mời cho mình thì nàng cũng nên có phong độ mà nói một câu chúc mừng, còn nếu Vĩ Thành tưởng nàng sẽ khóc lóc như nữ chính trong tiểu thuyết thì anh ta phải thất vọng rồi."Cảm ơn." Đầu lưỡi hơi tê tê, Vĩ Thành cảm thấy hai chữ này như dính vào nhau, mơ hồ không rõ: "Anh cứ nghĩ em sẽ không đến.""Tôi ngủ trưa rất ngon, hôm nay lại không đi làm, ra ngoài một chút cũng không sao." Thư Hân cười cười nhưng chẳng có mấy vui vẻ.Vĩ Thành nhìn Thư Hân ở trước mặt, hai gò má hồng hào, cử chỉ tự nhiên, không có một chút ngại ngùng, giống như hai người chưa bao giờ là người yêu của nhau, trong lòng anh có chút khổ sở, không nhịn được mà mở miệng: "Thư Hân, em thật sự không thèm để ý chút nào sao?""Để ý cái gì?" Thư Hân nhếch khóe miệng "Trương Vĩ Thành, ba ngày sau anh sẽ đính hôn, đừng làm ra vẻ không được như ý, cuộc sống không phải một bộ phim truyền hình, sẽ không có nhiều người phụ nữ ngu ngốc bằng lòng diễn kịch với anh, dáng vẻ này là có lỗi với vợ tương lai của anh, cũng làm tôi rất chán ghét, đừng coi phụ nữ là con mèo nhỏ, dùng hai ba câu nói là có thể dụ tới dụ đi, anh làm như vậy tôi sẽ nghi ngờ mắt mình trước đây có vấn đề.""Em nhất định phải nói trắng ra như vậy sao?" Sắc mặt Vĩ Thành rất khó coi, nụ cười cũng không duy trì được nữa. "Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức hủy lễ đính hôn."Thư Hân chưa bao giờ biết thì ra Vĩ Thành lại thích đóng phim như vậy, loại lời thoại như thế này anh ta cũng có mặt mũi để nói ra. Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới, nàng uống một ngụm xong mới cảm thấy tỉnh táo lại. "Anh đính hôn hay không có liên quan gì tới tôi?"Sắc mặt Vĩ Thành hoàn toàn biến thành màu tro xám, anh cúi đầu cười đau khổ. "Anh đã biết dù thế nào em cũng sẽ không tha thứ cho anh, hôm nay tại anh thất lễ."Thư Hân im lặng không nói gì, trước mặt Vĩ Thành, nàng đã không còn gì để nói nữa."Ngày đó, sau khi em đi, anh đã biết là hết rồi, em là một người đầy kiêu ngạo, anh không kiên định được như Tiểu Đường, cũng không thể tìm được vị trí chính xác của em khi em cần đến anh, vì vậy, những người cùng trường gọi Tiểu Đường là đại thần có lẽ cũng có lý do, ít hất cô ta tự tin hơn anh, cũng biết làm thế nào để có thể ở cùng em hơn anh." Vĩ Thành đưa thiệp mời tới trước mặt Thư Hân. "Hôm nay anh đã gặp Tiểu Đường."Thư Hân ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe môi giật giật.Thấy phản ứng này của Thư Hân, anh lập tức biết, Thư Hân quan tâm tới Tiểu Đường, trong lòng càng thêm khó chịu. "Anh ghen tị với cô ta, chỉ là, em ở bên cô ta, quả thật sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh, Thư Hân, anh thiếu em một câu thật xin lỗi."Bàn tay cầm cốc cà phê của Thư Hân khẽ run lên, cà phê trong cốc hơi lay động, lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên có vẻ vô cùng chói tai, nàng nhận điện thoại."Tiểu Đường gọi tới à?" Vĩ Thành đã biết còn cố hỏi."Ừ, cô ấy tới đón tôi đi ăn cơm." Thư Hân uống một ngụm cà phê, đúng là nàng không thích mùi vị của cà phê.Vĩ Thành cười khổ một lần nữa, lại không biết còn gì có thể nói, xem ra anh không có cơ hội mời Thư Hân một bữa cơm rồi.Không lâu sau, anh thấy Tiểu Đường dừng xe bên ngoài quán cà phê, sau đó tao nhã bước vào cửa, không ít cô gái chàng trai bắt đầu lén nhìn cô ta. Người này dường như luôn là tiêu điểm của đám đông, trước đây là như vậy, bây giờ cũng vậy, hôm nay Thư Hân đã ở bên cô ta, anh còn gì để nói nữa."Anh Trương, lại gặp mặt rồi." Tiểu Đường gật đầu với Vĩ Thành, sau đó quay đầu nói với Thư Hân "Xe dừng ở bên ngoài, chúng ta đi thôi."Thư Hân đặt cốc cà phê uống chưa được bao nhiêu xuống, cầm lấy thiệp mời trên bàn đưa cho Tiểu Đường. "Nhận giúp chị với."Nàng đứng dậy định đi, khi đang xoay người đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Vĩ Thành. "Ba ngày nữa tôi sẽ đến, mặt khác, ba chữ kia, tôi nhận." Nói xong, nàng cùng Tiểu Đường ra khỏi quán cà phê.Sau khi lên xe, Tiểu Đường thầm nghĩ, "tôi yêu em" và "thật xin lỗi" đều là ba chữ, không biết Thư Hân đã nhận câu nào? Lén nhìn Thư Hân ngồi ở ghế phó lái, Tiểu Đường bất mãn nghĩ trong lòng, tên Vĩ Thành này không phải sắp đính hôn rồi sao, còn không chịu ngồi yên đi!Ngoài cửa quán cà phê, Vĩ Thành nhìn xe của Tiểu Đường đi xa dần, cuối cùng vẫn mắc phải một chứng bệnh tinh thần không có thuốc chữa, đó là hối hận.Chính tay anh đã chôn vùi tình cảm này, mùi vị của sự hối hận, cuối cùng đã phải nếm trải.