Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 23



Ngắm biển mây được một lúc, Tiểu Đường đột nhiên nói: "Chờ em một lát, em đi mua cái này."

Thư Hân gật đầu, sau khi Tiểu Đường rời đi, nàng đứng nhìn xung quanh cảnh quan của đài ngắm cảnh bằng đá này, thấy bên phải dựng những tảng đá rất lớn, nàng không nhịn được mà đến gần hơn để quan sát, phát hiện bên trên khắc rất nhiều chữ, đều là những cái tên xa lạ khắc chung với nhau, khiến cho những tảng đá này loang lổ, nhưng cũng không có vẻ xấu xí.

"Nghe nói đó là đá tam sinh, rất nhiều đôi tình nhân thường nhờ sư phụ khắc tên bọn họ lên đó." Yến Ni chỉ chỉ một hòa thượng mặc một chiếc áo cũ ngồi trên ghế cách đó không xa. "Vị sư phụ kia khắc chữ vừa nhanh vừa đẹp, em có muốn thử không?"

Thư Hân thầm lắc đầu, đúng là thời buổi kinh tế thị trường, người xuất gia cũng dùng cách thức lãng mạn như thế để kiếm chút tiền nhang đèn.

Nàng đi đến một tảng đá gần nhất, thầm nghĩ những người trên đó, có bao nhiêu người thật sự ở lại bên nhau, có bao nhiêu người cất bước ra đi?

Không biết có ai khắc tên mình vào trong góc, nơi khó phát hiện kia không? Thư Hân tò mò bước vào, vòng ra phía sau tảng đá, trên đó có rất ít tên, nàng cười thầm, quả nhiên những người yêu nhau đều thích hạnh phúc được sưởi nắng. Nàng ngồi xổm xuống xem, nhìn mấy chữ to nhỏ bên dưới tảng đá, những nét chữ đó đã mờ mờ, không còn nhìn rõ.

Tính cách Thư Hân đôi khi rất kỳ quái, có những chuyện chẳng có ý nghĩ gì, nàng lại làm rất nhiệt tình, vì vậy nàng cúi đầu xuống, híp mắt cố gắng nhìn rõ mấy chữ bên dưới.

Triệu Tiểu Đường chúc Ngu Thư Hân hạnh phúc?!

Thư Hân lắc lắc cổ nghĩ, người trùng tên họ trên thế giới này đúng là rất nhiều. Ngón tay nàng vô thức sờ lên những chữ nho nhỏ gần sát mặt đất, Thư Hân đứng lên, có chút hoảng hốt, hoang mang bước ra khỏi rào chắn.

"Phía đó có cái gì vậy?" Yến Ni thấy biểu hiện quái dị của Thư Hân, tò mò hỏi.

Thư Hân lắc đầu. "Không có gì cả." Nàng nghiêng đầu, nhìn Tiểu Đường đang từ xa đi tới, bước đi hơi rộng nhưng tuyệt đối không vội vã, thu hút ánh mắt người khác một cách khó hiểu.

"Nghe nói bùa hộ mệnh của chùa này rất linh, em xin cho chị một cái này." Tiểu Đường tới gần, mở bàn tay ra, là một chiếc vòng tay màu đỏ tết bằng dây, phía trên còn có những mối nối nho nhỏ.

"Chị thật sự không thể tin được, một người làm việc với lĩnh vực khoa học kỹ thuật như em lại tin vào những thứ này." Ngoài miệng, Thư Hân trêu chọc, nhìn người gần như hoàn mỹ này cúi đầu buộc sợi dây vào cổ tay mình, trong lòng lại có cái gì đó dần dần dâng lên tràn đầy.

"Chúng ta cũng đi khắc tên đi." Tiểu Đường buộc sợi dây xong, ngẩng đầu lên cười, một tay cầm lấy tay Thư Hân, xoay người chỉ tảng đá bên cạnh. "Khắc là Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân là một đôi trời sinh được không?"

Thư Hân liếc mắt khinh thường. "Một đôi dưới đất thì có."

Cuối cùng, trên tảng đá có thêm một câu: Triệu Tiểu Đường yêu Ngu Thư Hân.

Chữ vô cùng đơn giản, Thư Hân sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nói với Tiểu Đường: "Em đi xin thêm mấy lá bùa nữa đi, mang về cho bác trai bác gái, chị cũng muốn mang về cho mẹ chị một cái, cả Tuyết Nhi nữa." Hoàn toàn quên vừa rồi ai đã khinh bỉ Tiểu Đường khi thấy cô ấy tin tưởng những thứ này.

"Được." Tiểu Đường cười, tiếp tục chịu khó đi về phía ngôi chùa, dưới ánh mắt ngạc nhiên của những cô gái khác, đổ mồ hôi sôi nước mắt dâng hiến cho thần linh ví tiền của mình.

"Sư phụ, khắc cho tôi vài chữ được không." Ngón tay thon dài trắng nõn chỉ một chỗ trống bên cạnh dòng chữ Triệu Tiểu Đường yêu Ngu Thư Hân.

"Khắc là Ngu Thư Hân thích Triệu Tiểu Đường đi."

Người con gái thông minh biết khi nào không thể dễ dàng rung động vì một ai đó, nhưng một người con gái thông minh cũng biết, khi tình yêu đến, không nên trốn tránh mà nên nắm chặt. Tình yêu không phải một đoàn tàu, bỏ lỡ chuyến này có thể đợi chuyến sau.

Khi chuẩn bị xuống núi, Tiểu Đường vẫn cười cười nắm tay Thư Hân. Còn Thư Hân dường như cũng vui vẻ, mặc kệ Tiểu Đường ăn đậu hũ của mình, cũng chẳng thèm quan tâm tới những ánh mắt bên cạnh bắn tới.

Khi xuống núi, mọi người đều chọn đi cáp treo. Lần này, không còn ai tròn mắt nhìn Tiểu Đường và Thư Hân ngồi cùng nhau nữa, mà đều để lại cho bọn họ một không gian riêng.

Từ trên cáp treo nhìn xuống dưới có thể thấy rừng cây rậm rạp, và thành thị phía xa, Thư Hân bóp bóp bắp chân của mình.

"Ra ngoài chơi đúng là cần nhiều thể lực."

"Sau này chị muốn đi đâu chơi thì gọi em, có em còn có người giúp chị xách đồ." Tiểu Đường vui vẻ thêm vào một câu.

Khi Tiểu Đường cho rằng mình sẽ bị đạp hoặc lườm yêu một cái thì Thư Hân lại cười cười. "Được."

Tiểu Đường cảm thấy dường như hôm nay Thư Hân có vẻ vô cùng thân mật với cô, giống như khoảng cách vô hình như có như không trước kia đã biến mất không còn dấu vết, khoảng cách giữa hai người bất giác kéo lại thật gần, tuy không biết rõ nguyên nhân, nhưng cô rất thích cảm giác này. Ngẩng đầu nhìn ngọn núi đang xa dần, Tiểu Đường thầm nghĩ, lẽ nào thật sự là Phật tổ hiển linh.

Một người dù có lý trí đến mức nào cũng có một mặt nghĩ theo cảm tính, hơn nữa còn không phân biệt đó là nam hay nữ. Thư Hân chỉ không hiểu vì sao Tiểu Đường lại đối tốt với mình như vậy, cũng không hiểu vì sao cô ấy lại theo đuổi mình. Nàng không cho rằng mình có sức hút đến mức khiến cho người vừa gặp đã yêu, huống hồ trong xã hội hiện nay, vừa gặp đã yêu khó gặp như trúng xổ số một trăm triệu vậy.

Nhưng cảm giác mà Tiểu Đường cho nàng không giống như vậy, cô ấy săn sóc nhưng không dính lấy nàng, cô ấy biết cách cho nàng không gian riêng, biết tôn trọng mọi thứ của nàng, tuy thỉnh thoảng lại giờ trò bỉ ổi nhưng không nói những lời ngon ngọt vô dụng và nhạt nhẽo.

Đây là một người dễ làm người ta động lòng, vì vậy, trải qua quá trình do dự, suy đoán, hoài nghi, cuối cùng nàng chỉ có thể lần lượt phát hiện nhưng điểm tốt của đối phương, sau đó, rung động rồi.

Thấy Thư Hân yên lặng không nói gì, Tiểu Đường nhân cơ hội hôn trộm một cái lên mặt Thư Hân.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Thư Hân nhìn Tiểu Đường, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Câu chuyện về cô bé lọ lem."

"Câu chuyện về cô con gái của bá tước gì đó bị mẹ kế ngược đãi, sau đó đi một đôi giày đặc biệt tới tham dự tiệc tối, cuối cùng được hoàng tử yêu?" Tiểu Đường sờ sờ cằm. "Cô bé lọ lem thay quần áo đẹp ra là hoàng tử không nhận ra nữa, còn phải dựa vào một đôi giày để nhận người, đây cũng tính là tình yêu sao? Thứ hoàng tử kia yêu là bộ quần áo đẹp kia chắc?"

"Đừng dùng tư duy logic bình thường để nghiên cứu một câu chuyện cổ tích." Thư Hân liếc mắt khinh thường, Tiểu Đường quả là sinh vật thiếu sức tưởng tượng, tuy nàng cũng không thích câu chuyện cổ tích này.

"Mấu chốt là, hoàng tử thích gì ở cô bé lọ lem?" Tiểu Đường đột nhiên cảm thấy hứng thú với câu chuyện cổ tích này. "Hơn nữa, cô bé lọ lem kia không thật sự là một cô bé lọ lem, tuy cô ấy ngủ trong phòng bếp, nhưng đối với thế giới bên ngoài, thân phận của cô ấy vẫn là con gái của một bá tước, đây là một chuyện không thể thay đổi, vì vậy, cô ấy xứng đôi với hoàng tử. Cho nên ý nghĩa thật sự của câu chuyện này cũng không phải tình yêu giữa giới quý tộc và người dân nghèo hèn."

Cũng có lý, Thư Hân ngẩng đầu nhìn Tiểu Đường.

"Cho nên?"

"Em không phải hoàng tử, chị không phải cô bé lọ lem, vì vậy, chúng ta là một đôi trời sinh." Tiểu Đường lại hôn trộm một cái nữa. "Em là người đáng để dựa vào hơn hoàng tử kia nhiều."

"Cảm giác dát vàng lên mặt thế nào?" Thư Hân nghĩ mình liếc nhiều đến mức mí mắt sắp bị chuột rút.

"Thật ra, em là một người rất thành thật." Tiểu Đường trả lời nghiêm túc: "Em chưa bao giờ dát vàng lên mặt mình."

"Xì." Thư Hân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cáp treo đã đến sườn núi, vai được một cánh tay ấm áp vòng quanh, nàng quay đầu nhìn vào đôi mắt đẹp của Tiểu Đường.

"Bất kể chị có dáng vẻ gì, em nhất định sẽ tìm được chị trong đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Thư Hân quay đầu, không nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ chết người kia nữa.

Nói những lời ngon ngọt này làm gì, muốn chết sao!

-----

"Sếp, Thư Hân ngủ rồi à?" Trên đường về, Tinh Kiệt thấy Thư Hân gối đầu lên chân Tiểu Đường. Để Thư Hân có thể nằm thoải mái hơn một chút, Tiểu Đường ngồi sát ra ngoài, trên người Thư Hân còn đắp chiếc áo khoác của cô.

"Ừ." Tiểu Đường hạ giọng gật đầu, đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời dần tối, xe đã vào trong nội thành, những ngọn đèn hai bên đường bật sáng, ánh sáng màu cam xuyên qua cửa sổ rọi lên người Thư Hân, khiến cô cảm thấy ấm áp không nói thành lời.

Thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, Tinh Kiệt nhún vai, hạ giọng nói: "Xem ra hôm nay leo núi mệt rồi." Ngày thường Thư Hân đầy sức sống, thì ra thể lực của nàng không tốt lắm.

"Cô ấy chỉ thích quấn lấy cái máy tính." Tiểu Đường cẩn thận kéo lại chiếc áo khoác trên người Thư Hân. "Bảo tài xế đưa mọi người về nhà, không cần tới công ty nữa."

"Ừ." Tinh Kiệt liếc nhìn Thư Hân một lần nữa rồi đứng dậy, đi tới chỗ tài xế truyền đạt ý sếp.

Xe chạy tới bên ngoài biệt thự của Tiểu Đường, Thư Hân còn chưa tỉnh. Vì vậy, mọi người lại được dịp nhìn thấy sếp lớn kiêu ngạo của Triệu Thị dịu dàng dùng tư thế ôm công chúa để bế Thư Hân đang ngủ không biết trời đất trăng sao kia lên, sau đó nói với Tinh Kiệt ở bên cạnh: "Anh xuống xe với tôi, giúp tôi mở cửa."

Người ta nói anh em như chân với tay, hôm nay, để không đánh thức người đẹp mà có thể bảo anh em xuống xe làm nhân viên mở cửa, đúng là lòng người thay đổi, thói đời đen bạc.

Sau khi ba người xuống xe, trên xe đột nhiên thật yên tĩnh.

Nhân viên A xúc động nói: "Kiểu bế công chúa thật hoa lệ."

Nhân viên B cũng cảm khái: "Không ngờ sếp của chúng ta cũng có lúc dịu dàng như thế."

Nhân viên C sờ sờ cằm, thở dài một tiếng: "Tôi vẫn cho rằng tổng giám đốc Triệu Thị là một người nho nhã, không ngờ sức lực cũng không nhỏ, kiểu bế công chúa này rất có tính thử thách đối với cánh tay, nhìn tư thế như thế, động tác như thế của Triệu tổng, thật ung dung, thật đẹp mắt."

Mọi người yên lặng quay đầu, vì sao tâm điểm chú ý của người trong phòng nghiên cứu và phát triển luôn kỳ quái như thế.

Ôm người yêu trong lòng, nếu người nào không có chút suy nghĩ thì không phải là người, nhưng vì người đang ôm trong lòng là người yêu, vì vậy, Tiểu Đường vô cùng có phong độ mà ôm Thư Hân vào phòng ngủ của khách, giúp nàng cởi giày, đắp chăn, ngay cả quần áo trên người cô cũng không chạm tới.

Tinh Kiệt đứng ngoài cửa nhìn động tác của Tiểu Đường, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh.

Tiểu Đường chú ý tới vẻ mặt của Tinh Kiệt, xoay người đi ra, đóng cửa lại rồi mới nói: "Anh cười cái gì?" Nói xong, cô xoay người đi tới tủ lạnh, cầm hai chai bia ra.

Đối với hành động lấy bia chứ không phải lấy loại rượu ngoại cao cấp của sếp lớn nhà mình, Tinh Kiệt đã tập thành thói quen, anh liếc nhìn chai bia.

"Sếp sẽ không nhân cơ hội uống say làm bừa rồi đổ trách nhiệm cho thứ chất cồn này đấy chứ?"

"Anh nghĩ lung tung cái gì đấy." Tiểu Đường mở nắp chai, lúc này Tinh Kiệt mới chú ý, đó là một loại đồ uống bề ngoài nhìn giống bia nhưng không phải bia, anh cầm lấy cái chai trước mặt uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm, lại nhìn nhãn hiệu.

"Đây chẳng phải đồ uống của Wendy sao?"

"Ừ." Tiểu Đường dùng điều khiển từ xa trên bàn uống nước mở TV, giảm âm lượng nhỏ xuống, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình có tỉ lệ người xem khá cao.

"Sếp, anh bảo này, sếp có cần phải làm nô lệ tình yêu đến mức độ này không, ngay cả sản phẩm của công ty người ta cũng mua về uống?" Tinh Kiệt liếc mắt nhìn tên gọi của bộ phim đang chiếu trên TV, thờ ơ nói: "Đây chẳng phải bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của tác giả sếp thích sao, chương trình TV này sếp cũng thích xem à?"

Tinh Kiệt nhìn đồ uống trong tay Tiểu Đường, rồi lại nhìn bộ phim đang chiếu trên TV, anh có chút hoài nghi, không biết nên nói sếp lớn nhà mình chung tình hay là lăng nhăng đây? Đối xử với Thư Hân không thể tốt hơn được nữa nhưng lại kiên trì ủng hộ nữ tác giả này chẳng với mục đích gì cả, thế này có vẻ hơi mâu thuẫn.

Tiểu Đường nhíu mày, không đáp lời.

"Sếp đối xử với anh lạnh lùng quá đáng, thật làm người ta đau lòng." Tinh Kiệt lại uống một ngụm đồ uống, lắc đầu. "Nếu anh em như tay chân thì kiếp trước của sếp nhất định là con rết."

Tiểu Đường vẫn chỉ nhướng mày, không có hứng thú với loại lời nói vừa vô nghĩa vừa ấu trĩ này.

"Thư Hân là một cô gái tốt, em nghiêm túc chứ?" Tinh Kiệt nhìn màn hình TV, trong lòng luôn lo lắng, nếu sếp không toàn tâm toàn ý với Thư Hân, vậy sau khi Thư Hân biết sẽ làm gì?

"Lấy kết hôn làm tiền đề." Tiểu Đường đặt chai nước xuống. "Không phải chơi đùa."

Tinh Kiệt hoàn toàn im lặng.

-----

Khi Thư Hân tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, chỉ cảm thấy mình sắp đói lả, nàng nghi ngờ thật ra mình bị đói nên mới tỉnh lại chứ không phải vì tuần hoàn của đồng hồ sinh học trong người, bởi vì mỗi ngày đồng hồ sinh học của nàng đều cần bộ não tới giúp đỡ.

Nàng nhìn bốn phía, không phải khung cảnh quen thuộc, trên người còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, trên tủ đầu giường có một bộ quần áo mới tinh sạch sẽ, nàng ngẩn người, đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ra, nhìn thấy một hành lang quen thuộc, rồi mới nhớ ra đây là nhà Tiểu Đường.

Nàng thay quần áo rồi xuống lầu, Tiểu Đường đang mặc tạp dề, rán trứng trong phòng bếp, mùi thơm nhàn nhạt truyền tới, Thư Hân đứng tựa vào cửa phòng bếp.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, chị ngủ có ngon không?" Tiểu Đường đặt một quả trứng ốp vào đĩa. "Chị đi rửa mặt đi, bữa sáng xong bây giờ, bàn chải màu xanh nhạt trong cốc là của chị."

"Ừm." Thư Hân liếc mắt nhìn quả trứng đầy đủ sắc hương vị, xoay người đi rửa mặt, cho tới khi đưa bàn chải đánh răng vào miệng, nàng mới choáng váng nghĩ, vì sao lại có cảm giác như vợ chồng vậy nhỉ? Lắc đầu, quả nhiên là đói đến mức sinh ra ảo giác rồi.

Rửa mặt xong, Tiểu Đường đã bày bữa sáng lên bàn, trứng ốp rất thơm ngon, một cốc sữa tươi vị dâu, mấy lát bánh mì yến mạch, bên cạnh còn có một lọ mứt hoa quả, có vẻ như vừa mới mở. Thư Hân vừa bôi mứt hoa quả lên bánh mì, vừa đoán, có lẽ Tiểu Đường không thường làm bữa sáng ở nhà.

"Trong nhà không có nhiều đồ ăn lắm, chị ăn tạm vậy." Tiểu Đường cởi tạp dề ra, ngồi xuống bên trái Thư Hân. "Em đã giúp chị xin nghỉ một ngày, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, cửa phòng đọc sách trên lầu em không khóa, nếu chị buồn chán có thể chơi máy tính hoặc đọc sách, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn."

Ngụ ý là không để nàng đi? Thư Hân cắn một miếng trứng, mùi vị quả nhiên rất ngon, có một người yêu như thế này ở bên cạnh, thật ra nàng đã kiếm được một món hời lớn rồi.

"Không sao, một lát nữa chị lại thấy buồn ngủ ấy mà, buổi trưa lúc nào em tan tầm thì gọi chị."

Tiểu Đường ngẩn người, cô tưởng rằng Thư Hân sẽ tìm lý do để rời đi, không ngờ lại nhận được một đáp án ngoài dự đoán, cô lập tức tươi cười.

"Được, nếu chị muốn ra ngoài đi dạo thì em để chìa khóa trên tủ giày, có gì thì gọi tới số điện thoại cá nhân của em."

"Em sắp thành bà mẹ hay lo lắng cho cô con gái vị thành niên rồi đấy." Gặm một miếng bánh mì, một miếng trứng nên bị nghẹn, Thư Hân uống hai ngụm sữa tươi mới cảm thấy thực quản thoải mái hơn. "Em yên tâm đi làm đi, chị tự biết cách giết thời gian mà."

Đối với lời nói không khách sáo của Thư Hân, Tiểu Đường lại cảm thấy rất hưởng thụ, bởi vì con gái chỉ thể hiện ra tính cách thật của bản thân trước những người thân mật, điều này chứng tỏ cô và Thư Hân đã gần gũi hơn rất nhiều, như vậy thật tốt.

Hai người dùng bữa sáng xong, Thư Hân bảo Tiểu Đường đi trước, nàng ở lại dọn dẹp phòng bếp.

Khi Tiểu Đường cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

"Không phải chỉ là rửa một cái đĩa thôi sao, cười gì mà cười mãi vậy." Thư Hân lẩm bẩm, dọn dẹp xong, định trở về phòng ngủ thêm một giấc nữa, nhưng không cách nào ngủ được, nàng đứng dậy đi tới phòng sách.

Phòng đọc sách của Tiểu Đường rất ngăn nắp sạch sẽ, Thư Hân đứng trước giá sách, ánh mắt lại rơi vào một loạt sách trước mặt, những quyển sách này được đặt ở vị trí dễ dàng lấy được nhất, nhưng chúng đều vừa mới vừa sạch, mà lại đều là sách của cùng một tác giả - Esther.

Thư Hân sờ lướt qua một loạt sách này, tâm trạng lại phức tạp lên một lần nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...