Vợ Ơi, Chào Chị! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 18



Mấy ngày gần đây, công nhân viên chức của Triệu Thị như chìm đắm trong làn gió xuân tươi mát, giám đốc các phòng ban cũng nghi ngờ có phải sếp lớn nhà mình đã ký được một hạng mục hợp tác siêu lớn hay không, đã vài ngày chưa phê bình ai, ngay cả số liệu viết sai cũng chỉ bị sếp nói hai câu rồi thôi, những ngày tốt đẹp như vậy khiến họ thấp thỏm bất an, thậm chí còn có người nghi ngờ sếp lớn bị trúng tà.

Chỉ có Tinh Kiệt là vẫn giữ vẻ mặt bình thường xử lý công việc, sếp lớn như thép như khối đá tảng nhà mình đã mềm thành nước trong tay Thư Hân rồi, tâm trạng tốt cũng đúng thôi. Chỉ là, hạng mục hợp tác giữa Wendy và Triệu Thị đã sắp hoàn thành, không biết khi Thư Hân đã trở về Wendy, thái độ của sếp có còn như gió xuân ấm áp nữa hay không?

Một số nhân viên của Triệu Thị đều đoán quan hệ của Thư Hân và sếp lớn nhà mình không bình thường, làm cùng nhau một thời gian, bọn họ bắt đầu cảm thấy sếp nhà mình thật tinh mắt, cô Ngu này rất biết cách cư xử, hơn nữa, trong công việc không bao giờ dựa vào quan hệ với sếp, nếu sai nhất định sẽ sửa, nếu cảm thấy ý kiến của đối phương có lý nhất định sẽ dùng. Thư Hân cũng không giống như loại phụ nữ thích dựa vào đại gia, thích mặc quần áo đẹp, mà là hoàn cảnh nào thì ăn mặc phù hợp với hoàn cảnh đó, phong cách làm việc này khiến cho những cô gái vốn không thích nàng cũng phải nể phục vài phần.

Một cô gái khiến một người thích mình không khó, khó nhất chính là khiến những cô gái cùng độ tuổi cũng thích mình. Tính cách và phong cách xử sự của Thư Hân đã khiến những nhân viên của Triệu Thị nhận định nàng là người thích hợp nhất với chức vị nữ chủ nhân của Triệu Thị.

"Quả nhiên là sửa theo ý kiến của chị Tô sẽ tốt hơn nhiều." Thư Hân vui vẻ nhìn phương án mới, không chút che dấu thái độ chăm chỉ học tập những người đi trước, không có vẻ không hiểu còn giả vờ như đã hiểu, khiến bọn họ vô cùng thoải mái.

"Thư Hân, sếp tới đón người kìa, đi mau đi, bọn tớ đang chuẩn bị ăn đồ ăn vặt, sếp ở đây, bọn tớ ngại lắm ấy." Một nữ nhân viên cười cười trêu chọc Thư Hân, còn dùng ngón tay chỉ ra cửa.

Thư Hân nhìn ra ngoài cửa, Tiểu Đường đã đứng đó, nhưng không đi vào, hiển nhiên là không muốn quấy rầy công việc của nhân viên trong phòng. Thư Hân ra dấu bảo Tiểu Đường chờ một lát, sau đó tiếp tục vùi đầu bàn với mấy người khác về một số ý kiến của mình, lại sửa thêm vài chi tiết rồi mới đi ra ngoài.

Chờ hai người đi rồi, người chị họ Tô mới nói vẻ tiếc nuối.

"Thư Hân này là một nhân tài, đáng tiếc lại không phải người của Triệu Thị chúng ta." Tuổi còn trẻ mà có năng lực làm việc như vậy đã là không tầm thường rồi.

"Sớm muộn gì cũng sẽ là thôi." Nhân viên nữ vừa trêu chọc Thư Hân cười haha, lấy một hộp sữa trong ngăn kéo ra uống một ngụm. "Sau này cô ấy sẽ thành bà chủ của chúng ta, vậy chẳng phải sẽ là người của Triệu Thị hay sao?"

Những người khác cũng bật cười, chị Tô nhìn ra ngoài cửa, trong lòng có chút lo lắng, chị thật sự thích Thư Hân, nhưng sếp có tiền, hiện giờ tốt, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ tốt, nếu sếp phụ lòng Thư Hân, một cô gái phóng khoáng như vậy không biết sẽ biến thành người thế nào.

Sau khi ăn cơm cùng Tiểu Đường, Thư Hân trở về nhà của mình, sau đó lại nhận được điện thoại của bạn tốt Tuyết Nhi, hẹn nàng cuối tuần cùng đi dạo phố.

"Được." Thư Hân kẹp điện thoại vào vai, hai tay đánh chữ.

"Tớ tới nhà cậu à?"

"Được, không có vấn đề gì, tớ ngắt máy đây, còn phải đuổi kịp bản thảo nữa." Những ngày vừa đi làm vừa viết bản thảo thật sự không quá thoải mái, nàng phải dùng một nửa thời gian nghỉ ngơi để viết tiểu thuyết, đôi khi bận rộn đến nửa đêm, uống cà phê đắng ngắt cũng phải viết được hai nghìn chữ. Trong mắt những người khác, người viết tiểu thuyết chỉ ngồi trong căn phòng tối tăm, một mình viết bản thảo, gõ chữ.

Thực ra, rất nhiều tác giả có công việc, tiền lương mấy triệu, thậm chí hơn mười triệu cũng có, tiền lương hai trăm cũng có, bọn họ chỉ vì yêu thích nên mới yên lặng ngồi ở nhà viết tiểu thuyết trong khi người khác ra ngoài chơi vui vẻ. Nhưng cũng may phần lớn độc giả đều là những người đáng yêu, thỉnh thoảng có một hai người chê bai, Thư Hân cũng không quá để ý, dù sao những thứ Thư Hân viết không phải những quyển tiểu thuyết ngập trong màu hồng, có người thích có người ghét cũng là chuyện bình thường.

Đăng một chương mới xong, Thư Hân cầm lên một quả táo đã rửa sạch, vừa gặm vừa nhàn nhã đi dạo diễn đàn, sau đó... chờ tin nhắn của Tiểu Đường.

Phần lớn là những lời vô bổ, nhưng mỗi tối Tiểu Đường lại không biết mệt với hành vi ngốc nghếch này, Thư Hân cảm thấy nàng đang quen với một Tiểu Đường hoàn toàn mới, người này trong mắt nàng chính là một người đáng yêu, những thứ thần bí hay tỏa sáng đều không còn, khiến cho tình cảm của nàng đối với Tiểu Đường tăng lên không ít.

"Chị phải đi ngủ rồi, ngủ ngon nhé." Thư Hân tắm rửa xong, thay quần áo, chúc Tiểu Đường ngủ ngon rồi mới đi ngủ.

Tiểu Đường ngồi ở đầu giường, nhìn tin nhắn trên điện thoại, gương mặt lộ ra một nụ cười.

-----

Thứ sáu, Tiểu Đường lái xe đưa Thư Hân tới dưới nhà Tuyết Nhi, nói một đống lời chú ý an toàn, còn nói nếu mua quá nhiều thì gọi cô tới cầm giúp rồi mới không cam lòng lái xe đi.

"Hân Hân bé nhỏ, chủ nhân cái xe đắt tiền vừa mới đưa cậu tới là ai vậy?" Đúng lúc Tuyết Nhi xuống lầu, kịp nhìn thấy chiếc xe màu đen vừa mới rời đi, nhất thời hứng thú nhìn Thư Hân.

"À, bạn gái thử việc của tớ." Thư Hân không che giấu, việc này cũng không cần giấu giếm với bạn tốt. "Cậu tìm chút thời gian, tớ bảo cô ấy mời cơm."

"Sao, hào phóng như vậy cơ à, là ai vậy?" Tuyết Nhi vừa nghe đã thấy hứng thú, Thư Hân đã tìm được người yêu mới, tuy có thêm hai chữ thử việc, cô cũng tự động bỏ quên.

"Cậu cũng quen." Thư Hân cười, đi cùng Tuyết Nhi tới bãi đỗ xe, khi Tuyết Nhi đang mở cửa xe mới mở miệng nói: "Cô ấy là Tiểu Đường."

"Cái gì!" Tuyết Nhi sập cửa xe rầm một cái, kinh ngạc nhìn Thư Hân. "Cậu thật sự túm được Tiểu Đường đấy à."

"Sai, là cuối cùng cô ấy cũng làm tớ cảm động, chú ý cách dùng từ của cậu, Tuyết Tuyết à." Thư Hân giúp Tuyết Nhi mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ. "Được rồi, đừng đờ người ra nữa, còn muốn đi dạo phố nữa không."

"Ngu Thư Hân, con nhỏ trời đánh này, ra đường phải cẩn thận một chút, đừng để người ta hất nước sôi." Tuyết Nhi ngồi vào ghế lái, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hất nước sôi còn hơn tạt axít, tớ rất thỏa mãn." Thư Hân nhe răng cười, đối với người như Tiểu Đường, nàng cũng có chút rung động, tuy chưa đến mức yêu nhưng chậm rãi ở cạnh nhau, nàng thật sự rất chờ đợi.

Tuyết Nhi thấy ánh mắt Thư Hân lấp lánh, trong lòng thoáng thả lỏng, dường như Thư Hân có cảm tình với Tiểu Đường, nếu Tiểu Đường có thể cho Thư Hân hạnh phúc thì không còn gì tốt hơn nữa. Chỉ cần có thể khiến Thư Hân hạnh phúc, người kia có tiền hay không có tiền, đẹp hay không đẹp, nam hay nữ cũng chẳng sao. Cô cũng chỉ hy vọng bạn tốt sống vui vẻ mà thôi.

Hai người đi dạo phố một lúc lâu, từ cửa hàng quần áo tới cửa hàng giày, sau đó lại tới cửa hàng trang sức, rồi lại tới cửa hàng mỹ phẩm, Tuyết Nhi mua được túi to túi nhỏ, Thư Hân bị Tuyết Nhi ảnh hưởng, cũng mua không ít. Lúc này, hai người đang ngồi ở đại sảnh uống trà, nửa sống nửa chết.

"Hân Hân, sách mới của cậu đã ra chưa?" Tuyết Nhi uống một ngụm trà, "Tớ thấy có mấy tờ báo quảng cáo về sách mới của cậu."

"Có lẽ là rồi." Thư Hân gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước biên tập từng nói về số lượng tiêu thụ sách của nàng, nàng chậm rãi cầm tách trà lên. "Những chuyện này đều là của nhà xuất bản, tớ cũng không để ý lắm."

"Không phải tiểu thuyết của cậu sắp chuyển thành kịch bản phim sao?" Tuyết Nhi không hiểu rõ về chuyện xuất bản này, thấy Thư Hân không có ý kiến gì, cũng không hỏi nhiều, uống một ngụm trà rồi nói: "Vĩ Thành còn tìm cậu không?"

Thư Hân thở dài. "Anh ta chỉ cảm thấy mất mát một chút thôi, người đàn ông này còn chưa lớn."

Tuyết Nhi vô cùng tán thành. "Chính xác, tên phú nhị đại này bị nhà hắn làm hư rồi, nghĩ mọi việc đều theo ý thích của hắn, tất cả mọi thứ trên thế giới đều là của hắn."

Thư Hân cúi đầu không nói gì, thời gian nàng ở bên Vĩ Thành không ngắn, Vĩ Thành cũng đối với nàng rất tốt, không biết đã thay đổi từ khi nào. Trái tim con người là thứ dễ thay đổi, không phải người ta nói "ánh trăng đại biểu lòng tôi" sao, ánh trăng chẳng phải cũng là thứ hay biến hóa đấy sao?

"Còn đang nghĩ đến cái tên vô liêm sỉ kia à." Tuyết Nhi thấy Thư Hân tỏ vẻ như vậy hơi giận. "Cũng chỉ là một tên phú nhị đại mà thôi, sao có thể so được với Triệu Tiểu Đường trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, phong thái bức người, nhã nhặn, biết lùi biết tiến."

Thư Hân khinh thường liếc mắt một cái.

"Triệu Tiểu Đường trong cảm nhận của cậu đã tan biến trong lòng tớ rồi."

"Tiểu Đường chỉ gỡ bỏ cái mặt nạ tinh anh trước mặt người mình thích thôi, cậu đừng quá đáng." Tuyết Nhi lườm Thư Hân, xoay người lấy từ trong túi xách ra một chiếc vòng cổ, phía trên là một hình tượng phật bằng ngọc nho nhỏ, tuy không lớn nhưng chất liệu vô cùng tốt.

"Đây là khai quang ngọc phật tớ mua cho cậu, cầm lấy, miễn cho sau này lây một đống vận rủi lên người tớ." Tuyết Nhi nhớ đến chuyện Thư Hân bị người khác sao chép đồ án, lại bị người ta đào góc tường, lập tức nhận định Thư Hân bị xui xẻo.

Biết Tuyết Nhi mạnh miệng nhưng mềm lòng, Thư Hân nhận lấy đeo lên cổ, cười nói cảm ơn, trong khi quay đầu lại thấy Vĩ Thành và một cô gái trẻ đi vào, phía trước bọn họ còn có hai đôi nam nữ trung niên, hai người trong đó Thư Hân có biết, chính là bố mẹ Vĩ Thành.

Tuyết Nhi cũng nhìn thấy cảnh này, quán trà này trang trí đẹp nhưng rất đắt, không nhiều khách, vì vậy Tuyết Nhi dễ dàng nhận ra Vĩ Thành. Nhìn thế này, có vẻ như đi xem mặt?

Tuyết Nhi nhìn về phía Thư Hân, vẻ mặt Thư Hân vẫn như bình thường, Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở hết một hơi đã thấy Vĩ Thành đi về phía này, còn bố mẹ Vĩ Thành cũng đang nhìn lại đây.

Thư Hân cảm thấy ánh mắt bố mẹ Vĩ Thành nhìn mình có chút phức tạp. Ngày đó, nàng đã từng gặp hai người, tính cách của bọn họ rất nghiêm túc, cũng là người vô cùng lễ nghĩa. Bố Vĩ Thành trước kia chỉ là một thợ mộc, sau đó ông mở một xưởng sản xuất tư nhân, tiếp đó càng làm càng lớn, cho tới khi có quy mô như hiện nay, xưởng sản xuất trước kia cũng biến thành một công ty chuyên chế tạo những loại dụng cụ sinh hoạt.

Nhìn thấy Thư Hân, hai người có chút mất tự nhiên, họ biết tính cách con trai mình, ngày đó bọn họ rất hài lòng về Thư Hân, cũng tin tưởng Thư Hân sẽ làm tốt vai trò bà chủ gia đình. Chỉ không ngờ con trai nhà mình lại làm chuyện chân đạp hai thuyền, khiến cho lớp già bọn họ thật mất mặt. Mà hoàn cảnh xem mặt hiện giờ lại để cho Thư Hân nhìn thấy, bọn họ càng nghĩ càng khó xử.

"Chào cô chú." Thư Hân thấy khoảng cách giữa nàng và bọn họ rất gần, đành phải đứng dậy bắt chuyện với hai người, mặc dù trong lòng nàng ghét bỏ Vĩ Thành nhưng là một vãn bối, nàng vẫn tôn trọng bọn họ.

"Thư Hân à." Mẹ Vĩ Thành xấu hổ cười cười. "Cháu cũng tới đây uống trà sao?"

"Vâng ạ, cuối tuần nên cháu cùng bạn tới đây uống trà, mua sắm một số thứ." Thư Hân cười với bà ta, lại nhìn cô gái bên cạnh, vẻ ngoài rất thanh tú, vì vậy nhận tiện nói "Hiện giờ cô chú có việc phải không ạ, vậy cháu không quấy rầy hai người nữa, lát nữa cháu và bạn cũng phải đi."

"Đúng là có chút việc." Mẹ Vĩ Thành ngần ngại cười, nói thêm một câu "Sau này nếu có thời gian thì tới nhà cô chơi nhé." Nói xong, bà lập tức ý thức được lời nói của mình không ổn, nhưng đã nói ra nên cũng không tiện rút lời.

"Chỉ cần cô chú không chê, sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ tới quấy rầy hai người." Thư Hân nghĩ không cần phải làm hai người này khó xử, vì vậy cười cười cho qua chuyện.

Thấy Thư Hân như vậy, hai người càng áy náy, Thư Hân đang mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, phối hợp với một bộ âu phục thời trang, ăn mặc tuy đơn giản nhưng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tốt hơn nhiều so với cô gái không biết gia đình dạy dỗ như thế nào kia, cũng không hiểu con trai mình đầu óc choáng váng thế nào lại làm ra loại chuyện như thế.

Mẹ Vĩ Thành cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiểu được phụ nữ sẽ tổn thương thế nào nếu gặp phải loại chuyện này, hiện giờ Thư Hân bằng lòng cười gọi bà một tiếng cô cũng là may mắn lắm rồi.

"Thư Hân." Vĩ Thành thật sự không ngờ sẽ gặp phải Thư Hân ở đây, thấy nàng vẫn lễ phép khách sáo với bố mẹ mình, không khỏi giật mình mở miệng. "Hai ngày trước anh có gọi điện cho em, vì sao lại không gọi được, em không sao chứ?"

Thư Hân miễn cưỡng cong khóe miệng thành một nụ cười.

"Cảm ơn anh quan tâm, tôi chỉ thay số điện thoại thôi."

Vĩ Thành nghe vậy, sắc mặt thật khó coi, người ta đổi số lại không nói cho mình, thế này nghĩa là thế nào? Anh nhìn bên cạnh Thư Hân để không ít đồ đạc, những thứ này đều không phải những thứ rẻ tiền, anh không hiểu, nhớ lại quần áo và giầy dép Thư Hân từng mua, tuy không phải hàng hiệu nổi tiếng nhưng cũng là những thứ không tệ, anh lại chưa từng hỏi tiền của Thư Hân ở đâu ra. Anh nhớ khi còn học đại học, Thư Hân mời anh tới một nhà hàng rất đắt tiền, là đồ ăn Pháp mà anh thích, lý do lúc ấy là thế nào, hình như Thư Hân nói làm ăn lời được hơn hai trăm, nhưng anh cũng quên không hỏi Thư Hân hai trăm đó từ đâu mà ra.

Có lẽ, trước nay Thư Hân đều sống rất tốt, chỉ có anh là chưa từng thật sự quan tâm tới nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trang phục này không hợp, đồ trang sức kia không nên đeo khi anh đưa nàng tới những buổi gặp mặt quan trọng. Anh biết Thư Hân là một người con gái mạnh mẽ, vì vậy nhắc nhở mình không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Thư Hân, cuối cùng lại thành chểnh mảng.

"Ông bà Trương, ông bà Từ, hôm nay thật khéo." Sau khi biết Thư Hân đang uống trà ở đâu, lại nghe Thư Hân nói đã mua rất nhiều thứ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tiểu Đường vẫn quyết định tới đón Thư Hân, không ngờ vừa bước vào đây đã nhìn thấy người nhà họ Trương và họ Từ, nhìn thế này có vẻ như Vĩ Thành định xem mặt con gái nhà họ Từ?

"Triệu tổng." Ông Trương nhìn thấy Tiểu Đường, nét mặt lộ ra vài phần kính nể, tuy tuổi ông hơn Tiểu Đường rất nhiều, nhưng hiện giờ việc làm ăn của nhà họ Trương quả thật không thể so với công ty của Tiểu Đường.

"Thật không ngờ Triệu tổng cũng tới uống trà, chi bằng ngồi cùng chúng tôi đi." Người nhà họ Từ nghe vậy cũng phụ họa theo, trên thương trường có nhiều quan hệ vẫn tốt hơn.

"Không cần, tôi chỉ tới đón người yêu thôi." Tiểu Đường cười ôn hòa. "Con gái mà, nhìn thấy thứ gì đẹp đều muốn mua, tuy không có thời gian đi cùng cô ấy nhưng tới đón cô ấy, giúp cô ấy xách đồ, làm lái xe thì không có vấn đề gì."

"À." Ông Trương cười nói. "Không biết con gái nhà ai mà được tổng giám đốc săn sóc như vậy, mấy người già cả chúng tôi cũng muốn gặp một lần."

Tuy có khái niệm nam nữ kết hôn nhưng ông Trương đối với nữ cường nhân như Tiểu Đường. Vấn đề giới tính đã không còn là vấn đề. Người tài sắc vẹn toàn như vậy, hẳn là người yêu rất hạnh phúc.

"Ông Trương thật biết nói đùa, ông Từ có thể không biết bạn gái tôi, nhưng ông nhất định là biết." Nói xong, Tiểu Đường đi tới bên cạnh Thư Hân, cầm lấy tay nàng "Tôi cũng không ngờ ông Trương lại biết Hân Hân, đây đúng là duyên phận."

Khi nghe tới hai chữ "Hân Hân", Thư Hân rùng mình một cái, nhưng tay lại bị người ta nắm càng chặt, nàng yên lặng nhìn bức vẽ hoa mẫu đơn trên tường.

Hai người lớn nhà họ Trương nhìn Tiểu Đường một lát, lại nhìn con trai nhà mình một lát, trong lòng hiểu rõ con trai nhà mình không còn đất diễn nữa, làm cha mẹ tuy đều thiên vị con cái mình, nhưng thật sự không thể so con trai với người đang đứng trước mặt này được.

"Hân Hân, chị cũng đừng đứng nữa." Tiểu Đường cười để Thư Hân ngồi xuống xong mới vừa cười vừa nói với mấy người kia.

"Phải chăng ông bà Từ và ông bà Trương có chuyện cần nói, có phải chúng tôi đã quấy rầy mọi người không?"

"Không có, không có." Ông Từ nghe vậy vội vàng cười khen ngợi Thư Hân "Bạn gái Triệu tổng thật đẹp, thảo nào tổng giám đốc lại dịu dàng chăm sóc như thế."

"Bạn gái của mình đương nhiên còn phải thương yêu gấp bội, mình đặt cô ấy trong tim, làm cô ấy đau lòng chẳng khác nào làm chính tim mình đau." Tiểu Đường cười nói.

Thư Hân nghe xong câu này, trong lòng thoáng rung động, những lời này có thể mượn để viết vào tiểu thuyết. Câu nói này thật sự rất tình cảm, ngay cả trái tim nàng cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn hai nhịp. Quả nhiên lời ngon ngọt có lực sát thương.

Tuyết Nhi ở bên cạnh nhìn sắc mặt Vĩ Thành càng lúc càng thảm hại, cô đặt tách trà trong tay xuống, trong lòng cảm khái nghĩ, rõ ràng là Tiểu Đường chẳng nói chuyện gì quá đáng, vì sao cô lại cảm thấy lời này của Tiểu Đường có sức công phá vô cùng mạnh mẽ đối với loại đàn ông cặn bã như Vĩ Thành nhỉ?

Quả nhiên dùng thủ đoạn mềm dẻo, giết người không thấy máu mới là biện pháp hay.
Tiểu Đường cũng không muốn để Thư Hân tiếp tục ở lại đây, cô nhìn về phía Tuyết Nhi.

"Tuyết Nhi, chị còn muốn uống trà nữa không, tôi gọi người mang thêm một ấm trà mới đến."

"Không cần, không cần, chị uống xong rồi." Tuyết Nhi thu cánh tay vừa định cầm lấy cốc trà về, cười gượng nói: "Uống quá nhiều trà không tốt cho làn da, không tốt."

Quả nhiên dưới loại câu hỏi "dịu dàng" này của Tiểu Đường, cô cũng không có bất kể sức phòng ngự nào.

Tay phải cầm mấy túi, tay trái cầm mấy túi, thậm chí Tiểu Đường còn theo nguyên tắc bạn của người yêu cũng phải chăm sóc cẩn thận, cầm lấy hơn một nửa số đồ đạc Tuyết Nhi đã mua, trong khi Tuyết Nhi còn đang bất ngờ Tiểu Đường đã lên tiếng chào nhà họ Trương và nhà họ Từ, dù cầm theo túi lớn túi nhỏ vẫn không ảnh hưởng tới phong thái tao nhã sáng chói.

Tuyết Nhi nhìn bóng lưng Tiểu Đường, cảm thán trong lòng, người như Tiểu Đường lại bằng lòng chiều chuộng Thư Hân, thậm chí cả đồ của cô cũng đồng ý cầm giúp.

Tuyết Nhi cảm thấy người như Tiểu Đường khác với những người cao cao tại thượng bình thường khác. Không tỏ vẻ khoe khoang của kẻ có tiền trước mặt bạn bè của người yêu, cũng không ra vẻ kênh kiệu của đại thần, một người như vậy lại bằng lòng làm những chuyện này cho Thư Hân, nếu nói tình cảm của Tiểu Đường đối với Thư Hân không sâu đậm, đánh chết cô cũng không tin.

Cô lại nghiêng đầu nhìn Thư Hân, không biết làm việc nhà, không thích nấu cơm, ghét phải rửa bát, có khuynh hướng theo chủ nghĩa nữ quyền, lại có tính cách nóng lạnh thất thường, tuy là diện mạo xinh đẹp tựa mỹ nữ, có thể khiến triệu người đổ.

Nhưng cô không khỏi lắc đầu, đại thần cũng có khuyết điểm, ví dụ như ánh mắt nhìn người, quá kém cỏi! Thư Hân mặc dù ngoại hình có thừa nhưng việc trong nhà, thật sự là thảm hại.

Thư Hân cầm theo một chiếc túi xách nhỏ, theo Tiểu Đường ra khỏi quán trà, híp mắt cười nhìn Tuyết Nhi kinh hoàng nhận lấy mấy thứ từ tay Tiểu Đường, ngơ ngác đứng bên cạnh cửa xe của mình.

"Tiểu Đường, cảm ơn em."

"Không có gì, chị là bạn Thư Hân thì cũng là bạn em, rất cảm ơn chị ngày thường đã chăm sóc Thư Hân." Thái độ của Tiểu Đường đối với Tuyết Nhi rất ôn hòa, khiến cho Tuyết Nhi được quan tâm quá mà cảm thấy hoảng hốt.

Thực ra cô không biết Tiểu Đường chỉ đang cảm ơn sự chăm sóc và giữ gìn của cô đối với Thư Hân mà thôi. Một tình bạn chân thành không đổi, Thư Hân có người bạn như vậy chăm sóc, Tiểu Đường thật lòng muốn cảm ơn.

"Tiểu Đường này, em nghìn vạn lần đừng nói vậy, Thư Hân là bạn chị, chị giúp đỡ con bé là đương nhiên, ngày đó, khi chị gặp phải chuyện phiền phức, Thư Hân là người đầu tiên và cũng là người duy nhất thật lòng giúp đỡ chị, khi đó chị không cần nói cảm ơn với Thư Hân, hiện giờ Thư Hân cũng không cần nói cảm ơn với chị." Thái độ của Tuyết Nhi vô cùng nghiêm túc, nhìn Thư Hân đứng cách đó mười bước.

"Trước đây chị vẫn lo lắng Vĩ Thành không thể hiểu rõ Thư Hân, kết quả cuối cùng là hai người chia tay. Chị không cần em nói cảm ơn chị, chỉ hy vọng em có thể đối xử tốt với con bé, đừng nhìn bình thường con bé có vẻ vô tâm, chỉ là bề ngoài kiên cường, bên trong yếu đuối mà thôi. Em cũng đừng giống một số người vô liêm sỉ khác, cho rằng một cô gái kiên cường sẽ không bị tổn thương, còn nhìn một cô nàng mảnh mai yếu đuối chỉ thích khóc lóc sẽ đau lòng, nếu em như vậy, cho dù em từng là thần tượng của chị, chị cũng sẽ đánh cho đến khi em tỉnh lại!"

Tiểu Đường nghe những lời này xong càng thật lòng thích Tuyết Nhi, cô gật đầu.

"Sẽ không, cô gái khác có yếu đuối thế nào cũng là chuyện của cô ta, Thư Hân dù có kiên cường hơn nữa cũng là chuyện của em, nếu em phụ lòng Thư Hân, dù chị có tạt axít, em cũng không khởi tố."

Tuyết Nhi gật đầu. "Vậy là tốt rồi." Đại thần dù có tốt đẹp thế nào chăng nữa cũng không bằng được bạn bè mình, vì vậy, trên phương diện này, Tuyết Nhi rất cương quyết.

Thư Hân thấy hai người trò chuyện sắp xong mới cười đi tới bên cạnh.

"Tớ nói này, hai người tưởng axít có thể tùy tiện tạt hay sao, chưa nói đến chuyện khó mua, nhỡ may hất đến chính mình thì sao?"

Tuyết Nhi liếc mắt khinh thường. "Con nhóc vô tâm, đứng sang một bên, chị đây lười nói chuyện với ngươi."

"Tớ còn định nói với cậu, quyển tiểu thuyết cậu thích tớ đã nhờ tác giả ký và gửi đến chỗ tớ rồi, nếu cậu không cần nữa thì tớ giữ lại cho mình vậy."

"Đừng, chẳng phải chỉ đùa chút thôi sao, bạn yêu, chúng ta là ai chứ."

Tiểu Đường đứng cách mấy bước, kiên nhẫn nhìn hai cô gái "liếc mắt đưa tình".

Sau khi Tuyết Nhi lái xe đi, Thư Hân ngồi vào xe Tiểu Đường, trong xe đang mở bài hát nàng thích nhất, nàng nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Tiểu Đường.

"Ấn tượng tăng lên không ít, đồng chí cần tiếp tục cố gắng."

Tiểu Đường nhìn sang phía Thư Hân, thấy vành tai nàng ửng hồng.

"Tôi tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của tổ chức."

Chương trước Chương tiếp
Loading...